Một buổi sáng khá âm u, những đám mây đen kịt trên bầu trời từ từ kết lại với nhau tạo thành một đám mây to bao phủ cả bầu trời xanh biếc, xem ra chỉ một chốc nữa thôi thì một cơn mưa to sẽ kéo đến. Hôm nay nó dậy từ sớm, thu dọn đồ cho vào chiếc balo nhỏ bé. Hắn thì đã hí hửng đi qua nhà của ông già Năm từ vài phút trước. Nó mang balo trên lưng bước ra khỏi căn nhà rồi xoay lưng lại nhìn ngôi nhà nhỏ bé mang đầy kỷ niệm của mình lần cuối, có lẽ nó sẽ không bao giờ về lại ngôi nhà này bởi vì có những thứ là ký ức thì sẽ không trở thành hiện thực được nữa... Nó quay gót rồi hướng về phía nhà ông già Năm mà đi, mỗi bước chân của nó nặng ì hệt như đang đeo chì vào chân, cảm giác như có ai đang lôi kéo nó và nói với nó rằng ''hãy ở lại''.-------------------------------------
Tại nhà của ông già Năm mọi người trong xóm đều tụ hợp đông đủ để tiễn nó, nó khóc không ra nước mắt. Lấy trong balo ra một cái gói quà, nó đưa cho ông già Năm rồi dặn dò bảo rằng khi nào nó đi xa mới được mở ra.
-''Rau Muống'' à ! Khi nào con cảm thấy buồn thì hãy quay về đây, nếu con không chê thì căn nhà tạm bợ này của ta luôn luôn chào đón con,cho dù con có thế nào đi nữa mọi người vẫn luôn coi con là con gái và sẵn lòng chờ con ở nơi đây._ ông già Năm nhận lấy gói quà rồi xoa xoa đầu nó nói với nó như một người cha sắp phải rời xa con gái.
-Bác Năm, mọi người! Từ nhỏ cho đến bây giờ mọi người vẫn đối xử với con hệt như con của mọi người cho dù là con mang đến phiền phức hay rắc rối nhưng mọi người vẫn đối xử rất tốt với con, con thật sự rất biết ơn mọi người._ nó nói mà giọng rung rung như muốn khóc.
Ông già Năm bước đến ôm nó vào lòng, nước mắt nó như dòng sông bị vỡ đê cứ thế mà tuôn rơi.
-Cám ơn bác Năm đã giúp con trông coi ngôi nhà của con khi con không ở đây, nhưng mà bây giờ bác hãy để mặc nó đi vì có lẽ có một số người sẽ không cần đến nó nữa._ nó buông ông già Năm ra rồi lau nước mắt, miệng gằng từng chữ nói với ông.
Ông già Năm im lặng không nói gì. Nó vẫy tay chào mọi người rồi quay lưng bước đi '' con thật sự không muốn rời xa mọi người đâu, khi nào rãnh con sẽ lại trở về thăm mọi người,con hứa đó...'' nó quay mặt về phía mọi người tay vẫn vẫy không ngừng, trên miệng là một cười xinh như một bông hoa hé nở vào buổi sáng mai. Mọi người đều im lặng trong nước mắt, đứng nhìn bóng lưng của nó đang dần khuất đi trên con đường dài và hẹp.
Ông già Năm chợt nhớ tới gói quà đang nằm trên tay liền đặt xuống đất rồi dùng tay tháo ra. Trong gói quà là một đống tiền và một lá thư, ông mở lá thư ra và đọc '' Bác Năm ơi! từ bé con đã xem người và mọi người như người thân ruột thịt, mọi người đã luôn giúp đỡ gia đình con rất nhiều. Nhưng mà con vẫn chưa có dịp báo đáp ơn tình mà mọi người dành cho con, con nhỏ xui xẻo của mọi người chỉ có một chút tiền để mọi người trang trải cuộc sống. Bao nhiêu đó có lẽ là không thấm vào đâu với mọi người con thật sự xin lỗi. Xin mọi người hãy nhận cho, đó là chút lòng thành của con gửi đến mọi người, nếu mọi người thấy áy náy thì hãy trồng thật nhiều rau muống. Một ngày nào đó con sẽ lại trở về và xử sạch đám rau muống của bác, mọi người và bác hãy giữ gìn sức khỏe. Con yêu mọi người nhiều lắm, Rau Muống.''
