Chương 2:
Buổi chiều, cũng chính là khoảng thời gian yên tĩnh nhất của tâm hồn. Ánh nắng như buông dần xuống cả ngôi làng. Từng ngõ ngách bắt đầu sụp tối. Julie và Mint ngồi dưới gốc cỗ thụ ngàn năm, gió thoang thoãng khẽ làm những chiếc lá úa trở nên xào xạc.
“ Mint này! Cậu có từng nghĩ mình sẽ chia tay ngôi làng này và tìm đến cuộc sống khác không?” Julie bói với ánh mắt xa xăm.
“Còn nơi nào an toàn như nơi này nửa không? Thế giới loài người ư? Nó quá ồn ào phải không? Hay là nơi ấy nơi chứa đầy bóng tối và bất hạnh đấy. Cả làng đã trấn giữ vùng đất này hơn cả ngàn năm rồi đấy. Nếu nó bị phá vỡ loài người sẽ gặp nguy hiểm” Mint trả lời bằng cả lời nói lẫn hành động.
“ Tớ biết chứ! Nhưng cuộc đời mà đâu chỉ là thanh bằng, nó phải có sự pha trộn giữa trầm và bỗng chứ. Một ngày nào đó tớ sẽ tìm được lí lẽ cho con tim mình. Và còn… họ nữa, tớ tồn tại đến bây giờ là vì họ.” Ánh mắt sáng rõ ấy bỗng nhiên sụp xuống rồi nhướng lên như lửa đang cháy trong nó.
Biết được khi nhắc đến chuyện này sẽ không kiềm chế được cảm xúc. Mint típ lời Julie
“ Thôi cô bạn của tui triết lý quá. Được rồi, để hôm nào tui dẫng tiểu thư ra ngoài nhưng cậu phải hứa không được ra khỏi kết giới” Mint nhìn Julie bằng ánh mắt triều mến
“Hứa rồi đấy!”
…..
Cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Chiều tà từ đằng xa Mint hét lên
“Julie, tới lúc tớ thực hiện lời hứa rồi nè! Chuẩn bị nhanh lên kẻo trưởng làng biết”
Từ trong nhà chỉ mất vỏn vẹn 3ph 15 giây Julie đã chuẩn bị xong. Cô không quên trùm khăn choàng màu đen kín bích cã người.
“Sẵn sàng chưa cô bạn. Đi thôi!”
Hai người chạy rất nhanh. Chẳng mấy chốc Mint đưa Julie đến một gốc đại thụ to vô cùng, to đến ngỗi khoảng vài ba chục người nhét vô cũng vừa.
“Sẵn sàng chưa, nắm lấy tay tớ… nào…. 1…2..3”
Mint nói và đưa tay nắm lấy bàn tay Julie, cả hai chạy đến đằng trước, xuyên qua gốc cỗ thụ. Điều kỳ lạ là qua gốc cổ thụ nó dẫn đến một khu rừng mà Julie cảm thấy vô cùng quen thuộc, giường như cô đã đi rất nhiều lần. Khu rừng khá âm u. Mint quay sang nói:
“Nơi này rất nguy hiểm tuyệt đối không thể rời khỏi kết giới”
Chẳng mấy chốc mặt trời đang dần lặn, trời cũng bắt đầu sụp tối.
“ theo tớ, tớ sẽ cho cậu coi cảnh tượng hùng vĩ nhất thế gian” nói xong Mint đưa Julie đến mộy dòng thác. Quả thật từ nơi này cô thấy một cảnh tượng vô cùng đẹp vô cùng kỳ diệu, trước mặt cô là một mặc trăng đang mộc lên màu xanh dương vô cùng to lớn, nó to bằng cả một mặt hồ, nó phát ra những tia sáng xanh rất mát. Dưới ánh nước nó lại phản quang làm cho cảnh tượng trở nên vô cùng kỳ bí.
Chợt! Từ trong bụi rặm một tiếng xoạt! Một vật thể phóng nhanh như bay về phía xa. Vốn là người nhạy cảm với âm thanh, Julie nhanh như tia chớp đuổi theo bóng đen đó mà quên lấy cô bạn đang đứng ngẫn ngơ nhìn trăng..
