-Được rồi, bây giờ chúng ta học Nhãn Tự thôi, đành nhờ tác giả giải thích rõ ràng cho chúng ta thôi_Minh Tỷ cười nói và vỗ vai nó. Sau đó đưa ánh mắt lấp lánh nhìn tg.
Muốn học Nhãn Tự thì trước tiên phải cảm nhận được sự sợ hãi của người khác. Đã kích vào nỗi sợ hãi của họ, để họ dần mất cảnh giác, không còn đề phòng mình nữa mà thay vào đó là sự hoang mang, lo sợ. Khi đó họ sẽ nhìn thẳng vào đôi mắt mình với sự dò xét, họ không thể không nhìn chăm chăm mình. Đương nhiên là lúc đó mình dễ dàng hành động rồi.
-Nào, trước tiên em hãy nhắm mắt lại, cảm nhận xem nỗi sợ hãi của mỗi người nơi đây_Minh Tỷ nói với nó
Nó nghe lời, nhắm mắt lại chỉ mười lăm phút sau, nó đã mất kiên nhẫn, nó liền mở mắt ra. Nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt thất vọng. "Chắc nó không thể nào học được Nhãn Tự"_nó nghĩ. Nó hoàn toàn không cảm nhận được gì, một chút cũng không có.
-Em không làm được_Nó lúc này mới chịu mở miệng nói
-Đương nhiên rồi, em chưa đọc thần chú mà_Mặt Minh Tỷ lúc này gian ứ chịu được
Thật ra muốn cảm nhận nỗi sợ hãi của người khác phải đọc một câu thần chú. Câu thần chú này chỉ có tác dụng khi đọc thầm trong ý nghĩ nên từ trước đến nay chỉ duy nhất có một người trong thế giới này sử dụng Nhãn Tự, nhưng ba trăm năm trước có thêm người thứ hai biết Nhãn Tự đó chính là Minh Tỷ, giờ đến nó chắc là người thứ ba. Cũng có lẽ là người cuối cùng.
-Hỡi sức mạnh cổ xưa, hãy nghe lời khẩn cầu của ta, sức mạnh của thần bóng tối, nỗi sợ hãi của nhân loại, ta triệu hồi ngươi_Minh Tỷ tiến đến gần nó và thì thầm vào tai nó. Tuyệt nhiên là không để ai biết được. Nhưng tại sao Tỷ ấy lại muốn dạy cho nó.
Nó liền ghi nhớ câu thần chú đó, sau đó nó nhắm mắt lại. Những câu thần chú chỉ xuất hiện trong ý nghĩ. Quả thật là hiệu nghiệm, nó cảm nhận được nỗi sợ hãi của những người trong căn phòng này. Ba vị ca ca của nó, và cả Minh Tỷ Tỷ đều có chung một nỗi sợ hãi, tại sao lại vậy chứ? Tất cả mọi người là đều đang sợ nó.
Nhanh chóng mở mắt, nhìn bốn người đang hiện diện trong căn phòng này. Sợ nó sao, nó đáng sợ như vậy từ khi nào, nó vẫn luôn ngoan ngoãn, chưa từng phá phách cái gì mà (Có hông ta?)
-Mọi người đều... sợ em sao?_Nó ngập ngừng nói
Bốn người trong căn phòng bỗng có chút gì đó "nhột nhột" nhưng không thể biện minh được. Mọi người chỉ biết cúi gằm mặt xuống sàn nhà, chẳng nói chẳng rằng gì cả. Đột nhiên từ đâu xuất hiên một lời nói trầm ngâm, nhưng mang đầy sự cung kính.
-Thưa cậu Lữ Thượng có người đến tìm ngài_Đó chính là giọng nói của chàng quản gia đẹp trai (Tg: *hai mắt hình trái tim* , Năm người còn lại đồng thanh: Hám trai)
-Được rồi, đi thôi_Lữ Thương nói, rồi đưa tay ngoắc những người còn lại, ý là mọi người cùng đi
Ở phòng khách, không phải là ai khác mà chính là Thiên Lạc và Đoãn Tình. Vẻ mặt lúc này của họ có chút lo lắng và bất an. Thấy bóng dáng của năm người họ đi tới liền lao tới.
