Bella ngồi ăn mớ trái cây mà những câu nói chập chờn của bà Hoa, chú Kim rồi còn Sony cứ lẵng vãng mãi trong đầu. Cái gì gọi là trở ngại lớn nhất mà họ đang nói vậy? Mình chỉ biết được là căn nhà thờ hiện tại đang gặp phải khó khăn gì đó liên quan tới giấy tờ của một người tên là Chí. Trở ngại lớn nhất chính là nơi nhà thờ làm ăn dưới tên của người này. Cái mà mỗi người đáng lo nhất chính là đám con nít, tụi nó phải làm sao đây? Thì ra cả mấy tuần nay chú Kim đau đầu về vấn đề này, vậy mà chú Kin còn làm như không có chuyện gì xảy ra vậy đó. Sony chậm rãi đi từ trong nhà ra ngoài, anh thấy bóng dáng nho nhỏ ngồi trên cái xích đu mà nhập tâm suy nghĩ gì đó tới nỗi anh đã đứng ngay trước mặt mà con bé vẫn còn không hay biết.
Xà xuống thật mạnh xuống cái xích đu, người của con bé mới bừng tỉnh. Gương mặt thất thần như gặp phải chuyện gì khủng khiếp, giọng của con bé vang lên: “chú, chú làm Bi muốn rớt tim ra ngoài”.
- Suy nghĩ gì mà ghê vậy? Sony cười cười, nụ cười không mấy tươi.
- Chú à, Bi nghe họ nói chuyện mà Bi chỉ hiểu có chút xíu thôi hà. Chuyện gì xảy ra cho ngôi nhà thờ vậy chú?
- Uh... Bi... quan tâm tới chuyện này làm chi, đau đầu lắm. Sony thở ra.
- Thì chú nói cho Bi biết đi.
- Uh... mọi người phải dọn ra khỏi nhà thờ. Người ta... đòi lại.
- Cái gì? Vậy... vậy ... tụi nhỏ phải làm sao đây?
- Chị Hoa nói có thể tạm thời đem tụi nhỏ về nhà, như vậy có thể tạm lo chuyện đó.
- Nhưng mà... nhưng mà... còn chú Kim thì sao? Chú ấy chịu sao?
- Không chịu cũng phải chịu, người ta cho ở nhờ bao nhiêu năm nay đã là nể tình lắm rồi.
- Ông Chí kia đó hả chú? Ổng là ai vậy? Bella tiếp tục hỏi.
- Là... uh... nói ra Bi cũng không biết. Tóm lại là người quen. Sony thở dài.
- Chú cũng không giúp được hả? Có chuyện gì mà chú lại giải quyết không được chứ? Bella trợn mắt nhìn Sony.
- Nhưng chuyện này thì chú không giúp được vì.... vì.....
- Ai mà ba đầu sáu tay hay sao mà chú lại không giải quyết được? Chỉ trừ có một người là chú mới có thể bó tay thôi, ông Chí kia lại là thần thánh phương nào chứ? Bella gầm gừ.
Sony bật cười khi nghe câu nói này của Bella, anh vuốt vuốt mái tóc ở ngay bên cạnh rồi nói: “chính là thần thánh phương đó thì chú cũng bó tay. Bi lại đoán trúng rồi. Con bé này cũng thông minh đột xuất quá hả”.
- Gì? Đoán trúng? Trời... là ... là Đại Phật hả? Bella thiếu điều muốn nhảy dựng lên khi nghe tin tức kinh hoàng này.
- Ừ, quan hệ của bọn họ....
- Là gì?
- Rất gần, ông Chí kia... là người chủ của miếng đất đó.
- Rồi sao nữa chú? Quan hệ rất gần là sao? Ổng là chú của Đại Phật hả?
- Không.
- Bác?
- Cũng không luôn.
- Anh?
- Không phải, gần hơn nữa.
- Ba?
- Ừ......
Trời ….. Bella ấp úng không ra lời. Cô im lặng cả một thời gian dài rồi chợt bừng sáng với ý nghĩ mới vừa nghĩ tới. Giọng của cô hấp tấp: ”vậy mình có thể đi năn nỉ Đại Phật, chú có thể mà”.
Sony nhìn Bella một lúc rồi mở miệng: “không phải chú không chịu giúp mà là rất khó có thể giúp được chuyện này. Đây là chuyện mà Paul đã đang theo trong một thời gian khá dài, chú không thể nào chỉ vì chuyện của gia đình mà trì hoãn kế hoạch kia. Paul theo vụ này đã rất lâu rồi, chú cũng không biết có thể giúp gì được không nữa. Ngày hôm nay Paul đã tới đây rồi, chắc rất nhanh sẽ tới nhà thờ đó”.
- Cái gì? Sao nhanh vậy? Vậy…. vậy Đại Phật có biết không?
- Biết, …. Uh, chú nghĩ anh Ken đã tới đây rồi.
- Chú à, hay là chú thử đi tìm Mắt Kiếng Cận kia coi thử? Còn hơn là không thử, biết đâu….được thì sao chú?
Sony nhìn Bella một lúc rồi gật đầu, anh nói: “ừ, để chú đi tìm Paul. Có gì chú gọi cho Bi sau, chú đi nha”.
Bella tiếp tục ngắm nghía mớ trái cây trong cái dĩa, cô buồn phiền chụp lấy cái phone khi nghe tiếng reng. Giọng cô chậm rãi: “gì đó anh?”
- Sao ở đó lâu vậy? Giọng của Hoàng nghe như không vui lắm.
- Em ở một tuần lận, sao vậy? Bella trả lời.
- Anh buồn, không người nói chuyện chơi.