-Cái con nhỏ này._ ông già Năm đọc bức thư rồi lắc đầu...
Hiện giờ nó và hắn đang đi dưới con đường quốc lộ và trên bầu trời những đám mây đen ngày càng kéo đến nhiều hơn. Hắn vẫn luôn dõi theo nó, từ lúc tạm biệt mọi người thì con người lạnh lùng của nó đã quay trở lại, những nụ cười của ngày hôm qua đã biến mất thay vào đó là một khuôn mặt đại diện cho một nỗi buồn. Có lẽ chỉ có họ mới có thể nhìn thấy được nụ cười của nó và chỉ có nơi đó nó mới cười.
Đi gần hai tiếng đồng hồ thì nó và hắn thuê một chiếc taxi để trở về khách sạn bởi vì trời đã bắt đầu...mưa. Trong suốt quãng đường đi hắn luôn muốn hỏi nó vài câu hỏi nhưng khi chạm mặt nó thì hắn lại thôi, còn nó thì vẫn luôn u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ trong đôi mắt xinh đẹp là một nỗi buồn mà không phải ai cũng có thể đoán ra được.
Đến khách sạn, hắn thanh toán giúp nó rồi cả hai chạy ào vào trong dưới cái lạnh và rét của một cơn mưa.
Nó bước vào phòng rồi tiện tay quăng balo lên giường, ''Huyền Trân không có trong phòng có lẽ là đã đi đến nông trại dâu tây rồi'' nó nghĩ rồi đi tới chiếc tủ quần áo tùy tiện lấy ra một bộ đồ rồi đi vào phòng tắm...
---------------------------------------
Trong căn phòng to lớn và lạnh lẽo, một cô gái cô đơn có thân hình nhỏ bé đang đứng đối diện với cửa sổ sát đất lặng im ngắm nhìn những hạt mưa tí tách tí tách rơi ngoài cửa sổ. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên những tia đau buồn như thể đã đánh mất thứ gì đó quan trọng,cô gái nhỏ bé bắt đầu rơi vào trạng thái trầm tư....
Tại nhà của ông già Năm mọi người trong xóm đều tụ hợp đông đủ để tiễn nó, nó khóc không ra nước mắt. Lấy trong balo ra một cái gói quà, nó đưa cho ông già Năm rồi dặn dò bảo rằng khi nào nó đi xa mới được mở ra.
-''Rau Muống'' à ! Khi nào con cảm thấy buồn thì hãy quay về đây, nếu con không chê thì căn nhà tạm bợ này của ta luôn luôn chào đón con,cho dù con có thế nào đi nữa mọi người vẫn luôn coi con là con gái và sẵn lòng chờ con ở nơi đây._ ông già Năm nhận lấy gói quà rồi xoa xoa đầu nó nói với nó như một người cha sắp phải rời xa con gái.
-Bác Năm, mọi người! Từ nhỏ cho đến bây giờ mọi người vẫn đối xử với con hệt như con của mọi người cho dù là con mang đến phiền phức hay rắc rối nhưng mọi người vẫn đối xử rất tốt với con, con thật sự rất biết ơn mọi người._ nó nói mà giọng rung rung như muốn khóc.
Ông già Năm bước đến ôm nó vào lòng, nước mắt nó như dòng sông bị vỡ đê cứ thế mà tuôn rơi.
