Bất ngờ…
Một làn mưa xốp trắng đổ ào xuống, xốp nhẹ bổng, trắng ngần dưới ánh đèn, tạo hiệu ứng như một cơn mưa tuyết. Mọi thứ trắng xóa, mọi người nheo mắt nhìn tấm màn đang từ từ kéo lên, một tiếng vĩ cầm cao vút ngân dài, len lỏi trong không gian, những trái tim đập mạnh vì háo hức…
Khi làn mưa tuyết vơi dần, mọi thứ bắt đầu hiện ra rõ nét, có những tiếng ồ lên từ phía bên dưới khán đài. Trên màn hình LED bố trí xung quanh sân khấu, ống kính máy quay hướng thẳng vào nhân vật đang ngồi ở trung tâm.
Hoàng đế Adam ngồi trên ngai vàng, đầu đội một vòng nguyệt quế bằng bạc sáng chói, tay cầm cây quyền trượng chạm khắc tinh xảo, ánh sáng sân khấu như khiến cho người phát ra hào quang, một vầng sáng bạc huyền nhiệm bao quanh. Mái tóc màu đen dày của người phủ qua tai, đôi mắt ánh lên một màu đen lạnh lùng, từng đường nét trên khuôn mặt cân chỉnh như điêu khắc. Adam ngồi trên cao, nhìn xuống bằng ánh mắt kiêu bạc, sắc lạnh, một tư thế làm hiện rõ cái thần thái cao ngạo của bậc vương giả, vua chúa, tiếng hát người vang lên thông trầm. Những tiếng nhạc cao vi vút của bản hòa tấu Silent Night như tan vào không gian, kẻ hầu người hạ tấp nập, quần thần, vũ công lui ra lui vào nhộn nhịp, không khí triều đình đầy hân hoan chào đón lễ hội mùa đông…
…
Mọi thứ vẫn cứ rực rỡ, nhộn nhịp như thế cho đến khi người ta mang tấm thảm dệt từ hoa tuyết vào. Từng nếp một của tấm thảm mở ra trong sự hồi hộp của mọi người, tấm thảm trải dài đến tận chân hoàng đế…và nàng hiện ra, như một phép màu. Tiếng nhạc tắt ngấm, cả hội trường im phăng phắc, dưới phía khán đài không hề phát ra bất kì động tĩnh nào. Cả vương quốc lặng ngắm nàng…
Eva vẫn đang say giấc, từng hơi thở buốt giá, ngay cả khi đang ngủ, nàng cũng thật lạnh lẽo. Mái tóc màu khói nhạt rải trên thảm hoa, óng ánh dưới luồn sáng dịu nhẹ của đèn pha, vòng hoa lưu ly trắng trên đầu đã đông cứng và trong suốt như pha lê, bộ váy trắng phủ chân với những đường viền ren bồng lên như mây, đôi hàng mi cong vút khép chặt, bờ môi mềm tựa hồ như nước làm tôn lên sắc trắng kì lạ của làn da. Nàng nằm đó, ngay dưới chân hoàng đế, giấc ngủ sâu không cho nàng thấy được sự sửng sốt tột cùng trên gương mặt người. Hoàng đế Adam nhìn nàng kinh ngạc, thực sự vô cùng kinh ngạc, người không thể rời mắt khỏi nàng dẫu chỉ một giây, môi người khẽ mấp máy câu gì không rõ, dường như người không thể tin vào những gì đang in rõ trên đồng tử mắt mình. Hoàng đế lặng người đi…
Trên màn hình LED, góc quay hướng thẳng vào nhân vật đang nằm trên tấm thảm hoa tuyết, từng đường nét trên khuôn mặt nàng hiện lên rõ mồn một. Hàng mi dày khẽ rung rung,…nàng từ từ mở mắt. Đôi mắt dưới ánh đèn pha của nàng xanh thẳm, những tia màu xanh loan từ đáy mắt tựa như một mặt hồ đầy sóng, cái nhìn của nàng như bóp nghẹt trái tim những người đang theo dõi. Eva ngước nhìn hoàng đế, một cái nhìn hoàn toàn vô cảm, thần thái của nàng là một sự pha trộn hoàn hảo giữa chất cao ngạo, với sự kiêu hãnh, lạnh lùng, khó đoán và một chút yếu đuối, ủy mị. Nàng đứng dậy, cất tiếng hát, từng bước đi nhẹ như lướt, tiến về phía hoàng đế, mép váy của nàng bồng bềnh động vào những bông hoa tuyết bằng xốp trắng…và một lần nữa, cơn mưa tuyết lại đổ xuống, không gian ánh lên duy nhất một màu trắng xóa. Khán giả hò hét vì sự phấn khích chưa từng thấy, những tiếng bàn luận vang lên xôn xao khi bức màn của phân cảnh hai từ từ khép lại…
Họ kháo nhau không ngớt về nhân vật mới vừa xuất hiện, gương mặt vừa rồi rõ ràng không phải nàng công chúa thánh thiện xuất hiện ở phân cảnh một. Đôi mắt màu xanh cong cong dáng nét mảnh trăng khuyết trông cực kì sinh động, từng chuyển động rất nhỏ cũng làm toát lên sự kiêu hãnh, lạnh lùng cách tự nhiên, đó không phải là diễn, đó cứ như là tố chất có sẵn trong máu. Cô gái ấy là ai? Một gương mặt chưa từng bắt gặp bao giờ, một Eva bằng xương bằng thịt?