- Anh mà biết buồn sao?
- Biết, mau về đi. Mỗi lần kiếm em anh sợ muốn chết.
- Ừ, lần sau em về là sẽ dọn ra.
- Cái gì? Anh Sony chịu sao?
- Chịu, chú chịu rồi. Chú nói sẽ cho em dọn ra, chuẩn bị phòng cho em đi. Phải sạch sẽ nhen.
- Em…. Em chịu ở chung với tụi anh?
- Sao vậy? Có trở ngại gì sao?
- Không có. Anh chờ còn không kịp nữa kìa.
- Ừa, vậy mau dọn dẹp phòng đi. Vài bữa nữa, em dọn tới đó. Bella cười hi hi…
- Okay, anh đi dọn phòng ngay. Bye cưng, anh gọi cho Tâm biết mới được. Hoàng cúp phone.
Bella cười nhẹ, cô tiếp tục ăn trái cây mà không hay mẩu đấu thoại của mình đã lọt vào tai bóng dáng cao to đang đứng ở gần đó. Cô bưng dĩa trái cây lên rồi lững thững đi tới ngôi nhà nhỏ của mình, cô không muốn nhìn thấy gương mặt buồn rầu của chú Kim và nỗi lo lắng trên mặt của mẹ Hoa. Bàn chân ráng leo lên cái thang nhỏ rồi chui vào thế giới riêng của mình.
Ken mon men theo bước chân của Bella, anh nhìn thấy cô leo lên một cái thang rồi ngay sau đó mất hút ở trên một thân cây. Trên đó có thể ở được sao? Tuy cái thân cây này rất to nhưng…. Cuối cùng không chịu nổi sự cám dỗ, anh cũng leo lên cái thang kia để xem con bé đang làm gì ở trên đó.
Gót chân nhỏ đang đong đưa qua lại, giọng cô nhỏ vang lên: “ông Chí…. Ông Chí… sao lại như vậy chứ? Đang cho mượn ngon lành, tại sao lại đòi lại chứ? Không có phòng ở sao?...Không phải căn nhà kia rất bự sao, biết bao phòng dư ở mà lại hay tới chỗ này giành phòng ở với tụi nhỏ? Uh…. Phiền quá đi, giờ tính sao bây giờ?”
Ken nhếch môi cười, thì ra quyết định tới đây là đúng. Sáng nay vừa được tin từ Paul thì anh đã lập tức chay ngay tới nơi này. Lúc đầu còn chưa biết được quan hệ của ngôi nhà thờ với cô nhỏ này, bây giờ thì đã hoàn toàn biết được. Người tên Kim đó có quan hệ với Sony, vậy người đàn bà kia là mẹ của con bé này. Thì ra con bé cũng đang đau đầu về vấn đề này, khóe môi Ken nhếch lên. Giọng anh trầm tĩnh: “em cũng biết phiền nữa sao?”
Bella trợn to mắt khi nghe giọng nói này, cô cũng ngây người một lúc rồi vo vo đầu mình. Cô tự trấn tĩnh mình: “chuyện gì đây? Ban ngày cũng gặp ác mộng sao? Quái thiệt… mình đâu bao giờ muốn nghĩ tới “Ác Ma” đâu mà sao lại như vậy?”
Cái gì? Con bé vừa nói …. gì? Ác mộng? Nó… xem mình như ác mộng sao? Lại còn dám kêu mình là “Ác Ma” sao? Ken nhíu mày thật chặt khi nghe được câu nói này.
- Em vừa mới gọi tôi là gì? Kem gầm gừ như đang cố nhịn xuống.
Bella chấn động khi nghe lần nữa giọng nói này, cô ngồi bật dậy. Ánh mắt nâu mở thật to, trong suốt để rồi ngay sau đó chấn động mãnh liệt. Trời ạ, mình không có nhìn lầm và nghe lầm rồi. Ác Ma quả thật xuất hiện nơi này sao? Bella đưa tay, dụi dụi đôi mắt của mình, cô thật hy vọng đây là nhìn lầm và nghe lầm. Vài giây sau, vẫn thấy bóng dáng cao to kia đứng ngay trước mặt mình, trái tim cô đập muốn vỡ ra khi bóng dáng kia đột nhiên nhúc nhích rồi khoảng cách từ từ gần tới mình hơn.
-Chú…. chú…. sao lại ở đây? Bella run rẩy hỏi, thân mình cô cũng từ từ lùi về phía sau.
- Tôi hỏi em vừa mới nói gì? Ken vẫn tiếp tục chất vấn cô, giọng anh nghe rất là không vui.
- Không… có…. Không có nói gì. Bella lắc lắc đầu.
- Còn dám nói không? Dám gọi tôi là “Ác Ma” còn không thừa nhận sao?
Giờ này Bella mới bừng tỉnh, cô sợ tớp lấp bấp mãi mà không nói được chút gì. Giờ phút này cô chỉ muốn biết tại sao Đại Phật lại có mặt ở nơi này, nhất là cái nơi riêng tư chỉ có cô mới có thể biết được. Cô lắp bắp hỏi: “sao ….chú lại ở nơi này?”
- Ác Ma… tôi không thể tới nơi này sao? Ken vẫn nhìn cô chăm chăm, nơi này thật ra cũng thoáng lắm, rất lớn so với những gì anh có thể tưởng tượng ra được. Cái thân cây này chắc cũng phải trăm năm mới có thể to đủ để làm một thế giới thần tiên nho nhỏ cho con bé này.
Bella lắp bắp rồi nhỏ giọng nói: “chú à.. uh…xin lỗi chú…”. Hứ, mình dám gọi nếu biết ổng đứng ngay trước mắt mình sao?
