Nhược Nhất chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, khi phục hồi lại tinh thần, nàng đã ở trong một khu rừng. Tử Đàn một bộ váy áo trắng tinh đứng trước mặt nàng, cười ai oán: “Tính tình của Vũ La này, nói thận trọng thì đã thận trọng nhiều rồi, nhưng lại cố tình học bản tính bướng bỉnh cứng đầu. Aiz, ai có thể mang trả cho ta tiểu La Lị [1] tinh ranh của lúc trước đây.” “La Lị…” Nhược Nhất có chút xấu hổ.
“Nghe những tiểu yêu ở U Đô nói đây là ngôn ngữ quê nhà của ngươi, hình dung những cô gái dễ thương. Ta cảm thấy nói rất thuận miệng nên ghi lại. Ta dùng từ được không?” Nhược Nhất có chút vô lực kéo kéo khóe miệng, Tử Đàn nói tiếp, “Chỉ có thể tiễn ngươi đến đây, ở đây ta có chút ngân lượng ngươi cầm lấy mà dùng trên đường.” Nhược Nhất không khách khí với nàng, tiếp nhận ngân lượng. Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Vũ La nàng không thể không hỏi: “Tử kết là cái gì? Vũ La vì sao không cho ta đi?” Tử Đàn híp mắt, mỉm cười nói: “Nhan cô nương, bây giờ ngươi chỉ cần tin ta sẽ không hại ngươi là được rồi. Nếu ngươi lo lắng việc Tiêu Nhi hạ chú ngươi sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì càng không cần, khi ta bắt mạch cho ngươi đã phát hiện, loại ấn hắn hạ tuy khó giải, nhưng cũng không cường liệt, với cường độ này, trong vòng hai tháng không giao hợp cũng không sao. Hai tháng sau thì…” Tử Đàn mặt mày khẽ động, độ cong khóe môi trở nên quỷ dị, “Tiêu Nhi xưa nay luôn nghe lời ta, ta nói tỉ mỉ cho hắn, hắn chắc chắn sẽ giải cho ngươi, dù sao loại sự tình này, khiến ta cũng rất khó xử.” Những lời này Nhược Nhất nghe đến mà rũ mắt xuống. Nàng nghĩ: Đúng rồi, làm sao mà không khó xử cho được, có nữ tử nào lại nguyện ý nhìn phu quân của mình ôm nữ nhân khác trong lòng cơ chứ… Tử Đàn đánh giá thần sắc Nhược Nhất một chốc, đôi mắt xẹt qua một tia cười nhạt nói: “Tạm biệt tại đây đi, hai tháng sau, Nhược Nhất chớ quên ước định trên U Đô Sơn.” Nói xong xoay người liền rời khỏi. Thấy nàng phải đi, Nhược Nhất mạnh mẽ tỉnh lại, vội vàng kéo tay áo Tử Đàn: “Cái kia, ta còn muốn hỏi một chút. Hai, hai trăm năm trước, phương pháp ta trị liệu cho ngươi, ngươi có nói cho Thương Tiêu không? “Một chữ cũng không nói.” Không phải không muốn nói, mà là không thể nói. Tử Đàn thần sắc ảm đạm,cho dù nàng đã che dấu hết thảy, nhưng vẫn không ngăn cản được hắn nhập ma. Nhược Nhất như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại nói: “Vây bây giờ… trong Bạch Môn trên đỉnh Hàn Ngọc còn cây không?” Trong mắt Tử Đàn tức thì xẹt qua một tia kinh ngạc: “Có.” Đôi mắt sáng ngời, Nhược Nhất hỏi một cách mong đợi: “Cây kia, bây giờ vẫn còn sống chứ?” “Sống rất tốt.” Đáy lòng vui vẻ, nàng không tự chủ được giương lên nụ cười mỉm: “Đa tạ.” Trong lòng Nhược Nhất vui mừng không thôi: Huân Trì, hai trăm năm rồi, ngươi đã có thể tu được