Cái bóng đen đó dẫn cô đến một hàng rào kẻm gay và kỳ lạ thay có vô số chữ thập được dựng ở đây, xoạt một cái bóng đen dường như biến mất.
“ Hình như đó chỉ là một con soái hoang. Nhưng đây là đâu, còn đó là cái gì?” một loạt câu hỏi thần bí được hiện ra trong đâu cô.
Cô bước tới, chợt chiếc vòng tay bằng vàng do người mẹ quá cố của cô để lại phát sáng, tia sáng được phát ra từ viên đá to nhất trên chiếc vòng. Một tia sáng đỏ. Chiếc vòng khá là cầu kì, khi trên đó được đính những 4 viên kim cương đen bao quanh và một viên màu đỏ chính giữa, càng lạ thay trên đó là những họa tiết chu thập và rất nhiều chữ cỗ khó hiểu. Tia sáng phát ra từ trong cái vòng làm hàng kẽm gay và những cái cột ấy như lúng xuống, một đàn dơi ào ạc bay ra, và những tiếng rú ghê rợn của bầy chó sói, theo bản năng cô bước vào, bước khoảng 5 bước thì hàng rào trở về như cũ. Nhưng trước mắt cô lại hiện ra một hình tượng một tòa lâu đài chìm trong sương mù, tòa lâu đài nhùn rất ma mị, chỉ có 3 tông màu chính là đen đỏ và trắng. Nhưng nó rất cho, nó có thể che khuất cả tầm nhn bất cứ những gì ở sau nó đều bị che phủ.
Bước tới, một cảm giác lạnh lẽo tràn gập khắp người cô. Quay qua để tìm một thứ gì đó có thể thấp sáng. Chợt từ xa, ai đó lao đến. Nhanh như cắt. Cô quay qua, cảm giác có thứ gì đó đập sau gáy mình. Xoạt. Như trời ván. Cô đã bất tỉnh. Đăng bởi: admin
Buổi chiều, cũng chính là khoảng thời gian yên tĩnh nhất của tâm hồn. Ánh nắng như buông dần xuống cả ngôi làng. Từng ngõ ngách bắt đầu sụp tối. Julie và Mint ngồi dưới gốc cỗ thụ ngàn năm, gió thoang thoãng khẽ làm những chiếc lá úa trở nên xào xạc.
“ Mint này! Cậu có từng nghĩ mình sẽ chia tay ngôi làng này và tìm đến cuộc sống khác không?” Julie bói với ánh mắt xa xăm.
“Còn nơi nào an toàn như nơi này nửa không? Thế giới loài người ư? Nó quá ồn ào phải không? Hay là nơi ấy nơi chứa đầy bóng tối và bất hạnh đấy. Cả làng đã trấn giữ vùng đất này hơn cả ngàn năm rồi đấy. Nếu nó bị phá vỡ loài người sẽ gặp nguy hiểm” Mint trả lời bằng cả lời nói lẫn hành động.
“ Tớ biết chứ! Nhưng cuộc đời mà đâu chỉ là thanh bằng, nó phải có sự pha trộn giữa trầm và bỗng chứ. Một ngày nào đó tớ sẽ tìm được lí lẽ cho con tim mình. Và còn… họ nữa, tớ tồn tại đến bây giờ là vì họ.” Ánh mắt sáng rõ ấy bỗng nhiên sụp xuống rồi nhướng lên như lửa đang cháy trong nó.
Biết được khi nhắc đến chuyện này sẽ không kiềm chế được cảm xúc. Mint típ lời Julie
“ Thôi cô bạn của tui triết lý quá. Được rồi, để hôm nào tui dẫng tiểu thư ra ngoài nhưng cậu phải hứa không được ra khỏi kết giới” Mint nhìn Julie bằng ánh mắt triều mến
“Hứa rồi đấy!”
…..
Cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Chiều tà từ đằng xa Mint hét lên
“Julie, tới lúc tớ thực hiện lời hứa rồi nè! Chuẩn bị nhanh lên kẻo trưởng làng biết”
Từ trong nhà chỉ mất vỏn vẹn 3ph 15 giây Julie đã chuẩn bị xong. Cô không quên trùm khăn choàng màu đen kín bích cã người.
“Sẵn sàng chưa cô bạn. Đi thôi!”
Hai người chạy rất nhanh. Chẳng mấy chốc Mint đưa Julie đến một gốc đại thụ to vô cùng, to đến ngỗi khoảng vài ba chục người nhét vô cũng vừa.
“Sẵn sàng chưa, nắm lấy tay tớ… nào…. 1…2..3”
Mint nói và đưa tay nắm lấy bàn tay Julie, cả hai chạy đến đằng trước, xuyên qua gốc cỗ thụ. Điều kỳ lạ là qua gốc cổ thụ nó dẫn đến một khu rừng mà Julie cảm thấy vô cùng quen thuộc, giường như cô đã đi rất nhiều lần. Khu rừng khá âm u. Mint quay sang nói:
“Nơi này rất nguy hiểm tuyệt đối không thể rời khỏi kết giới”
Chẳng mấy chốc mặt trời đang dần lặn, trời cũng bắt đầu sụp tối.
“ theo tớ, tớ sẽ cho cậu coi cảnh tượng hùng vĩ nhất thế gian” nói xong Mint đưa Julie đến mộy dòng thác. Quả thật từ nơi này cô thấy một cảnh tượng vô cùng đẹp vô cùng kỳ diệu, trước mặt cô là một mặc trăng đang mộc lên màu xanh dương vô cùng to lớn, nó to bằng cả một mặt hồ, nó phát ra những tia sáng xanh rất mát. Dưới ánh nước nó lại phản quang làm cho cảnh tượng trở nên vô cùng kỳ bí.
Chợt! Từ trong bụi rặm một tiếng xoạt! Một vật thể phóng nhanh như bay về phía xa. Vốn là người nhạy cảm với âm thanh, Julie nhanh như tia chớp đuổi theo bóng đen đó mà quên lấy cô bạn đang đứng ngẫn ngơ nhìn trăng..
Cái bóng đen đó dẫn cô đến một hàng rào kẻm gay và kỳ lạ thay có vô số chữ thập được dựng ở đây, xoạt một cái bóng đen dường như biến mất.
“ Hình như đó chỉ là một con soái hoang. Nhưng đây là đâu, còn đó là cái gì?” một loạt câu hỏi thần bí được hiện ra trong đâu cô.
Cô bước tới, chợt chiếc vòng tay bằng vàng do người mẹ quá cố của cô để lại phát sáng, tia sáng được phát ra từ viên đá to nhất trên chiếc vòng. Một tia sáng đỏ. Chiếc vòng khá là cầu kì, khi trên đó được đính những 4 viên kim cương đen bao quanh và một viên màu đỏ chính giữa, càng lạ thay trên đó là những họa tiết chu thập và rất nhiều chữ cỗ khó hiểu. Tia sáng phát ra từ trong cái vòng làm hàng kẽm gay và những cái cột ấy như lúng xuống, một đàn dơi ào ạc bay ra, và những tiếng rú ghê rợn của bầy chó sói, theo bản năng cô bước vào, bước khoảng 5 bước thì hàng rào trở về như cũ. Nhưng trước mắt cô lại hiện ra một hình tượng một tòa lâu đài chìm trong sương mù, tòa lâu đài nhùn rất ma mị, chỉ có 3 tông màu chính là đen đỏ và trắng. Nhưng nó rất cho, nó có thể che khuất cả tầm nhn bất cứ những gì ở sau nó đều bị che phủ.
Bước tới, một cảm giác lạnh lẽo tràn gập khắp người cô. Quay qua để tìm một thứ gì đó có thể thấp sáng. Chợt từ xa, ai đó lao đến. Nhanh như cắt. Cô quay qua, cảm giác có thứ gì đó đập sau gáy mình. Xoạt. Như trời ván. Cô đã bất tỉnh. Đăng bởi: admin
/12
|