Lúc Nhược Nhất chạy về chỗ cũ, khe núi nơi Cửu Man rơi xuống đã không còn màn bụi mờ bao quanh nữa, nó giống như thực thanh thản ngồi ở khe núi, chín đầu giao lại như đang đùa nghịch. Nhược Nhất lo lắng chạy tới, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của một người. “Đinh linh.” Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, ngăn bước chân của Nhược Nhất lại. Ở chỗ rẽ phía trước, có một người thần bí bịt mặt khoanh tay đứng yên, tựa hồ như đã đứng đó chờ nàng từ rất lâu. Nhược Nhất ngẩn ra, nghĩ thầm, Tử Ly chính là Thương Tiêu, như vậy hắn là ai? Vì sao lại hết lần này đến lần khác ra tay cứu giúp nàng? Thế nhưng cứ mặc kệ hắn là ai, hiện tại quan trọng trước mắt chính là phải đối phó với Cửu Man kia. Nhược Nhất lập tức ổn định lại tinh thần, nói: “Hiệp sĩ, hai lần trước ân cứu mạng của hiệp sĩ, mặc kệ đó là do trùng hợp hay là cố tình, Nhan Nhược Nhất vẫn sẽ mãi ghi nhớ ở trong lòng. Mà hôm nay, nếu hiệp sĩ có thể nguyện ý trợ giúp ta thêm một lần nữa, Nhược Nhất ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích, nếu ngươi không muốn cùng tham dự, ta đương nhiên sẽ không miễn cưỡng. Hiệp. . . . . .” “Yêu thú thượng cổ Cửu Man, trước khi bị phong ấn đã mang ma khí, chính là điềm báo nhập ma.” Nam nhân thần bí kia liền cắt ngang lời nói của Nhược Nhất, giọng nói của hắn cực kỳ mơ hồ, không thể phân biệt được là già hay trẻ, nhưng tiết tấu cùng ngữ khí nói chuyện của hắn khiến cho Nhược Nhất cảm giác có một chút quen thuộc, “Mới vừa rồi vị thiếu hiệp kia đã bị Cửu Man nuốt vào trong bụng. . . . . .” Nhược Nhất vừa nghe xong, thần sắc đột nhiên biến đổi, mắt dồn sức trừng về phía Cửu Man —— bộ dạng của hắn như vậy quả thật rất giống như đã ăn được một bữa no nê. Có thể nào hắn đã đang tiêu hóa Thương Tiêu . . . . . . Nhược Nhất lập tức luống cuống, cũng không quản phía trước có đường đi hay không, liền nhanh chóng nhìn chằm chằm Cửu Man mà xông thẳng tới hướng đó. “Đinh linh.” Chuông bạc lại vang lên thêm một tiếng, ngay lập tức động tác của Nhược Nhất cứng đờ, giống như bị điểm huyệt đứng ở một chỗ. Trong giọng nói của nam nhân thần bí kia mang theo một sự mỉa mai, nói: “Sức mạnh của yêu quái đều có liên hệ với nội dan ở bên trong, nội đan của Cửu Man nằm ở sâu trong bụng. Thể xác bên ngoài rất kiên cố, không phải thiên lôi thì không thể bổ ra được. Bây giờ thực chỉ có duy nhất một cách, chính là chủ động bị hắn cắn nuốt, xâm nhập vào bên trong bụng hắn, phá đi nội đan, đây cũng chỉ là cách tìm đường thắng trong cảnh nguy hiểm. Như vậy, Thương Tiêu chính là chủ động nhảy vào miệng của Cửu Man? Tinh thần của Nhược Nhất hơi bình tĩnh lại. “Trong tình trạng hiện giờ, Cửu Man mặc dù bị suy yếu, nhưng nội đan nên trong đã tích lũy yêu khí vạn năm. Dựa vào sức lực của thiếu niên hiệp kia, thực không thể phá nó được. Hiện giờ, chỉ có thể nhờ vào lực phong ấn của thần linh thượng cổ lưu lại để trấn áp.” “Phong ấn?” Nhược Nhất mở miệng nói, “Thương