Edit: Nhật Dương
Trưa ngày thứ hai, Lâm Dung vừa tan học thì nhận được điện thoại của Lăng Tị Hiên.
Em tan học rồi sao? Bây giờ là mười giờ năm mươi rồi. Lăng Tị Hiên vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi cô.
Làm sao anh biết giờ em tan học? Lâm Dung khó hiểu.
Buổi sáng em có ba tiết, chỗ anh có thời khóa biểu của em. Bây giờ em tới đây đi, anh chờ em ở cổng phía Tây.
Lâm Dung không nói gì nữa, trong lòng lại nghĩ người này thật sự rất chu đáo, cổng phía Tây rất gần kí trúc xá của cô, còn là một cổng rất nhỏ, gần đó là khu nhà tập thể của các bác sĩ nên sinh viên chưa tốt nghiệp rất ít đi qua đó, vậy nên gặp ở đó thì không cần lo lắng đụng phải bạn học.
Sau khi lên xe, Lâm Dung hỏi anh: Anh thích ăn gì? Quá đắt thì em mời không nổi, em chỉ là một sinh viên, không giống anh.
Lăng Tị Hiên mỉm cười trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt: Hôm qua em để quên thứ gì đó trên xe của anh phải không?
Nghe anh nói vậy, hai mắt Lâm Dung tỏa sáng: Đúng vậy, đúng vậy, anh nhìn thấy sao? Đó là đặc sản bạn em mang từ quê nhà lên cho em, đều ăn rất ngon, ở đâu vậy? Thật tốt, cô vẫn còn có lộc ăn, có thể hưởng thụ những thứ đó.
A, hôm qua anh ăn hết rồi, ăn rất ngon, ha ha. Lăng Tị Hiên bình tĩnh nhìn Lâm Dung, giống như đang chờ phản ứng của cô.
Nghe nói vậy, Lâm Dung bị chọc tức: Hả? Anh ăn hết rồi? Đó là đồ của em, anh không có sự đồng ý của em, anh dựa vào gì mà ăn rồi?
Cho nên hôm nay anh tới là để xin lỗi em, bởi vì ăn đồ của em nên trưa nay anh mời em ăn cơm, em cũng không cần mời anh, xem như anh đền bù cho em. Như vậy được không?
Không được! Lâm Dung không hề nghĩ ngợi, thở hổn hển quăng cho anh một câu.
Dường như Lăng Tị Hiên đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, anh không có tức giận mà khóe môi càng kéo lên cao hơn: Vậy em nói xem nên làm thế nào? lqđ/dđlqđ
Em không ăn cơm với anh, anh phải trả đồ cho em, còn phải giống y như vậy, một cái cũng không thể thiếu Không phải Lâm Dung cố ý đưa vấn đề khó khăn cho anh mà do cô thật sự rất muốn lấy lại những thứ đó, dù sao thì cũng là một phần tấm lòng của bạn cô, huống chi có rất nhiều đồ ăn ngon cô chưa từng ăn, cô không muốn dễ dàng buông tha cho những thứ đó như vậy.
Vậy thì anh phải tìm từng món từng món giống y vậy cho em đúng không? Lăng Tị Hiên vô cùng kiên nhẫn, vẫn tươi cười hỏi cô.
Em mặc kệ, dù sao thì anh phải trả hết lại cho em. Từ nhỏ đến lớn Lâm Dung đều được mọi người xung quanh cưng chiều nên tính tình tự nhiên có chút ương bướng.
Được rồi, anh từ từ tìm cho em, hôm nay anh trả trước cho em một món. Anh nhớ tối hôm qua anh ăn bánh Trung thu Quảng Đông, bây giờ chúng ta đi ăn, anh bảo đảm chắc chắn đúng là chính cống. Nói xong anh lái xe.
Em không muốn đi ăn với anh, anh dừng xe, em muốn đi về, tự anh lái xe đi mua rồi mang qua đưa cho em. Lâm Dung không đồng ý với đề nghị của anh.
