Mạc Mặc! Nhược Nhất hé môi, chưa kịp nặn ra một chữ cho thế giới đã bị một mảnh thảm đạm bao bọc. Thân ảnh Mạc Mặc lặng lẽ biến mất bên trong ánh hào quang lóa mắt kia… Thời gian tựa như tại điểm này cắt ra cái chỗ trống, bên tai Nhược Nhất chỉ còn tiếng khóc của hài nhi, có vẻ càng đặc biệt thê lương hơn. Tầm Thường Cung. Khuynh Nguyệt chậm rãi bước vào đại điện, nhưng lại không thấy Quý Tử Hiên vẫn thường ngày ngồi sau án thư xử lý công vụ. Nàng quay người lại tìm kiếm hướng lầu các (gác xép). Đến dưới lầu các thì thấy Thái Phùng đang đứng yên ở lối vào. Thái Phùng có chút bất lực cười nói với nàng: “Cung chủ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được đi lên.” Tiếp theo ắn bĩu môi, “Sáng sớm hôm nay vừa dậy đã như là đang nóng giận vậy, vẫn một mực đứng trên lầu các, không chịu xuống. Mới vừa rồi ta nghe thấy không ít động tĩnh ở trên, muốn đi xem, lại bị mũi dính đầy tro [1].” Khuynh Nguyệt gật gật đầu. Chưa kịp suy nghĩ gì, Quý Tử Hiên đã chậm rãi đi ra từ bên trong. “Cung chủ.” Hai người quỳ xuống đất hành lễ. Quý Tử Hiên thản nhiên ừ một tiếng, rồi đi thẳng. Hai người liếc nhau. Thái Phùng cười khổ: “Rốt cuộc là ai cư nhiên có năng lực khiến tâm tình cung chủ xấu như vậy, ngay cả mọi người cũng không muốn phản ứng.” Khuynh Nguyệt nhìn bóng dáng Quý Tử Hiên nhíu nhíu mày một cách kỳ quái: “Khi nãy ngươi có thấy không, ánh mắt cung chủ hình như có chút bất ổn.” “Bất ổn?” Nụ cười bên môi Thái Phùng lạnh đi, “Cung chủ luyện chính là đồng thuật, hai trăm năm trước sau khi bị Thương Tiêu hủy đôi mắt, mắt của cung chủ còn có thể bất ổn đi đâu nữa.” Cái gọi là đồng thuật, đơn giản là dựa vào hai mắt hoặc là mị hoặc, hoặc là uy hiếp, hoặc là trực tiếp công kích pháp thuật với kẻ địch. Quý Tử Hiên một lòng với phép thuật này, tinh lực cả đời cơ hồ đều dành cho nó. Hai trăm năm trước, Thương Tiêu phế đi đôi mắt của Quý Tử Hiên, chuyện này không khác với việc chém bốn vó của ngựa, hoặc là chặt đứt song chưởng của người luyện võ. Quý Tử Hiên mặc dù vẫn có thể cảm giác được hoàn cảnh xung quanh, nhưng trên phương diện pháp thuật mà nói, hắn đã là một nửa phế nhân. Bây giờ tất cả những gì hắn có, chỉ là một thân linh lực cường đại cùng cơ trí hơn người. Chống lại yêu vật tầm thường tất nhiên là không quan trọng, nhưng nếu muốn nói về đơn đả độc đấu, hắn so với Thương Tiêu đã sớm không thể đấu lại được. Khuynh Nguyệt nghe xong những lời này của Thái Phùng, mày vẫn cau lại khó hiểu. Cái nàng lo lắng chính là khuôn mặt của cung chủ tựa hồ có một cỗ khí huyết nồng đậm mùi tanh. Giống như là vừa cùng ai đại đấu một trận vậy… Trở lại tẩm cung, Quý Tử Hiên đóng cửa lại, lẳng lặng đứng ở phía sau cửa trong chốc lát. Hai mắt hắn vẫn không có ánh sáng như cũ, nhưng sắc màu đồng tử so với bình thường còn đen hơn nhiều. Như là rất mệt, hắn khép lại hai mắt, chậm rãi đi về hướng giường. Chưa đi được vài bước, thân hình hắn đột nhiên lung lay hai cái, đầu gối bỗng mềm nhũn, thẳng tắp mà quỳ rạp dưới đất, hắn vội đỡ lấy bên cạnh mà đứng, lật tay lại đưa lên mặt, che lại hai mắt. Giây lát, trong khe hở liền chảy ra bao nhiêu là huyết lệ(nước mắt bằng máu). Dòng máu đỏ tươi mang theo mùi tanh dọc theo