Chuyển ngữ: Dú
Vào những năm 90 của thế kỉ trước, hãng Boeing thu mua McDonnell Douglas. Kể từ đó, ngành hàng không toàn cầu hình thành thế chân vạc.
Boeing, Mạch Phi và Airbus.
Boeing và Mạch Phi là hai hãng sản xuất máy bay lớn của Mỹ. Hãng trước chiếm hơn nửa thị trường máy bay chở khách thuộc hàng không dân dụng, hãng sau hợp tác và giao thiệp nhiều với chính phủ Mỹ, nghiên cứu và sản xuất máy bay tiêm kích. Trên phương diện máy bay chở khách, Mạch Phi vẫn không thể vượt mặt Boeing, cho mãi đến tận sáu năm trước, MaiFei F485, cũng tức là chiếc máy bay chở khách thân rộng vận tải chặng đường siêu xa ra đời thì họ mới có sức cạnh tranh.
Song, lần này, chiếc máy bay mà Mạch Phi muốn cải tiến không phải F485, mà là MaiFei F475 nghiên cứu ra vào mười chín năm về trước.
Lúc Trác Hoàn đến công ty thì đã là 10 giờ. Giống như thường lệ, hắn cầm một cốc cà phê, nhấp đại hai ngụm, sau khi vào cửa bèn ném vào thùng rác ngay. Mục đích quá rõ ràng, đó là cái sofa ngay sau Phục Thành. Người đàn ông cao ráo điển trai này rảo bước đi ngang qua khu vực làm việc và phòng họp về phía cái sofa, lúc sắp ịn mông ngồi xuống thì dừng bước.
Hắn quay đầu nhìn về phía phòng họp.
Cửa phòng họp đang mở, ngài Romain ngồi bên trong, giơ tách cà phê lên với hắn.
Ngài Romain: "Hi, Reid."
Trác Hoàn ngoái đầu hỏi Lina: "Sao bố em lại ở đây?"
Lina nhún vai với hắn, cười tủm tà tủm tỉm: "Anh vào là biết."
Trác Hoàn nhướn mày, đi vào phòng họp.
Nửa tiếng sau, ngài Romain đẩy cửa đi ra ngoài trước. Sau khi đứng dậy khỏi ghế, ông đã cài hết cả ba cái cúc trên bộ âu phục, mỉm cười nhìn con gái mình. Lina ngầm hiểu, đi tới, nói với giọng bất đắc dĩ: "Chắc hẳn Reid đã từ chối bố rồi nhỉ. Bố à, con đã bảo anh ấy sẽ làm vậy mà."
Nhưng ngài Romain lại đáp: "Không con ạ. Tuy thằng bé từ chối bây giờ, nhưng bố tin chắc nó sẽ đồng ý nhanh thôi. Bố đi Singapore xử lí một chuyện trước nhé, máy bay của bố ở sẵn đây rồi. Con gái cưng à, rồi các con sẽ dùng đến nó thôi."
Ngài Romain bỏ lại câu này rồi rời khỏi UAAG.
Chẳng đến mấy phút sau, Trác Hoàn bước ra khỏi phòng họp. Hắn nhíu mày lại, trông nét mặt cực kì khó coi, tức thì đi vào phòng hút thuốc. Qua cửa kính của phòng hút thuốc, ai nấy đều thấy đại gia Trác trưng bản mặt khó ở lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi, châm một điếu thuốc. Chẳng mấy chốc sau, hắn lại châm tiếp cái thứ hai.
Phục Thành im lặng dõi theo bóng lưng hắn, một lát sau mới quay đầu sang hỏi Lina: "Thầy Trác sẽ đồng ý thật sao?"
Lina suy tư: "Theo lí thuyết thì việc một hãng sản xuất máy bay làm cuộc kiểm tra đo lường cuối cùng không thuộc phạm vi làm việc thường ngày của UAAG. Nhưng nếu bố tôi đã nói vậy thì tôi nghĩ nhất định ông có cách của mình rồi."
Tô Phi hết sức tò mò: "Cách gì hả chị, ép buộc hay dụ dỗ? Bác định vung một khoản tiền kếch xù nện chết chúng ta ạ?"
Lina nghĩ đoạn, cười tủm tỉm: "Cần phải dùng đến tiền à? Chị nghĩ, có lẽ chỉ cần một cú điện thoại mà thôi."
Cô gái tóc vàng xinh đẹp nói đến đây thì không chịu nói tiếp nữa, để lại một nụ cười bí ẩn khó đoán. Song, một phút sau, ai nấy bèn thấy trong phòng hút thuốc, Trác Hoàn bỗng nhận được một cuộc gọi. Hắn nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, một lúc lâu sau mới nghe máy.
Cuộc gọi này không dài. Sau khi cúp máy, đại gia Trác hút hết điếu thuốc thứ ba trong phòng. Hắn dí mạnh đầu lọc xuống gạt tàn thuốc thủy tinh, đẩy cửa đi ra: "Chuẩn bị xuất phát đi Los Angeles."
Lina: "Em đã chuẩn bị sẵn rồi, lúc nào cũng xuất phát được." Dường như cô đã biết tỏng hắn sẽ đồng ý từ bảy đời.
Trác Hoàn: "..."
Hừ.
Đêm hôm đó, cả bọn bèn lên chiếc máy bay tư nhân ngài Romain để lại và đi Los Angeles.
