Diệp Hoàn Nhĩ là người đầu tiên nhận ra có điều bất thường liền phản ứng xông lên bục muốn kéo Phó Nhiên xuống.
Nhưng Phó Nhiên lại không cảm kích gạt tay cô ấy qua một bên, ánh mắt lanh lùng nhìn cô một cách lạnh lùng tiếp tục nói:" Tôi chưa bao giờ đối với đồng nghiệp một cách chân thành, trong lòng tôi chưa từng tồn tại bạn bè chân thành. Tình bạn trong vòng giải trí chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, ví dụ, bạn quá cẩu thả và thiếu quan tâm. Mọi người đều thích tính cách của bạn. Nếu bạn tham gia vào nhóm hot nhất, tự nhiên sẽ có nhiều người thích tôi hơn.
Diệp Hoàn Nhĩ mở to hai mắt nhìn bối rối tại chỗ mười giây. Giống như lúc nãy anh ấy nói về sự thiếu chú ý của cô ấy, lúc này trên sân khấu cô ấy có chút tức giận.
Nhưng Diệp Hoàn Nhĩ vẫn giữ nguyên tư cách của một nghệ sĩ, nghiêm mặt và lấy micro, hạ giọng hết mức mới có thể và nói với anh: "Phó Nhiên, cậu có biết cậu đang nói gì không!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Nhiên thì thầm vào tai nghe: "Mọi chuyện ổn chứ...? "
Dưới bục khán giả không thể nghe thấy giọng nói của anh ấy, nhưng họ đang thảo luận rốt cuộc đây tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Những phóng viên đó thậm chí còn bồn chồn hơn mong muốn được quay hoàn toàn cảnh "tin tốt " này, để lấy các tiêu đề của ngày mai.
Phó Nhiên, người đã đi theo lộ trình của nam thần ấm áp và si tình đã tiết lộ một lý lịch đen hoàn toàn trái ngược với sự sắp đặt trước đó!
Cái này chắc chắn là tin tức bùng nổ!!!
Tề Minh uống một ngụm rượu, xem TV mới nhớ tới đây là Phó Nhiên đây là đang nói chuyện với chính mình.
Hắn thích thú xem cảnh tượng vừa rồi cả người thoải mái vui vẻ thường xuyên run rẩy bắp chân vì vậy hắn cầm điện thoại lên nói: "Đừng ngại, cậu cũng có thể nói thêm vài câu đi thấy phóng viên bên dưới không? Xem ra họ chưa nghe đủ cậu có thể nói về bản chất thực sự của mình "
Lạc Lạc ngồi bệt xuống đất không ngừng nức nở hai tiếng càng không còn chút sức lực nữa.
Cô nhìn người đàn ông ảm đạm nhưng vô cùng bình tĩnh trên sân khấu chói mắt, nhìn anh bình tĩnh hơn cô cảm thấy như có một con dao găm vào ngực cứa vào.
Kỹ năng diễn xuất của anh ấy tốt đến mức không ai có thể nhìn thấy anh ấy bị khống chế, một con rối bị trói bằng dây thừng giống như một kẻ thần kinh chạy ra ngoài và biểu diễn lặng lẽ trên sân khấu...
Rất thật, rất sống động.
Không biết qua bao lâu trên vsân khấu Phó Nhiên lại cầm lên lại cầm microphone lên hơi nghẹn ngào nhưng nghiêm nghị nói với tất cả khán giả: "Thực tế tôi vẫn luôn là một... "
Đúng lúc này ngoài cửa truyền tới những hồi chói tai tiếng còi xe cảnh sát.
