Sắc mặt Lưu Mẫn đột nhiên thay đổi, nhất thời bị câu nói này làm cho nghẹn họng. Bà ta không ngờ cô nhóc này trông thì mềm yếu dễ bắt nạt nhưng những gì nói ra lại có thể khiến người ta phải nghẹn họng.
...
Lúc này Phó Nhiên và Vương Cừ đang ngồi chung một xe. Cả hai vừa mới nói về một dự án, Vương Cừ định đi uống chút rượu với một vài người bạn khác, trong khi Phó Nhiên định đưa anh ta đến quán bar thì về nhà.
Vương Cừ xuống xe, dùng một tư thế đẹp trai đùa giỡn đóng cửa xe lại: "Cảm ơn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc vô ý, mắt anh ta vô tình nhìn thấy hai người ngồi bên cửa sổ của quán nước giải khát đối diện trông rất quen mắt. Không đợi Phó Nhiên vội vàng lái xe về nhà, anh ta đã mặt dày mặt dạn nằm sấp trước cửa sổ xe của Phó Nhiên.
Vương Cừ bĩu môi nói: "Anh Nhiên, đó không phải là con lạc đà nhỏ màu hồng của anh sao?"
Phó Nhiên sửng sốt, vội nhìn qua thì không khỏi nhíu mày.
Vương Cừ huýt sáo: "Người ngồi đối diện hình như là Lưu Mẫn. Người phụ nữ này cũng thật khủng khiếp. Không có gia đình nào làm việc chăm chỉ hơn 20 năm mà đạt được thành tựu như ngày hôm nay. bà ta vốn là một hình mẫu trong ngành, nhưng thủ đoạn làm việc hơi cực đoan. Công ty tôi vừa cắt đứt mọi liên lạc công việc với bà ta đấy, anh nói xem, sao bà ta lại tìm thấy vị này nhà anh?"
Phó Nhiên không có phản ứng với anh ta, trước hết ra khỏi xe đã.
Vương Cừ thấy thế, cũng bỏ qua quán bar, vội vàng đi theo xem kịch vui.
...
"Lạc Lạc, tôi mong cô khoan dung độ lượng. Nếu về sau cô còn muốn lăn lộn trong giới biên kịch, nhất định sẽ có chỗ dùng tôi. Hơn nữa, Lưu Mẫn tôi đã lăn lộn trong cái vòng này nhiều năm như vậy, không phải là người mà lần này các người định nhổ cỏ tận gốc. Cô còn trẻ, tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ càng, đừng ở sau lưng nghĩ đến chuyện tính kế này nọ." Lưu Mẫn không cam lòng, vẫn bày ra tư thế lảm nhảm không ngừng.
Dù gì thì bà ta cũng hơn Lạc Lạc tận 20 tuổi, nếu nói xin lỗi với một đàn em thấp kem, bị truyền ra thì có chút xấu mặt.
Bà ta nhìn Lạc Lạc im lặng không nói gì, như thể muốn cùng bà ta giằng co, nên chỉ để kìm nén cảm xúc của mình xuống một chút.
Một lúc sau, hình như là bà ta hào phóng thức thời mới làm bộ lui bước, nhưng giọng điệu vẫn không quá chân thành: "Đúng vậy, tôi đến đây để xin lỗi. Tôi thừa nhận là thái độ của tôi trước đây trong chương trình có chút không đúng. Nhưng dù sao chuyện đó đã qua nhiều năm, bây giờ chương trình này đã sớm không còn phù hợp với nhu cầu thị trường, sao lại cứ tính toán chi li như vậy? Tôi thấy bây giờ cô cũng không tốt lắm, có phải không?"
Khi Lạc Lạc nghe những lời cuối của bà ta, đôi môi hơi run rẩy, ngón tay có chút dùng sức nắm chặt vào khăn trải bàn, tạo ra hàng loạt nếp gấp.
Lạc Lạc mím chặt môi, cuối cùng trong mắt hiện lên một tia khinh thường và tức giận rất nhạt.
Cô đỡ bàn, có chút tốn sức đứng lên, lạnh lùng nhìn Lưu Mẫn một cái, nghẹn ngào nói: "Được rồi...... Tôi chấp nhận lời xin lỗi của chị, sẽ quên đi chuyện trước kia, không để nó làm ảnh hưởng đến tôi, cuộc sống......"
Lưu Mẫn còn định nói điều gì đó như "Cô hiểu chuyện như vậy là tốt" thì chợt nghe Lạc Lạc nói tiếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhưng chuyện lần này thật sự không liên quan gì đến tôi cả, tôi không thể giúp chị..."
"Này, cô……"
Lưu Mẫn sững sờ, nhìn Lạc Lạc xoay người rời đi, cũng vội vàng đứng lên.