-Là Sony xây nơi này cho em sao? Ken nhìn quanh.
Phải mất một lúc lâu thì Bella mới hiểu được câu nói này của Ken, cô trả lời: “có thể nói như vậy”.
-Là sao?
Bella ngập ngừng một lát mới nói:” lúc trước nơi này rất nhỏ, cũng không có giống như bây giờ. Lúc đó chú mới làm rộng thêm và làm cho nó trở thành giống như bây giờ”.
-Sony vì em tốn không ít công sức đi? Ken nhìn cô.
-Phải, chú rất là thương Bi. Bella gật đầu.
Câu nói thành công chọc giận người đang ngồi ngay ở trước mặt, chỉ thấy hàng chân mày đen nhíu lại rồi giọng nói gầm gừ khàn khàn vang lên: “em là đang cố ý chọc giận tôi có phải hay không?”.
-Không… không có, không phải chú mới vừa hỏi… chú Sony sao? Bi…. chỉ trả lời chú …… thôi mà, có gì không đúng hả? Bella thực sự bị nghẹn chết trong lúc này, người đàn ông biến thái này vừa mới hỏi mình, mình trả lời thì ổng lại không biết chạm phải dây thần kinh nào. Mình chọc giận ổng bao giờ chứ?
- Em…. Ken thực sự muốn hét lên trong lúc này, con bé này thật sự có thể làm cho một người tức vỡ tim mà chết.
- Tôi tới tìm Sony.
- Oh, chú Sony cũng đang tìm chú. Bella ngập ngừng rồi nhẹ giọng hỏi: “ chú… chú à, uh… Bi hỏi chú….. một chuyện có được không?”
- Em nói đi, Ken nhún vai. Anh rốt cuộc chui vào trong căn nhà nhỏ này.
- Uh.. uh.. căn nhà thờ kia…..uh…. thực sự phải trả lại sao?
- Ừ.
- Ông ấy cần phải nhất định lấy lại sao? Bella kích động hỏi tiếp.
- Ừ, đã cho mượn lâu lắm rồi, giờ phải đòi lại.
- Vậy.. vậy… đám nhỏ làm sao bây giờ? Tụi nó… tụi nó… thực sự tội nghiệp… Bella kêu lên.
- Có liên quan tới tôi sao? Vừa rồi Sony đã gọi điện thoại cho tôi.
- Chú Sony đã gọi? Chú bằng lòng sao? Bella lo lắng hỏi.
- Em nghĩ sao?
- Uh…. Bi… không biết, nhưng mà chú bằng lòng sao?
- Em cho tôi lý do để tôi đồng ý lời yêu cầu của Sony đi. Paul đã bỏ ra ra rất nhiều công sức cho chuyến đi này, em đưa ra một lý do để tôi đồng ý không lấy lại căn nhà thờ đó đi. Ken nhìn cô, anh còn không tin con bé này có thể dửng dưng ngoài cuộc.
- Vậy… vậy là chú.. không bằng lòng … rồi hả?
- Không.
- Uh…uh.. chú à, nếu như căn nhà thờ lấy lại, tụi nhỏ tội lắm chú à. Năn nỉ chú, chú đồng ý đừng có lấy lại căn nhà thờ có được không?
- Vậy sao?
- Thiệt đó, tụi nhó mấy tuần nay đã lo sợ không ăn ngủ được. Chú Kim cũng lo buồn, mẹ Hoa cũng lo lắng.. chú à, năn nhỉ chú, đừng có lấy lại có được không? Bell không hay mình đã xích tới sát gần Ken, bàn tay nhỏ còn bấu lấy cánh tay áo của anh. Cô còn chưa hay mình đang làm gì.
Ánh mắt nâu nài nỉ thật động lòng người, con bé này quả thật là có thể làm cho trái tim một người mềm nhũn. Ken thực sự nhìn thấy ánh mắt nâu rung động những tia van cầu, con bé thực sự là… không thể từ chối lời yêu cầu này. Anh bắt buộc chính mình trầm tĩnh lại, giọng nói khàn khàn vang lên: “Paul đã theo vụ này lâu lắm rồi, tôi nghĩ cũng là lúc nên lấy lại căn nhà thờ”.
- Chú à, chú à, vậy.. vậy có nghĩa là.. Mắt Kiếng Cận có thể quyết định việc này hả chú? Bella kích động khi nghe câu nói này của Ken.
- Uh.. em thật đặt cho mỗi một người một cái tên nghe thật ấn tượng. Ken nhìn cô chằm chằm.
- Tên? Tên… gì? Bella ngớ ra.
- Em gọi tôi là Ác ma, là Đại Phật, Paul thì là Mắt Kiếng Cận, vậy còn Rich thì sao? Sony nữa?
Bella cứng ngắt người, cô không biết phải nói cái gì.
- Em gọi Rich là cái gì hả?
- Uh.. Đại Hộ Vệ, Bella trả lời nhỏ xíu.
- Vậy còn Sony?
- Dạ… không có….chú là chú thôi.
- Lá gan của em càng lúc càng lớn há, dám gọi tôi là Ác Ma? Uh.. sao lại còn có cái tên Đại Phật? Ken nhướn mắt nhìn Bella.
- Uh… Bella ấp úng một lát rồi nói: “chú à, uh… mình nói tới chuyện lúc nãy được không? Chú… chú à, chú…. “.
- Tôi đã quyết định rồi. Ken cắt ngang.
-Ah… đừng nha… đừng lấy lại có được không? Bella kích động nắm chặt lấy bắp tay anh, cô không muốn bỏ qua cơ hội này. Nhất định phải năn nỉ dùm mọi người, ít nhất đây là mình có thể vì bọn họ bỏ ra chút công sức.