[MUSIC]Bất ngờ…một làn mưa xốp trắng đổ ào xuống, xốp nhẹ bổng, trắng ngần dưới ánh đèn, tạo hiệu ứng như một cơn mưa tuyết. Mọi thứ trắng xóa, mọi người nheo mắt nhìn tấm màn đang từ từ kéo lên, một tiếng vĩ cầm cao vút ngân dài, len lỏi trong không gian, những trái tim đập mạnh vì háo hức…
Khi làn mưa tuyết vơi dần, mọi thứ bắt đầu hiện ra rõ nét, có những tiếng ồ lên từ phía bên dưới khán đài. Trên màn hình LED bố trí xung quanh sân khấu, ống kính máy quay hướng thẳng vào nhân vật đang ngồi ở trung tâm. Hoàng đế Adam ngồi trên ngai vàng, đầu đội một vòng nguyệt quế bằng bạc sáng chói, tay cầm cây quyền trượng chạm khắc tinh xảo, ánh sáng sân khấu như khiến cho người phát ra hào quang, một vầng sáng bạc huyền nhiệm bao quanh. Mái tóc màu đen dày của người phủ qua tai, đôi mắt ánh lên một màu đen lạnh lùng, từng đường nét trên khuôn mặt cân chỉnh như điêu khắc. Adam ngồi trên cao, nhìn xuống bằng ánh mắt kiêu bạc, sắc lạnh, một tư thế làm hiện rõ cái thần thái cao ngạo của bậc vương giả, vua chúa, tiếng hát người vang lên thông trầm. Những tiếng nhạc cao vi vút của bản hòa tấu Silent Night như tan vào không gian, kẻ hầu người hạ tấp nập, quần thần, vũ công lui ra lui vào nhộn nhịp, không khí triều đình đầy hân hoan chào đón lễ hội mùa đông…
…Mọi thứ vẫn cứ rực rỡ, nhộn nhịp như thế cho đến khi người ta mang tấm thảm dệt từ hoa tuyết vào. Từng nếp một của tấm thảm mở ra trong sự hồi hộp của mọi người, tấm thảm trải dài đến tận chân hoàng đế…và nàng hiện ra, như một phép màu. Tiếng nhạc tắt ngấm, cả hội trường im phăng phắc, dưới phía khán đài không hề phát ra bất kì động tĩnh nào. Cả vương quốc lặng ngắm nàng…
Eva vẫn đang say giấc, từng hơi thở buốt giá, ngay cả khi đang ngủ, nàng cũng thật lạnh lẽo. Mái tóc màu khói nhạt rải trên thảm hoa, óng ánh dưới luồn sáng dịu nhẹ của đèn pha, vòng hoa lưu ly trắng trên đầu đã đông cứng và trong suốt như pha lê, bộ váy trắng phủ chân với những đường viền ren bồng lên như mây, đôi hàng mi cong vút khép chặt, bờ môi mềm tựa hồ như nước làm tôn lên sắc trắng kì lạ của làn da. Nàng nằm đó, ngay dưới chân hoàng đế, giấc ngủ sâu không cho nàng thấy được sự sửng sốt tột cùng trên gương mặt người. Hoàng đế Adam nhìn nàng kinh ngạc, thực sự vô cùng kinh ngạc, người không thể rời mắt khỏi nàng dẫu chỉ một giây, môi người khẽ mấp máy câu gì không rõ, dường như người không thể tin vào những gì đang in rõ trên đồng tử mắt mình. Hoàng đế lặng người đi…
