Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com
Edit: Malbec
Đêm nay, Úy Lam hoàn toàn không ngon giấc.
6 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức còn chưa kêu thì cô đã rời giường. Sáng sớm, qua khung cửa sổ thấy được một mảng sương mù ngoài kia, sắc trời bên ngoài không được tốt lắm nhưng tâm trạng của cô cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Vào toilet, cô mở vòi nước rồi vỗ nước lạnh lên mặt, nhìn gương mặt trong gương với làn da trắng nõn mịn màng, một chút khuyết điểm nhỏ cũng không thấy, trắng như trứng gà bóc.
Nhưng trong chớp nhoáng, cô chợt nhớ đến lời nói giận dữ của người đàn ông kia.
Cô cảm thấy đám người kia thấy cô lớn lên xinh đẹp, sẽ tha cho cô?
Anh ta đã nói như vậy.
Úy Lam nhìn gương, trong đầu hiện lên gương mặt tức giận của anh, ừ, quả thật là đã nói như vậy.
Cho nên, anh ta vẫn cảm thấy cô xinh đẹp.
Nếu để Tần Lục Trác biết những lời trách mắng tối qua của mình cuối cùng chỉ để lại kết luận này trong đầu Úy Lam, anh nhất định sẽ tức giận đến mức muốn mở đầu cô ra xem lại cấu tạo mạch não của cô.
Cô khoát nước lạnh lên mặt.
Thế là tâm trạng lại càng vui vẻ hơn.
Trợ lý Trương Tiêu cảm nhận rõ ràng hôm nay tâm trạng Úy Lam rất tốt cho nên sau khi báo cáo lịch trình, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô nói cho Úy Lam, Lý phu nhân bị ảnh hưởng tâm lý do con trai xuất ngoại đã hủy bỏ lịch hẹn trước cuối tuần, nghe nói là không đến đây.
Khi cô báo tin tức này cho Úy Lam, Úy Lam chỉ thản nhiên gật đầu, không quá để ý.
Ngược lại là Trương Tiêu nói nhỏ: “Bác sĩ Úy, khoảng thời gian này cô sẽ không có việc rồi.”
Thời gian trống vô ích này, căn bản không thể làm ra tiền.
Một giờ một nghìn, khoảng thời gian bị khách hàng hủy, nếu không có khách hàng mới đến thì sẽ là một sự tổn thất.
Úy Lam ngẩng đầu nhìn cô, cười nhạt nói: “Cô rất sợ tôi rảnh rỗi?”
“Đương nhiên không phải.”
Trương Tiêu chạy chóng xua tay, cô sao dám.
Úy Lam hiểu rõ cô đang suy nghĩ vì mình, an ủi: “Yên tâm đi, tiền lương của mình cô, tôi vẫn có được.”
Trương Tiêu càng thêm quẫn bách, nhanh chóng nói: “Bác sĩ Úy, ý của tôi không phải thế này.”
Úy Lam cũng chỉ nói đùa với cô ấy thôi, cô vẫy tay, bảo Trương Tiêu ra ngoài trước.
Buổi chiều, sau khi tiễn khách, đúng lúc điện thoại Úy Lam vang lên.
Cô nhìn thoáng qua tên trên màn hình, tiện tay ấn nút trả lời.
Giọng nói người đàn ông bên kia điện thoại rất dễ nghe, là Lâm Kỷ Minh, con trai của người cô, cũng là anh họ Úy Lam.
“Tiểu Lam, buổi tối có rảnh không?”
Úy Lam cầm điện thoại: “Anh về nước rồi à?”
Lâm Kỷ Minh cười một tiếng: “Lam Lam của chúng ta vẫn thông minh như vậy.”
Úy Lam nhịn không được véo chóp mũi: “Không được gọi em như thế.”
So với cách gọi mãi không chịu đổi của Lâm Kỷ Minh, cô sẵn lòng để anh ấy gọi tên của mình là Úy Lam.
Sau đó, Lâm Kỷ Minh thông báo địa chỉ quán ăn, anh nói: “Buổi tối không gặp không về, ăn mặc xinh đẹp một chút nha.”
Nói xong, điện thoại liền bị cúp mất.
Quan hệ giữa Úy Lam và Lâm Kỷ Minh vẫn luôn rất tốt, Lâm Kỷ Minh là con trai độc nhất, bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ cho nên anh xem Úy Lam là em gái ruột của mình. Đây cũng là lý do vì sao lúc ở đồn cảnh sát, Úy Lam đầu tiên lại gọi điện thoại cho anh ấy mà không gọi cho Uý Nhiên.