Sau cuộc gọi đó, tâm trạng đại gia Trác chẳng mấy tốt đẹp, cả ngày chẳng trưng được cái biểu cảm dễ gần nào. Hắn khoanh tay, ngồi trên ghế sofa ở tận cuối khoang, lạnh mặt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Lina đang ăn tối với ba người còn lại, tiện thể giải thích người gọi tới là ai.
Lina: "Trên thế giới này, tôi nghĩ Reid chỉ sợ mỗi hai người. Một là giảng viên hướng dẫn hồi đại học của anh ấy, người đoạt giải Nobel Vật lý, giáo sư Stephen Conor. Người còn lại là nhà thiết kế chính của Mạch Phi, hoặc có thể nói, là nhà thiết kế chính tiền nhiệm của Mạch Phi, chú Thor Reina. Chín năm trước, chú Thor về hưu, truyền lại vị trí nhà thiết kế chính của Mạch Phi cho Reid. Thế nhưng, sau khi Reid từ chức, chú ấy lại quay về Mạch Phi. Chú ấy cũng là thầy của Reid."
Chú Joseph thốt lên: "Ngài Reina! Năm xưa khi chú vừa đầu quân vào NTSB đã từng tham gia một lớp tập huấn, có may mắn được đi thăm quan nhà máy của Mạch Phi. Vốn dĩ lần đó có cơ hội gặp ngài Reina rồi, nhưng rất tiếc là ông ấy tạm thời có việc nên không tới, làm chú chưa được gặp bao giờ." Ông cảm khái, "Nói thật nhé, đã nhiều năm trôi qua rồi mà chú mới chỉ gặp được đúng một nhà thiết kế máy bay chính là Reid thôi. Các cháu không biết chứ, sau khi Rogge 318 gặp nạn, việc Reid đột nhiên xuất hiện tại đội điều tra với tư cách là đại diện của phía Mạch Phi vào thời điểm ấy đã gây rúng động đến mức nào đâu."
Ông nghiêm túc nói: "Dù nói thế này thì không hợp tình hợp lí lắm, nhưng sự thật là ai ai cũng biết tai nạn hàng không là một vụ việc rất đỗi nghiêm túc và nghiêm trọng. Ấy thế mà kể cả trong cuộc thảm họa sân bay Tenerife* với số người chết nhiều nhất trong lịch sử, họ cũng chưa bao giờ để nhà thiết kế chính của Boeing ra mặt lấy một lần. Điều đó không thuộc phạm vi chức trách của ông ta, cũng không cần ông ta phải tỏ thái độ."
(*Thảm họa sân bay Tenerife: Do quá dài để tóm tắt nên hãy đọc tại link sau:)
Tô phi gãi đầu: "Đến cái mức đó luôn hả chú..."
Chú Joseph và Lina đồng loạt ngoái đầu nhìn cậu ta, đồng thanh đáp: "Có chứ!"
"Có thời gian rảnh buôn dưa thì tìm một người kiểm tra email xem đi, Mạch Phi gửi tài liệu qua rồi." Trác Hoàn hai tay đút túi, vẻ mặt khó chịu đi tới. Hắn đặt mông ngồi cạnh Phục Thành. Mọi người đều nhìn về phía hắn, đại gia Trác một tay chống cằm, Hửm một tiếng với ánh mắt hung hãn, ai nấy dời mắt đi hết.
Lina tức thì mở chiếc laptop mình mang theo bên người, tìm ra email.
Lina: "Là một bản tài liệu của MaiFei F475. Tôi sẽ in ra bằng máy photo trên máy bay, mọi người đọc xem."
Chẳng mấy chốc, Lina đã in tài liệu thành năm bản, phát cho mọi người.
Lúc phát đến Trác Hoàn, đại gia Trác lấy tài liệu rồi úp thẳng xuống bàn mà chẳng thèm liếc lấy một cái. Tiếp đó, hắn mở lời: "MaiFei F475 là do Thor Reina, nhà thiết kế chính của Mạch Phi, đi đầu thiết kế. Năm 1979, Mạch Phi bắt đầu bắt tay chuẩn bị dự án F475. Năm 1983, họ bắt đầu chính thức thực hiện kế hoạch này. Đến năm 2002, chiếc máy bay MaiFei F475 đầu tiên cất cánh tại Seattle thành công. Đó là chiếc máy bay chở khách cỡ trung đi chặng đường rất dài, hành trình dài khoảng 7000 – 15000 km, tốc độ tuần tra* là 0.8 Mach, số ghế ngồi chừng 300 ghế và phụ thuộc vào loại máy bay."
(*Tốc độ tuần tra: Tức là tốc độ bay tiết kiệm xăng nhất.)
Phục Thành: "Tôi đã từng lái MaiFei F475 lúc còn ở hãng hàng không Đông Hoa. Trước năm 2010, MaiFei F475 là máy bay chở khách cỡ trung chặng rất xa thịnh hành nhất trong ngành. Thế nhưng, mười năm sau, Boeing 787 ra đời, dần dà chiếm mất thị trường của nó."
Trác Hoàn nghe vậy bèn nghiêng đầu nhìn anh: "Em nghĩ mẫu nào bay tốt hơn?"
Phục Thành hơi ngẩn ra.
Trác Hoàn ung dung nhìn anh: "Hửm?"
