Edit: Malbec
Mặc dù lúc này trên đường không có người nhưng Tần Lục Trác vẫn cho xe chạy thong thả trên đại lộ trong khuôn viên trường đại học. Đến khi xe anh chạy qua tòa nhà hành chính, một chiếc xe vốn đang định đi ra ngoài dừng lại ở giao lộ, chậm rãi nhìn xe anh đi qua.
Minh Hằng không ngờ có thể thấy xe Tần Lục Trác ở dạ tiệc của trường học.
Xe anh ta dừng ở giao lộ, hạ cửa xe xuống, cầm gói thuốc lá bên cạnh lên rồi lấy bật lửa, đốt thuốc lá trong tay cùng với làn gió lạnh thổi vào xe.
Xe Tần Lục Trác là một chiếc Porsche Cayenne, mấy ngày trước Minh Hằng đã từng thấy ở quán bar.
Cho dù không nhìn thấy người bên trong nhưng anh ta nhớ rõ biển số xe.
Lúc này, Tần Lục Trác đã lái xe đến cửa trường học, sau khi dừng lại một lát, Minh Hằng lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại. Sau khi bên kia nghe máy, anh mở miệng dặn dò: “Điều tra xem vì sao hôm nay Tần Lục Trác lại đến trường học?”
“Vâng, Tam gia.” Bên kia không chút do dự.
Sau khi Minh Hằng nói chuyện điện thoại xong liền ném sang bên cạnh.
Lúc Tần Lục Trác về đến nhà thì Úy Lam đang xem tài liệu, Tần Tiểu Tửu yên lặng nằm trên ghế salon, thỉnh thoảng lắc lư cái đuôi với bộ lông mềm như nhung của nó.
Anh mở cửa ra, thay giày trước cửa, vừa đi đến phòng khách.
Thì nhìn thấy một màn này.
Tháng năm yên bình có lẽ cũng chỉ là như thế này thôi.
Úy Lam ngẩng đầu, thấy anh trở về bèn đặt quyển sách trên tay xuống. Cô đi đến, vòng cánh tay qua áo khoác ôm lấy eo anh, thấp giọng hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
“Đã ăn lâu rồi.” Tần Lục Trác đưa tay ôm lấy cô.
Tần Tiểu Tửu một bên kêu meo meo hai tiếng.
Một lát sau, Úy Lam buông anh ra, đi vào phòng bếp rót cho anh một cốc nước nóng. Lúc quay lại thấy Tần Lục Trác đã cởi áo khoác ra, ngồi trên ghế salon, tiện tay cầm lấy quyển sách bản tiếng Anh cô đặt trên ghế.
Úy Lam đưa nước cho anh, dứt khoát cởi dép lê rồi ngồi xếp bằng trên ghế salon.
“Còn đang bận rộn chuyện đấu thầu hả anh?”
Thỉnh thoảng Tần Lục Trác sẽ nói vài câu với Úy Lam về chuyện công ty, dù sao gần đây anh cũng thường xuyên phải tăng ca.
Tần Lục Trác uống một hớp nước, xoa mi tâm, lắc đầu: “Ban đầu có thể về sớm một chút nhưng lại phải đến trường học một chuyến.”
Trường học?
Tần Lục Trác kể lại qua loa chuyện tối hôm nay.
Úy Lam không ngờ anh còn phải đi xử lý chuyện như vậy, cô nhíu mày hỏi: “Cô giáo đồng ý đổi ký túc xá?”
Cô cũng từng là nữ sinh, còn nhớ lúc ở ký túc trường cấp ba cũng có lục đục giữa các nữ sinh. Bất quá Úy Lam vẫn luôn không tham gia vào những chuyện này.
Tần Lục Trác: “Ừ, chủ nhiệm lớp bảo ngày mai sẽ đổi.”
Ai ngờ anh vừa nói xong, điện thoại trong túi quần liền vang lên. Anh lấy ra, nhìn thấy hai chữ Lưu Cẩn lấp lóe không ngừng trên màn hình, Úy Lam nhìn qua điện thoại của anh, anh đã nhấn phím màu xanh, điện thoại được kết nối.
“Anh Lục Trác.” Bên kia điện thoại vang lên một giọng nói ngọt ngào vui vẻ.
