Chương 158.2: Ba ba không tranh sao?
Đường đi dài dằng dặc, Phong Tâm Mộng nằm ở trong ngực Tiêu Tiêu ngủ mất rồi. Mà Tiêu Tiêu cũng dựa vào một bên ghế ngủ say.
Chỉ có Phong Nghị Trì, một tay anh nâng quai hàm, nhìn qua Tiêu Tiêu bên này, không biết ánh mắt là nhìn con gái mình, hay là Tiêu Tiêu...
Mười giờ bay không sai biệt lắm, mới tới thủ đô Paris của nước Pháp.
Cuối cùng đã tới chỗ này rồi.
"Mộ tiểu thư, chúng ta đến rồi." Phong Nghị Trì nhẹ nhàng đẩy bả vai Tiêu Tiêu.
"Ừm, nha." Tiêu Tiêu mở to mắt.
Phong Nghị Trì chăm chú nhìn cô, trong chốc lát này, thiếu chút nữa hoảng hốt, bất quá anh phản ứng rất nhanh, đứng thẳng người, đi ra ngoài phi trường.
Tiêu Tiêu dụi con mắt, cũng không có chú ý tới Phong Nghị Trì vừa mới nhìn chằm chằm cô như vậy. Ôm lấy Phong Tâm Mộng ngủ say trong ngực đi ra bên ngoài cabin.
Tuy Phong gia bị tập kích khủng bố, thực lực giảm đi nhiều, nhưng mà nó lắng đọng mấy trăm năm, chỉ cần không có giống nhà Mộ Dung bị hủy diệt hoàn toàn. Thế lực sẽ không biến mất.
Sau khi rời khỏi phi trường, liền lên xe, chuẩn bị trở về lãnh địa Phong gia.
"Mẹ..." Phong Tâm Mộng tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ, nhìn thấy Tiêu Tiêu ôm mình mở miệng gọi mẹ.
Lúc này, Phong Nghị Trì nghiêng mắt liếc Tiêu Tiêu một chút, liền dời ánh mắt đi rồi.
Mộ Tiêu Tiêu nhéo lấy cái mũi Phong Tâm Mộng: "Tiểu gia hỏa, lại nghịch ngợm rồi." Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Lúc này Phong Tâm Mộng mới mở to hai mắt: "A, là Dì Tiêu Tiêu, quả nhiên dung mạo Dì Tiêu Tiêu và mẹ cháu thật là giống. Cháu rất thích Dì Tiêu Tiêu."
Tiêu Tiêu cười cười. Thế nhưng mà phía dưới nụ cười, cũng có đau xót đối với đứa nhỏ này, mẹ... Ai, Tâm Mộng là thật rất nhớ mẹ của cô bé đi.
Lại ngồi xe ba giờ, mới trở lại lãnh địa Phong gia.
Vừa xuống xe, Tiêu Tiêu bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, Phong gia đã không có chật vật hoang vắng như bốn ngày trước, tất cả vết máu đều lau sáng bóng sạch sẽ, những tàn chi đoạn thể (phần còn lại của chân tay đã bị cụt, đứt lìa thân thể) kia cũng được thu thập rồi. Đặc biệt nhất là, nguyên bản nơi này còn có chút giống như phế tích, khắp nơi đều là phòng ốc sụp đổ. Thế nhưng mà ngược lại công trình kiến trúc sụp xuống cũng được rửa sạch hết rồi.
Nơi lớn như vậy, chỉ còn lại có vài toà nhà trống rỗng. Cùng một số sắp ngã, lại còn không có lầu cao thật nguy hiểm. Bất quá cảm giác chỉnh thể, cũng là rực rỡ hẳn lên.
"Thủ lĩnh Đế Quốc Hắc Dạ cũng không phải thổi phồng, chỉ trong bốn ngày liền làm Phong gia chúng tôi được ngay ngắn rõ ràng." Phong Nghị Trì tán thưởng nói.
Phong Tâm Mộng mở to hai mắt: "A? Nhà chúng ta làm sao biến thành thế này."
Lúc ấy Phong Tâm Mộng bị ép thành hôn mê bất tỉnh, tự nhiên không biết bên ngoài xảy ra đại sự như thế, chỉ cảm thấy chớp mắt một cái, nhà của cô bé không còn hơn phân nửa.
"Đương gia."
Người từ trên xuống dưới của Phong gia nhìn thấy Phong Nghị Trì trở về, đều kính cẩn khom người xuống, phóng tầm mắt nhìn tới, tuy nhiên bây giờ người còn sống sót không quá trăm người, nhưng mà những người này đều là tinh anh sống sót từ bên trong khói lửa, năng lực có thể nói là lấy một chống trăm. Mà lại... Mỗi cái gia tộc của Ngũ Đại Gia Tộc đều sẽ có một chút chi nhánh bang phái lớn nhỏ. Những chi nhánh bang phái đó cũng là một lực lượng cực lớn.
Về phần... Nhà Mộ Dung, năm đó không ít chi nhánh bang phái lớn nhỏ của nhà Mộ Dung dựa vào nhà Mộ Dung còn sống, nhưng mà tình huống năm đó không giống tình huống Phong gia bây giờ. Đương gia Phong gia Phong Nghị Trì còn sống, bộ phận tinh anh cũng còn sống, thế lực cũng không có ngã xuống toàn bộ, cho nên các bang phái chi nhánh còn có thể phụ thuộc vào Phong gia.
/2052
|