Ken nhướn mày nhìn cô rồi chợt hỏi: “sao lúc đi lại không nói với tôi một tiếng?”
Bella như hóa đá trước câu hỏi này, phải một lúc lâu sau cô mới biết được Ken đang nói chuyện gì. Cô cụp mi xuống rồi sau đó nhỏ giọng trả lời: “Bi.. vẫn còn sợ…..”.
-Em sợ gì? Sợ tới nỗi không muốn nói với tôi một tiếng?
-Sợ chú quất chết Bi, Bella nhanh miệng trả lời. Trả lời xong cô mới giật mình, cô lập tức lùi lại một chút.
-Quất chết em? Em nghĩ tôi thực sự là “Ác Ma” sao? Ken hét rầm lên.
Bella thật sự bị dọa, ánh mắt nâu run rẩy, cô chớp chớp đôi mắt đầy sợ hãi. Người này biến thái không thể tưởng tượng được, hễ một chút là la hét rầm trời. Là ông ta hỏi mình chứ mình có muốn gây chuyện đâu?
-Tôi đã quất em bao giờ chưa? Ken chất vấn, giọng nói rõ ràng không vui.
-Xém chút rồi, mới ngay tối hôm đó. Bella nhanh miệng, vừa nói xong thì cô lập tức im re.
-Là em suy nghĩ như vậy thôi, tôi không có làm gì em.
-Có, chú xém chút đã bẻ gãy tay của Bi. Bella cãi lại.
-Không có, là em đều tưởng tượng ra hết. Tôi không có làm gì em. Ken dằn xuống cơn giận, anh lập tức hỏi tiếp:”không phải lúc nãy tôi nghe em nói sẽ lập tức dọn ra sao?”
Cặp mắt nâu tròn xoe trợn lên rồi sau đó cô lựa câu trả lời hợp lý nhất: “dạ phải, chú Sony đã đồng ý rồi. Uh… chú cho Bi dọn ra, khi về Bi lập tức dọn ra liền….”
-Tại sao? Ken hỏi ngay.
-Uh… nơi đó đâu phải nơi Bi nên ở, uh… cảm ơn chú trong thời gian qua đã cho Bi ở nhờ…. nơi đó. Bella dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt đen sắc lạnh của Ken. Mình lại nói sai gì rồi. Rõ ràng đã cảm ơn mà, sao ông thần này nhìn mình ghê vậy?
-Em thật sự muốn nhanh chóng biến mất trước mắt tôi?
Nói không được mà im cũng không xong, Bella không biết phải trả lời làm sao? Nhưng nhịn thì cô biết mình sẽ nghẹn chết, cô nhỏ giọng nói: “không phải chú cũng không muốn nhìn thấy Bi sao?
-Em nói cái gì? Giọng của Ken gầm lên lần nữa.
-Không… không có nói gì. Bella biết bây giờ nên là lúc im miệng rồi, người này nhìn thật khủng khiếp.
-Tôi có bao giờ nói là không muốn nhìn thấy em sao? Là ai đã nhét cái suy nghỉ đó vào đầu của em hả? Là Sony nói với em như vậy sao? Ken chụp lấy cánh tay của Bella, anh thực sự nhịn không nổi rồi.
-Không… có, chú Sony.. … không có nói gì hết. Là … là… Bi tự nghĩ như vậy thôi, ánh mắt nâu chớp chớp. Kinh khủng quá, làm sao đây? Đầu óc bé nhỏ của Bella hoạt động liên tục.
-Tại sao lúc nào em cũng nghĩ xấu về tôi vậy? Trả lời tôi, Ken vẫn không buông cánh tay của Bella.
Có chết cũng phải trả lời, người này thật sự có thể làm cho một người câm cũng phải nói chuyện được. Bella gầm gừ: “không phải nghĩ mà chú thật sự là rất khó ở gần. Lúc nào cũng hét rầm lên, là chú hỏi Bi thì Bi mới trả lời chú. Đâu phải tự nhiên Bi đi chọc giận chú đâu. Nhưng mà mỗi lần trả lời câu nào thì chú sẽ nói có phải muốn chọc giận chú không? Bi… Bi làm sao biết nói xong thì chú sẽ hét rầm trời lên chứ? Nếu biết thì Bi đã không nói rồi. Cách tốt nhất là biến khỏi tầm mắt của chú, đỡ phải làm cho chú tức giận mà Bi cũng khỏi phải bị quất chết. Bella nói một hồi ra tất cả những gì mình nghỉ trong đầu, thật sự nhịn không nổi nữa rồi.
-Em … được lắm, có thể ở chung với Sony nói cười vui vẻ, chú Sony lúc nào cũng là nhất. Tôi thì là Ác Ma, rất là khó ở gần, tánh tình lại rất xấu. Biến khỏi tầm mắt có phải không?
Được lắm, Ken nhìn cô chăm chăm. Anh từ từ buông cánh tay của Bella ra.
Bella nhìn Ken bằng ánh mắt có chút lo lắng, sao Ác Ma nhìn mình bằng cặp mắt kỳ vậy? Uh… giọng nói như… giống như đang cảnh cáo mình. Uh.. còn có chút đau lòng, có phải mình nhìn lầm không? Sao kỳ vậy? Còn chưa kịp nghĩ tiếp thì đã nghe Ken nói: “Tôi đi”.
Dáng dấp cao to quay lưng đi. Bella quýnh quáng lên. Minh đã thực sự nói ra những điều không nên nói sao? Sao ánh mắt đó làm mình bất an vậy?