chân thân rồi phải không? Lần này trở về, nếu có thể gặp lại ngươi, đó là phúc ba đời của ta. Tử Đàn mới trở lại quân doanh, Vũ La liền vội vội vàng xông tới bên người nàng, tiện tay bày cái kết giới cách âm, liền làm một bộ dáng khởi binh vấn tội: “Tử kết mà biểu ca hạ! Kết ấn hai người cùng sống một mệnh, nếu một người chết đi, người còn lại sẽ cùng xuống hoàng tuyền! Tử Đàn tỷ ngươi bỏ mặc A Nhan một mình bên ngoài, nàng chỉ là loài người, nếu vô ý bị cái gì không có mắt giết, chẳng lẽ ngươi để biểu ca chôn cùng sao? Mong hơn trăm năm, biểu ca thật vất vả mới khôi phục lại bộ dáng trước kia, ngươi…” “Vũ La, biểu ca ngươi sẽ không để nàng chết.” Tử Đàn thản nhiên nói, “Mà ta cũng tuyệt sẽ không để ai giết Tiêu Nhi.” Đã lâu không thấy qua thần sắc của Tử Đàn như vậy, Vũ La ngẩn ra, cuối cùng trầm mặc lại. Lúc Thương Tiêu tỉnh lại thì trời sớm đã sáng trưng. Tử Đàn ngồi bên cạnh đang bắt mạch cho hắn. Hắn mơ hồ trong chốc lát, không biết bản thân vì sao từ trong vạn năm huyền băng đến nơi này. Trong trí nhớ phảng phất có một thanh âm ôn nhuận của nam tử đang nói: “Nàng đã trở lại, ngươi nên đi tìm nàng.” Sau đó hình như có cỗ gió ấm làm tan đi lớp băng đông cứng tay chân hắn… Nàng đã trở lại. Nhan Nhược Nhất! Mạnh mẽ bừng tỉnh, cảnh tượng của hôm qua đồng loạt xông lên đầu. đầu ngón tay Thương Tiêu hơi hơi động, theo bản năng bắt đầu tra xét phương hướng của Nhược Nhất, đột nhiên hai tròng mắt hắn trợn lên, gạt tay Tử Đàn ra, ngay cả áo khoác cũng không mặc liền đi ra ngoài. Tử Đàn cũng không tức giận, không chút hoang mang nói: “Sáng nay một mình nàng ta đã rời khỏi, nói là vô luận ngươi làm gì, nàng ta chỉ sống theo ý nguyện của mình.” Thân ảnh bước nhanh đột nhiên ngưng lại. Sau một lúc lâu, sống lưng thẳng tắp tựa hồ cong lại: “Nàng có còn nói gì nữa không.” Thanh âm khàn khàn mà bất lực. Tử Đàn híp mắt cười: “Ừm, còn hỏi ta cây trong Bạch Môn trên đỉnh Hàn Ngọc còn sống không. Ta nói, sống rất tốt. Nàng liền cười đến rất ôn nhu mà rời đi.” Lời vừa nói ra, bóng lưng Thương Tiêu cứng đờ. Không nói gì nữa. Tầm Thường Cung, Thanh Tuyết trì (hồ). Nhiệt khí bốc hơi, sương khói mù mịt, nam tử trần truồng dựa nghiêng bên hồ vắng vẻ. Hai mắt khẽ nhắm, bọt nước trên mặt từ khuôn mặt trơn bóng từ từ trượt xuống. Bạc môi, cổ, xương quai xanh, cuối cùng vô thanh vô tức dung nhập vào trong đại trì, từng sợi tóc dài đen nhánh tùy ý tán trong nước, tỏa ra phong thái thanh dật bất phàm . “Nhan Nhược Nhất trở về hắn liền tỉnh. Thật sự là rất để ý mà.” Hắn đưa tay kéo những sợi tóc đang phiêu diêu rất tự tại, “Ngươi dám can đảm ở trước mặt hắn đối đãi với nữ tử kia như vậy, nhất định là muốn ăn một chút đau khổ rồi.” Trong đám sương khói hừng hực đằng sau có một nam tử hạt y [2] khom người nói: “Thuộc hạ vô dụng.” “Thái Phùng không cần tự trách, Thương Tiêu đã là thiên