"Chao ôi, Phó Nhiên, kia là cô bé ngồi cùng bàn mày hả?”
Trong đám người có một người mắt sắc, nhắc nhở một câu.
Đứng ở góc phố, Phó Nhiên quay đầu lại, trên đầu vẫn còn cắm một điếu thuốc chưa cháy.
Anh quay đầu lại, cũng không có bất ngờ, hướng về phía Lạc Lạc cười cười, vẫn hiền lành ôn nhu trước sau như một.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cùng nhau về nhà không?"
Khi anh đi về hướng Lạc Lạc, thuận tay đem điếu thuốc ném vào trong đám cỏ, không còn thấy bóng dáng.
Lạc Lạc có chút sợ hãi mà lùi lại mấy bước, che miệng, cả người đều bắt đầu phát run.
Anh ấy vì cái gì phải làm như vậy?
Anh ấy rõ ràng không cần cảnh cáo Trầm Lị Lị thê thảm như vậy, cũng không cần vẽ vời thêm chuyện đổ oan cho Từ Bối Bối.
Chuyện này cùng anh ấy kỳ thật không có chút liên quan nào, vì sao phải làm đến mức này.
Cũng không cần để cho cô cố ý thấy cảnh này.
Phó Nhiên, anh ấy rốt cuộc là người như thế nào?
"Đừng...... Đừng tới đây, xin cậu......"
Lạc Lạc đột nhiên ôm đầu, khàn khàn mà hét lên một tiếng, túi sách trên tay rơi xuống trên mặt cỏ.
Phó Nhiên sắc mặt nhất thời âm u, vẫn xoay người lại nhặt túi sách của cô lên, cẩn thận mà phủi bụi trên túi sách, mỉm cười: “Không phải cậu nói nhà cậu ở thành tây, xe của tớ đang đỗ trước cổng trường học, dù sao cũng tiện đường."
Không đợi anh nói xong lời mời, Lạc Lạc liền cẩn thận mà lấy túi sách trong tay anh, sợ tới mức thất tha thất thểu chạy ra.
Trên tay Phó Nhiên còn có cây cỏ từ túi xách của cô rơi ra, anh vẫn giữ nguyên tư thế kia, cúi đầu, qua một lúc lâu mới nhớ ra dùng tay phủi sạch chiếc lá cây.
Tên côn đồ sau lưng mới có khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, lấy tư thế đại ca đi đến vỗ vai Phó Nhiên, miệng nhả một vòng khói phả lên mặt Phó Nhiên: "Xong rồi, Phó Nhiên, mày nói ai chịu nổi người giả tạo như mày?Anh ở trường Số 3 này mấy năm lăn lộn nhiều như vậy, lần đầu gặp người học lớp số 1 chơi cùng bọn tao. Còn có cô bé ngoan như vậy, vừa nhìn liền thấy không cùng đường với mày. Nếu không thì mày gia nhập bọn tao, sau này cũng dễ dàng cải thiện chỉ số thông minh tiêu chuẩn của bọn tao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nắm tay gầy gò của Phó Nhiên siết thật chặt, trầm mặc một lát, đột nhiên bất ngờ làm động tác quật qua vai, đem người kia ném trước mặt. Không cho anh ta chuẩn bị một chút nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Răng và cằm của tên kia đập xuống liền rớt nửa hàm răng tại chỗ, trong miệng giống như được nhét một quả cà chua, đều là máu.
Mấy người phía sau sửng sốt một chút, bật người đi lên ngăn chặn Phó Nhiên, nắm áo anh: "Mẹ kiếp, đúng là con mẹ nó cháu trai giả tạo! Nhìn không ra, con trai nhà họ Phó lớn lên thật yếu đuối, vậy mà có thể đánh! Giúp của ngươi vội không nói, cho mày mặt mũi mày còn không biết xấu hổ, hôm nay mấy anh dạy dỗ mày tốt một chút, xem mày còn giả vờ hay không!"
Phó Nhiên cười lạnh một tiếng.
Anh nghiến răng, giống như phát điên đấm ra ngoài, mỗi một cú đấm đều là chí mạng, vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn.
Nếu bọn họ không tồn tại......
Bọn họ đáng chết, đáng chết giống như Trầm Lị Lị.
Một cú đấm một cú đấm, anh không biết mỏi mệt.
Cho đến khi anh ngã xuống mới thôi, trong xoang mũi đều là mùi máu tươi, tầm mắt đều là màu đỏ.
......
Đương nhiên, dù sao đối diện với người đông thế mạnh, một trận đánh này Phó Nhiên không có khả năng không ăn mệt.
Bây giờ anh vẫn còn lại vài vết thương, nhưng đều ở vị trí không dễ nhìn thấy, mặc chiếc áo sơ mi chỉnh tề, anh vẫn là nam thần quốc dân ôn nhuận như ngọc, luôn mỉm cười mà cư xử với mọi người.