Trước khi leo xuống cái thang, Ken nói mà không quay đầu lại: “cám ơn em đã cho tôi biết suy nghĩ của em về tôi, tôi … biết phải làm gì rồi”.
Bella bàng hoàng khi bóng dáng kia hoàn toàn biết mất trong tầm mắt của cô, cô khoang hai cánh tay lại vòng quanh hai bắp chân của mình. Thôi tiu rồi, ham ăn ham nói làm chi để rồi bây giờ… đã không giúp được gì mà lại còn chọc cho ông thần kia giận hết sức rồi.
Xà xuống thật mạnh xuống cái xích đu, người của con bé mới bừng tỉnh. Gương mặt thất thần như gặp phải chuyện gì khủng khiếp, giọng của con bé vang lên: “chú, chú làm Bi muốn rớt tim ra ngoài”.
- Suy nghĩ gì mà ghê vậy? Sony cười cười, nụ cười không mấy tươi.
- Chú à, Bi nghe họ nói chuyện mà Bi chỉ hiểu có chút xíu thôi hà. Chuyện gì xảy ra cho ngôi nhà thờ vậy chú?
- Uh... Bi... quan tâm tới chuyện này làm chi, đau đầu lắm. Sony thở ra.
- Thì chú nói cho Bi biết đi.
- Uh... mọi người phải dọn ra khỏi nhà thờ. Người ta... đòi lại.
- Cái gì? Vậy... vậy ... tụi nhỏ phải làm sao đây?
- Chị Hoa nói có thể tạm thời đem tụi nhỏ về nhà, như vậy có thể tạm lo chuyện đó.
- Nhưng mà... nhưng mà... còn chú Kim thì sao? Chú ấy chịu sao?
- Không chịu cũng phải chịu, người ta cho ở nhờ bao nhiêu năm nay đã là nể tình lắm rồi.
- Ông Chí kia đó hả chú? Ổng là ai vậy? Bella tiếp tục hỏi.
- Là... uh... nói ra Bi cũng không biết. Tóm lại là người quen. Sony thở dài.
- Chú cũng không giúp được hả? Có chuyện gì mà chú lại giải quyết không được chứ? Bella trợn mắt nhìn Sony.
- Nhưng chuyện này thì chú không giúp được vì.... vì.....
- Ai mà ba đầu sáu tay hay sao mà chú lại không giải quyết được? Chỉ trừ có một người là chú mới có thể bó tay thôi, ông Chí kia lại là thần thánh phương nào chứ? Bella gầm gừ.
Sony bật cười khi nghe câu nói này của Bella, anh vuốt vuốt mái tóc ở ngay bên cạnh rồi nói: “chính là thần thánh phương đó thì chú cũng bó tay. Bi lại đoán trúng rồi. Con bé này cũng thông minh đột xuất quá hả”.
- Gì? Đoán trúng? Trời... là ... là Đại Phật hả? Bella thiếu điều muốn nhảy dựng lên khi nghe tin tức kinh hoàng này.
- Ừ, quan hệ của bọn họ....
- Là gì?
- Rất gần, ông Chí kia... là người chủ của miếng đất đó.
- Rồi sao nữa chú? Quan hệ rất gần là sao? Ổng là chú của Đại Phật hả?
- Không.
- Bác?
- Cũng không luôn.
- Anh?
- Không phải, gần hơn nữa.
- Ba?
- Ừ......
Trời ….. Bella ấp úng không ra lời. Cô im lặng cả một thời gian dài rồi chợt bừng sáng với ý nghĩ mới vừa nghĩ tới. Giọng của cô hấp tấp: ”vậy mình có thể đi năn nỉ Đại Phật, chú có thể mà”.
Sony nhìn Bella một lúc rồi mở miệng: “không phải chú không chịu giúp mà là rất khó có thể giúp được chuyện này. Đây là chuyện mà Paul đã đang theo trong một thời gian khá dài, chú không thể nào chỉ vì chuyện của gia đình mà trì hoãn kế hoạch kia. Paul theo vụ này đã rất lâu rồi, chú cũng không biết có thể giúp gì được không nữa. Ngày hôm nay Paul đã tới đây rồi, chắc rất nhanh sẽ tới nhà thờ đó”.
- Cái gì? Sao nhanh vậy? Vậy…. vậy Đại Phật có biết không?
- Biết, …. Uh, chú nghĩ anh Ken đã tới đây rồi.
- Chú à, hay là chú thử đi tìm Mắt Kiếng Cận kia coi thử? Còn hơn là không thử, biết đâu….được thì sao chú?
Sony nhìn Bella một lúc rồi gật đầu, anh nói: “ừ, để chú đi tìm Paul. Có gì chú gọi cho Bi sau, chú đi nha”.
Bella tiếp tục ngắm nghía mớ trái cây trong cái dĩa, cô buồn phiền chụp lấy cái phone khi nghe tiếng reng. Giọng cô chậm rãi: “gì đó anh?”
- Sao ở đó lâu vậy? Giọng của Hoàng nghe như không vui lắm.
- Em ở một tuần lận, sao vậy? Bella trả lời.
- Anh buồn, không người nói chuyện chơi.
- Anh mà biết buồn sao?
- Biết, mau về đi. Mỗi lần kiếm em anh sợ muốn chết.
- Ừ, lần sau em về là sẽ dọn ra.
- Cái gì? Anh Sony chịu sao?
- Chịu, chú chịu rồi. Chú nói sẽ cho em dọn ra, chuẩn bị phòng cho em đi. Phải sạch sẽ nhen.
- Em…. Em chịu ở chung với tụi anh?
- Sao vậy? Có trở ngại gì sao?
- Không có. Anh chờ còn không kịp nữa kìa.
