Editor: Trịnh Phương.
Lúc ăn cơm, bởi vì tâm tình của Lăng Tị Hiên rất tốt, hai ngày trước anh lại không ăn gì, cho nên ăn như hổ đói, nhưng vẫn không quên gắp thức ăn cho Lâm Dung. Nhìn dáng vẻ ăn cơm của anh, Lâm Dung biết hai ngày nay anh nhất định không ăn cơm đàng hoàng, vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thương: Ăn chậm một chút, không ai giành với anh. Nói xong liền gắp thức ăn Lăng Tị Hiên thích cho anh.
Lăng Tị Hiên cười xin lỗi: Ừ. Nói xong liền gắp càng cua hấp Lâm Dung thích ăn vào trong bát của cô.
Cơm nước xong, Lâm Dung mệt mỏi, muốn ngủ. Vì vậy, Lăng Tị Hiên tìm một khách sạn, thuê một gian phòng ngắn hạn. Lâm Dung giống như không biết chuyện cô và Lăng Tị Hiên, một nam một nữ lại thuê một gian phòng ngắn hạn ở trong mắt người khác có ý vị như thế nào, cho nên khi nhìn thấy nụ cười có ý tứ sâu xa của nữ nhân viên phục vụ thì có chút nghi ngờ, nhưng chắc chắn là Lăng Tị Hiên có biết, hơn nữa là anh cố ý thuê phòng. Vừa vào phòng, Lâm Dung lập tức hỏi anh: Em cảm thấy nụ cười của cô nhân viên kia có chút kỳ quái, có phải em có chỗ nào kì lạ không?
Lăng Tị Hiên thiếu chút nữa bật cười, trong lòng nghĩ Lâm Dung quả nhiên rất đơn thuần: Không có không có, là cô ta có vấn đề. Ngủ đi, anh chuẩn bị trước, một giờ sau gọi em dậy, được không?
Vâng, em đi ngủ nha.
Sợ điện thoại di động vang lên sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên lấy điện thoại di động ra muốn tắt đi, Lâm Dung thấy được lại đột nhiên gọi anh: Ai, anh chừng đổi điện thoại di động từ khi nào vậy? Cô nhớ, hai ngày trước Lăng Tị Hiên đâu có dùng cái này?
A, mới vừa đổi, cái đó hỏng rồi. Lăng Tị Hiên nói. Ngày đó, khi nhận điện thoại của mình từ Lâm Dung thì bản thân đã làm rơi vỡ, cho nên anh lại đi mua một cái khác.
Oh, em muốn chơi một chút, bên trong có trò chơi không? Lâm Dung một lòng chỉ nghĩ tới chơi, cũng không hỏi anh xem tại sao điện thoại lại hỏng.
Lăng Tị Hiên không nhịn được cười: Có, em chơi đi, mật mã giống với trước kia. Nói xong liền đưa di động đưa cho cô. Mật mã là sinh nhật của Lâm Dung. Thật may là Lâm Dung không hỏi anh tại sao điện thoại bị hỏng, nếu không anh thật đúng là không biết nên nói gì.
Lâm Dung lấy di động chơi trò chơi một lúc, lại nhìn tin nhắn của Lăng Tị Hiên, điện thoại di động của anh là hai sim, cho nên có hai số, một số trong đó là số di động mà anh nói với cô ngay từ đầu, một cái khác là tự nói với mình chính. Lâm Dung nhìn mục tin nhắn của sim hai xong liền lấy làm kinh hãi —— trong mục tin nhắn chỉ có một mình cô, danh sách cuộc gọi cũng chỉ có số điện thoại của cô, trong mục tin nhắn cũng chỉ có tin nhắn của cô. Cô không nhịn được mà hỏi Lăng Tị Hiên: Lăng Tị Hiên, số điện thoại trong sim hai của anh chỉ có một mình em biết sao?
A, ừ. Lăng Tị Hiên quay đầu lại cười cười: Sao vậy?
Ngay cả chú và dì cũng không biết sao?