ma [3], ma thần bất tử bất diệt, trong thiên hạ này ai có thể cùng hắn đối đầu chứ?” Nam tử hơi hơi mở mắt ra, một đôi mắt màu xám trong sương mù mông lung tản ra khí tức cơ trí. Thế nhưng trong cặp mắt trong suốt kia lại không có tiêu cự, đồng tử ám ách, chính xác là đã mù rồi! Nam tử hơi chống người sờ sờ mắt, than nhẹ một tiếng: “Không ai có thể hiểu rõ sự cường đại của hắn hơn ta.” “Cung chủ… Còn có trinh thám báo lại, Nhan Nhược Nhất sáng sớm nay đã rời khỏi quân doanh của yêu tộc, không biết đi phương nào.” “À.” Nam tử làm như có chút kinh ngạc, thoáng trầm tư giây lát, thản nhiên nói, “Đi tìm một chút đi, nếu như cố nhân đã trở về, chúng ta cũng phải có chút lễ nghĩa, dùng danh nghĩa của ta tặng nàng ta một phần quà đi.” Thái Phùng giật mình, lại nghe Quý Tử Hiên nói, “Ngươi tạm thời đi Khuynh Nguyệt xem xem, chọn một con yêu thú rồi thả ra, ta nhớ hình như có một con hổ quái tên Mã Phúc mỗi ngày đều rất hoạt bát, vậy để nó ra ngoài sinh sống đi, đừng quan tâm nó.” Thái Phùng hiểu ý cười: “Vâng” Cửa lớn của Thanh Tuyết trì kẽo kẹt vang lên một tiếng rồi đóng lại, Quý Tử Hiên vén mái tóc của mình lên khỏi mặt nước, chỉ chốc lát sau những bọt nước trên đuôi tóc liền ngưng tụ thành sương lạnh. Đưa tay vân vê, để toàn bộ những giọt sương tan vào nước. Bạc môi hé mở, hắn lãnh đạm thì thầm một cái tên: “Thương Tiêu…” Bỗng nhiên tai Quý Tử Hiên động nhẹ, mù nhiều năm, động tĩnh cho dù nhỏ vụn đến đâu cũng đều chạy không khỏi lỗ tai hắn. Hắn tinh tế nghe, lại phát hiện thanh âm kia càng lúc càng lớn, hình như bay tới với tốc độ cực nhanh. Cẩn thận nghe lại lần nữa thì phát hiện là tiếng thét của nữ nhân. “Ba.” Một tiếng vang nhỏ, Quý Tử Hiên sắc mặt khẽ biến, kết giới trên Tầm Thường Cung mà lại bị phá! Hắn vừa muốn đứng dậy, tiếng thét kia càng phát ra lớn hơn. “Rầm” Nóc phòng như bị vật nặng nào va đập, nước Thanh Tuyết trì chấn động. Tiếp theo đó là một trận thanh âm rống to nát vụn, trộn lẫn những tiếng kêu “Nha! A! A! A!” này, một đoàn vật thể rốt cuộc nện phá trần nhà, cùng gạch ngói, xà gỗ của Thanh Tuyết trì đồng loạt lọt vào nước hồ, nước trào ra, tràn đầy phòng. Bụi bậm cùng gỗ vụn khiến nước hồ vốn thanh tịnh trong suốt trở nên đục ngầu không thôi.”Vật thể lạ lùng” ở trong nước giãy dụa một hồi lâu, rốt cuộc ngóc đầu lên, mặt mũi tèm lem, lung la lung lay từ trong nước đứng lên. Nghe được thanh âm mạc danh kì diệu, Quý Tử Hiên từ đầu chí cuối cũng chưa phát ra một âm thanh cảm khái nào. Nữ tử một thân hắc bào rộng vuốt mái tóc ướt đẫm rối tung ra sau, nhổ ra hai ngụm nước, phì phò thở dốc, lại hung hăng ho khan vài tiếng, rốt cuộc thấy được nam tử tuấn dật lõa thể đang tĩnh tọa ở một bên. Không khí tĩnh lặng vài giây. “A.” Nữ tử đột nhiên phản ứng lại, “Chẳng lẽ ngươi đang tắm?” Quý Tử Hiên chỉ cười không nói. “Thật có lỗi, ta không có luyện