Trên màn hình LED, góc quay hướng thẳng vào nhân vật đang nằm trên tấm thảm hoa tuyết, từng đường nét trên khuôn mặt nàng hiện lên rõ mồn một. Hàng mi dày khẽ rung rung,…nàng từ từ mở mắt. Đôi mắt dưới ánh đèn pha của nàng xanh thẳm, những tia màu xanh loan từ đáy mắt tựa như một mặt hồ đầy sóng, cái nhìn của nàng như bóp nghẹt trái tim những người đang theo dõi. Eva ngước nhìn hoàng đế, một cái nhìn hoàn toàn vô cảm, thần thái của nàng là một sự pha trộn hoàn hảo giữa chất cao ngạo, với sự kiêu hãnh, lạnh lùng, khó đoán và một chút yếu đuối, ủy mị. Nàng đứng dậy, cất tiếng hát, từng bước đi nhẹ như lướt, tiến về phía hoàng đế, mép váy của nàng bồng bềnh động vào những bông hoa tuyết bằng xốp trắng…và một lần nữa, cơn mưa tuyết lại đổ xuống, không gian ánh lên duy nhất một màu trắng xóa. Khán giả hò hét vì sự phấn khích chưa từng thấy, những tiếng bàn luận vang lên xôn xao khi bức màn của phân cảnh hai từ từ khép lại…
Họ kháo nhau không ngớt về nhân vật mới vừa xuất hiện, gương mặt vừa rồi rõ ràng không phải nàng công chúa thánh thiện xuất hiện ở phân cảnh một. Đôi mắt màu xanh cong cong dáng nét mảnh trăng khuyết trông cực kì sinh động, từng chuyển động rất nhỏ cũng làm toát lên sự kiêu hãnh, lạnh lùng cách tự nhiên, đó không phải là diễn, đó cứ như là tố chất có sẵn trong máu. Cô gái ấy là ai? Một gương mặt chưa từng bắt gặp bao giờ, một Eva bằng xương bằng thịt?
Một làn mưa xốp trắng đổ ào xuống, xốp nhẹ bổng, trắng ngần dưới ánh đèn, tạo hiệu ứng như một cơn mưa tuyết. Mọi thứ trắng xóa, mọi người nheo mắt nhìn tấm màn đang từ từ kéo lên, một tiếng vĩ cầm cao vút ngân dài, len lỏi trong không gian, những trái tim đập mạnh vì háo hức…
Khi làn mưa tuyết vơi dần, mọi thứ bắt đầu hiện ra rõ nét, có những tiếng ồ lên từ phía bên dưới khán đài. Trên màn hình LED bố trí xung quanh sân khấu, ống kính máy quay hướng thẳng vào nhân vật đang ngồi ở trung tâm.
Hoàng đế Adam ngồi trên ngai vàng, đầu đội một vòng nguyệt quế bằng bạc sáng chói, tay cầm cây quyền trượng chạm khắc tinh xảo, ánh sáng sân khấu như khiến cho người phát ra hào quang, một vầng sáng bạc huyền nhiệm bao quanh. Mái tóc màu đen dày của người phủ qua tai, đôi mắt ánh lên một màu đen lạnh lùng, từng đường nét trên khuôn mặt cân chỉnh như điêu khắc. Adam ngồi trên cao, nhìn xuống bằng ánh mắt kiêu bạc, sắc lạnh, một tư thế làm hiện rõ cái thần thái cao ngạo của bậc vương giả, vua chúa, tiếng hát người vang lên thông trầm. Những tiếng nhạc cao vi vút của bản hòa tấu Silent Night như tan vào không gian, kẻ hầu người hạ tấp nập, quần thần, vũ công lui ra lui vào nhộn nhịp, không khí triều đình đầy hân hoan chào đón lễ hội mùa đông…
…
