Chương 1:
Nhắc đến những tập đoàn kinh tế hàng đầu trên thế giới hiện nay, thật sự không thể không đề cập đến tập đoàn kinh tế T.S.A. ‘S.T.A’ là một tập đoàn kinh tế đứng đầu, nắm vững trong tay máu mạch kinh tế, tài chính, ngân hàng toàn cầu. Thêm vào đó, tập đoàn này còn nắm giữ vị thế quan trọng trong nhiều lĩnh vực tân tiến như: hàng không, vũ trụ, hóa chất, thời trang, đá quý, thực phẩm,…
Nói đến một tập đoàn hoàn hảo như vậy, chắc chắn đứng sau phải là một vị chủ tịch quản lí hoàn hảo, dày dặn kinh nghiệm đúng không? Nhưng làm các vị phải thất vọng rồi. Vị chủ tịch này chính là một ẩn số mà bất kì ai biết cũng phải shock, shock xong thì lập tức mất mạng.
Trong một ngôi biệt thự làm hoàn toàn bằng gỗ, đẹp một cách hoàn mĩ bên bờ biển, hòa vào tiếng nhạc cổ điển du dương là những tiếng hát nho nhỏ vang lên từng âm điệu trong vắt. Một cô công chúa nhỏ đang chúi đầu vào chiếc lattop, lên mạng để… nghiền tiểu thuyết.
Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là ngoại hình của cô bé công chúa vô cùng kute này, ai mà ngờ được đây chính là vị chủ tịch lừng lẫy của tập đoàn T.S.A với chỉ số IQ hơn 200 và tính cách lãnh huyết vô tình cơ chứ?
Thật sự mà nói, Tiêu Mị Băng này là một cô gái vô cùng bất hạnh. Quá khứ của cô vừa đáng thương lại vừa khiến người ta vừa hận vừa sợ. năm 3 tuổi, cô buộc phải chứng kiến cảnh cha mẹ bị bắn hàng trăm phát đạn vào người. Vì được dấu đi, sau đó cô được ông ngoại đưa về gia tộc họ ngoại, theo họ mẹ. ông ngoại người thương cô nhất, từng nói với cô, kẻ mạnh nhất là kẻ tàn độc nhất và luôn biết bảo vệ chính mình. Vậy nên ông đưa cô vào huấn luyện ở tổ chức sát thủ. Chỉ sau 5 năm, khi cô 8 tuổi, hoàn tất huấn luyện khắc nghiệt nhất.
Điều tàn nhẫn nhất là, khi cô rời khỏi tổ chức, về nhà, muốn được gặp ông ngoại người yêu thương cô nhất thì… dưới mắt cô là cảnh tượng những người thân cùng mang trong mình huyết thống của cô đang ‘lăng trì’ thân thể của ông ngoại cô trên một bàn tiệc. đúng là ‘lăng trì’, họ cắt từng bộ phận, xẻo từng miếng thịt của ông ra trước mắt cô.
Năm năm sống trong địa ngục toàn gió tanh mưa máu. Những tưởng giờ cô sẽ được lao vào vòng tay ấm áp của ông ngoại nhưng lại phải chịu cú shock tinh thần lớn như vậy,ngay tại giờ phút ấy, Tiêu Mị Băng chính thức hóa thân thành ác quỷ, tiêu diệt toàn bộ những ai đang có mặt ở đó và người thân của họ.
Cũng chính từ hôm ấy, với tâm lí phải giữ tính cách thanh thuần của đứa cháu gái dễ thương với ông ngoại, Tiêu Mị Băng cô chính thức trở thành một người tâm thần phân liệt, có hai tính cách khác nhau.
Một phần tính cách là dễ thương như một cô gái mới 15 tuổi bình thường, luôn si mê những tiểu thuyết tình cảm về các thế giới không hiện hữu như: phù thủy, ác quỷ, dị nhân, vampie,… và là một trạch nữ chính hiệu. Nhưng cô lại sở hữu chỉ số IQ hơn 200 nên Mị Băng vẫn xử lí tốt chuyện của tập đoàn.
Còn mặt tính cách kia? Lãnh huyết, vô tình, khát máu. Khi mặt tính cách này xuất hiện, cô như một con ác quỷ, xử lí toàn bộ những vụ làm ăn phi pháp và thanh trừng những kẻ có ý đồ phản bội. tất nhiên, mặt tính cách này yếu thế hơn, chỉ khi nào vào đêm mùng 1 và 15 hàng tháng hoặc khi nhắc đến sự phản bội thì mặt tính cách này mới hiện hữu.