mu bàn tay lướt qua xương cổ tay dần dần chảy vào trong tay áo. Nghỉ ngơi một hồi lâu, đau đớn trong mắt dần dần biến mất. Quý Tử Hiên cười đau khổ: hai trăm năm tu hành, vì hôm nay nhất thời mềm lòng mà bị phế đi. Hắn không nên nhúng tay, nhưng cảm giác được kiếp lôi kia một cái rồi một cái giáng xuống, giống như từng lá bùa giục hồn cứ làm rối loạn tất cả lý trí cùng kế hoạch của hắn… Cuối cùng khiến hắn trở nên thảm hại như bây giờ, nhưng mà, dù vậy, trái tim loạn lạc đã lâu của hắn, lúc này lại an tĩnh trở lại. “Rễ tình…” Quý Tử Hiên cười tự giễu nói, “Rốt cuộc vẫn là không thể triệt để cắt đứt được.” Một mình nghỉ ngơi không bao lâu, hắn liền nghe thấy bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, hắn ngồi trên giường, mới vừa buông rèm xuống thì gian ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. “Vào đi.” “Cung chủ.” Khuynh Nguyệt hành lễ. Đầu không có cúi xuống mà nhìn nhìn vào bên trong giường. “Chuyện gì?” Khuynh Nguyệt phục hồi tinh thần lại, nghiêm túc đáp: “Dựa theo cấp báo của thám tử ở Thanh Khâu, Toan Dữ Điểu hóa thành hình người.” Quý Tử Hiên nhíu màu. Đoạn thời gian trước mới nghe nói Toan Dữ Điểu đang ở Thanh Khâu cùng Thương Tiêu đấu triền miên, dựa vào tác phong làm việc của Thương Tiêu cùng Tử Đàn, sao lại để mặc Toan Dữ Điểu phá vỡ phong ấn thần mà hoàn toàn thức tỉnh… Liên tưởng đến mấy kiếp lôi đột nhiên biến mất khi nãy, Quý Tử Hiên đã biết nguyên nhân. Mà nay người đã được cứu, nhưng lại lưu lại Toan Dữ cái thứ đại phiền toái này. Thượng Cổ yêu thú một khi một con đã thức tỉnh, thế gian nhất định sẽ bị lấp đầy bởi ma khí, lúc đó ngày các yêu ma khác phá thổ mà lên chỉ sợ là sẽ càng đến càng nhanh.” Quý Tử Hiên trầm giọng nói: “Nhanh đi triệu đệ tử hồi cung.” Khuynh Nguyệt nói: “Cung chủ, sao không làm giống lần trước khi đối phó Cửu Man, chúng ta chỉ sống chết mặc bây, để Toan Dữ Điểu gây khó xử với yêu tộc, chúng ta cũng sẽ mượn đao giết người, hỗ trợ Toan Dữ, để nó diệt Thương Tiêu, sau đó lại diệt trừ Toan Dữ…” “Đao này không thể mượn.” Quý Tử Hiên lẳng lặng nói, “Toan Dữ nay đã hoàn toàn phá vỡ phong ấn, năng lực của Thượng Cổ yêu thú không thể xem nhẹ, lúc đó nếu hắn làm yêu tộc thiệt hại nặng nề, dựa vào năng lực tiên tộc ta đây nhất định khó có thể khiến hắn bị xử tử, nếu đến lúc đó, Cửu Châu chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán [2]. Ai cũng không đảm đương nổi cái bêu danh ấy.” “Là Khuynh Nguyệt lỗ mãng, thỉnh cung chủ trách phạt.” “Thôi, chúng ta cùng yêu tộc tranh chấp nhiều năm, cân nhắc nặng nhẹ như vậy sớm đã thành thói quen. Về sau, e là chúng ta tránh không được phải cùng yêu tộc hợp tác, ngươi thân là một trong Tứ tướng, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, sử dụng lời lẽ phải làm gương, tuyệt không thể như thế.” Quý Tử Hiên nói, “Đi triệu tập tất cả đệ tử của Tầm Thường Cung lại đây. Vân Chử đâu?” Khuynh Nguyệt cau mày một cách hiếm thấy: “Tự lần trước sau khi cùng cung chủ đi qua Anh Lương, hắn liền mang một thân thương tật luôn bôn ba bên ngoài, hối hả ngược xuôi, cũng không biết rốt cuộc muốn đi đây. bây giờ gấp gáp triệu hắn về chỉ sợ còn phải phí một lượng công phu.” Quý Tử Hiên yên lặng