Cô sống một mình bên ngoài nên trong nhà vốn đã kín đáo phê bình, sự việc đêm đó đột nhiên xảy ra, nếu gọi điện cho Úy Nhiên thì nhất định sẽ nhấc lên những gợn sóng lớn hơn. Huống hồ ngày hôm đó còn có Chu Tây Trạch.
Buổi tối khi tan ca, cô suy nghĩ một chút, trước tiên lái xe về nhà mình.
Lâm Kỷ Minh hẹn lại 8 giờ, quả nhiên cũng đang vội chuyện công ty.
Đây là một nhà hàng Michelin Pháp ba sao nằm trong khách sạn năm sao, Lâm Kỷ Minh học ở Anh quốc, cho tới bây giờ đã về nước nhiều năm nhưng đối với đồ ăn địa phương tại Anh vẫn còn than phiền không dứt.
Cũng may đúng lúc có nhà hàng Pháp kịp thời cứu vớt khẩu vị của anh.
Đến nhà hàng, nhân viên hỏi có đặt trước hay không, Úy Lam liền báo tên Lâm Kỷ Minh.
Người phục vụ mặc áo gile kiểu Tây, lịch sự đưa cô đến phòng ăn.
Bên trong nhà hàng có chút hơi tối, lúc này hầu hết các bàn đều có người nhưng lại không nghe thấy tiếng ồn nào. Cô theo sau nhân viên phục vụ đi thẳng vào trong.
Lâm Kỷ Minh vốn đang nói chuyện với người ngồi đối diện, vừa ngẩng đầu liền thấy Úy Lam đang đi đến.
Anh vẫy tay, người đàn ông ngồi đối diện xoay người lại nhìn.
Úy Lam mặc một chiếc áo len trắng đan bằng tay rộng rãi và một chiếc quần jean màu xanh, đôi giày màu đen ống cao đến đầu gối, dáng người cô vốn cao gầy, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, lại thêm hiệu quả của đôi giày màu đen đánh sâu vào thị giác, từ khi cô vào cửa đã có không ít người cứ nhìn chằm chằm cô. Tóc cô xõa nhẹ trên vai, một bên tóc dài bị vén ra sau, hoa tai đính kim cương đeo trên tai nhẹ nhàng lắc lư theo từng bước đi của cô.
Lâm Kỷ Minh cười nói: “Một vị khách khác mà tớ mời đến rồi.”
Nói xong, anh đứng dậy, kéo ghế bên cạnh để Úy Lam ngồi.
Úy Lam đi đến, thấy Tần Lục Trác cũng ở đây. Anh ngồi ngay ngắn, một bàn tay đặt trên mặt bàn trải khăn trắng, ngón tay gõ gõ một cách nhàn nhã, dường như là động tác trong vô thức.
Cô cởi áo khoác ra, để trên lưng ghế rồi mới ngồi xuống.
Lâm Kỷ Minh thấy Tần Lục Trác không nói lời nào bèn cười nói: “Giữa hai người chắc tôi cũng không cần giới thiệu lẫn nhau nữa đâu ha.”
Quả thật không cần thiết.
Lâm Kỷ Minh nói: “Chuyện lần trước của Úy Lam, đã làm phiền cậu đêm khuya còn phải đi một chuyến.”
Lời này là nói với Tần Lục Trác.
Úy Lam nhìn người đàn ông cao lớn ngồi bất động đối diện, duỗi tay vuốt mái tóc dài, gật đầu: “Bữa cơm hôm nay, để em mời.”
“Đừng, nếu là anh gọi hai người đến nên để anh trả. Huống hồ anh em chúng ta, sao lại phân biệt ai với ai.”
Lâm Kỷ Minh cười to nói.
Tần Lục Trác cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn người đối diện, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì lại hiện lên vẻ mặt cười như không cười: “Một bữa cơm là có thể đuổi tôi đi?”
Lâm Kỷ Minh và anh quan hệ không tệ, hiểu rõ tính cách của anh, nói thẳng: “Vậy được, muốn thế nào, cậu nói một câu, cứ để cho tớ lo.”
Tần Lục Trác: “Nhàm chán.”
Được rồi, người nhắc đến chuyện này là cậu ta, bị nói là nhàm chán cũng là cậu ta. Lâm Kỷ Minh luôn phải chịu đựng trước Tần Lục Trác.