Còn bây giờ, Mị Băng bậy giờ là một thiếu nữ tuổi 15 đang vừa nghe nhạc vừa đọc tiểu thuyết. mấy hôm nay, Mị Băng đang si mê một cuốn tiểu thuyết NP, đã thế toàn là thịt. nhưng mà nó lại nói đến vô số chủng tộc người kì lạ, có hết tất cả từ huyết tộc, vampie, ma cà rồng thuần chủng, ma cà rồng hiện đại cho đến dị nhân, phù thủy, pháp sư, hunter, thánh kị sĩ, ài nhân,…. Tất cả đều đầy đủ với hệ thống phân loại tỉ mỉ.
ừm, nói chung, tiểu thuyết này ngoại trừ nội dung chuyện tình cảm quá lãng nhách ra thì tất cả đều ổn, nhất là bối cảnh chuyện, dị năng, sức mạnh, hút máu người, Tiêu Mị Băng cô rất thích nga~~
đang đọc, Mị Băng chợt cảm thấy vô cùng buồn ngủ, vậy là cô chợp mắt, mà máy tính thì lại quên tắt đi. Nhưng không ai lúc này trông thấy một luồng ánh sáng màu lam từ máy tính còn hoạt động tỏa ra, bao trùm lấy nàng. Một lúc sau, ánh sáng tiêu thất mà cô gái xinh đẹp ở trên giường cũng biến mất.
************************************
(Vì chuyển vai nên từ giờ ta sẽ gọi Mị Băng là nàng nhé các nàng)
“Chủ nhân! Chủ nhân! Người mau mau thức dậy. Hôm nay ngài Áo Đức đến thăm gia tộc của chúng ta đấy ạ! Người không nhớ sao?”
“Cút ngay! Ngươi không biết là không được phép quấy rầy người khác khi người ta đang ngủ không hả?”
‘Sao lại có loại người bất lịch sự thích quấy rầy giấc ngủ của người khác như thế chứ?’, Mị Băng nghĩ thầm.
Nhưng người đứng bên cạnh, một thiếu nữ xinh đẹp cực kì lại vô cùng lo lắng. vị nữ hoàng đang nằm trên giường này lãnh khốc vô tình, mà lại cực kì si mê ngài Áo Đức. nếu như để nàng tỉnh dậy muộn, ngài Áo Đưc không đợi nổi mà đi về thì nữ hoàng sẽ giết cô ta mất, ngài Áo Đức vốn đâu phải là một người kiên nhẫn chứ? Vì giữ tính mạng của mình an toàn, Đặc Lan lại một lần nữa dũng cảm bước lên, lay người trên giường:
“Chủ nhân, ngài,… ngài mau dậy đi,… Áo Đức tộc trưởng không đợi nổi nữa rồi.
Nữ nhân trên giường kia lại là một mĩ nhân vô cùng quyến rũ mị hoặc. mái tóc đỏ hung mượt mà uốn lượn trải dài, tôn lên làn da trắng lung linh như ngọc. đôi môi đỏ mọng căng tràn làm người ta chỉ muốn cắn một miếng. lông mi đen dài đến khác thường khẽ chớp vài cái, lộ ra một đôi mắt tuyệt đẹp, ánh tím mênh mang như muốn hút người ta vào. Vì vừa ngủ dậy nên trong mắt còn đọng hơi nước nhập nhèm, lại càng thêm vẻ biếng nhác quyến rũ.
Nhưng mà câu nói mà nàng nói ra lại không hề ăn khớp với hình dáng bên ngoài phong tình vạn chúng của nàng. Mị Băng bị gọi dậy từ giấc ngủ ngon, nhanh chóng gào lên, có biết là nàng thức cả đêm qua để đọc tiểu thuyết không hả?
“Câm mồm ngay lại và cút ra ngoài cho ta! Áo Đức cái shit!!!...... dám quấy rầy giấc ngủ của bà đây tất cả đều đáng chết, mau đuổi hắn ra ngoài, nếu còn không được thì bắn chết hắn cho ta!!!! CÚT..”