-Không xảy ra chuyện gì chứ?_Thiên Lạc nhìn nó trước tiên rồi quay sang những người khác
-Chuyện gì là chuyện gì_Đột nhiên Tịnh Nhân nghiêm túc hỏi
-À...cũng chẳng có gì..._Thiên Lạc định nói gì đó nhưng chợt nhận ra nó đang đứng ở ngay đây nên thôi
-Không phải là về Tam Phiên rồi sao?_Lữ Thiên bấy giờ mới lên tiếng
-Thì vừa về đến, đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường ở đây nên vội vàng trờ lại_Đoãn Tình khuôn mặt vẫn còn lộ vẻ bất an
-Không sao rồi, lần sau nếu vẫn còn cảm thấy ở đây có gì không ổn thì không cần trở lại, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chúng tôi là ai cơ chứ?_Tịnh Nhân lúc này tươi cười lộ vẻ an ủi, ý bảo Đoãn Tình và Thiên Lạc không cần lo lắng
Nó thì nãy giờ chỉ đứng lặng yên nghe thôi, biết Thiên Lạc không muốn nói chuyện gì đó trước mặt nó cho nên nó cũng không nói nhiều làm gì, tránh mọi người lại khó xử. Nó cảm nhận được mọi người đang che giấu nó cái gì đó, nhưng nó cũng cảm nhận được rằng mọi người cũng chỉ muốn tốt cho nó mà thôi.
-Vậy thì chúng tôi đi đây_Thiên Lạc vừa nói xong thì đã không thấy bóng dáng của anh ta và Đoãn Tình đâu nữa.
Lúc này, không gian lại yên tĩnh như cũ, chẳng có một tiếng động vì mọi người bây giờ đã ngồi trầm ngâm một chỗ. Vốn dĩ họ đã biết có một bóng người xuất hiện ở cửa sổ thông gió trong phòng tập. Họ vốn dĩ không đuổi theo vì sợ nó phát hiện và hỏi chuyện. Họ nào biết được rằng nó cũng trông thấy bóng đen đó, nhưng chỉ là nó tưởng mình mệt mỏi nên hoa mắt.
Muốn học Nhãn Tự thì trước tiên phải cảm nhận được sự sợ hãi của người khác. Đã kích vào nỗi sợ hãi của họ, để họ dần mất cảnh giác, không còn đề phòng mình nữa mà thay vào đó là sự hoang mang, lo sợ. Khi đó họ sẽ nhìn thẳng vào đôi mắt mình với sự dò xét, họ không thể không nhìn chăm chăm mình. Đương nhiên là lúc đó mình dễ dàng hành động rồi.
-Nào, trước tiên em hãy nhắm mắt lại, cảm nhận xem nỗi sợ hãi của mỗi người nơi đây_Minh Tỷ nói với nó
Nó nghe lời, nhắm mắt lại chỉ mười lăm phút sau, nó đã mất kiên nhẫn, nó liền mở mắt ra. Nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt thất vọng. "Chắc nó không thể nào học được Nhãn Tự"_nó nghĩ. Nó hoàn toàn không cảm nhận được gì, một chút cũng không có.
-Em không làm được_Nó lúc này mới chịu mở miệng nói
-Đương nhiên rồi, em chưa đọc thần chú mà_Mặt Minh Tỷ lúc này gian ứ chịu được
Thật ra muốn cảm nhận nỗi sợ hãi của người khác phải đọc một câu thần chú. Câu thần chú này chỉ có tác dụng khi đọc thầm trong ý nghĩ nên từ trước đến nay chỉ duy nhất có một người trong thế giới này sử dụng Nhãn Tự, nhưng ba trăm năm trước có thêm người thứ hai biết Nhãn Tự đó chính là Minh Tỷ, giờ đến nó chắc là người thứ ba. Cũng có lẽ là người cuối cùng.
-Hỡi sức mạnh cổ xưa, hãy nghe lời khẩn cầu của ta, sức mạnh của thần bóng tối, nỗi sợ hãi của nhân loại, ta triệu hồi ngươi_Minh Tỷ tiến đến gần nó và thì thầm vào tai nó. Tuyệt nhiên là không để ai biết được. Nhưng tại sao Tỷ ấy lại muốn dạy cho nó.
