"6, 0, 4...2, 5, 8..."
"Tích."
Cánh cửa đang đóng mở ra.
Lạc Lạc ngơ ngác đứng trước cửa, nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm bằng kim loại, do dự không biết có nên vào không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nơi này là tiểu khu số một số hai ở Giang Thành, trước mặt chính là nhà của Phó Nhiên.
Đúng lúc này, Coca vừa mới hồi phục được một chút thể lực nhảy xuống khỏi tay cô, vui vẻ chui vụt qua khe cửa.
"Ấy, Coca..."
Lạc Lạc kinh ngạc, sốt ruột đẩy cửa đi vào.
Cô vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy một con mèo đen béo ú đang kiễng chân, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Coca, giống như có thể vươn móng vuốt ra bắt nạt Coca bất kì lúc nào.
Lạc Lạc nhớ rõ, Phó Nhiên từng nói trong nhà anh còn nuôi một con mèo ngang ngược hống hách, mèo thường xuyên đánh nhau với chó, cho nên mới đưa Coca cho cô nuôi.
Mèo là sinh vật có tính chiếm hữu vô cùng cao, hơn nữa không thích có người xâm chiếm lãnh thổ của chúng.
Cô đang muốn đi qua ôm Coca, lại nhìn thấy con mèo đen kia vươn móng vuốt, lúc hạ xuống, lại chỉ ôn nhu cùng chút ngang ngược gõ đầu Coca.
Coca cũng thè lưỡi vẫy đuôi, chớp mắt nhìn mèo đen không động, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Khung cảnh trở nên ấm áp đáng yêu một cách kì lạ.
Lạc Lạc đứng tại chỗ nhìn hai đứa nhóc tương tác với nhau, như thể chúng nó đã biết nhau từ lâu, càng giống như một đôi bạn cũ lâu ngày không gặp lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn căn nhà to lớn xa lạ trước mặt, cô nghĩ ngợi rồi quyết định quay về sớm.
Cô đi qua xoa đầu Coca tạm biệt, còn chưa đi tới cửa, khóa cửa bên ngoài lại bị mở ra.
Phó Nhiên đã về, không nghĩ đến lại nhanh như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Nhiên nhìn thấy Lạc Lạc xuất hiện ở trong nhà mình, khẽ cười đổi giày, lại ngồi xổm xuống tìm một đôi dép lê mới trong tủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cậu không đem theo đồ đạc à? Bây giờ trong nhà chỉ có size 42, nếu không thì cậu đi tạm trước, ngày mai tôi sẽ nhờ người mua vài đôi size 35 cho cậu."
Anh thậm chí còn nhớ cả kích cỡ bàn chân cô.
"Không cần đâu..."
Lạc Lạc mất tự nhiên đẩy ra, cô đã đưa Coca đến nhà anh rồi, nhiệm vụ của cô đã xong.
Còn đâu lúc trước anh bảo cô thu dọn đồ đạc máy tính gì đó, cô còn không dám nghĩ đến, cũng không mang qua đây.
Vì vậy, cô nắm chặt tay, cúi đầu bước qua người anh, muốn rời khỏi chỗ này.
Phó Nhiên vươn tay kéo cô từ phía sau: "Đừng đi."
Nhịp tim của Lạc Lạc tăng nhanh, cô có thể cảm nhận được bàn tay của Phó Nhiên, cẩn thận muốn chiếm giữ lấy cô.
Nhưng tay anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô, cũng không dám tiến thêm một bước, cho nên anh dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Coca cần cậu, mà hiện tại nó cũng cần một môi trường thoải mái, cậu ở lại với nó vài ngày đi."
Lạc Lạc nhếch môi, cơ thể cũng không mất tự nhiên như trước.
Cô cúi đầu nhìn tay của Phó Nhiên, cũng thử buông lỏng người, không muốn chống cự anh.
"Ngoại trừ nhân viên dọn dẹp bán thời gian trong nhà, chưa có ai từng sống ở đây, về sau cũng sẽ không có người khác đến."
Phó Nhiên dừng một chút, sau đó chậm rãi nói thêm: "Cuối tuần này tôi cũng có rất nhiều công việc phải làm, trừ tối hôm nay, mấy ngày tới tôi sẽ không về nhà ngủ."
Lạc Lạc cảm giác hình như tai mình nghe nhầm, giọng điệu của anh có một chút ý tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc.