trong chốc lát, lại nói: “Vụ Quy đâu?” Ngữ khí hỏi ra cư nhiên mang theo một chút thở dài bất lực. Khuynh Nguyệt nghe nói đến tên này, gân xanh trên trán giật giật, ngại trước mặt Quý Tử Hiên nên nàng vẫn có lễ mà đáp: “Mười hai năm trước nói là muốn đi tiên đảo ngoài biển tìm một mỹ nhân ngư tuyệt đẹp về… để lấy rồi sinh nhi tử, từ lúc ra khơi đến nay cũng chưa từng nghe bất cứ tin tức gì của hắn.” Quý Tử Hiên thở dài một tiếng: “Thôi. Hắn đã quen tự do tản mạn, lần này cũng không phải là thật sự đến thời điểm nguy hiểm ngập đầu, mặc hắn đi đi.” Lại nghe Quý Tử Hiên dặn dò một số xong, Khuynh Nguyệt khom người rời khỏi điện, lúc sắp ra cửa, nàng như vô ý nhìn vào trong giường, trong lúc mơ hồ, nàng tựa hồ nghe thấy cường giả luôn bày mưu tính kế sau rèm sa kia mỏi mệt mà buông tiếng thở dài. Một tiếng này, nói không hết sự mệt mỏi. Thế nhưng nàng biết, lần sau khi gặp lại hắn, Quý Tử Hiên vẫn là Tầm Thường Cung chủ bễ nghễ thiên hạ ấy. Vô tình tất nhiên sẽ vô thương (thương đây nghĩa là chết). … Khi Nhược Nhất lần nữa tỉnh lại, ánh mặt trời đã lâu không thấy từ bên ngoài xuyên thấu qua song trúc của cửa sổ chiếu vào bên cạnh nàng. Vừa chuyển đầu thấy Huân Trì đang ở bên bàn sắp xếp thảo dược, hình như phát hiện phía sau có động tĩnh, hắn chậm rãi xoay người lại, ôn hòa cười: “Tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?” Nhược Nhất chớp mắt, kí ức trong não đột nhiên ập tới, nàng mạnh mẽ bắn người ngồi lên: “Mạc Mặc đâu?” Huân Trì vội ấn chặt nàng, nhẹ nhàng “hư” một tiếng, lại chỉ chỉ bên cạnh nàng. Nhược Nhất lúc này mới nhìn lại, chỉ thấy Mạc Mặc quần áo tả tơi nằm bên cạnh. Hài nhi béo ngậy cũng đang bình yên ngủ say, quyền đầu nho nhỏ của hắn túm chặt ngón trỏ của Mạc Mặc, nửa điểm cũng không buông lỏng. Sau khi trải qua truy sát kinh tâm động phách của kiếp lôi, thấy bọn họ mẫu tử ngủ chung ngon như vậy. Nhược Nhất không khỏi ửng đỏ cả hốc mắt. Huân Trì nói: “Phát sấm kia không biết bị người ngăn lại, thế nhưng dư uy vẫn khiến nàng ta bị thương. Ta đã lau mặt cho nàng ta, nhưng lại không tiện giúp nàng ta thay y phục, vừa lúc ngươi tỉnh, vậy giúp nàng ta chỉnh lý lại đi. Ta ra ngoài nấu thuốc trước, nàng ta mới sinh xong đã trải qua phong ba như vậy, xác thực cần điều trị một phen.” “Huân Trì…” Nhược Nhất cảm động biết bao, không biết nên nói cái gì, cuối cùng phun đến bên miệng chỉ còn một câu, “Cám ơn.” Huân Trì cười yếu ớt nói: “Nhiều năm không gặp, vẫn còn xa lạ với ta. Nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ ta…” Hắn ngừng lại một chút, “Bỏ đi, chuyện này vẫn là hôm nào rồi nói sau.” Nói xong, cũng không cho Nhược Nhất cơ hội hỏi, xoay người liền đi ra ngoài. Nhược Nhất lúc này cũng không muốn tiếp tục truy vấn. Từ trong tủ lấy một bộ y phục Mạc Mặc vẫn mặc thường ngày, vừa định giúp nàng thay y phục bẩn, Mạc Mặc mạnh mẽ trợn mắt, sát khí chợt lóe qua trong mắt, đợi sau khi thấy rõ là Nhược Nhất, nàng nhẹ nhàng thở ra, lại đổi sang ngữ khí trêu đùa nói: “Nhược Nhất, ban ngày ban mặt đã cởi áo nới dây lưng của gia, có phải ngươi nhịn không được không?” Nếu là ngày thường, Nhược Nhất nghe nói như thế chắc chắn là không thể thiếu việc cùng nàng ta đùa một