Cảnh sát vừa giải thiết bị gây nhiễu điện thoại di động và bao vây nhà máy bỏ hoang này nhanh nhất có thể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Minh ngừng một lát mới biết mình trúng tính toán lập tức đem điện thoại di động đem điện thoại di động không quan tâm đến việc đưa Lạc Lạc đi cứ như vậy muốn lao ra từ lối ra bên trái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hầu tử hiển nhiên phải có kinh nghiệm biết rằng sẽ dễ dàng trốn thoát hơn nếu có con tin vào lúc này, vì vậy hắn quay lại và đưa tay qua cổ Lạc Lạc.
...
Phó Nhiên còn bốn chữ không có nói ra lại nghe được tiếng xe cảnh sát trong điện thoại liền lao xuống khỏi sân khấu cứ vậy lao ra khỏi cửa hội trường...
Ngay cả khán giả đều không có phản ứng kịp, lúc những ký giả kia muốn đuổi kịp hắn thì không biết Phó Nhiên cái này người cũng đã chạy đi nơi nào.
Lạc Lạc không ngừng muốn thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông kia đột nhiên phát hiện một con dao nhỏ sắc bén cũng đã đặt trên cổ của cô.
Cô sợ đến mức không dám nói lời nào cho dù là nhìn thấy đối diện cảnh sát cô vẫn không dám thở một hơi.
"Không nên kích động, cậu ngàn vạn lần không nên kích động, chúng tôi không phải tới bắt cậu, chỉ cần buông con tin mọi thứ đều mọi thứ đều còn có biện pháp giải quyết."
Một cảnh sát nói về phía bên này với một cái loa lớn chếch lên bầu trời.
Xung quanh nhà xưởng này trống trải cho dù chạy ra ngoài cũng không có chỗ nào trốn, Tề Minh nhíu mày, có chút áy náy.
Lúc này Phó Uyển Hủy cũng từ trên xe cảnh sát đi xuống, nhìn thấy Tề Minh kêu khóc nói:"Tề Minh! Theo em trở về đi! Đừng như thế cảnh sát cũng nói tất cả mọi thứ có thể thương lượng!"
Tề Minh nhìn Phó Uyển Hủy trong mắt lại không có gợn sóng, lúc này hắn hoang mang lo sợ đầu óc mơ hồ.
Cảnh sát đem Phó Uyển Hủy đến chẳng qua là chỉ để tạo ra một số tiếng động.
Hắn ban đầu đột nhiên bắt cóc tống tiền Phó Nhiên để hả giận nhưng hắn trước đây chưa từng làm qua những việc này, tất cả đều toàn dựa vào Hầu tử thu xếp hắn phụ trách trả thù lao.
Nhưng hắn vốn không muốn giết người không muốn giết người cũng không muốn bị cảnh sát bắt.
Tề Minh nhìn người bên cạnh nhe răng muốn giết người, chân đột nhiên có chút như nhũn ra.
"Hầu tử nói cho ngươi biết, ngươi cũng chớ làm loạn..."
Hầu tử liếc mắt nhìn hắn âm hiểm cười nói:"Tề thiếu gia, việc này vốn là ngươi phải làm nhưng bây giờ ngươi lại lật mặt."
"Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ giết người."
Cảnh sát phía đối diện đang từng bước cố gắng lật tẩy cục diện, mặc dù cảnh sát đang cố gắng bảo vệ an toàn cho con tin, Tề Minh không nhìn thấy mắt súng đang chĩa vào anh, nhưng trên lưng anh luôn có những sợi lông tơ. Anh ta cảm thấy rằng có vô số viên đạn đang chực chờ để đâm vào cơ thể của mình, và sau đó anh ta sẽ rơi xuống bất ngờ trong một giây tiếp theo.
Kết thúc giống với những kẻ bắt cóc trong những bộ phim bắt cóc.
Hầu tử tức giận mắng:"Ta đây thả cô ta thì chúng tôi sẽ có đường sống sao! Ngươi Tm nói cho ta biết!"
Hầu tử một tay kề sát dao vào cổ Lạc Lạc, chỉ cần một chút nữa là dao nhỏ cắm vào, Lạc Lạc gần như muốn tắt thở cố sức ho khan một cái.
