Sau khi thở dốc, Lâm Dung bỗng chốc nhớ lại thời điểm vừa rồi khi gặp được người kia ở trong sân trường, dường như một người bạn học quen biết cũng không có, yên tâm rất nhiều.
Buổi trưa ngủ một giấc, Lâm Dung đi lấy nước ăn cơm chiều, buổi tối suy nghĩ một chút cũng không có bài tập gì cần làm, cô lấy cuốn sổ ghi chép ra bắt đầu ghi nhật ký, thật ra lúc trước Lâm Dung không có thói quen ghi nhật ký, nói một cách chính xác là, chưa từng có thói quen ghi nhật ký hàng ngày, có thói quen viết nhật kí khi gặp chuyện không vui. Trước kia nói chuyện với bạn bè, đặc biệt là với mấy người bạn thân về chủ đề liên quan đến nhật kí, Lâm Dung cũng thường nói đến thói quen không hợp thời của mình, mọi người đưa ý kiến phản đối, tất cả mọi người đều cho rằng nếu như vậy cô sẽ sống không thoải mái, nhớ kỹ chuyện không vui và quên mất những chuyện hạnh phúc. Nhưng bản thân Lâm Dung không nghĩ như vậy, cô cảm thấy chuyện thật sự vui vẻ cho dù không ghi nhật ký cũng có thể nhớ rõ ràng, tuy rằng chuyện đau lòng càng không dễ dàng quên, cô chính là muốn ghi lại cảm nhận thật sự củ mình khi xảy ra sự việc, và so sánh tâm tình đối với chuyện này sau một thời gian, nhìn xem nhận biết bản thân có thay đổi cái gì hay không. Về phần ở hiện tại, mặc dù nhìn qua không có chuyện gì đau lòng, nhưng Lâm Dung biết, bản thân mình có bóng ma xuất hiện khi thi không tốt trong kì thi tốt nghiệp trung học, huống chi là vừa mới vào đại học, cho nên hiện tai cô luôn ghi lại cảm nhận mỗi ngày của mình, so với trước kia có lúc có thể vui vẻ hơn một chút, có đôi khi đau khổ hơn một chút so với trước kia, nhưng côn đều ghi lại chính xác vào đây, bắt đầu từ ngày thứ nhất khi vào đại học, bắt đầu huấn luyện quân sự.
Viết xong nhật ký, thời gian vẫn còn sớm, Lâm Dung lại ngẩng người, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tị Hiên là vào đại hội báo cáo biểu diễn mãi cho đến hôm nay anh đưa cô trở về tái diễn lại từng cảnh tượng một, trong đầu bất giác cũng hiện ra tình cảnh ngày đó Lăng Tị Hiên đi về phía cô và nói chuyện, qua nhiều ngày như vậy, những đoạn kí ức này so với lúc trước rõ ràng hơn rất nhiều, khi đó Lăng Tị Hiên hoàn toàn không giống so với các huấn luyện viên khác, bước đi theo thói quen cực kì ngay ngắn, đúng theo
Buổi trưa ngủ một giấc, Lâm Dung đi lấy nước ăn cơm chiều, buổi tối suy nghĩ một chút cũng không có bài tập gì cần làm, cô lấy cuốn sổ ghi chép ra bắt đầu ghi nhật ký, thật ra lúc trước Lâm Dung không có thói quen ghi nhật ký, nói một cách chính xác là, chưa từng có thói quen ghi nhật ký hàng ngày, có thói quen viết nhật kí khi gặp chuyện không vui. Trước kia nói chuyện với bạn bè, đặc biệt là với mấy người bạn thân về chủ đề liên quan đến nhật kí, Lâm Dung cũng thường nói đến thói quen không hợp thời của mình, mọi người đưa ý kiến phản đối, tất cả mọi người đều cho rằng nếu như vậy cô sẽ sống không thoải mái, nhớ kỹ chuyện không vui và quên mất những chuyện hạnh phúc. Nhưng bản thân Lâm Dung không nghĩ như vậy, cô cảm thấy chuyện thật sự vui vẻ cho dù không ghi nhật ký cũng có thể nhớ rõ ràng, tuy rằng chuyện đau lòng càng không dễ dàng quên, cô chính là muốn ghi lại cảm nhận thật sự củ mình khi xảy ra sự việc, và so sánh tâm tình đối với chuyện này sau một thời gian, nhìn xem nhận biết bản thân có thay đổi cái gì hay không. Về phần ở hiện tại, mặc dù nhìn qua không có chuyện gì đau lòng, nhưng Lâm Dung biết, bản thân mình có bóng ma xuất hiện khi thi không tốt trong kì thi tốt nghiệp trung học, huống chi là vừa mới vào đại học, cho nên hiện tai cô luôn ghi lại cảm nhận mỗi ngày của mình, so với trước kia có lúc có thể vui vẻ hơn một chút, có đôi khi đau khổ hơn một chút so với trước kia, nhưng côn đều ghi lại chính xác vào đây, bắt đầu từ ngày thứ nhất khi vào đại học, bắt đầu huấn luyện quân sự.
Viết xong nhật ký, thời gian vẫn còn sớm, Lâm Dung lại ngẩng người, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tị Hiên là vào đại hội báo cáo biểu diễn mãi cho đến hôm nay anh đưa cô trở về tái diễn lại từng cảnh tượng một, trong đầu bất giác cũng hiện ra tình cảnh ngày đó Lăng Tị Hiên đi về phía cô và nói chuyện, qua nhiều ngày như vậy, những đoạn kí ức này so với lúc trước rõ ràng hơn rất nhiều, khi đó Lăng Tị Hiên hoàn toàn không giống so với các huấn luyện viên khác, bước đi theo thói quen cực kì ngay ngắn, đúng theo
/41
|