Tại sao không đi? Anh cũng không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục lái xe, Chiều nay em cũng không có tiết, đi ra ngoài chơi một chút cũng tốt, hơn nữa, chỗ đó không xa, đi một chút là tới.
Em sẽ không, anh dừng xe, em muốn xuống xe. Nói xong, Lâm Dung muốn mở cửa xe, cô mà bướng bỉnh lên thì ai nói cũng không nghe, huống chi là một người trên cơ bản là xa lạ như Lăng Tị Hiên.
Thấy tay cô chìa đến chỗ tay nắm cửa, Lăng Tị Hiên sợ hết hồn, vội vàng dùng tay phải kéo cô lại: Đừng lộn xộn, sao em lại không nghe lời như vậy? Có biết nguy hiểm cỡ nào hay không? Hai bên đều là xe, tay em vừa đưa ra ngoài sẽ lập tức bị gạt đau đấy! Anh hơi tức giận, không ngờ Lâm Dung sẽ ngang bướng như vậy.
Tay bị kéo về, Lâm Dung nhìn ra ngoài xe, quả nhiên giống như Lăng Tị Hiên nói, bây giờ là buổi trưa đúng lúc tan ca, còn là đoạn đường sầm uất nhất giữa trung tâm thành phố, xe trên đường xếp hàng dài nhìn như không thấy được điểm cuối, nếu như vừa rồi cô không bị chặn lại thì sợ là tay phải của cô không còn. Lại nhìn Lăng Tị Hiên, hình như là giận thật, vẫn lái xe nhưng môi mím chặt, chân mày cũng sớm nhăn thành chữ xuyên, Lâm Dung nhịn không được mà le lưỡi một cái: Vậy cũng được, em đi ăn cơm với anh, anh đừng tức giận.
Lăng Tị Hiên không lên tiếng, biểu tình trên mặt cũng không giãn ra, tự nhiên lái xe. Lâm Dung lại giận: anh còn muốn thế nào nữa!
Em không đi theo anh, em muốn trở về trường, hẹn gặp lại. Vừa đúng lúc đèn đỏ
Trưa ngày thứ hai, Lâm Dung vừa tan học thì nhận được điện thoại của Lăng Tị Hiên.
Em tan học rồi sao? Bây giờ là mười giờ năm mươi rồi. Lăng Tị Hiên vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi cô.
Làm sao anh biết giờ em tan học? Lâm Dung khó hiểu.
Buổi sáng em có ba tiết, chỗ anh có thời khóa biểu của em. Bây giờ em tới đây đi, anh chờ em ở cổng phía Tây.
Lâm Dung không nói gì nữa, trong lòng lại nghĩ người này thật sự rất chu đáo, cổng phía Tây rất gần kí trúc xá của cô, còn là một cổng rất nhỏ, gần đó là khu nhà tập thể của các bác sĩ nên sinh viên chưa tốt nghiệp rất ít đi qua đó, vậy nên gặp ở đó thì không cần lo lắng đụng phải bạn học.
Sau khi lên xe, Lâm Dung hỏi anh: Anh thích ăn gì? Quá đắt thì em mời không nổi, em chỉ là một sinh viên, không giống anh.
Lăng Tị Hiên mỉm cười trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt: Hôm qua em để quên thứ gì đó trên xe của anh phải không?
Nghe anh nói vậy, hai mắt Lâm Dung tỏa sáng: Đúng vậy, đúng vậy, anh nhìn thấy sao? Đó là đặc sản bạn em mang từ quê nhà lên cho em, đều ăn rất ngon, ở đâu vậy? Thật tốt, cô vẫn còn có lộc ăn, có thể hưởng thụ những thứ đó.
A, hôm qua anh ăn hết rồi, ăn rất ngon, ha ha. Lăng Tị Hiên bình tĩnh nhìn Lâm Dung, giống như đang chờ phản ứng của cô.
Nghe nói vậy, Lâm Dung bị chọc tức: Hả? Anh ăn hết rồi? Đó là đồ của em, anh không có sự đồng ý của em, anh dựa vào gì mà ăn rồi?