Phục Thành im lặng một lát mới đáp: "Không giống nhau. Xưa nay máy bay Boeing chủ trương cho rằng máy móc là sức mạnh, cho dù lấy bối cảnh hiện nay khi hệ thống Telex chiếm hết toàn bộ thị trường thì họ vẫn rất nhấn mạnh vào trải nghiệm điều khiển của phi công. Lái máy bay Boeing sẽ có cảm giác hệt như đang lái máy bay vậy. Còn máy bay của Mạch Phi và Airbus thì..." Anh nhìn Trác Hoàn, giọng bình tĩnh: "Thông minh hơn. Sự phát triển lớn mạnh của hệ thống máy tính làm khả năng kiểm soát máy bay trong tay của phi công giảm xuống."
Trác Hoàn bật cười: "Em từng lái máy bay tiêm kích của Mạch Phi bao giờ chưa?"
Phục Thành khựng lại, anh đáp lại bằng gương mặt vô cảm: "Đương nhiên là chưa."
Chẳng ai cảm thấy câu trả lời của Phục Thành có gì sai.
Từ thế kỉ trước, Trung Quốc đã bắt đầu nghiên cứu máy bay tiêm kích của mình, và cũng kể từ rất nhiều năm về trước, họ đã không còn phải mua các tài nguyên quân dụng từ quốc gia khác nữa. Anh chưa bao giờ lái máy bay tiêm kích của quân đội Mỹ hoàn toàn là chuyện có thể hiểu được.
Nhưng Trác Hoàn lại bật cười, kéo dài âm điệu với vẻ sâu xa: "Ồ? Thực sự chưa bao giờ lái?"
Phục Thành: "..."
Lúc cả bọn bỗng dưng nhận ra điều gì đó, dường như muốn làm rõ nó thì Trác Hoàn đột ngột dừng đề tài này lại: "Máy bay tiêm kích và máy bay chở khách của Mạch Phi là khác nhau. Máy bay tiêm kích của Mạch Phi chú trọng vào thao tác cá nhân của phi công hơn."
Tô Phi nổi hứng: "RIP này, anh từng dỡ nó chưa?"
Trác Hoàn thản nhiên liếc xéo cậu ta, cười khẩy đáp: "Chưa."
Một đáp án ngoài ý muốn làm những người có mặt trên máy bay phải im lặng một lát.
Lina mỉm cười phá vỡ sự xấu hổ: "Hầy, chẳng phải ban nãy chúng ta vừa nhắc đến MaiFei F475 đấy sao. Reid à, sao anh lại đột ngột đổi chủ đề vậy? Anh nói tiếp đi chứ."
Trong khoang máy bay, mọi người lại nhớ đến chủ đề ban đầu.
Chú Joseph giở tài liệu: "Thật ra chú đã từng lái máy bay tiêm kích của Mạch Phi rồi. Này, có gì ngạc nhiên đâu mà nhìn, đằng nào chú cũng là lính xuất ngũ của Không quân đấy nhé. Giống hệt như Reid nói, máy bay tiêm kích của Mạch Phi và máy bay chở khách của nó hoàn toàn khác nhau. Trên phương diện hàng không dân dụng, Boeing quan tâm đến trải nghiệm điều khiển máy móc của phi công hơn, nhưng trên lĩnh vực máy bay tiêm kích thì hai bên hoàn toàn trái ngược. Máy bay tiêm kích của Mạch Phi ngầu bá cháy, lái nó cứ như đang lái một vũ khí sắt thép vậy, khắp mình mẩy như chảy dòng máu buốt giá! Khụ khụ, chú xin lỗi, chú lạc đề mất rồi. Chúng ta quay về MaiFei F475 nhé, hoặc nên gọi là MaiFei F475neo."
Neo: Có nghĩa là mốt mới nhất.
Chú Joseph nhìn dòng chữ trên tài liệu: "Chuyển sang sử dụng scaled composite* mới nhất, bí mật điều chỉnh số liệu và vật liệu cánh với tiền đề giữ nguyên số ghế ngồi, để rồi đặt trong môi trường ngoại lực tương tự, độ dốc đồ thị lực nâng mặt cắt cánh sẽ tăng lên 5%... Ôi Chúa ơi, làm sao người ta làm được? Hệ số tính kì dị Prandtl-Glauert* sẽ là bao nhiêu đây trời?"
(*Scaled composite: Tìm mãi mà vẫn chỉ ra tên của công ty Scaled Composite, một công ty của Mỹ ban đầu chuyên phát triển máy bay thử nghiệm, sau này tập trung vào thiết kế và phát triển các concept máy bay và mẫu thử nghiệm. Nhưng nếu là công ty đó thì không hợp ngữ cảnh. Composite đã được giải thích ở các chương trước rồi, nôm na là vật liệu tổng hợp, còn scaled trên lĩnh vực Hóa học, Vật liệu thì có tên là "Cáu".
*Hệ số tính kì dị Prandtl-Glauert thuộc lĩnh vực Vật lý dòng chảy, thường được sử dụng không chính xác để giải thích cho các hình nón hơi trong dòng chảy siêu âm. Theo lý thuyết này, máy bay sẽ phải chịu áp lực vô hạn khi tiến gần đến tốc độ âm thanh.
*Hình nón hơi: là đám hơi nước ngưng tụ thành hình cái nón có thể nhìn thấy được, đôi khi có thể hình thành xung quanh một vật thể di chuyển với tốc độ cao trong không khí ẩm, ví như một chiếc máy bay ở tốc độ siêu âm.)