Đúng vậy, không biết, bọn họ muốn tìm anh thì không phải còn có một số khác sao? Lăng Tị Hiên thêm cái sim này chính là vì muốn liên hệ với Lâm Dung dễ dàng hơn, không muốn bị người khác quấy nhiễu.
Nhưng tại sao vậy? Hỏi vấn đề này có chút ngu. Không phải Lâm Dung không hiểu là chuyện gì xảy ra, là cô không tin quá tin tưởng.
Lăng Tị Hiên cười đi tới bên giường Lâm Dung ngồi xuống: Số này sẽ luôn luôn hoạt động, như vậy em tìm anh sẽ dễ hơn một chút. Hơn nữa, anh cũng không cần lo lắng có người khác quấy rầy anh.
A, thế nhưng thật lãng phí.
Lăng Tị Hiên cười: Không có gì, anh có thể chi trả phí điện thoại di động của mình. Anh biết bản thân gửi rất nhiều tin nhắn cho Lâm Dung—— riêng mỗi ngày đã có hơn mười, thậm chí trên trăm tin nhắn, còn chưa kể tới chuyện gọi điện thoại, nhưng đối với việc một tháng mình rốt cuộc tiêu hết bao nhiêu tiền điện thoại, anh một chút khái niệm cũng không có.
Hừ, sa đọa. Lâm Dung nhỏ giọng nói, nhưng lại vẫn bị Lăng Tị Hiên nghe được. D*Đ×L»QĐ
Lá gan em thật không nhỏ nhỉ? Lại dám mắng anh, có còn muốn ngủ hay không vậy? Lăng Tị Hiên biết Lâm Dung sợ nhất nhột, cho nên xuất ra đòn sát thủ của anh.
A, không cần, em sai rồi, em sai rồi! Lâm Dung sợ nhất chính là bị người khác cù, cho nên vừa nghe thấy lời ấy liền không nhịn được khẩn trương.
Biết sai rồi?
Ừ, biết biết.
Nói đi, tại sao nói xin lỗi? Lăng Tị Hiên chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để bắt nạt Lâm Dung.
Lâm Dung biết Lăng Tị Hiên có ý gì, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy nhẹ nhàng hôn Lăng Tị Hiên một cái: Ừm, như vậy được chứ?
Không còn sớm nữa, ngủ đi, buổi chiều còn phải đi chơi. Nghỉ ngơi cho tốt. Lăng Tị Hiên đắp chăn lên giúp cô—— máy điều hòa trong phòng mở nhiệt độ rất thấp, anh sợ Lâm Dung bị cảm.
Lăng Tị Hiên lên mạng một lát, tra xét những kiến thức chính mình gặp phải mà không biết trong hai ngày nay —— đây là một thói quen của anh. Cứ vài ngày anh sẽ làm việc như vậy một lần. Sau khi Lâm Dung qua lại cùng anh được một khoảng thời gian thì từ từ phát hiện Lăng Tị Hiên tựa như một thần nhân*, giống như vấn đề nào mình gặp phải thì anh cũng đều biết, rất nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống thể hiện kiến thức của anh rất phong phú, vì vậy cô bội phục không thôi, không biết để đạt được đến mức này, Lăng Tị Hiên đã mất bao nhiêu công sức. Hơn một giờ sau, anh quay đầu lại xem một chút. Lâm Dung đang ngủ say. Đang nghĩ xem có nên gọi cô dậy hay không, điện thoại Lâm Dung vang lên —— là chuông báo thức cô đã đặt, khi ở trường vẫn luôn là một giờ rưỡi thì phải .
Lâm Dung dụi mắt ngồi dậy, Lăng Tị Hiên tỉ mỉ đưa một chiếc khăn lông ướt cho Lâm Dung lau mặt một chút: Nghỉ ngơi xong rồi sao? Chúng ta đi ra ngoài?
Ừ.
Khi đến trước cửa khách sạn, quản lý đột nhiên gọi Lăng Tị Hiên lại: Ngài Lăng, xin chờ một chút, ở đây còn có bốn mươi đồng tiền cần trả lại cho ngài!
Lăng Tị Hiên buồn bực: Hả?
