- Nữ nhân đều rất hẹp hòi, không biết đến khi nào mới có thể hết tức giận.
Nếu việc đi tới không có kết quả, Minh Diệu liền đặt mông ngồi xuống đất, lấy bao thuốc từ trong túi ra.
Bật lửa châm thuốc, Minh Diệu rít một hơi thật sâu. Đối phó với sinh vật nữ tính đang nổi nóng, biện pháp tốt nhất chính là trốn. Đối với nữ nhân đang tức giận thì không thể nói đạo lý. Minh Diệu đã bị đưa tới nơi này trốn thì không thể, nhưng có thể không đụng tới nòng súng.
Nữ nhân tức giận cũng nhanh, mà nguôi giận cũng nhanh. Chủ ý của Minh Diệu chính là kéo dài thời gian cho tới khi tâm tình của nữ ác ma kia tốt lên một chút rồi nói sau.
Điếu thuốc đã sắp tàn, Minh Diệu ném tàn thuốc xuống, không biết là do ngồi lâu hay là vì nguyên nhân khác mà Minh Diệu cảm giác thấy thân thể có chỗ khác lạ. Không phải loại cảm giác mệt mỏi trên thân thể, mà là loại cảm giác mệt nhọc khi linh lực bị chậm rãi tiêu hao hết. Lúc này Minh Diệu mới chú ý tới, ở trong không gian này, dường như linh lực trong thân thể của mình đang dần dần biến mất, hóa thành nhiều điểm sáng không dễ dàng phát giác, tan biến trong không trung.
- Xong đời.
Minh Diệu ném tàn thuốc xuống.
- Xem ra sắp chịu không nổi, nếu không nhanh chóng đi ra ngoài một chút, chỉ sợ đến khi ta bị hút thành xác khô thì nữ ác ma kia cũng chưa tiêu hết nộ khí.
Minh Diệu đứng dậy, bắt đầu tiếp tục đi, cũng không biết đã đi bao lâu rồi. Trong cái thế giới thiên địa toàn màu trắng này rốt cục cũng có một điểm đen không dễ dàng phát giác xuất hiện ở trước mắt Minh Diệu. Trong lòng Minh Diệu vui vẻ, rốt cục cũng thấy được đồ vật khác, hắn bước nhanh đi về phía trước, hy vọng trong lòng lại trở thành thất vọng, thì ra điểm đen kia là cái tàn thuốc hắn vừa tiện tay ném xuống.
Con người, chân phải so với chân trái lớn hơn một chút. Đi trên đường chân phải bước tự nhiên lớn hơn so với chân trái, cho nên đường đi cũng không phải thẳng tắp mà là một hình vòng cung quỷ dị. Nếu là dưới tình huống bình thường có vật tham chiếu, ánh mắt sẽ phối hợp với đại não, điều chỉnh đường đi của con người. Nhưng mà dưới tình huống hiện tại, chỉ có thể đi thành một vòng tròn, rồi trở lại chỗ cũ.
- Này, đã chơi đủ rồi, ta đầu hàng được chưa.
Minh Diệu ngửa đầu lớn tiếng kêu lên, không quản là có người nghe thấy hay không. Thanh âm quanh quẩn ở trong không gian vô biên vô hạn này lại có tiếng vọng, nói như vậy không gian này cũng không lớn lắm.
Không ai trả lời, Minh Diệu thở dài một hơi, xem ra là phải dựa vào chính mình. Minh Diệu lấy bao thuốc lá ở trong túi ra, bên trong còn có năm sáu điếu. Hắn lấy nốt cả mấy cây hương ra, chà xát thành vụn nhỏ, bắt đầu vừa đi vừa rải xuống mặt đất.
Bởi vì không có vật tham chiếu, thế giới này dường như là vô cùng vô tận, Minh Diệu chỉ có thể chậm rãi lui về phía sau, vừa đi vừa thỉnh thoảng rải lên mặt đất một ít sợi thuốc lá.
Sợi thuốc lá trong tay rất nhanh đã dùng hết, Minh Diệu bắt đầu xé từng chút vỏ bao thuốc một, trong không gian này cũng không có gió, cũng không cần lo lắng mẩu giấy nho nhỏ và bụi hương sẽ bị gió thổi đi.
Toàn bộ đồ dùng gì đó trên người có thể dùng làm dấu hiệu đều đã dùng hết, Minh Diệu quay đầu lại nhìn, vẫn là màu trắng vô cùng vô tận, Minh Diệu thở dài một hơi cởi áo ra.
- Ha ha chết cười, lại có người thật sự có thể cởi quần áo để làm dấu hiệu.
Lilith đang ngồi ở phía trước cái bàn gỗ đàn hương nhìn thấy hành động cởi quần áo của Minh Diệu qua cái gương, cười lên ha hả. Tâm trạng tức giận của nàng khi vừa mới bị mấy con kiến nhỏ muốn trêu đùa đã tan thành mây khói.