Phục Thành: "Số liệu được bảo mật, đó chính là điểm cải tiến của MaiFei F475. Ngoài điểm này ra, họ còn gia tăng dự trữ số lượng nhiên liệu ở bình xăng hai cánh nhằm nâng cao quãng hành trình của máy bay."
Tô Phi: "Cái ông Thor Reina giỏi thật đấy. Ông ấy mới quay lại có hai năm mà đã làm ra được chuyện lợi hại thế này ư?"
Đại gia Trác khịt mũi hừ lạnh.
Ánh nhìn của Phục Thành dừng lại trên trang cuối cùng của tài liệu: "Tháng trước lúc lái máy bay thử nghiệm, càng bánh xe gãy khi va chạm với mặt đất, lốp bánh nổ... Xem ra đây là nguyên nhân Mạch Phi muốn thực hiện cuộc kiểm tra cuối cùng."
Hành trình dài 20 tiếng, mọi người ngủ một đêm là đã đến Los Angeles ở bên kia đại dương.
Los Angeles là thành phố lớn nhất bờ Tây nước Mỹ, trụ sở chính của Mạch Phi tọa lạc tại nơi đó. Ở đây có thành phố Universal nổi tiếng, và Beverly Hills, Hollywood cũng lấp ló trong thành phố xinh đẹp này.
Los Angeles có khí hậu Địa Trung Hải. Giữa tháng 5, thời tiết mát mẻ nhưng lạnh hơn Thượng Hải mấy phần.
Lúc xuống máy bay là Phục Thành đã thấy lành lạnh, bèn mặc áo khoác vào. Lúc này, Trác Hoàn đi ngang qua anh. Anh thấy đại gia Trác mặc một chiếc áo thun, áo khoác thắt hờ bên hông. Hắn nhai kẹo cao su, hai tay đút túi quần, đi xuống thang máy bay.
Dù đây là máy bay tư nhân thì vẫn phải đăng kí hải quan để nhập cảnh.
Trác Hoàn là người đầu tiên đăng kí, tiếp đó là Phục Thành. Ba người bên chú Joseph xếp hàng lo thủ tục nhập cảnh. Sau khi Phục Thành xong thủ tục bèn ngước đầu lên thì bắt gặp Trác Hoàn đứng tựa tường, cúi đầu nhìn điện thoại.
Anh đứng tại chỗ một chốc, đoạn bước tới.
Giọng nói nhẹ nhàng của chàng trai này cất lên: "Tại sao anh lại muốn hỏi câu đó?"
Trác Hoàn ngẩng đầu.
Phục Thành nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh.
Em từng lái máy bay tiêm kích của Mạch Phi bao giờ chưa?
Đương nhiên là rồi.
Có quốc gia nào mà chẳng len lén để ý đến bí mật quân sự của quốc gia khác, đã thế còn để phi công át chủ bài của mình đi lái thử nghiệm đâu?
Trác Hoàn không đáp lại câu hỏi này, trái lại còn khẽ nhướn mày lên: "Em giận à?"
Ngón tay siết lại thật chặt, Phục Thành xoay người toan đi mất, nhưng cổ tay lại bị người ta giữ lấy.
Trong lối đi nhập cảnh chuyên dành cho khách VIP của máy bay tư nhân, đêm hôm khuya khoắt chỉ có năm thành viên UAAG là phải làm thủ tục mà thôi. Một cây cột hình vuông tách hai người với ba người bên chú Joseph. Người đàn ông ấy ghì tay chàng thanh niên, đè anh lên vách tường.
Phục Thành ngước mắt nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trác Hoàn cụp mắt, lặng lẽ ngắm nhìn đôi môi gần trong gang tấc nọ mất vài giây, rồi chầm chậm kề sát. Hơi thở dần dà quấn lấy nhau. Phục Thành cũng cụp mắt, môi hơi hé.
Song, ngay khi họ sắp hôn nhau, điện thoại có tin nhắn.
Trác Hoàn không hôn nữa, mắt nhìn điện thoại chợt trợn to. Tâm trạng hắn tụt xuống khôn kể chỉ trong chớp mắt, đoạn buông bàn tay nắm cổ tay Phục Thành, chửi một câu: "Mẹ kiếp!"
Phục Thành cử động cổ tay vừa bị nắm, hỏi han: "Sao vậy?"
Trác Hoàn nhìn anh: "Không có gì."
Chẳng mấy chốc, ba người chú Joseph cũng xong hết thủ tục và bước tới.
Lina vừa lại gần là đã cười tủm tỉm: "Ban nãy bố em vừa gửi tin nhắn cho, bảo là ông ấy gặp chú Patrick ở Singapore. Lúc họ tán gẫu với nhau, bố bèn thuận miệng nói cho chú Patrick biết chuyện anh đã quay về Los Angeles rồi."
Trác Hoàn cười lạnh, tặc lưỡi một tiếng.
*Tác giả:
Trác RIP: Chậc.
Phục Tranh Tranh: Hóa ra nhà thầy Trác ở Los Angeles.
*Dú: Làm đến chương này mới phát hiện ra Mạch Phi là hãng sản xuất máy bay của Mỹ các cô ạ:) Tại bộ này có rất nhiều tên riêng tiếng Anh viết sang tiếng Trung, mà Mạch Phi thì đâu chuyển được sang tên tiếng Anh nào nên cứ tưởng Mạch Phi là hãng Trung:)
Vào những năm 90 của thế kỉ trước, hãng Boeing thu mua McDonnell Douglas. Kể từ đó, ngành hàng không toàn cầu hình thành thế chân vạc.