Tiêu tu luyện theo sát đạo, hắn làm sao có thuật Phong Ấn gì!” Nếu hắn có, thì hai trăm năm trước cần gì phải mượn tay với Tử Đàn, giam cầm bản thân mình trong huyền băng. “Hắn không được, nàng được.” Nam nhân thần bí kia bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Hiện giờ chỉ có nàng mới có thể giúp hắn.” “Ta?” Nhược Nhất liền nghĩ đến năng lực bên trong thân thể của mình, không cách nào áp chế được hiếu kỳ trong lòng: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi là ai? Ngươi biết được điều gì sao!” “Thương Tiêu cũng không còn mạng để đợi ta trả lời câu hỏi của nàng.” Chỉ một câu nói liền đem mọi hiếu kỳ bao trùm trong đầu của Nhược Nhất áp chế xuống. Nam nhân thần bí nói tiếp, “Ta có thể trợ giúp nàng vào trong cơ thể của Cửu Man mà không bị tiêu hóa, nàng hãy mau chóng tìm nội đan của Cửu Man, đem phong ấn lại, nếu không, ma khí của Thương Tiêu mà bị ma khí của Cửu Man dẫn dụ ra, sự việc lúc đó càng khó có thể giải quyết .” Chuông bạc vang lên một tiếng, Nhược Nhất lúc này có thể cảm thấy thân thể mình liền trở nên nhẹ hẫng, có thể hoạt động tự do trở lại. “Bây giờ, ta đưa nàng qua đó, để Cửu Man ăn thịt.” Nhược Nhất nghe sơ qua lời này, trong lòng rùng mình một chút, nam nhân thần bí nhận ra được tâm lý của Nhược Nhất: “Nàng sợ có đúng không?” “Sợ.” Nhược Nhất nói, “Nhưng nhất định phải đi.” Ánh mắt nàng liền sáng quắc, nhìn nam nhân thần bí đang im lặng. Dưới chân gió nổi lên, nam nhân thần bí làm phép khiến cho Nhược Nhất bay lên trời, hắn vung tay lên, Nhược Nhất chỉ cảm thấy dưới chân chợt xuất hiện một cỗ lực mạnh mẽ đẩy về phía trước, người nàng bay thẳng về hướng Cửu Man. Thấy thân hình to lớn của Cửu Man ngày càng gần, khiến cho người ta thập phần hoảng sợ. Trên cái lưng có những thứ giống như mũi khoang nhô ra, chín cái đầu hiện ra những xương nhỏ nhọn sắc, cùng với chín cái miệng cứng chắc, thấy thế trong lòng Nhược Nhất liền phát run. Nàng cảm giác mình tựa như một con muỗi, nhẹ nhàng nhanh chóng sẽ tan xương nát thịt. Trong đầu Nhược Nhất đang suy nghĩ lát nữa sẽ phải đâm đầu như thế nào vào trong miệng của Cửu Man, cũng không dự đoán được một trong chín cái đầu kia đã luôn theo dõi nàng, miệng từ từ há ra. Nhược Nhất đột nhiên ngửi được một cỗ tanh tưởi, phía sau quang ảnh liền tối sầm lại, nàng quay nhanh đầu nhìn lại, nhất thời trong lòng không thôi kinh hãi, miệng Cửu Man đang tới gần cực nhanh, nàng thậm chí có thể thấy được rành mạch cấu tạo miệng của nó, đầu lưỡi một màu đen thui, mặt trên đầy những nhú lưỡi thô ráp. Nhược Nhất theo bản năng muốn chạy trốn đi, nhưng miệng Cửu Man ngay lập tức liền bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên một lực hút đem nàng cuốn kéo vào bên trong. Ánh sáng hoàn toàn nhanh chóng biến mất, Nhược Nhất ngã nhào ở trên đầu lưỡi của Cửu Man, quần áo của nàng bị nhú lưỡi kéo xuống, nàng tựa như viên kẹo, nhanh như chớp liền theo hướng khoang miệng sâu của Cửa Man trôi đi. Cổ họng