Tâm tư cô gái nhỏ thật sự không giấu được, từ sau khi Tần Lục Trác rời khỏi trường học, cô liền nhìn điện thoại tính toán thời gian anh về đến nơi. Lúc này đã không chờ nổi mà gọi điện đến.
Úy Lam cầm sách lên, ánh mắt rơi trên trang sách nhưng cố tình lại nghe được rõ ràng giọng nói trong điện thoại.
“Anh về đến nhà rồi sao?” Lưu Cẩn vui vẻ hỏi.
Ngược lại giọng nói Tần Lục Trác hoàn toàn lãnh đạm như trước: “Ừ, đã về nhà.”
Lưu Cẩn trốn trên ban công ký túc xá gọi điện thoại, mặc dù cô biết Tần Lục Trác không có thể nào nói gì đó với cô mà người khác không tiênj nghe nhưng cô vẫn giấu kín cẩn thận, đây là thời gian chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Lưu Cẩn biết người như anh không thích nói nhiều, dốc sức tìm chủ đề nói chuyện: “Cuối tuần em có thể đến tìm các anh chơi không?”
Vấn đề này vừa rồi cô đã hỏi dưới lầu ký túc xá.
Thế nhưng khi đó người trả lời cô là Thẩm Phóng cho nên cô dứt khoát hỏi lại Tần Lục Trác lần nữa trong điện thoại.
Tần Lục Trác: “Cuối tuần tụi anh phải tăng ca, không có thời gian đưa em ra ngoài chơi.”
Lưu Cẩn nghe xong lập tức dứt khoát nói: “Không sao, không sao, em có thể làm việc giúp các anh. Coi như là thực tập sớm.”
“Không cần đâu, nhân viên công ty anh vẫn đủ. Bây giờ việc học của em quan trọng hơn. Sắp tới thi cuối kỳ rồi.”
Úy Lam bên cạnh nghe cuộc đối thoại của bọn họ, lại quay đầu lườm Tần Lục Trác một cái.
Liền nghe anh nói chuyện vô cùng nghiêm túc: “Em không nên bị ảnh hưởng bởi chuyện ký túc xá, ngày mai chủ nhiệm ban các em sẽ đổi phòng giúp em. Em học cho giỏi là được.”
Khóe miệng cô cong lên, thật sự nở nụ cười.
Có đôi khi đàn ông thật sự là thiếu dây thần kinh nào đó, thật sự không nhìn ra sự yêu thích của cô gái khác đối với mình.
Nhưng giữa con gái với nhau thì luôn có thể dễ dàng nhìn thấu trò vặt của đối phương.
"Cũng trễ rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút.” Tần Lục Trác giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn 11 giờ.
Lưu Cẩn thấy anh muốn cúp máy, có chút sốt ruột nhưng không có chủ đề gì để nói chuyện tiếp.
Cuối cùng xung quanh đột nhiên tối sầm lại, phòng ngủ nữ sinh tòa nhà đối diện bỗng tối đen, tiếng hét chói tai vang lên từ các ngõ ngách.
Tần Lục Trác nghe thấy động tĩnh bên này, hỏi một câu, Lưu Cẩn bĩu môi nói: “Tắt đèn.”
Anh nghe xong, dặn dò: “Nếu như đã tắt đèn thì nghỉ ngơi sớm một chút. Không nên thức đêm. Cúp máy đi.”
Nói được hai câu quan tâm như thế đã là hiếm có.
Anh không am hiểu chuyện ở chung với con gái, phía dưới chỉ có em trai và em trai họ, không có em gái nào.
Anh cúp điện thoại thì đã thấy ánh mắt sáng rực của Úy Lam đang nhìn mình. Tần Lục Trác trực tiếp ném điện thoại lên ghế salon: “Hôm nay chạy đến trường học chính là vì chuyện của con bé.”
“Hai người có quan hệ gì?" Úy Lam thật sự tò mò hỏi.
Cô hỏi xong, sắc mặt Tần Lục Trác sâu xa, một lát sau, anh thấp giọng nói: “Anh trai của em ấy là đồng nghiệp trước đây của anh.”
Nói chính xác hơn là chiến hữu.
Úy Lam nhìn nét mặt của anh, hồi lâu sau, dè dặt hỏi: “Anh trai của em ấy...”