- Bản thân ta muốn nhìn, hắn có thể cởi hết toàn bộ quần áo hay không?
Lilith đưa tay nâng cằm lên, hứng thú nhìn Minh Diệu biểu diễn trong gương, giống như là đang nhìn một hồi điện ảnh rất phấn khích.
Minh Diệu vừa mới cởi áo ra, nghĩ nghĩ lại mặc vào.
- Tuy rằng không có ai, nhưng không cần mạo hiểm trần truồng thật là tốt, ai biết gia hỏa thích nhìn lén kia có đang rình coi hay không.
Minh Diệu bắt đầu nhổ tóc của mình.
Tiếp tục lùi về phía sau, Minh Diệu cảm thấy nhổ tóc đã có chút đau, hơn nữa ngộ nhỡ nhổ sạch tóc mà vẫn không đi tới cuối đường thì sao. Mái tóc này chính mình phải bỏ rất nhiều tiền để cắt tuy rằng không phải tiền của mình, nhưng Minh Diệu bắt đầu có chút đau lòng. Đi tiếp không bao lâu, hắn đột nhiên thấy được một đám tàn thuốc hắn từng ném xuống mặt đất.
Từ đầu đến cuối, những dấu hiệu lưu lại kia đều kéo dài một đường thẳng tắp, dường như nhìn không thấy cuối, Minh Diệu thở dài một hơi.
- Vẫn thành một vòng tròn sao.
- Ha ha ha ha ha.
Lilith cười ngặt nghẽo, căn bản nhìn không ra bộ dáng thục nữ ban đầu.
- Sớm biết như vậy thì nên tạo không gian kia lớn hơn một chút, xem hắn có thể biến thành đầu trọc hay không.
- Mắt không nhìn thấy, ngươi không nghĩ ra biện pháp, như vậy ngươi nhất định sẽ bị lạc ở thế giới hư vô này.
Minh Diệu cười cười.
- Ác ma này thật đúng là vô cùng có ý tứ, làm cho ta giống như là triết học gia rồi.
Tư tưởng Minh Diệu bắt đầu có chút ngứa ngáy. Từ sau sự kiện giáo viên mê hoặc người lần trước, hắn luôn luôn có một loại khát vọng, muốn thử một lần xem ánh mắt kia của hắn có thể dùng hay không.
Đôi mắt âm dương trời sinh, từ sau khi Minh Diệu mất đi linh lực liền không còn phát huy tác dụng. Vốn ánh mắt này cần không ngừng hấp thu linh khí, mà Minh Diệu mất đi linh lực tự nhiên là không còn gì để cung cấp cho nó, vì vậy thường xuyên sẽ đau đớn kịch liệt. Lúc ấy Minh Diệu cũng có chút cam chịu, cho rằng cả đời này có lẽ cũng không còn có hi vọng khôi phục linh lực, dù sao hắn từng chứng kiến vô số người đã bị đánh tan, chỉ có thể tích cóp từng chút linh lực một. Đã không có linh lực, điều duy nhất ánh mắt kia có thể mang đến cho hắn, chính là có thể nhìn thấy quỷ hồn bình thường và thỉnh thoảng truyền đến đau đớn không thể chịu đựng được. Mà điều này đối với một người mất đi linh lực như Minh Diệu mà nói, là một loại dày vò. Cho nên Minh Diệu lựa chọn dùng cái kính mắt có bộ dạng đặc thù này, phong ấn chặt đôi mắt này lại.
Kể từ sau khi Minh Diệu vô tình khôi phục lại linh lực, Minh Diệu cũng từng muốn thử xem đôi mắt này còn có thể sắc bén như trước kia hay không. Chỉ tiếc là mỗi lần đều bởi vì linh lực không đủ mà thất bại. Sau mỗi lần thất bại thì cơn đau đớn kịch liệt kia lại đến, có khi liên tục vài ngày, kết quả là đôi mắt giống như bị mù vậy, không thể nhìn thấy thứ gì. Minh Diệu biết, đó là bởi vì nguyên nhân không đủ linh lực. Theo phong ấn của Phách Kết từng bước được giải trừ, hiện tại Minh Diệu có chút xúc động, cũng có chút sợ hãi và thất vọng.
- Liều mạng, không phải chỉ là chịu đau thêm mấy ngày sao, so với bị vây ở chỗ này và bị chế giễu thì còn tốt hơn nhiều.
Minh Diệu cảm giác được một chút linh khí, linh lực trong cơ thể dần dần tiêu tán, nếu mà thử một chút có khi còn có hy vọng tìm được đường ra, so với việc càng ngày càng mất sức do linh lực tiêu hao ở trong không gian hư vô này, Minh Diệu vẫn là quyết định thử một lần.