Cho nên hôm nay anh tới là để xin lỗi em, bởi vì ăn đồ của em nên trưa nay anh mời em ăn cơm, em cũng không cần mời anh, xem như anh đền bù cho em. Như vậy được không?
Không được! Lâm Dung không hề nghĩ ngợi, thở hổn hển quăng cho anh một câu.
Dường như Lăng Tị Hiên đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, anh không có tức giận mà khóe môi càng kéo lên cao hơn: Vậy em nói xem nên làm thế nào? lqđ/dđlqđ
Em không ăn cơm với anh, anh phải trả đồ cho em, còn phải giống y như vậy, một cái cũng không thể thiếu Không phải Lâm Dung cố ý đưa vấn đề khó khăn cho anh mà do cô thật sự rất muốn lấy lại những thứ đó, dù sao thì cũng là một phần tấm lòng của bạn cô, huống chi có rất nhiều đồ ăn ngon cô chưa từng ăn, cô không muốn dễ dàng buông tha cho những thứ đó như vậy.
Vậy thì anh phải tìm từng món từng món giống y vậy cho em đúng không? Lăng Tị Hiên vô cùng kiên nhẫn, vẫn tươi cười hỏi cô.
Em mặc kệ, dù sao thì anh phải trả hết lại cho em. Từ nhỏ đến lớn Lâm Dung đều được mọi người xung quanh cưng chiều nên tính tình tự nhiên có chút ương bướng.
Được rồi, anh từ từ tìm cho em, hôm nay anh trả trước cho em một món. Anh nhớ tối hôm qua anh ăn bánh Trung thu Quảng Đông, bây giờ chúng ta đi ăn, anh bảo đảm chắc chắn đúng là chính cống. Nói xong anh lái xe.
Em không muốn đi ăn với anh, anh dừng xe, em muốn đi về, tự anh lái xe đi mua rồi mang qua đưa cho em. Lâm Dung không đồng ý với đề nghị của anh.
Tại sao không đi? Anh cũng không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục lái xe, Chiều nay em cũng không có tiết, đi ra ngoài chơi một chút cũng tốt, hơn nữa, chỗ đó không xa, đi một chút là tới.
Em sẽ không, anh dừng xe, em muốn xuống xe. Nói xong, Lâm Dung muốn mở cửa xe, cô mà bướng bỉnh lên thì ai nói cũng không nghe, huống chi là một người trên cơ bản là xa lạ như Lăng Tị Hiên.
Thấy tay cô chìa đến chỗ tay nắm cửa, Lăng Tị Hiên sợ hết hồn, vội vàng dùng tay phải kéo cô lại: Đừng lộn xộn, sao em lại không nghe lời như vậy? Có biết nguy hiểm cỡ nào hay không? Hai bên đều là xe, tay em vừa đưa ra ngoài sẽ lập tức bị gạt đau đấy! Anh hơi tức giận, không ngờ Lâm Dung sẽ ngang bướng như vậy.
Tay bị kéo về, Lâm Dung nhìn ra ngoài xe, quả nhiên giống như Lăng Tị Hiên nói, bây giờ là buổi trưa đúng lúc tan ca, còn là đoạn đường sầm uất nhất giữa trung tâm thành phố, xe trên đường xếp hàng dài nhìn như không thấy được điểm cuối, nếu như vừa rồi cô không bị chặn lại thì sợ là tay phải của cô không còn. Lại nhìn Lăng Tị Hiên, hình như là giận thật, vẫn lái xe nhưng môi mím chặt, chân mày cũng sớm nhăn thành chữ xuyên, Lâm Dung nhịn không được mà le lưỡi một cái: Vậy cũng được, em đi ăn cơm với anh, anh đừng tức giận.
Lăng Tị Hiên không lên tiếng, biểu tình trên mặt cũng không giãn ra, tự nhiên lái xe. Lâm Dung lại giận: anh còn muốn thế nào nữa!
Em không đi theo anh, em muốn trở về trường, hẹn gặp lại. Vừa đúng lúc đèn đỏ
/41
|