qua rơi tự do, không thể điều khiển phương hướng. Chỉ như vậy.” Nói xong liền hướng bên cạnh ao mà đi. Tiếng nước ào khiến Quý Tử Hiên đã nhận ra phương hướng của nàng. “Cô nương đây là muốn chạy sao?” “Làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta phụ trách?” “Ha.” Quý Tử Hiên bật cười, “Không phải, chỉ là muốn thỉnh giáo cô nương là làm sao phá được kết giới trên đỉnh đầu.” “Kết giới?” Nữ tử ngẩng đầu nhìn lên trên, lại dùng sức nhớ lạ, có chút khó hiểu nhìn chằm chằm Quý Tử Hiên nói: “Cái so với màng trinh còn không đâm thủng được kia gọi là kết giới?” Không khí lặng im hai giây. Quý Tử Hiên vừa hồi phục tinh thần lại nói: “Thỉnh giáo quý danh của cô nương.” Nữ tử anh tuấn phất phất tóc ướt: “Mạc Mặc. Ngươi có thể gọi ta là Mạc Mạc cũng có thể gọi ta là Mặc Mặc.” “… Tên này rất đẹp.” Không để ý tới lời hắn khen tặng, Mạc Mặc xoay người liền đi, Quý Tử Hiên lại nói, “Cô nương chậm đã.” Lời này còn chưa nói xong, bên ngoài Thanh Tuyết trì liền truyền đến đông đảo tiếng bước chân, một nữ tử ở bên ngoài cao giọng nói: “Cung chủ, vừa rồi có dị vật xuyên thấu kết giới, rơi vào trong Thanh Tuyết trì, cung chủ có sao không?” Quý Tử Hiên không để ý tới thuộc hạ lo lắng bên ngoài, ngược lại cười nói với Mạc Mặc : “Cô nương hôm nay có nguyện ý cùng ta thưởng thức tiệc tối không?” Người bên ngoài không nhận được câu trả lời, lại lo lắng hỏi lần nữa. Trong lời nói đã mang ý tứ phá cửa mà vào. Mạc Mặc nhìn một màn này, đã hiểu: “Ngươi uy hiếp ta? Không cùng ngươi dùng cơm, liền bị bắt giữ?” Quý Tử Hiên cười điềm đạm. Mạc Mặc cũng cười, kiêu ngạo nói: “Ta không sợ ngươi uy hiếp. Những người ngoài cửa này không làm gì được ta.” “À?” Quý Tử Hiên cảm thấy khá hứng thú nhếch mi, sau đó cười ôn hòa, “Cô nương có thể thử xem.” Mạc Mặc bò khỏi hồ, phất phất tóc, ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ đi hướng cửa lớn, chậm rãi từ trong lòng ngực lấy ra một cây mộc trượng ngắn màu đen: “Ngươi đừng hối hận là được.” [1] La lị: trước kia là tên một tiểu thuyết của Mỹ, nhân vật nữ chính tên Lolita, sau này được Nhật Bản phát triển thành một loại văn hóa, dùng để hình dung những cô bé, hoặc sử dụng trên những sự vật tương quan với nhau. - Chú thích của TT: Thời trang Lolita được định nghĩa như là một phong các thời trang đường phố xuất phát từ Nhật, nhưng lại chịu sự ảnh hưởng của phong cách thời trang từ thời nữ hoàng Victoria ở Anh vào thế kỉ 17, và được trang trí bằng những hoa văn tinh xảo theo phong cách Rococo của Pháp thế kỉ thứ 18. - Về Lolita các nàng có thể tìm hiểu thêm ở đây: lolita [2] Hạt y: y phục màu hạt dẻ (tức màu nâu). [3] Thiên ma: “ma” trong tiếng Việt có lẽ không đáng sợ bằng “quỷ”, nhưng đối với TQ mà nói thì ngược lại, “quỷ” là những linh hồn sau khi chết không được quy tiên, cũng không đầu thai, còn “ma” dùng để nói về những con quỷ đi theo con đường bất đạo và đã tu luyện đến mức kinh thiên động địa, đạt trình độ cao nhất trong giới ma quỷ. Từ “thiên” chỉ để tăng thêm sức đáng sợ cho từ “ma” sau nó. Edit: Bùm Bùm Beta: Tiểu Tuyết
