UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không
Chương 69: Em tưởng lên giường với tôi xong là thích khua tay múa chân đéo gì với tôi cũng được chắ
/99
|
Chuyển ngữ: Dú
Bên cạnh sân bay, xe cấp cứu và xe cứu hỏa đã đứng sẵn chuẩn bị.
Lốp bánh to tướng ma sát mãnh liệt với mặt đất bắn ra tia lửa rực cháy. Chiếc máy bay này trượt nhanh trên đường băng như đang chạy đua quyết liệt với thần chết. Nếu nhìn kĩ còn có thể phát hiện ra đầu của nó vẫn luôn lắc lư.
Tim mọi người nhảy lên cuống họng.
Xe cấp cứu, xe cứu hỏa lao tới với tốc độ cao nhất, bám sát sau cái máy bay này. Người trong Đài Kiểm soát cũng đi xuống, ngồi xe đến đường băng.
Song, chẳng một ai biết vào giờ khắc này, lúc tất cả ai nấy lòng tay túa mồ hôi, thấp thỏm ùa tới chiến trường nguy hiểm ấy thì chàng trai ở trung tâm chiến trường vẫn ngồi vững trên ghế lái đương rung lắc dữ dội, tay trái nắm cần cánh lái hướng, tay phải nắm cần kiểm soát, mắt nhìn thẳng, biểu cảm bình tĩnh và ung dung.
Cả cái máy bay chấn động, toàn bộ buồng lái cũng chấn động, song anh vẫn ngồi vững, ra sức kéo cánh lái hướng, bình tĩnh đẩy chân ga về hướng ngược lại.
Cuối cùng, lốp bánh trước vẫn nổ sau thời gian ma sát dài. Cả máy bay tức thì mất kiểm soát, rẽ hẳn sang bên phải. Nhưng Phục Thành chỉ hơi nhíu mày, mặt không đổi sắc, đoạn kéo lại hướng máy bay với tư thái cố gắng xoay chuyển tình thế.
"Brừm..."
Rốt cuộc con quái vật lớn này cũng trượt đến mặt cỏ phía bên phải đường băng, dừng hẳn trong lúc xóc nảy kịch liệt.
Xe cứu hỏa lập tức phun bọt chữa cháy lên càng bánh xe đang nổi lửa. Xe cấp cứu cũng chạy tới.
Phục Thành ngồi trên ghế lái, vẫn chưa cởi đai an toàn, mà thực hiện tắt từng công tắc một trên máy bay theo thứ tự. Cuối cùng, anh khóa chân ga.
Cởi đai an toàn, mở cửa buồng lái, xuống khỏi máy bay.
Vào khoảnh khắc lại nhìn thấy mặt trời, ánh mặt trời chói chang đầu hè ở Los Angeles làm Phục Thành không khỏi nheo mắt lại. Anh thoáng thấy một người đẩy đám đông, đi tới chỗ mình.
Trác Hoàn kéo anh lại, nhìn từ trên xuống dưới: "Có bị thương không?"
Phục Thành nhấc tay chân, vén tay áo lên: "Lúc hạ cánh bị xây xát một chút."
Chỉ thấy trên cổ tay gầy là một mảng máu gây ra bởi ma sát. Nhìn lên trên phần da bị rách chảy máu, dọc theo khuỷu tay là vết bầm chói mắt. Cú va chạm mãnh liệt làm máu tụ lại dưới da. Anh bị thương không nặng, song làn da đã làm vết thương nổi bật lên, bỗng dưng đem đến cảm giác nhìn mà ghê người.
Bên cạnh sân bay, xe cấp cứu và xe cứu hỏa đã đứng sẵn chuẩn bị.
Lốp bánh to tướng ma sát mãnh liệt với mặt đất bắn ra tia lửa rực cháy. Chiếc máy bay này trượt nhanh trên đường băng như đang chạy đua quyết liệt với thần chết. Nếu nhìn kĩ còn có thể phát hiện ra đầu của nó vẫn luôn lắc lư.
Tim mọi người nhảy lên cuống họng.
Xe cấp cứu, xe cứu hỏa lao tới với tốc độ cao nhất, bám sát sau cái máy bay này. Người trong Đài Kiểm soát cũng đi xuống, ngồi xe đến đường băng.
Song, chẳng một ai biết vào giờ khắc này, lúc tất cả ai nấy lòng tay túa mồ hôi, thấp thỏm ùa tới chiến trường nguy hiểm ấy thì chàng trai ở trung tâm chiến trường vẫn ngồi vững trên ghế lái đương rung lắc dữ dội, tay trái nắm cần cánh lái hướng, tay phải nắm cần kiểm soát, mắt nhìn thẳng, biểu cảm bình tĩnh và ung dung.
Cả cái máy bay chấn động, toàn bộ buồng lái cũng chấn động, song anh vẫn ngồi vững, ra sức kéo cánh lái hướng, bình tĩnh đẩy chân ga về hướng ngược lại.
Cuối cùng, lốp bánh trước vẫn nổ sau thời gian ma sát dài. Cả máy bay tức thì mất kiểm soát, rẽ hẳn sang bên phải. Nhưng Phục Thành chỉ hơi nhíu mày, mặt không đổi sắc, đoạn kéo lại hướng máy bay với tư thái cố gắng xoay chuyển tình thế.
"Brừm..."
Rốt cuộc con quái vật lớn này cũng trượt đến mặt cỏ phía bên phải đường băng, dừng hẳn trong lúc xóc nảy kịch liệt.
Xe cứu hỏa lập tức phun bọt chữa cháy lên càng bánh xe đang nổi lửa. Xe cấp cứu cũng chạy tới.
Phục Thành ngồi trên ghế lái, vẫn chưa cởi đai an toàn, mà thực hiện tắt từng công tắc một trên máy bay theo thứ tự. Cuối cùng, anh khóa chân ga.
Cởi đai an toàn, mở cửa buồng lái, xuống khỏi máy bay.
Vào khoảnh khắc lại nhìn thấy mặt trời, ánh mặt trời chói chang đầu hè ở Los Angeles làm Phục Thành không khỏi nheo mắt lại. Anh thoáng thấy một người đẩy đám đông, đi tới chỗ mình.
Trác Hoàn kéo anh lại, nhìn từ trên xuống dưới: "Có bị thương không?"
Phục Thành nhấc tay chân, vén tay áo lên: "Lúc hạ cánh bị xây xát một chút."
Chỉ thấy trên cổ tay gầy là một mảng máu gây ra bởi ma sát. Nhìn lên trên phần da bị rách chảy máu, dọc theo khuỷu tay là vết bầm chói mắt. Cú va chạm mãnh liệt làm máu tụ lại dưới da. Anh bị thương không nặng, song làn da đã làm vết thương nổi bật lên, bỗng dưng đem đến cảm giác nhìn mà ghê người.
/99
|