Nói xong, mĩ nhân trên giường lại nhanh chóng trùm chăn kín mít, cuộn tròn mình lại như con sâu. Đặc Lan nghe thấy vị nữ hoàng khát máu đột nhiên gào lên thì vô cùng khiếp sợ, ngây người rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tiếng hét kinh thiên động địa kia của Mị Băng nhanh chóng vang vọng ra khắp cả…… lâu đài. Và không may những lời này của nàng đã tiến vào lỗ tai của mấy người đang đứng đợi nàng ở dưới sảnh.
Trong đại sảnh trang hoàng lộng lẫy, tuyệt mĩ của lâu đài có 3 nam tử đang đứng đó. Cả 3 người đều vô cùng tuấn tú, một người một người đều là hảo soái ca. nhưng lại có khí chất riêng biệt.
Người đứng bên phải có mái tóc màu vàng chói mắt, đôi mắt màu lam mị nhân. Thực là hình mẫu lí tưởng của những chàng lãng tử lí tưởng phương tây. Nghe xong câu nói kia, Gia Đặc Thiên Nam nhếch môi, quay người:
“Lạp Tư, không ngờ vị hôn thê của ngươi thú vị như vậy đấy.”
Nam tử bên trái mặc một bộ comple thằng thướm, cả người toát ra khí chất ôn nhuận như ngọc, tóc đen mắt nâu, nhìn vào cũng đoán ra nam tử này là con lai. Mộ Dung Mặc thú vị cười, một nụ cười đẹp như gió xuân:
“Thiên Nam, ngươi nói sai rồi, hôm nay Lạp Tư đến đây là để giải trừ hôn ước với Già Lam nữ hoàng mà.”
Tóc đen mắt đen, tuấn mĩ, lạnh lùng bức người, người đàn ông đứng giữa làm người cho người đứng gần có chút khó thở. Gương mặt hệt như khối băng cương lãnh. Bấy giờ Áo Đức Tư Đặc nghe Mộ Dung Thiên Nam nói xong mới nhếch nhếch môi, nhưng ý cười không lan được tới đáy mắt:
“Chuyện giải trừ hôn ước xem rat a phải suy nghĩ lại rồi!”
Nòi xong, hắn phất tay áo, quay người rời đi. Gia Đặc Thiên Nam nhanh chóng đi theo, hỏi Áo Đưc Lạp Tư:
“Lạp Tư, hazzz… ngươi sao lại không muốn giải trừ hôn ước nữa? vậy còn con bé tộc người ấy thì sao? Hay là ngươi nhường cho ta cô bé nhát gan ấy đi. Haha, ta thật không ngờ Già Lam Ái Mễ Thiên kia cũng có ngày có thể xử dụng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ nha!”
Áo Đức Lạp Tư hơi khựng chân lại, trong mắt xẹt qua một tia sáng,”Lạt mềm buộc chặt?”
Hắn nói với một giọng điệu không chắc chắn nhưng vẫn lạnh lùng nhanh chóng xoay người rời đi. Thiên Nam nhíu nhíu mày, lo lắng không thôi. Lẽ nào Lạp Tư lại có hứng thú với bà la sát giết người không chớp mắt Già Lam Ái Mễ Thiên kia? Vậy còn tiểu Linh ngây thơ ngốc nghếch đang thương mến Lạp Tư thì sao đây? Hừ, mụ la sát này ngày hôm nay lại có chủ ý xấu xa nào đây?
Ở đại sảnh, Đặc Lan nhìn xung quanh rồi thận trọng bước đến bên cạnh Mộ Dung Mặc, khẽ hỏi:
“Mộ Dung tộc trưởng, kia…”
Đặc Lan tò mò định hỏi, tại sao tộc trưởng một trong 3 gia tộc đứng đầu Huyết tộc lại ở lại mà không đi theo 2 vị tộc trưởng kia. Mộ Dung Mặc cười ôn hòa:
“Ta có việc gặp riêng nữ hoàng, ta sẽ đợi ở đây.”
“Vâng, tộc trưởng.”
Mộ Dung Mặc hắn muốn ở lại đây vì hắn có linh cảm ngày hôm nay sẽ có một chuyện vô cùng thú vị sẽ xảy ra. Đặc Lan mỉm cười, muốn đi lên phòng giục Ái Mễ Thiên dậy lần nữa thì từ phòng ngủ lại vọng ra một tiếng hét chói tai
"Á.....á......"
/5
|