“Nghe những tiểu yêu ở U Đô nói đây là ngôn ngữ quê nhà của ngươi, hình dung những cô gái dễ thương. Ta cảm thấy nói rất thuận miệng nên ghi lại. Ta dùng từ được không?” Nhược Nhất có chút vô lực kéo kéo khóe miệng, Tử Đàn nói tiếp, “Chỉ có thể tiễn ngươi đến đây, ở đây ta có chút ngân lượng ngươi cầm lấy mà dùng trên đường.” Nhược Nhất không khách khí với nàng, tiếp nhận ngân lượng. Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Vũ La nàng không thể không hỏi: “Tử kết là cái gì? Vũ La vì sao không cho ta đi?” Tử Đàn híp mắt, mỉm cười nói: “Nhan cô nương, bây giờ ngươi chỉ cần tin ta sẽ không hại ngươi là được rồi. Nếu ngươi lo lắng việc Tiêu Nhi hạ chú ngươi sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì càng không cần, khi ta bắt mạch cho ngươi đã phát hiện, loại ấn hắn hạ tuy khó giải, nhưng cũng không cường liệt, với cường độ này, trong vòng hai tháng không giao hợp cũng không sao. Hai tháng sau thì…” Tử Đàn mặt mày khẽ động, độ cong khóe môi trở nên quỷ dị, “Tiêu Nhi xưa nay luôn nghe lời ta, ta nói tỉ mỉ cho hắn, hắn chắc chắn sẽ giải cho ngươi, dù sao loại sự tình này, khiến ta cũng rất khó xử.” Những lời này Nhược Nhất nghe đến mà rũ mắt xuống. Nàng nghĩ: Đúng rồi, làm sao mà không khó xử cho được, có nữ tử nào lại nguyện ý nhìn phu quân của mình ôm nữ nhân khác trong lòng cơ chứ… Tử Đàn đánh giá thần sắc Nhược Nhất một chốc, đôi mắt xẹt qua một tia cười nhạt nói: “Tạm biệt tại đây đi, hai tháng sau, Nhược Nhất chớ quên ước định trên U Đô Sơn.” Nói xong xoay người liền rời khỏi. Thấy nàng phải đi, Nhược Nhất mạnh mẽ tỉnh lại, vội vàng kéo tay áo Tử Đàn: “Cái kia, ta còn muốn hỏi một chút. Hai, hai trăm năm trước, phương pháp ta trị liệu cho ngươi, ngươi có nói cho Thương Tiêu không? “Một chữ cũng không nói.” Không phải không muốn nói, mà là không thể nói. Tử Đàn thần sắc ảm đạm,cho dù nàng đã che dấu hết thảy, nhưng vẫn không ngăn cản được hắn nhập ma. Nhược Nhất như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại nói: “Vây bây giờ… trong Bạch Môn trên đỉnh Hàn Ngọc còn cây không?” Trong mắt Tử Đàn tức thì xẹt qua một tia kinh ngạc: “Có.” Đôi mắt sáng ngời, Nhược Nhất hỏi một cách mong đợi: “Cây kia, bây giờ vẫn còn sống chứ?” “Sống rất tốt.” Đáy lòng vui vẻ, nàng không tự chủ được giương lên nụ cười mỉm: “Đa tạ.” Trong lòng Nhược Nhất vui mừng không thôi: Huân Trì, hai trăm năm rồi, ngươi đã có thể tu được chân thân rồi phải không? Lần này trở về, nếu có thể gặp lại ngươi, đó là phúc ba đời của ta. Tử Đàn mới trở lại quân doanh, Vũ La liền vội vội vàng xông tới bên người nàng, tiện tay bày cái kết giới cách âm, liền