Lúc ăn cơm, bởi vì tâm tình của Lăng Tị Hiên rất tốt, hai ngày trước anh lại không ăn gì, cho nên ăn như hổ đói, nhưng vẫn không quên gắp thức ăn cho Lâm Dung. Nhìn dáng vẻ ăn cơm của anh, Lâm Dung biết hai ngày nay anh nhất định không ăn cơm đàng hoàng, vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thương: Ăn chậm một chút, không ai giành với anh. Nói xong liền gắp thức ăn Lăng Tị Hiên thích cho anh.
Lăng Tị Hiên cười xin lỗi: Ừ. Nói xong liền gắp càng cua hấp Lâm Dung thích ăn vào trong bát của cô.
Cơm nước xong, Lâm Dung mệt mỏi, muốn ngủ. Vì vậy, Lăng Tị Hiên tìm một khách sạn, thuê một gian phòng ngắn hạn. Lâm Dung giống như không biết chuyện cô và Lăng Tị Hiên, một nam một nữ lại thuê một gian phòng ngắn hạn ở trong mắt người khác có ý vị như thế nào, cho nên khi nhìn thấy nụ cười có ý tứ sâu xa của nữ nhân viên phục vụ thì có chút nghi ngờ, nhưng chắc chắn là Lăng Tị Hiên có biết, hơn nữa là anh cố ý thuê phòng. Vừa vào phòng, Lâm Dung lập tức hỏi anh: Em cảm thấy nụ cười của cô nhân viên kia có chút kỳ quái, có phải em có chỗ nào kì lạ không?
Lăng Tị Hiên thiếu chút nữa bật cười, trong lòng nghĩ Lâm Dung quả nhiên rất đơn thuần: Không có không có, là cô ta có vấn đề. Ngủ đi, anh chuẩn bị trước, một giờ sau gọi em dậy, được không?
Vâng, em đi ngủ nha.
Sợ điện thoại di động vang lên sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên lấy điện thoại di động ra muốn tắt đi, Lâm Dung thấy được lại đột nhiên gọi anh: Ai, anh chừng đổi điện thoại di động từ khi nào vậy? Cô nhớ, hai ngày trước Lăng Tị Hiên đâu có dùng cái này?
A, mới vừa đổi, cái đó hỏng rồi. Lăng Tị Hiên nói. Ngày đó, khi nhận điện thoại của mình từ Lâm Dung thì bản thân đã làm rơi vỡ, cho nên anh lại đi mua một cái khác.
Oh, em muốn chơi một chút, bên trong có trò chơi không? Lâm Dung một lòng chỉ nghĩ tới chơi, cũng không hỏi anh xem tại sao điện thoại lại hỏng.
Lăng Tị Hiên không nhịn được cười: Có, em chơi đi, mật mã giống với trước kia. Nói xong liền đưa di động đưa cho cô. Mật mã là sinh nhật của Lâm Dung. Thật may là Lâm Dung không hỏi anh tại sao điện thoại bị hỏng, nếu không anh thật đúng là không biết nên nói gì.
Lâm Dung lấy di động chơi trò chơi một lúc, lại nhìn tin nhắn của Lăng Tị Hiên, điện thoại di động của anh là hai sim, cho nên có hai số, một số trong đó là số di động mà anh nói với cô ngay từ đầu, một cái khác là tự nói với mình chính. Lâm Dung nhìn mục tin nhắn của sim hai xong liền lấy làm kinh hãi —— trong mục tin nhắn chỉ có một mình cô, danh sách cuộc gọi cũng chỉ có số điện thoại của cô, trong mục tin nhắn cũng chỉ có tin nhắn của cô. Cô không nhịn được mà hỏi Lăng Tị Hiên: Lăng Tị Hiên, số điện thoại trong sim hai của anh chỉ có một mình em biết sao?
A, ừ. Lăng Tị Hiên quay đầu lại cười cười: Sao vậy?
Ngay cả chú và dì cũng không biết sao?