Boeing, Mạch Phi và Airbus.
Boeing và Mạch Phi là hai hãng sản xuất máy bay lớn của Mỹ. Hãng trước chiếm hơn nửa thị trường máy bay chở khách thuộc hàng không dân dụng, hãng sau hợp tác và giao thiệp nhiều với chính phủ Mỹ, nghiên cứu và sản xuất máy bay tiêm kích. Trên phương diện máy bay chở khách, Mạch Phi vẫn không thể vượt mặt Boeing, cho mãi đến tận sáu năm trước, MaiFei F485, cũng tức là chiếc máy bay chở khách thân rộng vận tải chặng đường siêu xa ra đời thì họ mới có sức cạnh tranh.
Song, lần này, chiếc máy bay mà Mạch Phi muốn cải tiến không phải F485, mà là MaiFei F475 nghiên cứu ra vào mười chín năm về trước.
Lúc Trác Hoàn đến công ty thì đã là 10 giờ. Giống như thường lệ, hắn cầm một cốc cà phê, nhấp đại hai ngụm, sau khi vào cửa bèn ném vào thùng rác ngay. Mục đích quá rõ ràng, đó là cái sofa ngay sau Phục Thành. Người đàn ông cao ráo điển trai này rảo bước đi ngang qua khu vực làm việc và phòng họp về phía cái sofa, lúc sắp ịn mông ngồi xuống thì dừng bước.
Hắn quay đầu nhìn về phía phòng họp.
Cửa phòng họp đang mở, ngài Romain ngồi bên trong, giơ tách cà phê lên với hắn.
Ngài Romain: "Hi, Reid."
Trác Hoàn ngoái đầu hỏi Lina: "Sao bố em lại ở đây?"
Lina nhún vai với hắn, cười tủm tà tủm tỉm: "Anh vào là biết."
Trác Hoàn nhướn mày, đi vào phòng họp.
Nửa tiếng sau, ngài Romain đẩy cửa đi ra ngoài trước. Sau khi đứng dậy khỏi ghế, ông đã cài hết cả ba cái cúc trên bộ âu phục, mỉm cười nhìn con gái mình. Lina ngầm hiểu, đi tới, nói với giọng bất đắc dĩ: "Chắc hẳn Reid đã từ chối bố rồi nhỉ. Bố à, con đã bảo anh ấy sẽ làm vậy mà."
Nhưng ngài Romain lại đáp: "Không con ạ. Tuy thằng bé từ chối bây giờ, nhưng bố tin chắc nó sẽ đồng ý nhanh thôi. Bố đi Singapore xử lí một chuyện trước nhé, máy bay của bố ở sẵn đây rồi. Con gái cưng à, rồi các con sẽ dùng đến nó thôi."
Ngài Romain bỏ lại câu này rồi rời khỏi UAAG.
Chẳng đến mấy phút sau, Trác Hoàn bước ra khỏi phòng họp. Hắn nhíu mày lại, trông nét mặt cực kì khó coi, tức thì đi vào phòng hút thuốc. Qua cửa kính của phòng hút thuốc, ai nấy đều thấy đại gia Trác trưng bản mặt khó ở lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi, châm một điếu thuốc. Chẳng mấy chốc sau, hắn lại châm tiếp cái thứ hai.
Phục Thành im lặng dõi theo bóng lưng hắn, một lát sau mới quay đầu sang hỏi Lina: "Thầy Trác sẽ đồng ý thật sao?"
Lina suy tư: "Theo lí thuyết thì việc một hãng sản xuất máy bay làm cuộc kiểm tra đo lường cuối cùng không thuộc phạm vi làm việc thường ngày của UAAG. Nhưng nếu bố tôi đã nói vậy thì tôi nghĩ nhất định ông có cách của mình rồi."
Tô Phi hết sức tò mò: "Cách gì hả chị, ép buộc hay dụ dỗ? Bác định vung một khoản tiền kếch xù nện chết chúng ta ạ?"
Lina nghĩ đoạn, cười tủm tỉm: "Cần phải dùng đến tiền à? Chị nghĩ, có lẽ chỉ cần một cú điện thoại mà thôi."
Cô gái tóc vàng xinh đẹp nói đến đây thì không chịu nói tiếp nữa, để lại một nụ cười bí ẩn khó đoán. Song, một phút sau, ai nấy bèn thấy trong phòng hút thuốc, Trác Hoàn bỗng nhận được một cuộc gọi. Hắn nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, một lúc lâu sau mới nghe máy.
Cuộc gọi này không dài. Sau khi cúp máy, đại gia Trác hút hết điếu thuốc thứ ba trong phòng. Hắn dí mạnh đầu lọc xuống gạt tàn thuốc thủy tinh, đẩy cửa đi ra: "Chuẩn bị xuất phát đi Los Angeles."
Lina: "Em đã chuẩn bị sẵn rồi, lúc nào cũng xuất phát được." Dường như cô đã biết tỏng hắn sẽ đồng ý từ bảy đời.
Trác Hoàn: "..."
Hừ.
Đêm hôm đó, cả bọn bèn lên chiếc máy bay tư nhân ngài Romain để lại và đi Los Angeles.