làm một bộ dáng khởi binh vấn tội: “Tử kết mà biểu ca hạ! Kết ấn hai người cùng sống một mệnh, nếu một người chết đi, người còn lại sẽ cùng xuống hoàng tuyền! Tử Đàn tỷ ngươi bỏ mặc A Nhan một mình bên ngoài, nàng chỉ là loài người, nếu vô ý bị cái gì không có mắt giết, chẳng lẽ ngươi để biểu ca chôn cùng sao? Mong hơn trăm năm, biểu ca thật vất vả mới khôi phục lại bộ dáng trước kia, ngươi…” “Vũ La, biểu ca ngươi sẽ không để nàng chết.” Tử Đàn thản nhiên nói, “Mà ta cũng tuyệt sẽ không để ai giết Tiêu Nhi.” Đã lâu không thấy qua thần sắc của Tử Đàn như vậy, Vũ La ngẩn ra, cuối cùng trầm mặc lại. Lúc Thương Tiêu tỉnh lại thì trời sớm đã sáng trưng. Tử Đàn ngồi bên cạnh đang bắt mạch cho hắn. Hắn mơ hồ trong chốc lát, không biết bản thân vì sao từ trong vạn năm huyền băng đến nơi này. Trong trí nhớ phảng phất có một thanh âm ôn nhuận của nam tử đang nói: “Nàng đã trở lại, ngươi nên đi tìm nàng.” Sau đó hình như có cỗ gió ấm làm tan đi lớp băng đông cứng tay chân hắn… Nàng đã trở lại. Nhan Nhược Nhất! Mạnh mẽ bừng tỉnh, cảnh tượng của hôm qua đồng loạt xông lên đầu. đầu ngón tay Thương Tiêu hơi hơi động, theo bản năng bắt đầu tra xét phương hướng của Nhược Nhất, đột nhiên hai tròng mắt hắn trợn lên, gạt tay Tử Đàn ra, ngay cả áo khoác cũng không mặc liền đi ra ngoài. Tử Đàn cũng không tức giận, không chút hoang mang nói: “Sáng nay một mình nàng ta đã rời khỏi, nói là vô luận ngươi làm gì, nàng ta chỉ sống theo ý nguyện của mình.” Thân ảnh bước nhanh đột nhiên ngưng lại. Sau một lúc lâu, sống lưng thẳng tắp tựa hồ cong lại: “Nàng có còn nói gì nữa không.” Thanh âm khàn khàn mà bất lực. Tử Đàn híp mắt cười: “Ừm, còn hỏi ta cây trong Bạch Môn trên đỉnh Hàn Ngọc còn sống không. Ta nói, sống rất tốt. Nàng liền cười đến rất ôn nhu mà rời đi.” Lời vừa nói ra, bóng lưng Thương Tiêu cứng đờ. Không nói gì nữa. Tầm Thường Cung, Thanh Tuyết trì (hồ). Nhiệt khí bốc hơi, sương khói mù mịt, nam tử trần truồng dựa nghiêng bên hồ vắng vẻ. Hai mắt khẽ nhắm, bọt nước trên mặt từ khuôn mặt trơn bóng từ từ trượt xuống. Bạc môi, cổ, xương quai xanh, cuối cùng vô thanh vô tức dung nhập vào trong đại trì, từng sợi tóc dài đen nhánh tùy ý tán trong nước, tỏa ra phong thái thanh dật bất phàm . “Nhan Nhược Nhất trở về hắn liền tỉnh. Thật sự là rất để ý mà.” Hắn đưa tay kéo những sợi tóc đang phiêu diêu rất tự tại, “Ngươi dám can đảm ở trước mặt hắn đối đãi với nữ tử kia như vậy, nhất định là muốn ăn một chút đau khổ rồi.” Trong đám sương khói hừng hực đằng sau có một nam tử hạt y [2] khom người nói: “Thuộc hạ vô dụng.” “Thái Phùng không cần tự trách, Thương Tiêu đã là thiên ma [3], ma thần bất tử bất diệt, trong thiên hạ này ai có thể cùng hắn đối đầu chứ?” Nam tử hơi hơi mở mắt ra, một đôi mắt màu xám trong sương mù mông lung tản ra khí tức cơ trí. Thế nhưng trong cặp mắt trong suốt