Nó liền ghi nhớ câu thần chú đó, sau đó nó nhắm mắt lại. Những câu thần chú chỉ xuất hiện trong ý nghĩ. Quả thật là hiệu nghiệm, nó cảm nhận được nỗi sợ hãi của những người trong căn phòng này. Ba vị ca ca của nó, và cả Minh Tỷ Tỷ đều có chung một nỗi sợ hãi, tại sao lại vậy chứ? Tất cả mọi người là đều đang sợ nó.
Nhanh chóng mở mắt, nhìn bốn người đang hiện diện trong căn phòng này. Sợ nó sao, nó đáng sợ như vậy từ khi nào, nó vẫn luôn ngoan ngoãn, chưa từng phá phách cái gì mà (Có hông ta?)
-Mọi người đều... sợ em sao?_Nó ngập ngừng nói
Bốn người trong căn phòng bỗng có chút gì đó "nhột nhột" nhưng không thể biện minh được. Mọi người chỉ biết cúi gằm mặt xuống sàn nhà, chẳng nói chẳng rằng gì cả. Đột nhiên từ đâu xuất hiên một lời nói trầm ngâm, nhưng mang đầy sự cung kính.
-Thưa cậu Lữ Thượng có người đến tìm ngài_Đó chính là giọng nói của chàng quản gia đẹp trai (Tg: *hai mắt hình trái tim* , Năm người còn lại đồng thanh: Hám trai)
-Được rồi, đi thôi_Lữ Thương nói, rồi đưa tay ngoắc những người còn lại, ý là mọi người cùng đi
Ở phòng khách, không phải là ai khác mà chính là Thiên Lạc và Đoãn Tình. Vẻ mặt lúc này của họ có chút lo lắng và bất an. Thấy bóng dáng của năm người họ đi tới liền lao tới.
-Không xảy ra chuyện gì chứ?_Thiên Lạc nhìn nó trước tiên rồi quay sang những người khác
-Chuyện gì là chuyện gì_Đột nhiên Tịnh Nhân nghiêm túc hỏi
-À...cũng chẳng có gì..._Thiên Lạc định nói gì đó nhưng chợt nhận ra nó đang đứng ở ngay đây nên thôi
-Không phải là về Tam Phiên rồi sao?_Lữ Thiên bấy giờ mới lên tiếng
-Thì vừa về đến, đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường ở đây nên vội vàng trờ lại_Đoãn Tình khuôn mặt vẫn còn lộ vẻ bất an
-Không sao rồi, lần sau nếu vẫn còn cảm thấy ở đây có gì không ổn thì không cần trở lại, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chúng tôi là ai cơ chứ?_Tịnh Nhân lúc này tươi cười lộ vẻ an ủi, ý bảo Đoãn Tình và Thiên Lạc không cần lo lắng
Nó thì nãy giờ chỉ đứng lặng yên nghe thôi, biết Thiên Lạc không muốn nói chuyện gì đó trước mặt nó cho nên nó cũng không nói nhiều làm gì, tránh mọi người lại khó xử. Nó cảm nhận được mọi người đang che giấu nó cái gì đó, nhưng nó cũng cảm nhận được rằng mọi người cũng chỉ muốn tốt cho nó mà thôi.
-Vậy thì chúng tôi đi đây_Thiên Lạc vừa nói xong thì đã không thấy bóng dáng của anh ta và Đoãn Tình đâu nữa.
Lúc này, không gian lại yên tĩnh như cũ, chẳng có một tiếng động vì mọi người bây giờ đã ngồi trầm ngâm một chỗ. Vốn dĩ họ đã biết có một bóng người xuất hiện ở cửa sổ thông gió trong phòng tập. Họ vốn dĩ không đuổi theo vì sợ nó phát hiện và hỏi chuyện. Họ nào biết được rằng nó cũng trông thấy bóng đen đó, nhưng chỉ là nó tưởng mình mệt mỏi nên hoa mắt.
/29
|