Cho nên Lâm Kỷ Minh dứt khoát quay sang nói với Úy Lam: “Anh nói với em, Lam Lam, tốt nhất em nên tránh xa thằng nhóc này một chút, mấy người chúng ta đều bó tay với cậu ấy.”
“Hai người quen biết đã lâu rồi ư?”
Úy Lam nhắc đến chuyện này, Lâm Kỷ Minh nhất thời hứng thú: “Ở trường cấp 2 của tụi anh, cậu ấy là học sinh chuyển trường, em cũng biết ngôi trường kia, bên trong toàn là những kẻ bối cảnh thâm hậu, ai nhìn ai cũng khó chịu. Kết quả hắn chuyển trường đến, kiêu ngạo như thế, chúng ta rất khó chịu với cậu ấy.”
Úy Lam hứng thú: “Các người bắt nạt anh ta?”
Lâm Kỷ Minh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Sao có thể, em không biết tên này gian xảo biết bao nhiêu. Ban đầu không nói một lời, có vẻ hiền lành, kết quả lúc chơi bóng rổ tiết thể dục, có người cố ý đâm vào cậu ta. Em biết không? Cậu ấy không nói hai lời, trực tiếp vật ngã bạn học kia, giống như rùa đen chổng ngược ấy.”
Hình ảnh này thật sự rất sinh động nên sau mười mấy năm trôi qua, khi nhắc đến Lâm Kỷ Minh vẫn thấy buồn cười như cũ.
Anh tặc lưỡi nói: “May mắn lúc đó anh không phải người khiêu khích cậu ấy, nếu không bây giờ đám bạn học cấp 2 kia sẽ nhớ đến anh là thằng xui xẻo bị Tần Lục Trác vật ngã.”
Lâm Kỷ Minh may mắn giữ được hình tượng huy hoàng, nhắc đến lại không nhịn được mà bật cười.
Anh còn chưa cười xong, chân dưới bàn đã bị người đối diện đá vài cái.
Tần Lục Trác trừng mắt liếc anh: “Chuyện xưa đã lâu như vậy rồi, cậu còn nói đến khi nào.”
Lâm Kỷ Minh trong xương cốt chính là người Bắc Kinh, tuy rằng mấy năm nay ở nước ngoài nhưng mà sự lắm mồm này vẫn còn sâu trong xương tủy, anh cười nói: “Chờ đến khi tớ già rồi, nằm trên ghế ở sân thượng nhà mình, vẫn có thể kể lại cho cháu tớ nghe.”
……
Tần Lục Trác bị anh dọa sợ, chỉ có thể cụp mắt, hoàn toàn không nói câu nào.
Úy Lam yên lặng nhìn Tần Lục Trác, không nghĩ đến thời niên thiếu của anh lại là dáng vẻ ngông cuồng như vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, thế nên khi Tần Lục Trác ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của cô.
Khóe miệng anh cong lên, bỗng thấy thân thể cô hơi nghiêng về phía trước, đúng lúc ánh đèn trên đầu chiếu vào đỉnh đầu cô, chiếc áo len cô mặc cổ áo hơi trễ xuống, dưới lớp vải là xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, đường cong đầy đặn có phần lộ ra.
Anh quay đầu đi, lại không biết vừa rồi đầu lưỡi mình không tự chủ mà liếm khóe miệng.
Lâm Kỷ Minh vẫn đang nói: “Lam Lam, em thấy không, tên này thật sự rất gian xảo, anh tuyên dương lịch sử huy hoàng của cậu ta, mà cậu ta lại kêu anh câm miệng. Trái lại nếu anh im lặng, cậu ta lại tự dựng lên cho mình một hình tượng cao lớn.”
Tần Lục Trác lại bị anh chọc cười: “Hình tượng cao lớn? Để lại cho chính cậu đi.”
Bởi vì có Lâm Kỷ Minh ở đây, mặc dù hai người không nói nhiều nhưng bữa cơm vẫn được xem là hài hòa.
Nhưng mà lúc họ ăn xong, lại xuất hiện nhân tố không hài hòa, hai bàn ăn ở cách đó không xa không hiểu vì sao lại làm ồn lên.
“Tôi không có tư cách để nói những lời này với cô? Cô cũng không nhìn lại bộ dạng hèn hạ của mình đi, cho rằng đeo túi Chanel là người thượng lưu? Trên người cô có mùi nước rửa chân, còn lan đến cả tôi, cô có biết không.”