kia lại không có tiêu cự, đồng tử ám ách, chính xác là đã mù rồi! Nam tử hơi chống người sờ sờ mắt, than nhẹ một tiếng: “Không ai có thể hiểu rõ sự cường đại của hắn hơn ta.” “Cung chủ… Còn có trinh thám báo lại, Nhan Nhược Nhất sáng sớm nay đã rời khỏi quân doanh của yêu tộc, không biết đi phương nào.” “À.” Nam tử làm như có chút kinh ngạc, thoáng trầm tư giây lát, thản nhiên nói, “Đi tìm một chút đi, nếu như cố nhân đã trở về, chúng ta cũng phải có chút lễ nghĩa, dùng danh nghĩa của ta tặng nàng ta một phần quà đi.” Thái Phùng giật mình, lại nghe Quý Tử Hiên nói, “Ngươi tạm thời đi Khuynh Nguyệt xem xem, chọn một con yêu thú rồi thả ra, ta nhớ hình như có một con hổ quái tên Mã Phúc mỗi ngày đều rất hoạt bát, vậy để nó ra ngoài sinh sống đi, đừng quan tâm nó.” Thái Phùng hiểu ý cười: “Vâng” Cửa lớn của Thanh Tuyết trì kẽo kẹt vang lên một tiếng rồi đóng lại, Quý Tử Hiên vén mái tóc của mình lên khỏi mặt nước, chỉ chốc lát sau những bọt nước trên đuôi tóc liền ngưng tụ thành sương lạnh. Đưa tay vân vê, để toàn bộ những giọt sương tan vào nước. Bạc môi hé mở, hắn lãnh đạm thì thầm một cái tên: “Thương Tiêu…” Bỗng nhiên tai Quý Tử Hiên động nhẹ, mù nhiều năm, động tĩnh cho dù nhỏ vụn đến đâu cũng đều chạy không khỏi lỗ tai hắn. Hắn tinh tế nghe, lại phát hiện thanh âm kia càng lúc càng lớn, hình như bay tới với tốc độ cực nhanh. Cẩn thận nghe lại lần nữa thì phát hiện là tiếng thét của nữ nhân. “Ba.” Một tiếng vang nhỏ, Quý Tử Hiên sắc mặt khẽ biến, kết giới trên Tầm Thường Cung mà lại bị phá! Hắn vừa muốn đứng dậy, tiếng thét kia càng phát ra lớn hơn. “Rầm” Nóc phòng như bị vật nặng nào va đập, nước Thanh Tuyết trì chấn động. Tiếp theo đó là một trận thanh âm rống to nát vụn, trộn lẫn những tiếng kêu “Nha! A! A! A!” này, một đoàn vật thể rốt cuộc nện phá trần nhà, cùng gạch ngói, xà gỗ của Thanh Tuyết trì đồng loạt lọt vào nước hồ, nước trào ra, tràn đầy phòng. Bụi bậm cùng gỗ vụn khiến nước hồ vốn thanh tịnh trong suốt trở nên đục ngầu không thôi.”Vật thể lạ lùng” ở trong nước giãy dụa một hồi lâu, rốt cuộc ngóc đầu lên, mặt mũi tèm lem, lung la lung lay từ trong nước đứng lên. Nghe được thanh âm mạc danh kì diệu, Quý Tử Hiên từ đầu chí cuối cũng chưa phát ra một âm thanh cảm khái nào. Nữ tử một thân hắc bào rộng vuốt mái tóc ướt đẫm rối tung ra sau, nhổ ra hai ngụm nước, phì phò thở dốc, lại hung hăng ho khan vài tiếng, rốt cuộc thấy được nam tử tuấn dật lõa thể đang tĩnh tọa ở một bên. Không khí tĩnh lặng vài giây. “A.” Nữ tử đột nhiên phản ứng lại, “Chẳng lẽ ngươi đang tắm?” Quý Tử Hiên chỉ cười không nói. “Thật có lỗi, ta không có luyện qua rơi tự do, không thể điều khiển phương hướng. Chỉ như vậy.” Nói xong liền hướng bên cạnh ao mà đi. Tiếng nước ào khiến Quý Tử Hiên đã nhận ra phương hướng của nàng. “Cô nương đây là muốn chạy