Nếu việc đi tới không có kết quả, Minh Diệu liền đặt mông ngồi xuống đất, lấy bao thuốc từ trong túi ra.
Bật lửa châm thuốc, Minh Diệu rít một hơi thật sâu. Đối phó với sinh vật nữ tính đang nổi nóng, biện pháp tốt nhất chính là trốn. Đối với nữ nhân đang tức giận thì không thể nói đạo lý. Minh Diệu đã bị đưa tới nơi này trốn thì không thể, nhưng có thể không đụng tới nòng súng.
Nữ nhân tức giận cũng nhanh, mà nguôi giận cũng nhanh. Chủ ý của Minh Diệu chính là kéo dài thời gian cho tới khi tâm tình của nữ ác ma kia tốt lên một chút rồi nói sau.
Điếu thuốc đã sắp tàn, Minh Diệu ném tàn thuốc xuống, không biết là do ngồi lâu hay là vì nguyên nhân khác mà Minh Diệu cảm giác thấy thân thể có chỗ khác lạ. Không phải loại cảm giác mệt mỏi trên thân thể, mà là loại cảm giác mệt nhọc khi linh lực bị chậm rãi tiêu hao hết. Lúc này Minh Diệu mới chú ý tới, ở trong không gian này, dường như linh lực trong thân thể của mình đang dần dần biến mất, hóa thành nhiều điểm sáng không dễ dàng phát giác, tan biến trong không trung.
- Xong đời.
Minh Diệu ném tàn thuốc xuống.
- Xem ra sắp chịu không nổi, nếu không nhanh chóng đi ra ngoài một chút, chỉ sợ đến khi ta bị hút thành xác khô thì nữ ác ma kia cũng chưa tiêu hết nộ khí.
Minh Diệu đứng dậy, bắt đầu tiếp tục đi, cũng không biết đã đi bao lâu rồi. Trong cái thế giới thiên địa toàn màu trắng này rốt cục cũng có một điểm đen không dễ dàng phát giác xuất hiện ở trước mắt Minh Diệu. Trong lòng Minh Diệu vui vẻ, rốt cục cũng thấy được đồ vật khác, hắn bước nhanh đi về phía trước, hy vọng trong lòng lại trở thành thất vọng, thì ra điểm đen kia là cái tàn thuốc hắn vừa tiện tay ném xuống.
Con người, chân phải so với chân trái lớn hơn một chút. Đi trên đường chân phải bước tự nhiên lớn hơn so với chân trái, cho nên đường đi cũng không phải thẳng tắp mà là một hình vòng cung quỷ dị. Nếu là dưới tình huống bình thường có vật tham chiếu, ánh mắt sẽ phối hợp với đại não, điều chỉnh đường đi của con người. Nhưng mà dưới tình huống hiện tại, chỉ có thể đi thành một vòng tròn, rồi trở lại chỗ cũ.
- Này, đã chơi đủ rồi, ta đầu hàng được chưa.
Minh Diệu ngửa đầu lớn tiếng kêu lên, không quản là có người nghe thấy hay không. Thanh âm quanh quẩn ở trong không gian vô biên vô hạn này lại có tiếng vọng, nói như vậy không gian này cũng không lớn lắm.
Không ai trả lời, Minh Diệu thở dài một hơi, xem ra là phải dựa vào chính mình. Minh Diệu lấy bao thuốc lá ở trong túi ra, bên trong còn có năm sáu điếu. Hắn lấy nốt cả mấy cây hương ra, chà xát thành vụn nhỏ, bắt đầu vừa đi vừa rải xuống mặt đất.
Bởi vì không có vật tham chiếu, thế giới này dường như là vô cùng vô tận, Minh Diệu chỉ có thể chậm rãi lui về phía sau, vừa đi vừa thỉnh thoảng rải lên mặt đất một ít sợi thuốc lá.
Sợi thuốc lá trong tay rất nhanh đã dùng hết, Minh Diệu bắt đầu xé từng chút vỏ bao thuốc một, trong không gian này cũng không có gió, cũng không cần lo lắng mẩu giấy nho nhỏ và bụi hương sẽ bị gió thổi đi.
Toàn bộ đồ dùng gì đó trên người có thể dùng làm dấu hiệu đều đã dùng hết, Minh Diệu quay đầu lại nhìn, vẫn là màu trắng vô cùng vô tận, Minh Diệu thở dài một hơi cởi áo ra.
- Ha ha chết cười, lại có người thật sự có thể cởi quần áo để làm dấu hiệu.
Lilith đang ngồi ở phía trước cái bàn gỗ đàn hương nhìn thấy hành động cởi quần áo của Minh Diệu qua cái gương, cười lên ha hả. Tâm trạng tức giận của nàng khi vừa mới bị mấy con kiến nhỏ muốn trêu đùa đã tan thành mây khói.