Đột nhiên Coca chạy tới cắn ống quần của Lạc Lạc, lưu luyến nhìn cô bằng đôi mắt to tròn, miệng còn thường phát ra vài tiếng kêu nghẹn ngào nức nở.
Tim Lạc Lạc có chút mềm mại, mấy ngày nay có Coca làm bạn mang đến rất nhiều cảm nhận khác nhau trong cuộc sống của cô, nếu đột nhiên bảo cô rời khỏi nó, quả thật cô không làm được.
Thậm chí cô có chút hoài nghi, Phó Nhiên đưa Coca đến bên cạnh cô, có phải đã có mục đích từ trước không.
Cô dừng chút đau lòng trong cổ họng lại, cúi người ôm Coca lên.
"Nhưng mà, tôi, không mang...
Phó Nhiên nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, nhẹ nhàng an ủi: "Bình thường đồ dùng cần thiết và máy tính đều có ở trong nhà, cậu có thể dùng tùy ý mà không cần hỏi ý tôi. Nếu còn thiếu gì thì nói cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ bảo trợ lí đi mua cho cậu."
Cô ấp úng, lập tức sửa miệng: "Không sao, không thiếu..."
…
Tuy rằng căn hộ đơn của Phó Nhiên rộng, nhưng chỉ có một phòng ngủ, cho nên để lại cho Lạc Lạc. Phó Nhiên ngủ trên sô pha trong phòng khách.
Lạc Lạc ngủ trên chiếc giường trông còn to hơn cả căn phòng mình thuê, có chút không quen, trở mình một lúc rồi nhưng vẫn không ngủ được.
Trên người cô còn mặc áo sơ mi của Phó Nhiên, tạm thời dùng làm áo ngủ, chỉ dài đến đầu gối.
Hơn nữa trên gối đầu của anh có mùi thơm, có chút giống mùi hoa, lại có chút giống mùi bánh xà phòng. Cẩn thận ngửi một chút, ngay cả trên chăn cũng có.
Mùi này, rất giống mùi trên người anh hồi trung học...
Cô chần chờ túm lấy chăn, lại cúi đầu ngửi một chút, trong lòng có chút rung động, sau đó lập tức kéo chăn xuống dưới ngực.
Gần như cả đêm nằm bất động trên giường, hầu như Lạc Lạc không ngủ được, chỉ có lúc gần sáng sớm mới chợp mắt được một chút.
Lúc tỉnh lại, cũng đã mười giờ sáng.
Cô ngồi dậy từ trên giường, đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện trong phòng khách không có ai, chỉ có Coca đang đánh nhau với con mèo đen kia.
Từ tối hôm qua sau khi đến đây, hình như nó phục hồi nhanh hơn, sáng sớm còn có sức đánh lộn.
Lạc Lạc đi đến, nhìn thấy trên bàn ăn có vài lát bánh mì nướng và trứng luộc được bọc trong màng bọc thực phẩm, còn có lời nhắn: 【 Nhớ hâm nóng trong lò vi sóng hai phút trước khi ăn, tôi đi công tác. Cố gắng viết kịch bản, không nên lười biếng. Nhiên. 】
Lạc Lạc vuốt ve tờ giấy nhắn trong tay, hai má hơi đỏ lên, cho đồ ăn đã nguội vào lò vi sóng, sau đó ngoan ngoãn ấn hai phút.
Ăn sáng xong, cô chuẩn bị đồ ăn và thuốc cho Coca, Lạc Lạc tìm một cái máy tính ở trong nhà anh bắt đầu sáng tác kịch bản.
Mặc dù trước đó đã xảy ra đủ thứ chuyện, nhưng lúc đầu cô vẫn chăm chỉ làm việc, bây giờ việc sáng tác kịch bản cũng sắp hoàn thành, có lẻ ở nhà Phó Nhiên thêm mấy ngày nữa, có thể cô sẽ viết xong hết kịch bản.
"Anh Nhiên, anh xem tối nay chúng ta ăn ở đâu? Cuối cùng sự kiện cũng kết thúc, các bạn nhỏ ở phòng làm việc đều làm việc vất vả suốt mấy tối nay để chuẩn bị cho lần này rồi."
Phó Nhiên nhìn ngày trên lịch, cười nói: "Quả thật là mọi người đã vất vả rồi. Mọi người đi ăn đi, muốn ăn gì thì ăn, xong xuôi cứ tính vào tiền của tôi."