sao?” “Làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta phụ trách?” “Ha.” Quý Tử Hiên bật cười, “Không phải, chỉ là muốn thỉnh giáo cô nương là làm sao phá được kết giới trên đỉnh đầu.” “Kết giới?” Nữ tử ngẩng đầu nhìn lên trên, lại dùng sức nhớ lạ, có chút khó hiểu nhìn chằm chằm Quý Tử Hiên nói: “Cái so với màng trinh còn không đâm thủng được kia gọi là kết giới?” Không khí lặng im hai giây. Quý Tử Hiên vừa hồi phục tinh thần lại nói: “Thỉnh giáo quý danh của cô nương.” Nữ tử anh tuấn phất phất tóc ướt: “Mạc Mặc. Ngươi có thể gọi ta là Mạc Mạc cũng có thể gọi ta là Mặc Mặc.” “… Tên này rất đẹp.” Không để ý tới lời hắn khen tặng, Mạc Mặc xoay người liền đi, Quý Tử Hiên lại nói, “Cô nương chậm đã.” Lời này còn chưa nói xong, bên ngoài Thanh Tuyết trì liền truyền đến đông đảo tiếng bước chân, một nữ tử ở bên ngoài cao giọng nói: “Cung chủ, vừa rồi có dị vật xuyên thấu kết giới, rơi vào trong Thanh Tuyết trì, cung chủ có sao không?” Quý Tử Hiên không để ý tới thuộc hạ lo lắng bên ngoài, ngược lại cười nói với Mạc Mặc : “Cô nương hôm nay có nguyện ý cùng ta thưởng thức tiệc tối không?” Người bên ngoài không nhận được câu trả lời, lại lo lắng hỏi lần nữa. Trong lời nói đã mang ý tứ phá cửa mà vào. Mạc Mặc nhìn một màn này, đã hiểu: “Ngươi uy hiếp ta? Không cùng ngươi dùng cơm, liền bị bắt giữ?” Quý Tử Hiên cười điềm đạm. Mạc Mặc cũng cười, kiêu ngạo nói: “Ta không sợ ngươi uy hiếp. Những người ngoài cửa này không làm gì được ta.” “À?” Quý Tử Hiên cảm thấy khá hứng thú nhếch mi, sau đó cười ôn hòa, “Cô nương có thể thử xem.” Mạc Mặc bò khỏi hồ, phất phất tóc, ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ đi hướng cửa lớn, chậm rãi từ trong lòng ngực lấy ra một cây mộc trượng ngắn màu đen: “Ngươi đừng hối hận là được.” [1] La lị: trước kia là tên một tiểu thuyết của Mỹ, nhân vật nữ chính tên Lolita, sau này được Nhật Bản phát triển thành một loại văn hóa, dùng để hình dung những cô bé, hoặc sử dụng trên những sự vật tương quan với nhau. - Chú thích của TT: Thời trang Lolita được định nghĩa như là một phong các thời trang đường phố xuất phát từ Nhật, nhưng lại chịu sự ảnh hưởng của phong cách thời trang từ thời nữ hoàng Victoria ở Anh vào thế kỉ 17, và được trang trí bằng những hoa văn tinh xảo theo phong cách Rococo của Pháp thế kỉ thứ 18. - Về Lolita các nàng có thể tìm hiểu thêm ở đây: lolita [2] Hạt y: y phục màu hạt dẻ (tức màu nâu). [3] Thiên ma: “ma” trong tiếng Việt có lẽ không đáng sợ bằng “quỷ”, nhưng đối với TQ mà nói thì ngược lại, “quỷ” là những linh hồn sau khi chết không được quy tiên, cũng không đầu thai, còn “ma” dùng để nói về những con quỷ đi theo con đường bất đạo và đã tu luyện đến mức kinh thiên động địa, đạt trình độ cao nhất trong giới ma quỷ. Từ “thiên” chỉ để tăng thêm sức đáng sợ cho từ “ma” sau nó. Edit: Bùm Bùm Beta: Tiểu Tuyết
/72
|