Đúng vậy, không biết, bọn họ muốn tìm anh thì không phải còn có một số khác sao? Lăng Tị Hiên thêm cái sim này chính là vì muốn liên hệ với Lâm Dung dễ dàng hơn, không muốn bị người khác quấy nhiễu.
Nhưng tại sao vậy? Hỏi vấn đề này có chút ngu. Không phải Lâm Dung không hiểu là chuyện gì xảy ra, là cô không tin quá tin tưởng.
Lăng Tị Hiên cười đi tới bên giường Lâm Dung ngồi xuống: Số này sẽ luôn luôn hoạt động, như vậy em tìm anh sẽ dễ hơn một chút. Hơn nữa, anh cũng không cần lo lắng có người khác quấy rầy anh.
A, thế nhưng thật lãng phí.
Lăng Tị Hiên cười: Không có gì, anh có thể chi trả phí điện thoại di động của mình. Anh biết bản thân gửi rất nhiều tin nhắn cho Lâm Dung—— riêng mỗi ngày đã có hơn mười, thậm chí trên trăm tin nhắn, còn chưa kể tới chuyện gọi điện thoại, nhưng đối với việc một tháng mình rốt cuộc tiêu hết bao nhiêu tiền điện thoại, anh một chút khái niệm cũng không có.
Hừ, sa đọa. Lâm Dung nhỏ giọng nói, nhưng lại vẫn bị Lăng Tị Hiên nghe được. D*Đ×L»QĐ
Lá gan em thật không nhỏ nhỉ? Lại dám mắng anh, có còn muốn ngủ hay không vậy? Lăng Tị Hiên biết Lâm Dung sợ nhất nhột, cho nên xuất ra đòn sát thủ của anh.
A, không cần, em sai rồi, em sai rồi! Lâm Dung sợ nhất chính là bị người khác cù, cho nên vừa nghe thấy lời ấy liền không nhịn được khẩn trương.
Biết sai rồi?
Ừ, biết biết.
Nói đi, tại sao nói xin lỗi? Lăng Tị Hiên chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để bắt nạt Lâm Dung.
Lâm Dung biết Lăng Tị Hiên có ý gì, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy nhẹ nhàng hôn Lăng Tị Hiên một cái: Ừm, như vậy được chứ?
Không còn sớm nữa, ngủ đi, buổi chiều còn phải đi chơi. Nghỉ ngơi cho tốt. Lăng Tị Hiên đắp chăn lên giúp cô—— máy điều hòa trong phòng mở nhiệt độ rất thấp, anh sợ Lâm Dung bị cảm.
Lăng Tị Hiên lên mạng một lát, tra xét những kiến thức chính mình gặp phải mà không biết trong hai ngày nay —— đây là một thói quen của anh. Cứ vài ngày anh sẽ làm việc như vậy một lần. Sau khi Lâm Dung qua lại cùng anh được một khoảng thời gian thì từ từ phát hiện Lăng Tị Hiên tựa như một thần nhân*, giống như vấn đề nào mình gặp phải thì anh cũng đều biết, rất nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống thể hiện kiến thức của anh rất phong phú, vì vậy cô bội phục không thôi, không biết để đạt được đến mức này, Lăng Tị Hiên đã mất bao nhiêu công sức. Hơn một giờ sau, anh quay đầu lại xem một chút. Lâm Dung đang ngủ say. Đang nghĩ xem có nên gọi cô dậy hay không, điện thoại Lâm Dung vang lên —— là chuông báo thức cô đã đặt, khi ở trường vẫn luôn là một giờ rưỡi thì phải .
Lâm Dung dụi mắt ngồi dậy, Lăng Tị Hiên tỉ mỉ đưa một chiếc khăn lông ướt cho Lâm Dung lau mặt một chút: Nghỉ ngơi xong rồi sao? Chúng ta đi ra ngoài?
Ừ.
Khi đến trước cửa khách sạn, quản lý đột nhiên gọi Lăng Tị Hiên lại: Ngài Lăng, xin chờ một chút, ở đây còn có bốn mươi đồng tiền cần trả lại cho ngài!
Lăng Tị Hiên buồn bực: Hả?
/41
|