Cửu Man liền bắt đầu khởi động một cái, Nhược Nhất hoàn toàn không thể phản kháng cứ thế bị nuốt đi xuống. Thì ra, cảm giác bị ăn là như thế này, Nhược Nhất nghĩ, may mắn là Cửu Man không có thói quen nhai kỹ thức ăn. Theo chất lỏng nhày dính đi xuống, Nhược Nhất dần dần cảm thấy nóng bỏng khi đụng tới chỗ chất lỏng, trong lòng Nhược Nhất biết được đây chính là dịch tiêu hóa của Cửa Man, trong lòng nàng có chút lo lắng, sợ còn chưa có tới dạ dày thì đã bị tiêu hóa thành một bộ xương rồi, thế nhưng cảm giác bị nóng bỏng đạt tới mức độ nhất định, thì lại đột nhiên dừng lại. Trong lòng Nhược Nhất biết rõ nhất định nam nhân thần bí kia thi triển pháp thuật gì đó trên người nàng đã có tác dụng . Tinh thần Nhược Nhất liền ổn định, không có một chút sợ hãi, nhanh chóng đứng lên. Lại trượt một lần nữa, lần này Nhược Nhất cảm giác thân mình buông lỏng, lọt vào một khoảng không gian rất lớn. Bốn phía xung quanh là vách tường bằng thịt cực mềm, Nhược Nhất tiến lên một bước, liền cảm thấy dưới chân có một đống dịch nhày cao tới đầu gối. Có lẽ nơi này chính là dạ dày của Cửu Man. Ở đây mùi vị chua thối càng nồng nặc, khiến Nhược Nhất mới hít một hơi liền phải chảy ròng nước mắt. Nhược Nhất cúi xuống xé vài mảnh váy dưới chân, qua loa bịt miệng mũi lại, trong bóng tối của dạ dày Cửu Man, Nhược Nhất bước thấp bước cao đi về một hướng, rốt cục nàng cũng đụng tới vách dạ dày, rồi men theo nó mà tiếp tục đi xuống phía dưới. Trong bóng tối bao trùm, trừ âm thanh bị khuấy động của chất lỏng dưới chân, cái gì Nhược Nhất cũng không có nghe thấy, trời sinh con người vốn sợ hãi bóng tối khiến chân nàng có chút run rẩy, hơn nữa đây là một nơi cảnh tượng hoàn toàn lạ lẫm, cũng không ai biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. . . . . . Vách dạ dày đột nhiên nổi lên một trận nhu động kịch liệt, Nhược Nhất giữ vững không được, liền chật vật ngã xuống, trong nháy mắt dịch dạ dày Cửu Man liền tràn đầy vào miệng mũi của nàng, cảm giác bị nóng bỏng kéo dài xuống khắp cơ thể, chất lỏng nhớp nháp ấy khiến nàng thập phần khổ cực, liên tục làm cho nàng phải nôn ói, ho khan. Vất vả thêm một lần nữa mới đứng lên được, miệng cùng mũi khó chịu tột cùng khiến cho nàng đầu óc hỗn độn, không dám nhúc nhích tiến về phía trước nửa bước. Trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng “ợ” rất lớn, chính là của Cửu Man phát ra. Ợ cái gì mà ợ! Nhược Nhất cơ hồ muốn chửi ầm lên, cái âm thanh kia ở trong khoảng không dạ dày càng ngày càng lớn, mặc dù Nhược Nhất đã gắt gao che cái lổ tai, nhưng lồng ngực vẫn là bị chấn động phát đau đớn. Nghỉ ngơi một hồi lâu, nén nhịn xuống thân thể không được khỏe, Nhược Nhất vất vả cất bước tiếp tục men theo vách dạ dày mà đi tới trước. Không thể lùi bước cũng không thể dừng lại, bởi vì nàng biết Thương Tiêu cũng đang ở trong bụng của Cửu Man, Nhan Nhược Nhất liền nhanh chóng chấm dứt những suy nghĩ về đường lui của mình. Nhược Nhất không biết đã đi được