phen, nhưng hôm nay nhìn Mạc Mặc sắc mặt tái nhợt, tay không ngừng giúp nàng ta thoát y phục bẩn ra, nghiêm mặt nói: “Cũng đã làm mẹ người ta rồi, không làm tấm gương cho viên thịt cầu nhà ngươi sao?” (BB: Vì 2 người là người hiện đại nên tác giả sử dụng từ hiện đại nha) Mạc Mặc vừa nghe lời này, thần sắc ngẩn ra, chuyển mắt, thấy viên thịt cầu nằm bên cạnh. Nàng như là nhìn đến ngây người: “Là….. Là thứ hàng hại cha?” Nhược Nhất gật đầu. Mạc Mặc ngứa tay trái bóp bóp phải véo véo khắp người hài tử. Nhược Nhất thật sự nhìn không được vỗ bàn tay đang bắt loạn của nàng ra: “Cũng không phải làm bằng bọt biển(như miếng rửa bát), đừng có nặn như vậy được không! Nát rồi làm sao đây.” “Là thứ hàng hại cha?” Mạc Mặc hoàn toàn không đem lời của Nhược Nhất nghe vào, lại lần nữa giở trò với hài tử, cuối cùng tổng kết lại: “Nhăn nhúm như vậy, xấu thành như vậy, chắc chắn không phải của ta.” Nhược Nhất thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy được có một mẫu thân như vậy, tiền đồ của hài tử này rất đáng lo. Nhưng khi nàng bắt gặp ánh mắt của Mạc Mặc, Nhược Nhất thầm nghĩ: nếu lúc này có ai muốn từ bên người nàng cướp hài tử này đi, e là Mạc Mặc cho dù liều mạng cũng sẽ đi cứu hài tử về. Một hồi lâu Mạc Mặc mới nhận thấy được ngón trỏ của mình bị tiểu hài tử túm chặt ở trong tay, nàng hoảng muốn rút tay về, không nghĩ hài tử lại run rẩy một cách mạnh mẽ, Mạc Mặc sợ đến cứng đờ cả người. Hài tử kéo tay nàng đút vào miệng. Ngậm trong miệng, lại chép chép miệng hai cái. Ánh mắt Mạc Mặc hiếm thấy mà nhu hòa trở lại. “Nhược Nhất, hắn… Ta chưa bao giờ xem hắn là một hài tử, ta vô tình có mang hắn, vẫn luôn cho rằng hắn là một sai lầm cùng trói buộc không nên có. Nhưng bây giờ ta mới sâu sắc cảm giác được, hắn là một con người, là hài tử của ta. Mà ta thiếu chút nữa ném hắn đi…” “Hiện giờ hắn may mắn còn sống, ta cũng còn sống, theo lý thuyết mà nói, ta nên cảm thấy vạn phần may mắn cùng vui sướng, nhưng bây giờ, hắn cứ như vậy mà bày ra trước mặt ta, ta lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.” Mạc Mặc động ngón trỏ bị hài tử nắm lấy, ngược lại cầm cánh tay ngắn củn nhưng béo ngậy của hắn, tựa như đang mượn lực lượng từ hài tử, “Ta không còn sống vì mình nữa, càng nên sống vì hắn, ta sợ, bởi vì ta mà hắn sống quanh khúc bất an.” Nhược Nhất rũ mắt, đây là lần đầu tiên nàng thấy Mạc Mặc thản nhiên như vậy mà nói ra nàng sợ, thân phận mẫu thân đối với Mạc Mặc mà nói, có thể xem là cái khiêu chiến thật lớn. Thân phận của hài tử này đã định hắn khó có thể trường an, tộc Cữu Vĩ Bạch Hồ không tha hắn, Quý Tử Hiên cũng không tha hắn, Mạc Mặc có thể mang theo hắn trốn khắp nơi, nhưng lại trốn được bao lâu đây… Chỉ còn một cách, là đi bước nào tính bước đó. Nhược Nhất muốn làm dịu không khí, cười nói: “Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. chuyện này đến lúc đó rồi nói sau. Bây giờ đặt tên cho hài tử mới là quan trọng nhất. Mạc Mặc…” “Hàng hại cha.” Mạc Mặc nói không chút do dự. “Này…” Tựa hồ cảm thấy cái tên này quả thật có hơi không có tính người, Mạc Mặc trầm tư trong chốc lát, khóe môi lại treo ra nụ cười khổ: “Vậy thì gọi là Mạc Tầm đi.” Mạc Tầm. Chớ nên tìm nữa [3].
/72
|