"Anh Nhiên, công ty quan hệ công chúng mà anh nhờ em tìm đã tải dữ liệu lên rồi, bọn họ đưa một nữ giáo sư tên là Lí Mật Tâm đẩy lên đầu sóng ngọn gió, tạm thời loại bỏ vụ lùm xùm bí mật ăn cơm của anh và Diệp Hoan Nhĩ. Đầu năm nay, công chúng thực sự quan tâm đến loại tin tức xã hội này. "
"Vất vả."
Tiểu Triệu nhìn Phó Nhiên đang ở xử lý miệng vết thương trên vai, vội đi qua, lo lắng nói: "Anh Nhiên, vết thương này sao trước đây em không biết, có cần gọi bác sĩ xử lý cho anh không?"
Phó Nhiên cau mày cười cười, thản nhiên nói: "Không cần, lúc mới vào nghề đi quay chụp bị. Bệnh cũ, cho dù bác sĩ đến cũng vô dụng."
Anh nhanh chóng thay đổi miếng thuốc mỡ khác, liền đem tay áo mặc vào, che khuất vị trí miệng vết thương.
"Anh Nhiên, kỳ thật có chuyện em không hiểu được, trước đây truyền thông cũng thường xuyên chụp một ít ảnh của anh và chị Diệp, anh đều không có để ý tới. Lần này vì sao mà đặc biệt tìm công ty quan hệ xã hộ tới xử lý chuyện này?"
Phó Nhiên dừng một chút, nhìn thấy Tiểu Triệu vẻ mặt ngay thẳng, cười cười, nói: "Gần đây Diệp Hoan Nhĩ tham gia tuyên truyền bộ phim mới, cô ấy vội vàng cùng nam diễn viên chính của phim mới sao tác couple, nếu lúc này truyền ra tin cô ấy và anh bí mật gặp gỡ, anh cảm thấy không thích hợp."
"Hóa ra anh Nhiên muốn giúp đỡ chị Diệp. Thảo nào quan hệ của anh Nhiên tốt, đối với bạn bè đều thân thiết như vậy, thậm chí còn quan tâm đến mức độ này."
Lúc này, Vương Cừ khom người đi đến, nghe được bọn họ đang nói Diệp Hoan Nhĩ, không có gõ cửa, bước nhẹ nhàng, cố gắng mở to con mắt dài nhỏ, khẽ nói: "Ôi chao, các cậu đang nói chuyện gì?"
Phó Nhiên ngồi ở trên ghế, nhàn nhã lướt điện thoại, "Đang nói về Diệp Hoan Nhĩ."
"Diệp Hoan Nhĩ? Sau khi cô ấy từ công ty của tôi nhảy sang công ty khác thì vừa cầm được giải ảnh hậu lại vừa tạo scandal, không phải sống cũng khá tốt đó sao? ". Vương Cừ đưa tay cắm ở trong túi tiền, ngay cả giọng điệu cũng cao lên bắt đầu trở nên kì lạ.
Phó Nhiên cười cười, bình tĩnh kết thúc chủ đề: "Chà, cô ấy khá tốt."
"Cậu......"
Vương Cừ nhất thời nghẹn lời, không hiểu sao có chút bực bội: "Khá lắm, không nói cô ấy nữa."
Anh ta hắng giọng, điều chỉnh giọng điệu một chút, mới nói: "Vốn là quản lí bận rộn nhưng anh vẫn bớt thời giờ đến xem cậu, chính là đến thông báo cho cậu, cậu đừng phụ lòng tôi."
"Thông báo gì thế? Vậy mà có thể khiến anh tự mình đem đến đây."
Phó Nhiên nhíu mày, không thể không cười cười.
Vương Cừ tựa vào trên bàn, đắc ý đưa cho anh một lá thư mời: "Thông báo này tôi không hỏi qua sự đồng ý của cậu đã giúp cậu chủ động tranh thủ, bởi vì tôi biết cậu nhất định cảm thấy hứng thú. Này, văn học trực tuyến lần thứ ba + khách mời đặc biệt là người nổi tiếng, năm trước người nổi tiếng tham dự không nhiều lắm, đều là người nổi tiếng hàng đầu, năm nay cậu cũng đủ tư cách."
Phó Nhiên nhìn thấy kia lá thư mời màu lam nhạt, đôi mắt sáng lên một chút, "Sự kiện này?"
"Tôi cũng nghe rằng trong vòng một năm, những tác giả trực tuyến có chút thành tích đều nhận được thư mời này, xem như sự kiện lớn trong giới bọn họ. Phó Nhiên, cậu không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không phải người không có nghĩa khí——"
Phó Nhiên nhấp môi, lập tức nói: "Diệp Hoan Nhĩ, cô ấy còn độc thân, theo tôi hiểu biết, sau khi chia tay với anh cô ấy vẫn chưa nói chuyện với người khác. Nếu anh muốn theo đuổi cô ấy một lần nữa thì phải nhanh lên, tôi nghe nói, hiện tại trong giới có một đạo diễn đang theo đuổi cô ấy."
Vương Cừ đỏ mặt khụ khụ, vỗ vỗ ngực của mình: "Khá lắm, cậu vẫn còn chút nghĩa khí huynh đệ!"
/50
|