Mọi thứ vẫn cứ rực rỡ, nhộn nhịp như thế cho đến khi người ta mang tấm thảm dệt từ hoa tuyết vào. Từng nếp một của tấm thảm mở ra trong sự hồi hộp của mọi người, tấm thảm trải dài đến tận chân hoàng đế…và nàng hiện ra, như một phép màu. Tiếng nhạc tắt ngấm, cả hội trường im phăng phắc, dưới phía khán đài không hề phát ra bất kì động tĩnh nào. Cả vương quốc lặng ngắm nàng…
Eva vẫn đang say giấc, từng hơi thở buốt giá, ngay cả khi đang ngủ, nàng cũng thật lạnh lẽo. Mái tóc màu khói nhạt rải trên thảm hoa, óng ánh dưới luồn sáng dịu nhẹ của đèn pha, vòng hoa lưu ly trắng trên đầu đã đông cứng và trong suốt như pha lê, bộ váy trắng phủ chân với những đường viền ren bồng lên như mây, đôi hàng mi cong vút khép chặt, bờ môi mềm tựa hồ như nước làm tôn lên sắc trắng kì lạ của làn da. Nàng nằm đó, ngay dưới chân hoàng đế, giấc ngủ sâu không cho nàng thấy được sự sửng sốt tột cùng trên gương mặt người. Hoàng đế Adam nhìn nàng kinh ngạc, thực sự vô cùng kinh ngạc, người không thể rời mắt khỏi nàng dẫu chỉ một giây, môi người khẽ mấp máy câu gì không rõ, dường như người không thể tin vào những gì đang in rõ trên đồng tử mắt mình. Hoàng đế lặng người đi…
Trên màn hình LED, góc quay hướng thẳng vào nhân vật đang nằm trên tấm thảm hoa tuyết, từng đường nét trên khuôn mặt nàng hiện lên rõ mồn một. Hàng mi dày khẽ rung rung,…nàng từ từ mở mắt. Đôi mắt dưới ánh đèn pha của nàng xanh thẳm, những tia màu xanh loan từ đáy mắt tựa như một mặt hồ đầy sóng, cái nhìn của nàng như bóp nghẹt trái tim những người đang theo dõi. Eva ngước nhìn hoàng đế, một cái nhìn hoàn toàn vô cảm, thần thái của nàng là một sự pha trộn hoàn hảo giữa chất cao ngạo, với sự kiêu hãnh, lạnh lùng, khó đoán và một chút yếu đuối, ủy mị. Nàng đứng dậy, cất tiếng hát, từng bước đi nhẹ như lướt, tiến về phía hoàng đế, mép váy của nàng bồng bềnh động vào những bông hoa tuyết bằng xốp trắng…và một lần nữa, cơn mưa tuyết lại đổ xuống, không gian ánh lên duy nhất một màu trắng xóa. Khán giả hò hét vì sự phấn khích chưa từng thấy, những tiếng bàn luận vang lên xôn xao khi bức màn của phân cảnh hai từ từ khép lại…
Họ kháo nhau không ngớt về nhân vật mới vừa xuất hiện, gương mặt vừa rồi rõ ràng không phải nàng công chúa thánh thiện xuất hiện ở phân cảnh một. Đôi mắt màu xanh cong cong dáng nét mảnh trăng khuyết trông cực kì sinh động, từng chuyển động rất nhỏ cũng làm toát lên sự kiêu hãnh, lạnh lùng cách tự nhiên, đó không phải là diễn, đó cứ như là tố chất có sẵn trong máu. Cô gái ấy là ai? Một gương mặt chưa từng bắt gặp bao giờ, một Eva bằng xương bằng thịt?