"Vậy anh Nhiên thì sao? Tôi nhớ là không phải thông báo buổi tối bắt đầu lúc tám rưỡi à? Còn tận hơn ba tiếng nữa cơ mà..."
"Tôi không đi, tôi sẽ về qua nhà một chút."
Lúc Phó Nhiên nói câu này, khóe môi không nhịn được cong lên.
"Anh Nhiên về nhà làm gì vậy? Anh muốn lấy gì, để Tiểu Triệu chạy đi làm là được."
Tiểu Triệu ngồi trước biết rõ mọi chuyện cười trộm, đánh vào đầu người ngồi sau cậu ta: "Cậu thì biết cái gì? Chuyện này tôi không thể làm thay anh Nhiên được. Hơn nữa tôi còn phải đi giúp anh Nhiên đẩy thông báo, mấy ngày nay anh Nhiên tính ở lại Giang Thành, có biết không."
Phó Nhiên nghe Tiểu Triệu phàn nàn, cười không nói gì.
Anh nhìn cảnh vật bên ngoài, thấy một cửa hàng bánh ngọt trang hoàng rất đẹp đẽ, Phó Nhiên hơi sửng sốt, bọc bản thân kín kẽ rồi xuống xe trước.
"Xin chào, không biết anh muốn mua gì ạ?"
Phó Nhiên nhìn một loạt bánh ngọt đẹp đẽ bày trên kệ, cẩn thận quan sát, hỏi: "Xin chào, cho tôi hỏi bình thường các cô gái sẽ thích ăn loại bánh nào nhất trong cửa hàng?"
Nhân viên cửa hàng cười nói: "Thưa anh, những chiếc bánh này đều là sản phẩm được yêu thích ở cửa hàng chúng tôi. Khi mua bánh cũng không phân chia nam nữ. Nhưng mà nghe yêu cầu của anh, có phải là muốn mua bánh cho bạn gái không?"
Lông mày Phó Nhiên nhăn lại, gật đầu.
"Vậy tôi nghĩ anh có thể mua bánh dâu tây ngàn lớp, bề ngoài của chiếc bánh này phù hợp với thẩm mỹ của các cô gái, đặc điểm của nó là kem bơ hồng nhạt, lớp trong và lớp ngoài đều được trang trí bằng dâu tây. Hơn nữa ở trong cửa hàng của chúng tôi, tên của chiếc bánh này là trái tim thiếu nữ, tôi tin rằng nó có thể chạm đến trái tim bạn gái của anh."
Phó Nhiên nhìn chiếc bánh mềm mại xinh đẹp kia, thấy có chút giống tính cách của Lạc Lạc, không nhịn được mà cười một chút.
"Được, vậy lấy cho tôi cái này. Có thể thêm giúp tôi một con lạc đà hoạt hình ở trên bánh không? Dùng kem bơ màu hồng là được."
"Được, phiền anh chờ một lát."
Phó Nhiên yên tâm ngồi chờ ở trong cửa hàng bánh ngọt.
Lúc này Phó Uyển Hủy đi vào cùng một vài vị đồng nghiệp, gọi mấy tách cà phê uống ở đây, hình như cô ta còn đang kiên nhẫn hướng dẫn cho một cô gái trẻ ở bên cạnh.
Phó Nhiên nhìn thấy Phó Uyển Hủy trước, tâm trạng vốn đang cực kì tốt lập tức hạ xuống, vì thế anh lạnh lùng nhíu mày, tạm thời xem như không thấy.
Mỗi lần cô chị này của anh xuất hiện đều vô cùng thu hút người khác. Hơn nữa rõ ràng cô ta là lãnh đạo của công ty, nhưng luôn có thể trói buộc cấp dưới bằng loại quan hệ không mất đi thân phận.
Ở trong lòng anh, cô ta là người rất thích ra vẻ.
Mãi cho đến khi anh đến quầy để lấy bánh và quay lại, Phó Uyển Hủy mới vô tình nhìn thấy anh.
Phó Uyển Hủy sửng sốt, khẽ gọi: "Tiểu Nhiên?"
Phó Nhiên không để ý đến cô ta, cầm lấy bánh rồi vững vàng bước ra ngoài, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi cửa hàng bánh ngọt.
"Phó tổng, người đeo khẩu trang lúc nãy là bạn của chị sao...?" Cô bé thực tập sinh ở cạnh hỏi.
Phó Uyển Hủy xấu hổ cười: "Không có gì, có lẽ là tôi nhận nhầm người."
/50
|