"Các ngươi không nên kích động có điều kiện gì chúng ta có thể thảo luận, chúng tôi có thể cho chuẩn bị các ngươi một chiếc xe hoặc là nếu các ngươi mong muốn tiền chỉ cần buông con tin ra, buông vũ khí trong tay các ngươi."
Viên cảnh sát vẫn dùng loa thuyết phục anh ta.
Tề Minh bắt đầu khuyên bảo Hầu tử:"Bọn họ nói chỉ cần chúng ta thả cô ta liền có thể bàn điều kiện không phải sao!"
"Phi!" Những cảnh sát kia nói chuyện chuyện ma quỷ cậu cũng tin! Thả cô ta chúng ta liền thật không có đường sống! Đây vốn chính là một trò chơi!"
Tâm tình Hầu tử dần kích động, dao nhỏ trên cổ Lạc Lạc cứa một đường, máu tươi liên tục không ngừng chảy ra.
Hắn là kẻ phạm tội hình sự nhiều lần nếu thêm tội cũng không sợ, hơn nữa Tề Minh đã cho gia đình hắn đủ tiền làm loại chuyện này, không bao giờ có ý định có thể sống trở về.
Thời tiết rất nóng, đã nửa giờ trôi qua, gần như đã đến giai đoạn khó giằng co.
Lính bắn tỉa đã vào vị trí mai phục.
Nhìn xuyên qua kính lúp cảnh sát có thể thấy con tin đang rơi vào trạng thấy không ổn có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ có uy hiếp đến tính mạng, thông thường dưới loại tình huống này bảo đảm con tin mới là điều quan trọng nhất.
Các chuyên gia trong cuộc đàm phán không còn dùng loa phóng thanh để tốn sức nữa, họ đã tính toán rồi quyết định giải cứu con tin bằng một cách khác.
Tề Minh thực sự không thể chịu đựng được nữa, nhưng khi nhìn thấy con khỉ anh ta vẫn còn đang chậm chạp không chịu thả cô ta ra, anh vốn muốn thuyết phục Hầu tử để hắn thả người.
Nhưng lời của hắn còn chưa nói ra miệng một viên đạn xuyên thấu đỉnh đầu của Hầu tử máu tươi văng tung tóe bắn lên nửa mặt hắn.
Ngay sau đó người liền ngã xuống.
Hắn có thể nghe được Phó Uyển Hủy gọi tên mình một cách đau lòng, nhưng anh cảm thấy nhiệt độ vết máu nhầy nhụa dính vẫn còn, anh bị dọa sợ đến sợ hãi, ôm đầu ngồi xổm xuống ngay lập tức.
Cảnh sát nhanh chóng tiến lên đem Tề Minh khống chế lại lại đem con cứu trở về.
Cục diện lập tức trở nên hỗn loạn, có thể tim tất cả mọi người rốt cục cũng hạ xuống.
Lạc Lạc được cứu.
Mi mắt cô thực sự không thể giữ được nữa, cô có thể cảm nhận được sự ẩm ướt và nóng rát nơi cổ họng, cùng với máu chảy, dường như có một chút đau đớn ở nơi đó.
Cô buồn ngủ vô cùng, cô nhìn thấy một nhóm cảnh sát và bác sĩ lao tới trong bóng tối và có một bóng dáng người đàn ông mà cô biết rõ.
Người đàn ông vẫn mặc một bộ vest đẹp và đôi giày da, nhưng anh ta lao về phía cô mà không quan tâm đến hình ảnh của mình, vì vậy anh ta trông còn có chút ngốc...
Cô cố gắng muốn mở mắt ra, mở mắt...
Nhưng cơ thể người đàn ông càng lúc càng gần, và cuối cùng nó dần dần biến mất trong võng mạc của cô.
Sau đó, cô chìm vào giấc mơ...
/50
|