bao lâu, đôi mắt của nàng bị mùi chua thối trong dạ dày xông lên, khiến mắt nàng không chảy ra được nước mắt nữa, khô khốc đau đớn. Đi qua một cái đường hẹp, bỗng nhiên trước mắt hiện lại một tia sáng nhạt. Mặc dù ánh sáng khá mờ, nhưng trong cái không gian u tối như thế này thì chói sáng không ngừng. Trong lòng Nhược Nhất suy nghĩ, đi về hướng tia sáng đó. Tiến lên từ từ, Nhược Nhất cảm thấy được dịch dạ dày dưới chân càng ngày càng ít dần, mùi vị chua thối đâm vào mũi cũng dần dần biến mất. Ngược lại, ánh sáng kia thì ngày càng tỏa sáng đến chói mắt. Đi đến cuối vách dạ dày, trước mắt không gian liền trở nên rộng sáng, trong không gian này, ở phía trên cao hơn đầu người thấy có một đại kim châu đang di động trong khoảng không, chiếu rọi sáng ngời khắp bốn phía. Thế nhưng ở trên viên kim châu này, Nhược Nhất lại mơ hồ thấy có vài tia màu đen di động, không ngừng xoay tròn quấn quanh viên kim châu. Kim châu này nhất định chính là nội đan của Cửu Man, thế nhưng tia màu đen kia chính là cái gì? Chẳng lẽ theo lời nam nhân thần bí kia nói, Cửu Man bị phong ấn trước khi nhập ma, đó có phải đều là ma khí của hắn hay không? Nhược Nhất tập trung nhìn vào, phát hiện có những tia màu đen không chỉ có quay chung quanh viên kim châu đang xoay tròn, mà còn có một tia lướt nhẹ nhàng đi ra ngoài, kéo dài tới một cái góc tối. Mà ở ngay trên mặt đất lại có một thanh trường kiếm, đó không phải là kiếm mà Tử Ly hay mang theo sao! Nhược Nhất liền chợt thấy rùng mình, dự cảm được có điều gì không lành, liền vội vàng chạy tới góc tối đó. Ở ngay vách tường thịt có một người, Nhược Nhất nhất thời giật mình, người cừng đờ. Mái tóc trắng, đồng tử màu đỏ máu, răng nanh và móng tay dài nhọn, khuôn mặt hiện lên yêu văn mày tím còn có ma ấn ký ở giữa mi tâm. Là Thương Tiêu, Thương Tiêu nhập ma, lần trước đã thấy, Nhược Nhất gặp qua một lần liền không thể quên. Hắn. . . . . . Quả thực là bị ma khí của Cửu Man ảnh hưởng rồi sao? “Thương Tiêu. . . . . .” Nhược Nhất run rẩy vươn tay ra, đầu ngón tay vừa mới đụng tới ống tay áo Thương Tiêu, Thương Tiêu cảm giác thân thể giống như bị cái gì đó đốt cháy, bỗng dưng nhảy ra xa mấy trượng: “Cút đi!” Hắn trầm giọng khẽ quát. Giọng nói cực kỳ run rẩy, tựa hồ như đang ra sức cật lực kiềm nén cái gì: “Không được phép tới gần ta.” Nhược Nhất hít sâu một hơi, thu hồi tay về, làm cho chính mình tỉnh táo lại: “Ta ngẫu nhiên không hiểu sau có được năng lực kỳ lạ, tuy rằng bây giờ ta không biết sử dụng nó như thế nào, nhưng mà ta sẽ thử giúp ngươi.” “Không cần.” Trên trán Thương Tiêu xuất hiện mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn dốc sức che giấu sự run rẩy của bản thân, “Cút đi. . . . . . Đi ra ngoài.” Nhược Nhất lại hít một hơi sâu, nói: “Thương Tiêu, nếu có thể, ta thật sự muốn thoát ra khỏi đây nhanh hơn so với ai khác. Nhan Nhược Nhất ta rất sợ đau hơn nữa lại càng sợ chết. Thế nhưng. . . . . .” Ánh mắt Nhược Nhất buông xuống, mang theo một