Sau cuộc gọi đó, tâm trạng đại gia Trác chẳng mấy tốt đẹp, cả ngày chẳng trưng được cái biểu cảm dễ gần nào. Hắn khoanh tay, ngồi trên ghế sofa ở tận cuối khoang, lạnh mặt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Lina đang ăn tối với ba người còn lại, tiện thể giải thích người gọi tới là ai.
Lina: "Trên thế giới này, tôi nghĩ Reid chỉ sợ mỗi hai người. Một là giảng viên hướng dẫn hồi đại học của anh ấy, người đoạt giải Nobel Vật lý, giáo sư Stephen Conor. Người còn lại là nhà thiết kế chính của Mạch Phi, hoặc có thể nói, là nhà thiết kế chính tiền nhiệm của Mạch Phi, chú Thor Reina. Chín năm trước, chú Thor về hưu, truyền lại vị trí nhà thiết kế chính của Mạch Phi cho Reid. Thế nhưng, sau khi Reid từ chức, chú ấy lại quay về Mạch Phi. Chú ấy cũng là thầy của Reid."
Chú Joseph thốt lên: "Ngài Reina! Năm xưa khi chú vừa đầu quân vào NTSB đã từng tham gia một lớp tập huấn, có may mắn được đi thăm quan nhà máy của Mạch Phi. Vốn dĩ lần đó có cơ hội gặp ngài Reina rồi, nhưng rất tiếc là ông ấy tạm thời có việc nên không tới, làm chú chưa được gặp bao giờ." Ông cảm khái, "Nói thật nhé, đã nhiều năm trôi qua rồi mà chú mới chỉ gặp được đúng một nhà thiết kế máy bay chính là Reid thôi. Các cháu không biết chứ, sau khi Rogge 318 gặp nạn, việc Reid đột nhiên xuất hiện tại đội điều tra với tư cách là đại diện của phía Mạch Phi vào thời điểm ấy đã gây rúng động đến mức nào đâu."
Ông nghiêm túc nói: "Dù nói thế này thì không hợp tình hợp lí lắm, nhưng sự thật là ai ai cũng biết tai nạn hàng không là một vụ việc rất đỗi nghiêm túc và nghiêm trọng. Ấy thế mà kể cả trong cuộc thảm họa sân bay Tenerife* với số người chết nhiều nhất trong lịch sử, họ cũng chưa bao giờ để nhà thiết kế chính của Boeing ra mặt lấy một lần. Điều đó không thuộc phạm vi chức trách của ông ta, cũng không cần ông ta phải tỏ thái độ."
(*Thảm họa sân bay Tenerife: Do quá dài để tóm tắt nên hãy đọc tại link sau:)
Tô phi gãi đầu: "Đến cái mức đó luôn hả chú..."
Chú Joseph và Lina đồng loạt ngoái đầu nhìn cậu ta, đồng thanh đáp: "Có chứ!"
"Có thời gian rảnh buôn dưa thì tìm một người kiểm tra email xem đi, Mạch Phi gửi tài liệu qua rồi." Trác Hoàn hai tay đút túi, vẻ mặt khó chịu đi tới. Hắn đặt mông ngồi cạnh Phục Thành. Mọi người đều nhìn về phía hắn, đại gia Trác một tay chống cằm, Hửm một tiếng với ánh mắt hung hãn, ai nấy dời mắt đi hết.
Lina tức thì mở chiếc laptop mình mang theo bên người, tìm ra email.
Lina: "Là một bản tài liệu của MaiFei F475. Tôi sẽ in ra bằng máy photo trên máy bay, mọi người đọc xem."
Chẳng mấy chốc, Lina đã in tài liệu thành năm bản, phát cho mọi người.
Lúc phát đến Trác Hoàn, đại gia Trác lấy tài liệu rồi úp thẳng xuống bàn mà chẳng thèm liếc lấy một cái. Tiếp đó, hắn mở lời: "MaiFei F475 là do Thor Reina, nhà thiết kế chính của Mạch Phi, đi đầu thiết kế. Năm 1979, Mạch Phi bắt đầu bắt tay chuẩn bị dự án F475. Năm 1983, họ bắt đầu chính thức thực hiện kế hoạch này. Đến năm 2002, chiếc máy bay MaiFei F475 đầu tiên cất cánh tại Seattle thành công. Đó là chiếc máy bay chở khách cỡ trung đi chặng đường rất dài, hành trình dài khoảng 7000 – 15000 km, tốc độ tuần tra* là 0.8 Mach, số ghế ngồi chừng 300 ghế và phụ thuộc vào loại máy bay."
(*Tốc độ tuần tra: Tức là tốc độ bay tiết kiệm xăng nhất.)
Phục Thành: "Tôi đã từng lái MaiFei F475 lúc còn ở hãng hàng không Đông Hoa. Trước năm 2010, MaiFei F475 là máy bay chở khách cỡ trung chặng rất xa thịnh hành nhất trong ngành. Thế nhưng, mười năm sau, Boeing 787 ra đời, dần dà chiếm mất thị trường của nó."
Trác Hoàn nghe vậy bèn nghiêng đầu nhìn anh: "Em nghĩ mẫu nào bay tốt hơn?"
Phục Thành hơi ngẩn ra.
Trác Hoàn ung dung nhìn anh: "Hửm?"