Giọng nói chói tai của cô gái trong nhà hàng yên tĩnh vô cùng rõ ràng.
Kèm theo giọng nói giễu cợt này là những tiếng cười nhạo.
Úy Lam quay đầu lại nhìn liền thấy cô gái nổi bật đứng ở kia.
Trần Cẩm Lộ, cho đến khi cô thấy rõ cô ấy là người nói chuyện vừa nãy.
Giờ phút này, người phụ nữ bị Trần Cẩm Lộ ngăn lại mặc một bộ váy ca rô liền thân màu hồng nhạt, hơi cúi đầu, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn.
Trần Cẩm Lộ còn ngại không đủ phiền, quay đầu nói với giám đốc nhà hàng: “Các người thật sự là Michelin ba sao à? Loại rác rưởi tùy tiện này cũng dám cho vào, loại vi khuẩn có mùi nước rửa chân này, lỡ may lây bệnh cho khách hàng khác, ông chịu trách nhiệm được sao?”
Mấy cô gái đứng bên cạnh cô ta, toàn thân mặc nhãn hiệu nổi tiếng, cũng làm động tác phụ họa cô ta, đều rối rít bịt mũi lại.
Rốt cuộc, người phụ nữ nãy giờ chịu nhục nhã ngẩng đầu, cô ta nhìn Trần Cẩm Lộ, kiều mỵ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, tuy tôi xuất thân không cao nhưng ai bảo tôi lại tìm được một người đàn ông tốt, Trần đại tiểu thư cô còn phải kêu tôi một tiếng mẹ hai đấy.”
Mẹ hai, hai chữ này giống như hai cái tát, hung hăng tát lên mặt Trần Cẩm Lộ.
Sắc mặt cô biến đổi, lập tức giơ tay.
Không nghĩ đến, người phụ nữ kia giữ tay cô ta lại: “Đại tiểu thư, tôi xuất thân lao động tay chân, nếu không phải do mặt mũi ba cô, nếu thật sự đánh, cô cũng không phải đối thủ của tôi.”
Trần Cẩm Lộ nhịn không được, mắng: “CMN cô ít lấy ba tôi ra đe dọa tôi đi, cô là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đê tiện nữa leo lên giường ba tôi mà thôi.”
“Sớm muộn cũng có ngày tôi giết chết cô.”
Người phụ nữ mỉm cười, buông tay cô ta ra, vuốt sợi tóc rơi bên tai: “Vậy tôi chờ xem bản lĩnh của Trần đại tiểu thư cô.”
Nói xong, người đó cùng bạn của mình rời đi.
Một trò cười như vậy, toàn bộ người trong nhà hàng đều xem náo nhiệt.
Lâm Kỷ Minh ở một bên thở dài: “Đây lại là chuyện gì vậy chứ.”
Tần Lục Trác nhìn thoáng qua cô, quả nhiên anh nhận ra Trần Cẩm Lộ.
Bất quá hai người đều ăn ý mà không mở miệng.
Vài ngày sau, Trần Cẩm Lộ lại lần nữa đến phòng làm việc của Úy Lam, vừa vào cửa liền nằm lên sô pha, không nói một lời, cảm xúc cũng không được xem là tốt. Nửa giờ, cô ấy cũng không nói lời nào.
Đến khi Úy Lam mở miệng: “Tôi nói rồi, vấn đề cô gặp phải đều có thể nói với tôi.”
Giọng nói cô dịu dàng, mang theo sự an ủi.
Trần Cẩm Lộ bĩu môi, đúng lúc chuẩn bị nói thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cô nhíu mày, cửa đã bị đẩy ra. Trương Tiêu đang đứng ở cửa, vẻ mặt khó xử, mà phía sau cô là hai người đàn ông mặc cảnh phục màu đen.
Cảnh sát?
Trần Cẩm Lộ mở miệng, cô nhìn thoáng qua Úy Lam, có chút bất ngờ nói: “Bác sĩ Úy, cô chọc phải chuyện gì à?”
Cô vừa nói xong, người cảnh sát cao hơn nhìn cô nói: “Trần Cẩm Lộ, làm phiền cô theo chúng tôi đến đồn cảnh sát phục vụ điều tra, có vụ án mạng yêu cầu cô phối hợp.”
…...
Lần này đến lượt Úy Lam bất ngờ.
: lustaveland.com
/80
|