Ung Dung Ném Bút

Chương 9 - Chương 7

/41


Editor + Beta: lonbia

Lăng Tị Hiên cũng không biện hộ cho bản thân mình nữa, cầm hoa quả đưa cho Lâm Dung, Lâm Dung gật đầu nhận lấy, cười cười: Đúng lúc không có, lần này không cần đi mua.

Lăng Tị Hiên lấy làm kinh sợ: Nhiều như vậy em đều ăn hết rồi à? Ngày đó hai người hái trái cây không đủ một xe cũng được nửa xe đấy.

Không phải, một mình em cũng không ăn được bấy nhiêu, tất cả đều cho bạn cùng phòng rồi.'' Ở trong ký túc xá chính là như vậy, huống chi trái cây ngày đó hai người hái vừa đẹp mắt lại ăn ngon, còn có rất nhiều như thế nào mọi người chưa từng thấy qua, năm sáu người một cướp một đoạt, rất nhanh liền không còn rồi.

Đây là mua cho em, không cần chia cho các cô ấy. Lăng Tị Hiên có phần không vui, anh cảm thấy Lâm Dung chịu uất ức rồi.

Em biết, nhưng mà cho dù em không chia cho mọi người, cũng sẽ có người đến cướp đoạt. Lâm Dung giải thích, Thật ra không có gì, không phải sinh viên trong ký túc xá đều là như vậy sao? Các cô ấy có đồ ăn ngon cũng sẽ cho em như vậy. Cô cho rằng Lăng Tị Hiên cũng từng học đại học, sẽ không cảm thấy buồn bực, không biết rằng Lăng Tị Hiên là nam, nam sinh trong ký túc xá khẳng định chưa từng quá đáng đến mức cướp đoạt trái cây về ăn như nữ sinh trong lý túc xá, huống chi trường Lăng Tị Hiên chính là trường quân đội, đối với chuyện như vậy lại càng không biết.

Vậy hôm nay anh đưa đồ cho em có phải sau khi trở về cũng dự định chia cho bạn học hay không hả? Lăng Tị Hiên cau mày hỏi.

Đúng đó, hơn nữa căn bản là không cần em chia, mọi người sẽ tự mình tới giành. Nói tới đây, Lâm Dung nhớ tới cha mẹ một bạn học ở phòng kế bên phòng mình đến thăm, mang rất nhiều dâu tây, kết quả mọi người đếm chúng sau đó trừ sau trái và chia đều cho mỗi người cũng là một chuyện thú vị, không khỏi cười khẽ một tiếng, nhìn thấy trong ánh mắt Lăng Tị Hiên nhìn về phía mình tràn ngập khó hiểu, vội vàng kể chuyện này cho anh nghe, vốn tưởng rằng anh sẽ thấy hài hước, ai biết cuối cùng Lăng Tị Hiên lại đánh giá bằng hai chữ khủng bố .

Lên xe trước, đi theo giúp anh mua một chút đồ.

Mặc dù buồn bực, nhưng mà vừa nghe Lăng Tị Hiên nói như thế, Lâm Dung cũng khó mà nói được cái gì, đành phải theo lên xe.

Không nghĩ tới Lăng Tị Hiên lại dẫn cô đến cửa hàng trái cây, Lăng Tị Hiên chọn cũng không chọn, lại tùy tiện mua một đống trái cây. Từ trong cửa hàng trái cây đi ra, anh đưa trái cây cho Lâm Dung: Em lấy những thứ này chia cho bạn cùng phòng, những thứ vừa rồi anh đưa em tự mình ăn, đừng lẫn lộn đó. Anh cũng không muốn Lâm Dung lấy trái cây của mình mua cho cô chia cho bạn cùng phòng, những loại trái cây nầy đều là hàng nhập khẩu, bản thân cũng không được ăn thỏa thích, cô không đau lòng, mình lại đau lòng đây.

Lâm Dung dở khóc dở cười: Tốt lắm. Sau này anh không cần mua đồ này nọ cho em nữa, nếu không thì có phải đều sẽ lại mua hai phần hay không?

Em không cần quan tâm chuyện này rồi.

Bởi vì đồ cực kỳ nặng, Lăng Tị Hiên kiên trì lái xe đưa Lâm Dung đến dưới lầu kí túc xá, nhìn Lâm Dung mở cửa xe, đột nhiên Lăng Tị Hiên chặn cửa xe: Dung Dung, chờ một chút!

Lâm Dung quay đầu: Làm sao vậy?

Buổi tối có chuyện gì nhớ gọi cho anh. Lăng Tị Hiên có lẽ sợ Lâm Dung ngủ không ngon.

Ừ, em biết rồi. Lâm Dung cười cảm ơn với anh, đi vào ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, mọi người giống như sói đói nhìn đồ trong tay cô giống như một con cừu nhỏ, Lâm Dung buồn cười --- tất cả mọi người đều biết cô vừa đi ra ngoài trở về sẽ có đồ ăn ngon, cho nên đều đang chờ cô! Cô mang bọc trái cây Lăng Tị Hiên mua lúc sau đặt xuống bàn lớn ký túc xá mở ra Muốn ăn cái gì thì tự mình lấy đi!

Oa, Dung Dung, chúng tớ yêu cậu chết mất! Các cô nói chuyện ùa lên cùng lúc, ăn ngấu nghiến. Nhìn bộ dáng vui mừng của các cô, Lâm Dung cũng mở bọc trái cây của mình ra nhìn một chút, quả nhiên so với bọc kia tốt hơn rất nhiều, Lăng Tị Hiên cho mình những loại trái cây này, có loại trái cây hiếm khi bán trong cửa hàng, dù cho trong cửa hàng trái cây có bán, chất lượng nhìn qua cũng không tốt lắm, cái này Lăng Tị Hiên đúng là rất dụng tâm, nhưng mà anh càng để tâm, Lâm Dung càng cảm thấy lo lắng. Cô cảm thấy bản thân mình nợ đồ vật cùng ân tình của Lăng Tị Hiên thực sự rất nhiều, như vậy cũng trả lại cũng không tốt, nói không chừng nợ càng nhiều càng có khả năng vĩnh viễn cũng không trả lại. Ai, Lăng Tị Hiên nghĩ, như vậy sao?

Lâm Dung nhìn đồng hồ đeo tay một chút, 7:30, trong đầu đột nhiên hiện lên một vấn đề: Lăng Tị Hiên có phải không




/41

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status