[MUSIC]Bất ngờ…một làn mưa xốp trắng đổ ào xuống, xốp nhẹ bổng, trắng ngần dưới ánh đèn, tạo hiệu ứng như một cơn mưa tuyết. Mọi thứ trắng xóa, mọi người nheo mắt nhìn tấm màn đang từ từ kéo lên, một tiếng vĩ cầm cao vút ngân dài, len lỏi trong không gian, những trái tim đập mạnh vì háo hức…
Khi làn mưa tuyết vơi dần, mọi thứ bắt đầu hiện ra rõ nét, có những tiếng ồ lên từ phía bên dưới khán đài. Trên màn hình LED bố trí xung quanh sân khấu, ống kính máy quay hướng thẳng vào nhân vật đang ngồi ở trung tâm. Hoàng đế Adam ngồi trên ngai vàng, đầu đội một vòng nguyệt quế bằng bạc sáng chói, tay cầm cây quyền trượng chạm khắc tinh xảo, ánh sáng sân khấu như khiến cho người phát ra hào quang, một vầng sáng bạc huyền nhiệm bao quanh. Mái tóc màu đen dày của người phủ qua tai, đôi mắt ánh lên một màu đen lạnh lùng, từng đường nét trên khuôn mặt cân chỉnh như điêu khắc. Adam ngồi trên cao, nhìn xuống bằng ánh mắt kiêu bạc, sắc lạnh, một tư thế làm hiện rõ cái thần thái cao ngạo của bậc vương giả, vua chúa, tiếng hát người vang lên thông trầm. Những tiếng nhạc cao vi vút của bản hòa tấu Silent Night như tan vào không gian, kẻ hầu người hạ tấp nập, quần thần, vũ công lui ra lui vào nhộn nhịp, không khí triều đình đầy hân hoan chào đón lễ hội mùa đông…
…Mọi thứ vẫn cứ rực rỡ, nhộn nhịp như thế cho đến khi người ta mang tấm thảm dệt từ hoa tuyết vào. Từng nếp một của tấm thảm mở ra trong sự hồi hộp của mọi người, tấm thảm trải dài đến tận chân hoàng đế…và nàng hiện ra, như một phép màu. Tiếng nhạc tắt ngấm, cả hội trường im phăng phắc, dưới phía khán đài không hề phát ra bất kì động tĩnh nào. Cả vương quốc lặng ngắm nàng…
Eva vẫn đang say giấc, từng hơi thở buốt giá, ngay cả khi đang ngủ, nàng cũng thật lạnh lẽo. Mái tóc màu khói nhạt rải trên thảm hoa, óng ánh dưới luồn sáng dịu nhẹ của đèn pha, vòng hoa lưu ly trắng trên đầu đã đông cứng và trong suốt như pha lê, bộ váy trắng phủ chân với những đường viền ren bồng lên như mây, đôi hàng mi cong vút khép chặt, bờ môi mềm tựa hồ như nước làm tôn lên sắc trắng kì lạ của làn da. Nàng nằm đó, ngay dưới chân hoàng đế, giấc ngủ sâu không cho nàng thấy được sự sửng sốt tột cùng trên gương mặt người. Hoàng đế Adam nhìn nàng kinh ngạc, thực sự vô cùng kinh ngạc, người không thể rời mắt khỏi nàng dẫu chỉ một giây, môi người khẽ mấp máy câu gì không rõ, dường như người không thể tin vào những gì đang in rõ trên đồng tử mắt mình. Hoàng đế lặng người đi…
Trên màn hình LED, góc quay hướng thẳng vào nhân vật đang nằm trên tấm thảm hoa tuyết, từng đường nét trên khuôn mặt nàng hiện lên rõ mồn một. Hàng mi dày khẽ rung rung,…nàng từ từ mở mắt. Đôi mắt dưới ánh đèn pha của nàng xanh thẳm, những tia màu xanh loan từ đáy mắt tựa như một mặt hồ đầy sóng, cái nhìn của nàng như bóp nghẹt trái tim những người đang theo dõi. Eva ngước nhìn hoàng đế, một cái nhìn hoàn toàn vô cảm, thần thái của nàng là một sự pha trộn hoàn hảo giữa chất cao ngạo, với sự kiêu hãnh, lạnh lùng, khó đoán và một chút yếu đuối, ủy mị. Nàng đứng dậy, cất tiếng hát, từng bước đi nhẹ như lướt, tiến về phía hoàng đế, mép váy của nàng bồng bềnh động vào những bông hoa tuyết bằng xốp trắng…và một lần nữa, cơn mưa tuyết lại đổ xuống, không gian ánh lên duy nhất một màu trắng xóa. Khán giả hò hét vì sự phấn khích chưa từng thấy, những tiếng bàn luận vang lên xôn xao khi bức màn của phân cảnh hai từ từ khép lại…
Họ kháo nhau không ngớt về nhân vật mới vừa xuất hiện, gương mặt vừa rồi rõ ràng không phải nàng công chúa thánh thiện xuất hiện ở phân cảnh một. Đôi mắt màu xanh cong cong dáng nét mảnh trăng khuyết trông cực kì sinh động, từng chuyển động rất nhỏ cũng làm toát lên sự kiêu hãnh, lạnh lùng cách tự nhiên, đó không phải là diễn, đó cứ như là tố chất có sẵn trong máu. Cô gái ấy là ai? Một gương mặt chưa từng bắt gặp bao giờ, một Eva bằng xương bằng thịt?
/83
|