Bà ta đuổi theo vài bước ra ngoài, mặc kệ bà ta gọi như thế nào, Lạc Lạc cũng không thèm quay đầu lại.
Lạc Lạc cúi đầu bước đi rất nhanh, chỉ một lúc đã bước ra khỏi quán nước, cũng không chú ý đến Phó Nhiên và Vương Cừ đang ngồi trong góc.
Phó Nhiên như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn lên mặt trông anh có vẻ lo lắng, không thể giúp được gì.
Vương Cừ lại cười lớn, uống một ngụm soda đá, đột nhiên cảm thấy thứ này còn đã hơn cả rượu, cau mày hà ra một hơi thật dài, mới nồng nhiệt nhận xét: "Anh Nhiên, anh có cảm thấy, con lạc đà nhỏ màu hồng của anh có phải càng ngày càng giống một người không?"
"Ai?"
Phó Nhiên không chút chú ý hỏi, tầm mắt vẫn nhìn về hướng Lạc Lạc.
"Anh đó. Không phải lúc nào anh cũng như thế sao. Trông thì rất dễ bị bắt nạt, nhưng cho đến bây giờ còn chưa từng đỏ mặt. Thật ra đến cuối cùng mấy lợi ích đều bị anh chiếm hết rồi?"
Vương Cừ cười trêu chọc nói.
Lời này rơi vào tai Phó Nhiên, đúng là không được xuôi tai cho lắm.
Nhưng không biết vì sao, anh lại cảm thấy Vương Cừ nói đúng, hơn nữa còn nói rất chính xác.
Lạc Lạc trở về nhà, thay quần áo ở nhà mang dép lê, mở túi thức ăn cho con chó Coca ăn, xúc phân mèo cho Sprite, rồi ngả lưng nằm thoải mái trên ghế sofa để kiểm tra kịch bản.
Giống như không có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau, Phó Nhiên trở về.
Anh vẫn giống như trước tiện thể mua một ly trà sữa trân châu ở bên ngoài cho Lạc Lạc.
Lạc Lạc vui vẻ cầm ly trà sữa, ngồi dậy mở ra uống.
Phó Nhiên ngồi bên cạnh, nhìn cô không chút lo lắng, nhất là khi nghĩ đến lời nói của Vương Cừ, anh không khỏi mỉm cười.
Có lẽ anh đã đánh giá thấp cô rồi, luôn nghĩ phải làm sao để bảo vệ cô cho tốt, không cho phép bất cứ ai đến gần cô và nói ra những lời dơ bẩn với cô. Nhưng bây giờ xem ra có một số việc, cô cũng có thể tự mình giải quyết.
Lạc Lạc quay đầu lại, chợt thấy Phó Nhiên đang nhìn mình đăm chiêu, còn trừng con mắt lên, cô kinh ngạc bỏ ống hút ra khỏi miệng hỏi: "Sao vậy...?"
Phó Nhiên nhẹ lắc đầu: "Không có gì, chỉ đang suy nghĩ chuyện khác thôi."
Lạc Lạc lại tiếp tục cắn ống hút, vẫn giống như trước kia chỉ thích uống trà sữa trân châu chứ không thích ăn trân châu.
"Chuyện kia, là tôi làm."
Một lúc lâu, chẳng biết tại sao Phó Nhiên lại nói ra một câu như vậy.
Lạc Lạc sửng sốt, nhìn anh một cái cũng yên lặng cúi đầu.
Cô biết anh đang nói gì, thật ra cô cũng đã đoán được chuyện này từ lâu rồi, nếu không cũng sẽ không nói những điều đó với Lưu Mẫn.
Sao Phó Uyển Hủy lại vô duyên vô cớ mà giúp đỡ mình chứ? Chắn chắn là Phó Nhiên đã xem đoạn video trước kia, mới bảo Phó Uyển Hủy tìm tài liệu bất lợi chống lại Lưu Mẫn, muốn vạch trần hành vi phạm tội chuyện từ thiện trước đây của bà ta.
"Còn tác giả đạo văn của cậu lúc trước, cũng là do tôi làm."
Lạc Lạc trừng con mắt, một viên trân châu trợt lại vào ly trà sữa.
Cô im lặng, cũng không biết vào lúc này phải phản ứng như thế nào.
Về chuyện này, thật ra trước đây cô đã đoán là anh, chẳng qua là khi nghe anh thẳng thắng nói ra như vậy, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ…
"Những chuyện này đều liên quan đến cậu, nhưng tôi không thể đúng lúc nói cho cậu biết, xin lỗi. Nhưng về sau, tôi sẽ cố gắng bàn bạc với cậu trước."