Phục Thành im lặng một lát mới đáp: "Không giống nhau. Xưa nay máy bay Boeing chủ trương cho rằng máy móc là sức mạnh, cho dù lấy bối cảnh hiện nay khi hệ thống Telex chiếm hết toàn bộ thị trường thì họ vẫn rất nhấn mạnh vào trải nghiệm điều khiển của phi công. Lái máy bay Boeing sẽ có cảm giác hệt như đang lái máy bay vậy. Còn máy bay của Mạch Phi và Airbus thì..." Anh nhìn Trác Hoàn, giọng bình tĩnh: "Thông minh hơn. Sự phát triển lớn mạnh của hệ thống máy tính làm khả năng kiểm soát máy bay trong tay của phi công giảm xuống."
Trác Hoàn bật cười: "Em từng lái máy bay tiêm kích của Mạch Phi bao giờ chưa?"
Phục Thành khựng lại, anh đáp lại bằng gương mặt vô cảm: "Đương nhiên là chưa."
Chẳng ai cảm thấy câu trả lời của Phục Thành có gì sai.
Từ thế kỉ trước, Trung Quốc đã bắt đầu nghiên cứu máy bay tiêm kích của mình, và cũng kể từ rất nhiều năm về trước, họ đã không còn phải mua các tài nguyên quân dụng từ quốc gia khác nữa. Anh chưa bao giờ lái máy bay tiêm kích của quân đội Mỹ hoàn toàn là chuyện có thể hiểu được.
Nhưng Trác Hoàn lại bật cười, kéo dài âm điệu với vẻ sâu xa: "Ồ? Thực sự chưa bao giờ lái?"
Phục Thành: "..."
Lúc cả bọn bỗng dưng nhận ra điều gì đó, dường như muốn làm rõ nó thì Trác Hoàn đột ngột dừng đề tài này lại: "Máy bay tiêm kích và máy bay chở khách của Mạch Phi là khác nhau. Máy bay tiêm kích của Mạch Phi chú trọng vào thao tác cá nhân của phi công hơn."
Tô Phi nổi hứng: "RIP này, anh từng dỡ nó chưa?"
Trác Hoàn thản nhiên liếc xéo cậu ta, cười khẩy đáp: "Chưa."
Một đáp án ngoài ý muốn làm những người có mặt trên máy bay phải im lặng một lát.
Lina mỉm cười phá vỡ sự xấu hổ: "Hầy, chẳng phải ban nãy chúng ta vừa nhắc đến MaiFei F475 đấy sao. Reid à, sao anh lại đột ngột đổi chủ đề vậy? Anh nói tiếp đi chứ."
Trong khoang máy bay, mọi người lại nhớ đến chủ đề ban đầu.
Chú Joseph giở tài liệu: "Thật ra chú đã từng lái máy bay tiêm kích của Mạch Phi rồi. Này, có gì ngạc nhiên đâu mà nhìn, đằng nào chú cũng là lính xuất ngũ của Không quân đấy nhé. Giống hệt như Reid nói, máy bay tiêm kích của Mạch Phi và máy bay chở khách của nó hoàn toàn khác nhau. Trên phương diện hàng không dân dụng, Boeing quan tâm đến trải nghiệm điều khiển máy móc của phi công hơn, nhưng trên lĩnh vực máy bay tiêm kích thì hai bên hoàn toàn trái ngược. Máy bay tiêm kích của Mạch Phi ngầu bá cháy, lái nó cứ như đang lái một vũ khí sắt thép vậy, khắp mình mẩy như chảy dòng máu buốt giá! Khụ khụ, chú xin lỗi, chú lạc đề mất rồi. Chúng ta quay về MaiFei F475 nhé, hoặc nên gọi là MaiFei F475neo."
Neo: Có nghĩa là mốt mới nhất.
Chú Joseph nhìn dòng chữ trên tài liệu: "Chuyển sang sử dụng scaled composite* mới nhất, bí mật điều chỉnh số liệu và vật liệu cánh với tiền đề giữ nguyên số ghế ngồi, để rồi đặt trong môi trường ngoại lực tương tự, độ dốc đồ thị lực nâng mặt cắt cánh sẽ tăng lên 5%... Ôi Chúa ơi, làm sao người ta làm được? Hệ số tính kì dị Prandtl-Glauert* sẽ là bao nhiêu đây trời?"
(*Scaled composite: Tìm mãi mà vẫn chỉ ra tên của công ty Scaled Composite, một công ty của Mỹ ban đầu chuyên phát triển máy bay thử nghiệm, sau này tập trung vào thiết kế và phát triển các concept máy bay và mẫu thử nghiệm. Nhưng nếu là công ty đó thì không hợp ngữ cảnh. Composite đã được giải thích ở các chương trước rồi, nôm na là vật liệu tổng hợp, còn scaled trên lĩnh vực Hóa học, Vật liệu thì có tên là "Cáu".
*Hệ số tính kì dị Prandtl-Glauert thuộc lĩnh vực Vật lý dòng chảy, thường được sử dụng không chính xác để giải thích cho các hình nón hơi trong dòng chảy siêu âm. Theo lý thuyết này, máy bay sẽ phải chịu áp lực vô hạn khi tiến gần đến tốc độ âm thanh.
*Hình nón hơi: là đám hơi nước ngưng tụ thành hình cái nón có thể nhìn thấy được, đôi khi có thể hình thành xung quanh một vật thể di chuyển với tốc độ cao trong không khí ẩm, ví như một chiếc máy bay ở tốc độ siêu âm.)
