Chương 4:
Editor: May
Dãy cuối cùng hẻo lánh trong phòng học, chỉ có một cái bàn lẻ loi, hai cái ghế dựa và cái bàn phía trước cách thật sự xa, vách tường chặn một chút ánh sáng, làm không gian chỗ đó càng hiện vẻ quạnh quẽ và không hợp nhau.
Đàm Mặc còn chưa có tới.
Kiều Lam không biết nghĩ gì đó quay đầu lại một lần nữa, cầm lấy bút tiếp tục sáng tác văn, không chú ý tới ánh mắt hơi kinh ngạc của Trần Diệu Dương. Một nam sinh nhỏ gầy tiến vào trong phòng học, gân cổ lên nói, “Vừa rồi tiến vào từ bên ngoài gặp được Đàm Mặc, bị người đụng phải.”
Bút trong tay Kiều Lam dừng một chút.
“Đụng phải, ai dám đụng cậu ta, khi dễ người tàn tật sao”, có người nói.
Nói xong một đống người bên cạnh đều cười, nam sinh vóc dáng nhỏ kia cũng vui vẻ hơn nửa ngày, “Cậu ta mới đi lên từ lối đi của người tàn tật, bên trong lao tới một người, không phát hiện liền đụng phải, xe lăn trực tiếp lật ngã, thảo, các ngươi không phát hiện, ngã thật tàn nhẫn.”
Bên cạnh có một nữ sinh cười ha ha vài tiếng, “Bạn học cùng lớp, hỗ trợ lẫn nhau, yêu thương người tàn tật, hiểu không.”
“Đúng vậy, đều không hỗ trợ đỡ một chút.”
“Không đỡ”, nam sinh vóc dáng nhỏ cười lớn xua tay, “Ai dám đỡ cậu ta, tao còn sợ lây bệnh đây.”
“Bệnh tâm thần sẽ lây bệnh sao?”
“Tao mẹ nó sao biết.”
“Ha ha ha sinh vật học của mày đến ở trong bụng cẩu đi.”
“Ngọa tào sinh vật còn học cái này? Nếu không mày đi hỏi Đàm Mặc một chút bệnh tâm thần truyền nhiễm hay không? Nếu bệnh tâm thần không truyền nhiễm lại hỏi động kinh truyền nhiễm hay không?”
“Lão tử mẹ nó mới không hỏi chuyện với kẻ điên…”
Gần như tất cả mọi người đều cười, tiếng cười tràn ngập toàn bộ phòng học, thẳng đến Đàm Mặc xuất hiện, lúc này tiếng cười mới dừng lại.
Thiếu niên tái nhợt gầy yếu chuyển động xe lăn lặng yên vào phòng học, không nói một tiếng, tựa như cái gì cũng không có nghe được, vào trên chỗ ngồi của mình, vách tường thật dày bao phủ cả người anh ở dưới một bóng ma.
Không có người để ý đến anh, không có người nói một lời với anh.
Toàn bộ phòng học cực kỳ náo nhiệt, nhưng phần náo nhiệt này,
Không hề có một chút quan hệ với anh.
Dù là Kiều Lam hay là Đàm Mặc, bọn họ đều là vai phụ, bút mực trong sách đối với bọn họ đều không tính quá nhiều.
Chẳng qua bởi vì Kiều Lam này cùng tên với cô, lại bởi vì đặc biệt thích nhân vật giả thiết Đàm Mặc này, cho nên Kiều Lam xem tình tiết về hai người này càng thêm cẩn thận hơn vai chính. Hiện giờ tiếng vui đùa của học sinh chung quanh lọt vào lỗ tai, mọi người dùng từ kẻ điên, kẻ ngốc, bệnh tâm thần này để xưng hô Đàm Mặc, Kiều Lam chỉ cảm thấy chói tai nói không nên lời.
Viết xong một chữ viết văn cuối cùng, tiếng chuông vào học rốt cuộc vang lên, lúc này Trần Diệu Dương còn có Tần Dương và một đám nam sinh chơi đùa mới trở lại trên chỗ ngồi, thầy giáo hơi có chút Địa Trung Hải dẫm lên tiếng chuông vào phòng học, vừa tiến đến liền lôi kéo bạn học giọng nói đặc biệt hồn hậu thẳng đến hàng thứ nhất tổ thứ nhất,
“Lấy vở bài tập ra”, Cuốn sách giáo khoa trong tay thành dạng ống bắt đầu kiểm tra từng bước.
“Nói mấy lần! Đọc lý giải viết ra nguyên văn ở phần đáp án, nói mỗi ngày đều nói vô ích… Viết văn viết mấy dòng như vậy là báo cáo kết quả công tác với ai? Học tập là học cho tôi sao?”
/486
|