chút giọng điệu chế giễu bản thân: “Dù ta cố tình như thế nào cũng trốn không thoát được.” Đôi mắt màu máu khẽ động, đồng tử đục ngầu từ từ phản chiếu rõ nét hình bóng của Nhược Nhất. Dáng vẻ của Nhược Nhất hiện tại, giống như trước kia nàng khi cầm chén mì khét dính do Thương Tiêu nấu, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, vừa ăn vừa mắng: “Lần sau người mà còn làm chuyện như vậy, cho dù ngươi nấu sơn hào hải vị mời ta đến ăn, ta cũng sẽ không tha thứ cho người.” Thế nhưng, mặc kệ lần sau Thương Tiêu lại làm chuyện gì, nàng vẫn là cầm chén mì khét dính, vừa khóc vừa nói ra những lời này. Hết lần này đến lần khác đều không nhẫn tâm nên đành phải tha thứ cho hắn. “Nhan Nhược Nhất. . . . . .” Trong ngực Thương Tiêu cảm thấy ấm áp, không biết vào lúc nào, ma ấn ở giữa lông mày đã dần dần phai nhạn. Vào đúng lúc này, thân thể Cửu Man bỗng nhiên bắt đầu chấn động kịch liệt, nội đan mãnh liệt bộc phát ra vô số tia sáng sắc bén, yêu lực nhất thời lan tỏa tràn khắp xung quanh. Hiển nhiên là bên ngoài đang có người đấu pháp với Cửu Man, có người đến giúp bọn họ hay sao? Thế nhưng đó chính là ai? Mặc kệ hắn là ai, hiện tại ai muốn tiêu diệt Cửu Man thì chính là đồng minh. Trong lòng Nhược Nhất vui vẻ, hiện tại coi như là trong ngoài cùng phối hợp? Nếu như Thương Tiêu có thể đè ép ma khí xuống, mặc dù nàng không thể phong ấn Cửu Man, nhưng hủy diệt nội đan cũng không phải là không thể. . . . . . Nàng đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong lúc đó yêu khí ánh sắc vàng của nội đan liền yếu đi, mà tia màu đen quấn quanh viên kim châu càng lúc càng di động mãnh liệt tựa như sương mù đang dần thấm vào bên trong kim đan, chỉ trong chốc lát bên trong kim đan liền có bóng đen rung động. Làn yêu khí trào ra dần dần hỗn tạp, mang một mùi cổ quái. Lúc này Nhược Nhất cảm thấy nội tâm bỗng nhiên buồn bực chịu không nỗi, thầm nghĩ phải hủy hoại cái gì đó mới được. Chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nàng cả kinh, trong lòng nhất thời biết rõ mình đang bị sự ảnh hưởng của ma khí. Thế nhưng vì sao ma khí này lại đột nhiên tăng vọt như thế? Chẳng lẽ hiện tại Cửu Man đang nhập ma hay sao? Vậy Thương Tiêu đâu? Nhược Nhất lo lắng nhanh chóng nhìn về phía Thương Tiêu, thế nhưng lại không còn thấy bóng người! “Thương Tiêu!” Nhược Nhất lớn tiếng la lên, hắn trốn đi, vì cái gì. . . . . . Vì sợ hãi sau khi nhập ma sẽ ngộ sát nàng hay sao? “Thương. . . . . .” Phía sau đột nhiên có một cỗ lực mạnh mẽ đánh úp lại, Nhược Nhất bị đánh té ngửa trên mặt đất, cổ nàng bị bóp chặt đến cứng ngắc, làm cả người nàng bị ấn chặt trên mặt đất, Nhược Nhất đưa tay gở cái bàn tay tái nhợt lạnh như băng kia, thế nhưng chút sức lực của nàng làm sao có thể so với sức mạnh của đối phương. Liều mạng mở to mắt, Nhược Nhất chăm chú quan sát thấy yêu văn trên gương mặt yêu ma kia ở trước mắt —— Thương Tiêu. . . . . . Edit: Hạnh Dung
Beta: Nguyệt Viên
Beta: Nguyệt Viên
/72
|