Phục Thành: "Số liệu được bảo mật, đó chính là điểm cải tiến của MaiFei F475. Ngoài điểm này ra, họ còn gia tăng dự trữ số lượng nhiên liệu ở bình xăng hai cánh nhằm nâng cao quãng hành trình của máy bay."
Tô Phi: "Cái ông Thor Reina giỏi thật đấy. Ông ấy mới quay lại có hai năm mà đã làm ra được chuyện lợi hại thế này ư?"
Đại gia Trác khịt mũi hừ lạnh.
Ánh nhìn của Phục Thành dừng lại trên trang cuối cùng của tài liệu: "Tháng trước lúc lái máy bay thử nghiệm, càng bánh xe gãy khi va chạm với mặt đất, lốp bánh nổ... Xem ra đây là nguyên nhân Mạch Phi muốn thực hiện cuộc kiểm tra cuối cùng."
Hành trình dài 20 tiếng, mọi người ngủ một đêm là đã đến Los Angeles ở bên kia đại dương.
Los Angeles là thành phố lớn nhất bờ Tây nước Mỹ, trụ sở chính của Mạch Phi tọa lạc tại nơi đó. Ở đây có thành phố Universal nổi tiếng, và Beverly Hills, Hollywood cũng lấp ló trong thành phố xinh đẹp này.
Los Angeles có khí hậu Địa Trung Hải. Giữa tháng 5, thời tiết mát mẻ nhưng lạnh hơn Thượng Hải mấy phần.
Lúc xuống máy bay là Phục Thành đã thấy lành lạnh, bèn mặc áo khoác vào. Lúc này, Trác Hoàn đi ngang qua anh. Anh thấy đại gia Trác mặc một chiếc áo thun, áo khoác thắt hờ bên hông. Hắn nhai kẹo cao su, hai tay đút túi quần, đi xuống thang máy bay.
Dù đây là máy bay tư nhân thì vẫn phải đăng kí hải quan để nhập cảnh.
Trác Hoàn là người đầu tiên đăng kí, tiếp đó là Phục Thành. Ba người bên chú Joseph xếp hàng lo thủ tục nhập cảnh. Sau khi Phục Thành xong thủ tục bèn ngước đầu lên thì bắt gặp Trác Hoàn đứng tựa tường, cúi đầu nhìn điện thoại.
Anh đứng tại chỗ một chốc, đoạn bước tới.
Giọng nói nhẹ nhàng của chàng trai này cất lên: "Tại sao anh lại muốn hỏi câu đó?"
Trác Hoàn ngẩng đầu.
Phục Thành nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh.
Em từng lái máy bay tiêm kích của Mạch Phi bao giờ chưa?
Đương nhiên là rồi.
Có quốc gia nào mà chẳng len lén để ý đến bí mật quân sự của quốc gia khác, đã thế còn để phi công át chủ bài của mình đi lái thử nghiệm đâu?
Trác Hoàn không đáp lại câu hỏi này, trái lại còn khẽ nhướn mày lên: "Em giận à?"
Ngón tay siết lại thật chặt, Phục Thành xoay người toan đi mất, nhưng cổ tay lại bị người ta giữ lấy.
Trong lối đi nhập cảnh chuyên dành cho khách VIP của máy bay tư nhân, đêm hôm khuya khoắt chỉ có năm thành viên UAAG là phải làm thủ tục mà thôi. Một cây cột hình vuông tách hai người với ba người bên chú Joseph. Người đàn ông ấy ghì tay chàng thanh niên, đè anh lên vách tường.
Phục Thành ngước mắt nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trác Hoàn cụp mắt, lặng lẽ ngắm nhìn đôi môi gần trong gang tấc nọ mất vài giây, rồi chầm chậm kề sát. Hơi thở dần dà quấn lấy nhau. Phục Thành cũng cụp mắt, môi hơi hé.
Song, ngay khi họ sắp hôn nhau, điện thoại có tin nhắn.
Trác Hoàn không hôn nữa, mắt nhìn điện thoại chợt trợn to. Tâm trạng hắn tụt xuống khôn kể chỉ trong chớp mắt, đoạn buông bàn tay nắm cổ tay Phục Thành, chửi một câu: "Mẹ kiếp!"
Phục Thành cử động cổ tay vừa bị nắm, hỏi han: "Sao vậy?"
Trác Hoàn nhìn anh: "Không có gì."
Chẳng mấy chốc, ba người chú Joseph cũng xong hết thủ tục và bước tới.
Lina vừa lại gần là đã cười tủm tỉm: "Ban nãy bố em vừa gửi tin nhắn cho, bảo là ông ấy gặp chú Patrick ở Singapore. Lúc họ tán gẫu với nhau, bố bèn thuận miệng nói cho chú Patrick biết chuyện anh đã quay về Los Angeles rồi."
Trác Hoàn cười lạnh, tặc lưỡi một tiếng.
*Tác giả:
Trác RIP: Chậc.
Phục Tranh Tranh: Hóa ra nhà thầy Trác ở Los Angeles.
*Dú: Làm đến chương này mới phát hiện ra Mạch Phi là hãng sản xuất máy bay của Mỹ các cô ạ:) Tại bộ này có rất nhiều tên riêng tiếng Anh viết sang tiếng Trung, mà Mạch Phi thì đâu chuyển được sang tên tiếng Anh nào nên cứ tưởng Mạch Phi là hãng Trung:)
/99
|