- Ừa, vậy mau dọn dẹp phòng đi. Vài bữa nữa, em dọn tới đó. Bella cười hi hi…
- Okay, anh đi dọn phòng ngay. Bye cưng, anh gọi cho Tâm biết mới được. Hoàng cúp phone.
Bella cười nhẹ, cô tiếp tục ăn trái cây mà không hay mẩu đấu thoại của mình đã lọt vào tai bóng dáng cao to đang đứng ở gần đó. Cô bưng dĩa trái cây lên rồi lững thững đi tới ngôi nhà nhỏ của mình, cô không muốn nhìn thấy gương mặt buồn rầu của chú Kim và nỗi lo lắng trên mặt của mẹ Hoa. Bàn chân ráng leo lên cái thang nhỏ rồi chui vào thế giới riêng của mình.
Ken mon men theo bước chân của Bella, anh nhìn thấy cô leo lên một cái thang rồi ngay sau đó mất hút ở trên một thân cây. Trên đó có thể ở được sao? Tuy cái thân cây này rất to nhưng…. Cuối cùng không chịu nổi sự cám dỗ, anh cũng leo lên cái thang kia để xem con bé đang làm gì ở trên đó.
Gót chân nhỏ đang đong đưa qua lại, giọng cô nhỏ vang lên: “ông Chí…. Ông Chí… sao lại như vậy chứ? Đang cho mượn ngon lành, tại sao lại đòi lại chứ? Không có phòng ở sao?...Không phải căn nhà kia rất bự sao, biết bao phòng dư ở mà lại hay tới chỗ này giành phòng ở với tụi nhỏ? Uh…. Phiền quá đi, giờ tính sao bây giờ?”
Ken nhếch môi cười, thì ra quyết định tới đây là đúng. Sáng nay vừa được tin từ Paul thì anh đã lập tức chay ngay tới nơi này. Lúc đầu còn chưa biết được quan hệ của ngôi nhà thờ với cô nhỏ này, bây giờ thì đã hoàn toàn biết được. Người tên Kim đó có quan hệ với Sony, vậy người đàn bà kia là mẹ của con bé này. Thì ra con bé cũng đang đau đầu về vấn đề này, khóe môi Ken nhếch lên. Giọng anh trầm tĩnh: “em cũng biết phiền nữa sao?”
Bella trợn to mắt khi nghe giọng nói này, cô cũng ngây người một lúc rồi vo vo đầu mình. Cô tự trấn tĩnh mình: “chuyện gì đây? Ban ngày cũng gặp ác mộng sao? Quái thiệt… mình đâu bao giờ muốn nghĩ tới “Ác Ma” đâu mà sao lại như vậy?”
Cái gì? Con bé vừa nói …. gì? Ác mộng? Nó… xem mình như ác mộng sao? Lại còn dám kêu mình là “Ác Ma” sao? Ken nhíu mày thật chặt khi nghe được câu nói này.
- Em vừa mới gọi tôi là gì? Kem gầm gừ như đang cố nhịn xuống.
Bella chấn động khi nghe lần nữa giọng nói này, cô ngồi bật dậy. Ánh mắt nâu mở thật to, trong suốt để rồi ngay sau đó chấn động mãnh liệt. Trời ạ, mình không có nhìn lầm và nghe lầm rồi. Ác Ma quả thật xuất hiện nơi này sao? Bella đưa tay, dụi dụi đôi mắt của mình, cô thật hy vọng đây là nhìn lầm và nghe lầm. Vài giây sau, vẫn thấy bóng dáng cao to kia đứng ngay trước mặt mình, trái tim cô đập muốn vỡ ra khi bóng dáng kia đột nhiên nhúc nhích rồi khoảng cách từ từ gần tới mình hơn.
-Chú…. chú…. sao lại ở đây? Bella run rẩy hỏi, thân mình cô cũng từ từ lùi về phía sau.
- Tôi hỏi em vừa mới nói gì? Ken vẫn tiếp tục chất vấn cô, giọng anh nghe rất là không vui.
- Không… có…. Không có nói gì. Bella lắc lắc đầu.
- Còn dám nói không? Dám gọi tôi là “Ác Ma” còn không thừa nhận sao?
Giờ này Bella mới bừng tỉnh, cô sợ tớp lấp bấp mãi mà không nói được chút gì. Giờ phút này cô chỉ muốn biết tại sao Đại Phật lại có mặt ở nơi này, nhất là cái nơi riêng tư chỉ có cô mới có thể biết được. Cô lắp bắp hỏi: “sao ….chú lại ở nơi này?”
- Ác Ma… tôi không thể tới nơi này sao? Ken vẫn nhìn cô chăm chăm, nơi này thật ra cũng thoáng lắm, rất lớn so với những gì anh có thể tưởng tượng ra được. Cái thân cây này chắc cũng phải trăm năm mới có thể to đủ để làm một thế giới thần tiên nho nhỏ cho con bé này.
Bella lắp bắp rồi nhỏ giọng nói: “chú à.. uh…xin lỗi chú…”. Hứ, mình dám gọi nếu biết ổng đứng ngay trước mắt mình sao?
-Là Sony xây nơi này cho em sao? Ken nhìn quanh.
Phải mất một lúc lâu thì Bella mới hiểu được câu nói này của Ken, cô trả lời: “có thể nói như vậy”.
-Là sao?
Bella ngập ngừng một lát mới nói:” lúc trước nơi này rất nhỏ, cũng không có giống như bây giờ. Lúc đó chú mới làm rộng thêm và làm cho nó trở thành giống như bây giờ”.
-Sony vì em tốn không ít công sức đi? Ken nhìn cô.