-Cám ơn bác Năm đã giúp con trông coi ngôi nhà của con khi con không ở đây, nhưng mà bây giờ bác hãy để mặc nó đi vì có lẽ có một số người sẽ không cần đến nó nữa._ nó buông ông già Năm ra rồi lau nước mắt, miệng gằng từng chữ nói với ông.
Ông già Năm im lặng không nói gì. Nó vẫy tay chào mọi người rồi quay lưng bước đi '' con thật sự không muốn rời xa mọi người đâu, khi nào rãnh con sẽ lại trở về thăm mọi người,con hứa đó...'' nó quay mặt về phía mọi người tay vẫn vẫy không ngừng, trên miệng là một cười xinh như một bông hoa hé nở vào buổi sáng mai. Mọi người đều im lặng trong nước mắt, đứng nhìn bóng lưng của nó đang dần khuất đi trên con đường dài và hẹp.
Ông già Năm chợt nhớ tới gói quà đang nằm trên tay liền đặt xuống đất rồi dùng tay tháo ra. Trong gói quà là một đống tiền và một lá thư, ông mở lá thư ra và đọc '' Bác Năm ơi! từ bé con đã xem người và mọi người như người thân ruột thịt, mọi người đã luôn giúp đỡ gia đình con rất nhiều. Nhưng mà con vẫn chưa có dịp báo đáp ơn tình mà mọi người dành cho con, con nhỏ xui xẻo của mọi người chỉ có một chút tiền để mọi người trang trải cuộc sống. Bao nhiêu đó có lẽ là không thấm vào đâu với mọi người con thật sự xin lỗi. Xin mọi người hãy nhận cho, đó là chút lòng thành của con gửi đến mọi người, nếu mọi người thấy áy náy thì hãy trồng thật nhiều rau muống. Một ngày nào đó con sẽ lại trở về và xử sạch đám rau muống của bác, mọi người và bác hãy giữ gìn sức khỏe. Con yêu mọi người nhiều lắm, Rau Muống.''
-Cái con nhỏ này._ ông già Năm đọc bức thư rồi lắc đầu...
Hiện giờ nó và hắn đang đi dưới con đường quốc lộ và trên bầu trời những đám mây đen ngày càng kéo đến nhiều hơn. Hắn vẫn luôn dõi theo nó, từ lúc tạm biệt mọi người thì con người lạnh lùng của nó đã quay trở lại, những nụ cười của ngày hôm qua đã biến mất thay vào đó là một khuôn mặt đại diện cho một nỗi buồn. Có lẽ chỉ có họ mới có thể nhìn thấy được nụ cười của nó và chỉ có nơi đó nó mới cười.
Đi gần hai tiếng đồng hồ thì nó và hắn thuê một chiếc taxi để trở về khách sạn bởi vì trời đã bắt đầu...mưa. Trong suốt quãng đường đi hắn luôn muốn hỏi nó vài câu hỏi nhưng khi chạm mặt nó thì hắn lại thôi, còn nó thì vẫn luôn u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ trong đôi mắt xinh đẹp là một nỗi buồn mà không phải ai cũng có thể đoán ra được.
Đến khách sạn, hắn thanh toán giúp nó rồi cả hai chạy ào vào trong dưới cái lạnh và rét của một cơn mưa.
Nó bước vào phòng rồi tiện tay quăng balo lên giường, ''Huyền Trân không có trong phòng có lẽ là đã đi đến nông trại dâu tây rồi'' nó nghĩ rồi đi tới chiếc tủ quần áo tùy tiện lấy ra một bộ đồ rồi đi vào phòng tắm...
---------------------------------------
Trong căn phòng to lớn và lạnh lẽo, một cô gái cô đơn có thân hình nhỏ bé đang đứng đối diện với cửa sổ sát đất lặng im ngắm nhìn những hạt mưa tí tách tí tách rơi ngoài cửa sổ. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên những tia đau buồn như thể đã đánh mất thứ gì đó quan trọng,cô gái nhỏ bé bắt đầu rơi vào trạng thái trầm tư....
/54
|