“Không còn nữa. Ba năm trước, khi đi theo anh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã hi sinh ở biên giới.” Tần Lục Trác thở ra một hơi ngắn ngủi, trong giọng nói đều là cay đắng.
Úy Lam mím môi.
Cô đã hiểu rõ.
Đồng nghiệp hi sinh.
Có lẽ là trong phòng quá ấm áp nhẹ nhàng nênTần Lục Trác có chút xúc động muốn thổ lộ hết, anh dựa vào ghế salon, nhìn Úy Lam rồi nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, từng ngón tay tinh tế mềm mại được anh thưởng thức tỉ mỉ.
“Trước kia, khi làm việc quá mức kích động, chỉ muốn tiến lên phía trước mà không chú ý phía sau, cứ cảm thấy mình có khả năng nắm giữ hết mọi chuyện trong tay. Khi đó tụi anh lần theo dấu vết tìm được nơi bắt nguồn của một nhóm ma túy cho nên anh mạnh mẽ yêu cầu thành lập tổ chuyên án, muốn phá được vụ án này.”
Người trẻ tuổi luôn có sự bốc đồng.
Huống hồ chi anh là người trẻ tuổi có tiền đồ xán lạn, cho dù vì năng lực của anh hay bối cảnh gia đình, dù sao khi anh đưa ra phương án đã được đồng ý rất nhanh. Anh dẫn đội viên đến Quảng Tây, hợp tác với cảnh sát ở đó cùng nhau phá vụ án này.
Khi đó anh cũng không nghĩ sẽ dính tới con cá lớn Nguyễn Khôn này.
“Lúc ấy tụi anh chỉ là muốn bắt bọn buôn bán ma túy trong nước. Đội phòng chống ma túy căn bản không ngờ sẽ bắt Nguyễn Khôn. Nhưng sau đó, khi biết ông ta tự mình lẻn vào trong nước, anh liền muốn bắt lấy nhân vật hô phong hoán vũ ở Việt Nam này. Tuy trong đội có người phản đối nhưng mà phần lớn đều có cùng suy nghĩ với anh.”
Úy Lam nghiêm túc lắng nghe anh nói.
“Kết quả lần hành động đó xảy ra vấn đề, tụi anh đã đánh giá thấp sự gian xảo của đối phương. Lúc anh đưa người đuổi theo Nguyễn Khôn thì trên đường bị chúng phục kích, ba người Lưu Dụ bọn họ hi sinh ngay lúc đó.”
Lưu Dụ là anh trai ruột của Lưu Cẩn.
Cảnh sát hi sinh được khoác quốc kỳ hạ táng, được chôn cất trong nghĩa trang, vĩnh viễn an giấc ngàn thu.
Nhưng người còn sống thì vẫn phải ăn phải uống. Người nhà ba cảnh sát hi sinh được nhận tiền trợ cấp.
Tần Lục Trác cũng từ chức ngay sau đó.
Anh thành lập công ty hậu cần này, lúc vừa mới bắt đầu thật sự không có lời, sau đó chuyện làm ăn đi theo quỹ đạo, anh đưa một phần của cổ phần công ty cho người nhà bọn họ, hàng năm đều sẽ có hoa hồng.
Mặc dù bọn họ có tiền trợ cấp nhưng trong suy nghĩ của Tần Lục Trác, anh đưa người sống sờ sờ ra ngoài lại không thể đưa người đó trở lại.
Trước sau anh vẫn luôn áy náy.
Úy Lam nhìn anh, duỗi một tay khác vuốt ve gương mặt anh. Mắt của cô thật sự rất đẹp, lúc này bên trong ngập nước, cô không phải là kiểu người dễ dàng bị người khác ảnh hưởng nhưng Tần Lục Trác không nói chuyện gì quá tình cảm, thế mà cô nghe thấy thật sự rất đau trong lòng.
Sau đó cô cúi đầu lưu luyến hôn một cái lên trán anh.
Rồi mới xuống lông mày, mí mắt, cái mũi của anh, mỗi nơi hôn một chút.
Nụ hôn mang theo sự thành kính.
“Sao anh lại tốt như vậy.” Giọng nói Úy Lam dịu dàng hỏi anh.
Tần Lục Trác nhìn cô, cô gái đứng trước mặt anh chân thành tha thiết như thế. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Úy Lam.”
Anh gọi tên cô, Úy Lam trả lời.
Sau đó, anh lại gọi lần nữa: “Úy Lam.”