-Phải, chú rất là thương Bi. Bella gật đầu.
Câu nói thành công chọc giận người đang ngồi ngay ở trước mặt, chỉ thấy hàng chân mày đen nhíu lại rồi giọng nói gầm gừ khàn khàn vang lên: “em là đang cố ý chọc giận tôi có phải hay không?”.
-Không… không có, không phải chú mới vừa hỏi… chú Sony sao? Bi…. chỉ trả lời chú …… thôi mà, có gì không đúng hả? Bella thực sự bị nghẹn chết trong lúc này, người đàn ông biến thái này vừa mới hỏi mình, mình trả lời thì ổng lại không biết chạm phải dây thần kinh nào. Mình chọc giận ổng bao giờ chứ?
- Em…. Ken thực sự muốn hét lên trong lúc này, con bé này thật sự có thể làm cho một người tức vỡ tim mà chết.
- Tôi tới tìm Sony.
- Oh, chú Sony cũng đang tìm chú. Bella ngập ngừng rồi nhẹ giọng hỏi: “ chú… chú à, uh… Bi hỏi chú….. một chuyện có được không?”
- Em nói đi, Ken nhún vai. Anh rốt cuộc chui vào trong căn nhà nhỏ này.
- Uh.. uh.. căn nhà thờ kia…..uh…. thực sự phải trả lại sao?
- Ừ.
- Ông ấy cần phải nhất định lấy lại sao? Bella kích động hỏi tiếp.
- Ừ, đã cho mượn lâu lắm rồi, giờ phải đòi lại.
- Vậy.. vậy… đám nhỏ làm sao bây giờ? Tụi nó… tụi nó… thực sự tội nghiệp… Bella kêu lên.
- Có liên quan tới tôi sao? Vừa rồi Sony đã gọi điện thoại cho tôi.
- Chú Sony đã gọi? Chú bằng lòng sao? Bella lo lắng hỏi.
- Em nghĩ sao?
- Uh…. Bi… không biết, nhưng mà chú bằng lòng sao?
- Em cho tôi lý do để tôi đồng ý lời yêu cầu của Sony đi. Paul đã bỏ ra ra rất nhiều công sức cho chuyến đi này, em đưa ra một lý do để tôi đồng ý không lấy lại căn nhà thờ đó đi. Ken nhìn cô, anh còn không tin con bé này có thể dửng dưng ngoài cuộc.
- Vậy… vậy là chú.. không bằng lòng … rồi hả?
- Không.
- Uh…uh.. chú à, nếu như căn nhà thờ lấy lại, tụi nhỏ tội lắm chú à. Năn nỉ chú, chú đồng ý đừng có lấy lại căn nhà thờ có được không?
- Vậy sao?
- Thiệt đó, tụi nhó mấy tuần nay đã lo sợ không ăn ngủ được. Chú Kim cũng lo buồn, mẹ Hoa cũng lo lắng.. chú à, năn nhỉ chú, đừng có lấy lại có được không? Bell không hay mình đã xích tới sát gần Ken, bàn tay nhỏ còn bấu lấy cánh tay áo của anh. Cô còn chưa hay mình đang làm gì.
Ánh mắt nâu nài nỉ thật động lòng người, con bé này quả thật là có thể làm cho trái tim một người mềm nhũn. Ken thực sự nhìn thấy ánh mắt nâu rung động những tia van cầu, con bé thực sự là… không thể từ chối lời yêu cầu này. Anh bắt buộc chính mình trầm tĩnh lại, giọng nói khàn khàn vang lên: “Paul đã theo vụ này lâu lắm rồi, tôi nghĩ cũng là lúc nên lấy lại căn nhà thờ”.
- Chú à, chú à, vậy.. vậy có nghĩa là.. Mắt Kiếng Cận có thể quyết định việc này hả chú? Bella kích động khi nghe câu nói này của Ken.
- Uh.. em thật đặt cho mỗi một người một cái tên nghe thật ấn tượng. Ken nhìn cô chằm chằm.
- Tên? Tên… gì? Bella ngớ ra.
- Em gọi tôi là Ác ma, là Đại Phật, Paul thì là Mắt Kiếng Cận, vậy còn Rich thì sao? Sony nữa?
Bella cứng ngắt người, cô không biết phải nói cái gì.
- Em gọi Rich là cái gì hả?
- Uh.. Đại Hộ Vệ, Bella trả lời nhỏ xíu.
- Vậy còn Sony?
- Dạ… không có….chú là chú thôi.
- Lá gan của em càng lúc càng lớn há, dám gọi tôi là Ác Ma? Uh.. sao lại còn có cái tên Đại Phật? Ken nhướn mắt nhìn Bella.
- Uh… Bella ấp úng một lát rồi nói: “chú à, uh… mình nói tới chuyện lúc nãy được không? Chú… chú à, chú…. “.
- Tôi đã quyết định rồi. Ken cắt ngang.
-Ah… đừng nha… đừng lấy lại có được không? Bella kích động nắm chặt lấy bắp tay anh, cô không muốn bỏ qua cơ hội này. Nhất định phải năn nỉ dùm mọi người, ít nhất đây là mình có thể vì bọn họ bỏ ra chút công sức.
Ken nhướn mày nhìn cô rồi chợt hỏi: “sao lúc đi lại không nói với tôi một tiếng?”
Bella như hóa đá trước câu hỏi này, phải một lúc lâu sau cô mới biết được Ken đang nói chuyện gì. Cô cụp mi xuống rồi sau đó nhỏ giọng trả lời: “Bi.. vẫn còn sợ…..”.
-Em sợ gì? Sợ tới nỗi không muốn nói với tôi một tiếng?