- Bản thân ta muốn nhìn, hắn có thể cởi hết toàn bộ quần áo hay không?
Lilith đưa tay nâng cằm lên, hứng thú nhìn Minh Diệu biểu diễn trong gương, giống như là đang nhìn một hồi điện ảnh rất phấn khích.
Minh Diệu vừa mới cởi áo ra, nghĩ nghĩ lại mặc vào.
- Tuy rằng không có ai, nhưng không cần mạo hiểm trần truồng thật là tốt, ai biết gia hỏa thích nhìn lén kia có đang rình coi hay không.
Minh Diệu bắt đầu nhổ tóc của mình.
Tiếp tục lùi về phía sau, Minh Diệu cảm thấy nhổ tóc đã có chút đau, hơn nữa ngộ nhỡ nhổ sạch tóc mà vẫn không đi tới cuối đường thì sao. Mái tóc này chính mình phải bỏ rất nhiều tiền để cắt tuy rằng không phải tiền của mình, nhưng Minh Diệu bắt đầu có chút đau lòng. Đi tiếp không bao lâu, hắn đột nhiên thấy được một đám tàn thuốc hắn từng ném xuống mặt đất.
Từ đầu đến cuối, những dấu hiệu lưu lại kia đều kéo dài một đường thẳng tắp, dường như nhìn không thấy cuối, Minh Diệu thở dài một hơi.
- Vẫn thành một vòng tròn sao.
- Ha ha ha ha ha.
Lilith cười ngặt nghẽo, căn bản nhìn không ra bộ dáng thục nữ ban đầu.
- Sớm biết như vậy thì nên tạo không gian kia lớn hơn một chút, xem hắn có thể biến thành đầu trọc hay không.
- Mắt không nhìn thấy, ngươi không nghĩ ra biện pháp, như vậy ngươi nhất định sẽ bị lạc ở thế giới hư vô này.
Minh Diệu cười cười.
- Ác ma này thật đúng là vô cùng có ý tứ, làm cho ta giống như là triết học gia rồi.
Tư tưởng Minh Diệu bắt đầu có chút ngứa ngáy. Từ sau sự kiện giáo viên mê hoặc người lần trước, hắn luôn luôn có một loại khát vọng, muốn thử một lần xem ánh mắt kia của hắn có thể dùng hay không.
Đôi mắt âm dương trời sinh, từ sau khi Minh Diệu mất đi linh lực liền không còn phát huy tác dụng. Vốn ánh mắt này cần không ngừng hấp thu linh khí, mà Minh Diệu mất đi linh lực tự nhiên là không còn gì để cung cấp cho nó, vì vậy thường xuyên sẽ đau đớn kịch liệt. Lúc ấy Minh Diệu cũng có chút cam chịu, cho rằng cả đời này có lẽ cũng không còn có hi vọng khôi phục linh lực, dù sao hắn từng chứng kiến vô số người đã bị đánh tan, chỉ có thể tích cóp từng chút linh lực một. Đã không có linh lực, điều duy nhất ánh mắt kia có thể mang đến cho hắn, chính là có thể nhìn thấy quỷ hồn bình thường và thỉnh thoảng truyền đến đau đớn không thể chịu đựng được. Mà điều này đối với một người mất đi linh lực như Minh Diệu mà nói, là một loại dày vò. Cho nên Minh Diệu lựa chọn dùng cái kính mắt có bộ dạng đặc thù này, phong ấn chặt đôi mắt này lại.
Kể từ sau khi Minh Diệu vô tình khôi phục lại linh lực, Minh Diệu cũng từng muốn thử xem đôi mắt này còn có thể sắc bén như trước kia hay không. Chỉ tiếc là mỗi lần đều bởi vì linh lực không đủ mà thất bại. Sau mỗi lần thất bại thì cơn đau đớn kịch liệt kia lại đến, có khi liên tục vài ngày, kết quả là đôi mắt giống như bị mù vậy, không thể nhìn thấy thứ gì. Minh Diệu biết, đó là bởi vì nguyên nhân không đủ linh lực. Theo phong ấn của Phách Kết từng bước được giải trừ, hiện tại Minh Diệu có chút xúc động, cũng có chút sợ hãi và thất vọng.
- Liều mạng, không phải chỉ là chịu đau thêm mấy ngày sao, so với bị vây ở chỗ này và bị chế giễu thì còn tốt hơn nhiều.
Minh Diệu cảm giác được một chút linh khí, linh lực trong cơ thể dần dần tiêu tán, nếu mà thử một chút có khi còn có hy vọng tìm được đường ra, so với việc càng ngày càng mất sức do linh lực tiêu hao ở trong không gian hư vô này, Minh Diệu vẫn là quyết định thử một lần.
/397
|