Lạc Lạc nghe giọng điệu của anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt lại không hề thả lỏng.
Phó Nhiên này bình thường đều che giấu suy nghĩ của mình rất sâu, muốn làm gì thì không bao giờ chỉ làm đơn giản như ở mặt ngoài như vậy, những người bị anh hãm hại thường không biết mình chịu tội thay ai.
Nhưng chính vì điều này, khi anh đã lên kế hoạch chuyện gì đều độc lai đọc vãng tự mình làm mọi chuyện.
Để anh thẳng thắng nói ra mọi chuyện đúng là không dễ dàng, chứ đừng nói là bàn bạc trước?
Lúc này Phó Nhiên có chút khẩn trương, bởi vì anh cũng từng có một lần buộc phải nói thẳng thắng với Lạc Lạc.
Lần đó trước kỳ thi hàng tháng thứ ba của lớp 11, trước kì thi Lạc Lạc đỏ mặt, nắm chặt cây bút máy tinh xảo trong tay, nhấn “lạch cạch, lạch cạch” không ngừng, đập cùng tần số với trái tim của cô.
"Phó Nhiên, thật ra ngày hôm qua, tôi đã thấy, cậu..."
Phó Nhiên ngồi cùng bàn giật giật khóe miệng, đặt tài liệu ôn tập xuống, làm bộ như không biết hỏi: "Cậu thấy cái gì?"
Lạc Lạc đỏ mặt, cười lặng lẽ nhưng không nói gì.
Phó Nhiên cũng im lặng, nhưng khuôn mặt anh có chút nặng nề, trên cánh tay gầy và trắng nõn nổi lên vài đường gân xanh.
Một lúc lâu sau, anh lại tăng thêm âm lượng hỏi một lần nữa: "Cậu, nhìn thấy cái gì?"
Cô bị dọa cho sợ hãi.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Phó Nhiên như vậy, nhưng cô vẫn cau mày, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu... đã lấy lại cây bút của tôi."
...
Lạc Lạc bị anh dọa sợ như thế, nhưng cô không nhìn thấy, Phó Nhiên nhìn thấy khuôn mặt của cô từng chút bình tĩnh trở lại, thậm chí có chút trong sáng.
Phó Nhiên cẩn thận ngụy trang, chưa bao giờ muốn ai phát hiện ra vẻ mặt đạo đức giả và nhàm chán của mình. Bởi vì anh biết mọi người chỉ thích nhìn vẻ hào hoa đẹp trai, khiêm tốn, lễ phép của anh chứ không ai thật sự quan tâm anh là người như thế nào.
Bất cứ ai nhìn thấy bộ mặt thật của anh cũng sẽ bắt đầu chán ghét anh, chẳng hạn như chị gái của anh.
Nhưng cô gái trước mặt có vẻ hơi khác so với những người khác.
Đáng lẽ khi cô thấy cuộc giao dịch bí mật của mình với Từ Bối Bối, biết anh không phải là một thiếu niên hoàn hảo trong mắt người khác.
Nhưng cô cũng không vì điều đó mà chán ghét anh, mà cô còn nói "cảm ơn"....
Ngày hôm đó đúng lúc trời nắng, anh khẽ mở đôi môi, rất nhẹ nói một câu "cảm ơn" để cô gái đang viết thoăn thoắt để vơi đi sự ngượng ngùng.
Nhưng cô không nghe thấy, anh vẫn giữ câu nói đó trong lòng.
Anh muốn cho cô nhìn thấy một con người thật của mình, anh vẫn luôn hy vọng có thể không cần ngụy trang trước mặt một người.
Hình như anh đã tìm thấy người đó rồi.
...
Lạc Lạc ngừng hút trà sữa, đặt ly trà sữa vững vàng xuống bàn, sau đó nhìn Phó Nhiên.
"Sao cậu lại... đột nhiên nói câu này?"
“Chỉ là cảm thấy đã đến lúc rồi.” Phó Nhiên nhẹ nhàng nói, nhưng anh vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt của cô.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Lạc Lạc trừng tròn đôi mắt, tự tin nhẹ "ừm" một tiếng.
Sau đó nở một nụ cười, dùng lực gật đầu thật mạnh nhìn anh.
Mặc dù cách thức của anh có chút không đúng, nhưng mục đích của anh là muốn bảo vệ mình.
Cô có lý do gì mà nghĩ luẩn quẩn trong lòng, sao lại phải đẩy một người đang cố hết sức muốn bảo vệ mình chứ?
Phó Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu bất lực cười hai tiếng, không nói gì, cầm ly trà sữa của Lạc Lạc, ăn hết phần trân châu dưới đáy.
"Cảm ơn cậu."
/50
|