-Sợ chú quất chết Bi, Bella nhanh miệng trả lời. Trả lời xong cô mới giật mình, cô lập tức lùi lại một chút.
-Quất chết em? Em nghĩ tôi thực sự là “Ác Ma” sao? Ken hét rầm lên.
Bella thật sự bị dọa, ánh mắt nâu run rẩy, cô chớp chớp đôi mắt đầy sợ hãi. Người này biến thái không thể tưởng tượng được, hễ một chút là la hét rầm trời. Là ông ta hỏi mình chứ mình có muốn gây chuyện đâu?
-Tôi đã quất em bao giờ chưa? Ken chất vấn, giọng nói rõ ràng không vui.
-Xém chút rồi, mới ngay tối hôm đó. Bella nhanh miệng, vừa nói xong thì cô lập tức im re.
-Là em suy nghĩ như vậy thôi, tôi không có làm gì em.
-Có, chú xém chút đã bẻ gãy tay của Bi. Bella cãi lại.
-Không có, là em đều tưởng tượng ra hết. Tôi không có làm gì em. Ken dằn xuống cơn giận, anh lập tức hỏi tiếp:”không phải lúc nãy tôi nghe em nói sẽ lập tức dọn ra sao?”
Cặp mắt nâu tròn xoe trợn lên rồi sau đó cô lựa câu trả lời hợp lý nhất: “dạ phải, chú Sony đã đồng ý rồi. Uh… chú cho Bi dọn ra, khi về Bi lập tức dọn ra liền….”
-Tại sao? Ken hỏi ngay.
-Uh… nơi đó đâu phải nơi Bi nên ở, uh… cảm ơn chú trong thời gian qua đã cho Bi ở nhờ…. nơi đó. Bella dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt đen sắc lạnh của Ken. Mình lại nói sai gì rồi. Rõ ràng đã cảm ơn mà, sao ông thần này nhìn mình ghê vậy?
-Em thật sự muốn nhanh chóng biến mất trước mắt tôi?
Nói không được mà im cũng không xong, Bella không biết phải trả lời làm sao? Nhưng nhịn thì cô biết mình sẽ nghẹn chết, cô nhỏ giọng nói: “không phải chú cũng không muốn nhìn thấy Bi sao?
-Em nói cái gì? Giọng của Ken gầm lên lần nữa.
-Không… không có nói gì. Bella biết bây giờ nên là lúc im miệng rồi, người này nhìn thật khủng khiếp.
-Tôi có bao giờ nói là không muốn nhìn thấy em sao? Là ai đã nhét cái suy nghỉ đó vào đầu của em hả? Là Sony nói với em như vậy sao? Ken chụp lấy cánh tay của Bella, anh thực sự nhịn không nổi rồi.
-Không… có, chú Sony.. … không có nói gì hết. Là … là… Bi tự nghĩ như vậy thôi, ánh mắt nâu chớp chớp. Kinh khủng quá, làm sao đây? Đầu óc bé nhỏ của Bella hoạt động liên tục.
-Tại sao lúc nào em cũng nghĩ xấu về tôi vậy? Trả lời tôi, Ken vẫn không buông cánh tay của Bella.
Có chết cũng phải trả lời, người này thật sự có thể làm cho một người câm cũng phải nói chuyện được. Bella gầm gừ: “không phải nghĩ mà chú thật sự là rất khó ở gần. Lúc nào cũng hét rầm lên, là chú hỏi Bi thì Bi mới trả lời chú. Đâu phải tự nhiên Bi đi chọc giận chú đâu. Nhưng mà mỗi lần trả lời câu nào thì chú sẽ nói có phải muốn chọc giận chú không? Bi… Bi làm sao biết nói xong thì chú sẽ hét rầm trời lên chứ? Nếu biết thì Bi đã không nói rồi. Cách tốt nhất là biến khỏi tầm mắt của chú, đỡ phải làm cho chú tức giận mà Bi cũng khỏi phải bị quất chết. Bella nói một hồi ra tất cả những gì mình nghỉ trong đầu, thật sự nhịn không nổi nữa rồi.
-Em … được lắm, có thể ở chung với Sony nói cười vui vẻ, chú Sony lúc nào cũng là nhất. Tôi thì là Ác Ma, rất là khó ở gần, tánh tình lại rất xấu. Biến khỏi tầm mắt có phải không?
Được lắm, Ken nhìn cô chăm chăm. Anh từ từ buông cánh tay của Bella ra.
Bella nhìn Ken bằng ánh mắt có chút lo lắng, sao Ác Ma nhìn mình bằng cặp mắt kỳ vậy? Uh… giọng nói như… giống như đang cảnh cáo mình. Uh.. còn có chút đau lòng, có phải mình nhìn lầm không? Sao kỳ vậy? Còn chưa kịp nghĩ tiếp thì đã nghe Ken nói: “Tôi đi”.
Dáng dấp cao to quay lưng đi. Bella quýnh quáng lên. Minh đã thực sự nói ra những điều không nên nói sao? Sao ánh mắt đó làm mình bất an vậy?
Trước khi leo xuống cái thang, Ken nói mà không quay đầu lại: “cám ơn em đã cho tôi biết suy nghĩ của em về tôi, tôi … biết phải làm gì rồi”.
Bella bàng hoàng khi bóng dáng kia hoàn toàn biết mất trong tầm mắt của cô, cô khoang hai cánh tay lại vòng quanh hai bắp chân của mình. Thôi tiu rồi, ham ăn ham nói làm chi để rồi bây giờ… đã không giúp được gì mà lại còn chọc cho ông thần kia giận hết sức rồi.
/37
|