"Vâng.” Cô vùi vào trong ngực anh.
Đến khi giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Anh yêu em.”
Anh không dễ dàng nói lời yêu, một khi đã nói thì sẽ là cả một đời.
...
Không ngờ là ngày hôm sau, trường học sôi sục hẳn lên. Nguyên nhân do có một nữ sinh đăng bài lên Weibo, chửi mắng người bạn cùng phòng hiếm có của mình. Người đăng bài này tự xưng gia cảnh không tệ, bình thường quan hệ trong trường học và người cùng ký túc xá không tồi. Không ngờ bạn cùng phòng nhân dịp cô ấy không ở đó mà dùng trộm đồ trang điểm của mình, còn trộm thỏi son mà cô ấy vừa mới mua.
Thế mà bài đăng này được chia sẻ rất nhiều, bởi vì dưới bài Weibo này là những lời mắng chửi dành cho những người bạn cùng phòng cực phẩm mọi người đã gặp phải.
Chỉ như thế này thì cũng thôi.
Cố tình là không biết ai đã bình luận phía dưới, nói ra họ tên Lưu Cẩn, đồng thời còn dẫn link Weibo cô ấy.
Các cô gái đều có Weibo, còn có cả định vị vị trí trường học của mình, đồng thời đăng ảnh tự chụp lên.
Nhất thời Lưu Cẩn bị dân mạng đem ra mổ xẻ.
Chuyện này là người ký túc xá sát vách phát hiện, lén gửi WeChat tố cáo với Hạ Đan Dương. Đến khi Hạ Đan Dương kéo Lưu Cẩn cùng xem bài đăng đó thì dân mạng phía dưới đã mắng các cô máu chó đầy đầu.
“Nói thật, loại bạn cùng phòng cực phẩm này vẫn nên đổi phòng sớm một chút đi. Lần này trộm son môi, không biết lần sau trộm cái gì.”
“Ở cùng một chỗ với người không có gia giáo thật sự rất khủng bố, chuyện này làm tôi nhớ đến bạn cùng phòng thời đại học của tôi.”
“Đồng tình với chủ bài post, tính cách tốt như vậy còn bị bắt nạt.”
“Đối với loại bạn cùng phòng thế này, chỉ muốn nói một câu đi chết sớm đi.”
Hạ Đan Dương xem Weibo mà tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Cô khó thở nói: “Nhất định là vì hôm qua anh trai của cậu làm xấu mặt cha Giang Hiêu Nghiên nên cô ta mới tiết lộ tên của cậu ra.”
Lúc này tin nhắn Weibo của Lưu Cẩn suýt chút nữa đã nổ tung.
Mắng cô đê tiện, mắng cô là kẻ ăn trộm, lời khó nghe gì cũng có.
Kết quả ngay tại thời điểm Hạ Đan Dương muốn gọi điện cho chủ nhiệm lớp, Lưu Cẩn bỗng đứng dậy.
Cô dùng phần mềm đặt xe taxi, báo địa chỉ nhà Tần Lục Trác không chút suy nghĩ.
Hiện giờ, Tần Lục Trác giống như bến cảng của cô, cô cần phải trống gấp vào bến cảng đó.
Trường học của cô cách nhà anh không xa, hai mươi phút là đến. Cô chạy thẳng lên lầu, gõ cửa không chút nghĩ ngợi.
Khi cửa mở ra, gương mặt ửng đỏ nhìn người đàn ông cũng không tính là hết sức khỏa mạnh xuất hiện ở cửa.
Lưu Cẩn nhào lên không chút nghĩ ngợi, muốn ôm eo của anh.
Ai ngờ Tần Lục Trác kịp thời đè vai cô ta lại, thấp giọng hói: “Sao vậy?”
Lưu Cẩn vừa tủi thân vừa khổ sở, nước mắt rơi xuống ào ào: “Anh Lục Trác, bọn họ đều bắt nạt em. Anh...”
Cô ta vừa nói xong thì nhìn thấy một cô gái đeo bao tay đang bưng một cái nồi đất nhỏ đi ra từ trong bếp, bên trong còn bốc hơi nóng.
Úy Lam nhíu mày nhìn cô gái đứng ở cửa.
Cô ta muốn bổ nhào vào Tần Lục Trác nhà cô sao?
/80
|