- meow...
- ngồi đó đi Ryan! - Yuuki đáp lại tiếng gọi nũng nịu của con mèo ú.
- meow....
Con mèo như không nghe thấy lời cô nói, đôi mắt của nó còn mở to hơn nữa. Mùi đồ ăn thơm phức trên bàn thực sự đã chi phối Ryan.
- đây đây, Ryan muốn ăn gì nào???
Yuuki cúi xuống, đưa hai tay bế bị thịt mini lên. Như một chú cún con tỏ ra sung sướng, Ryan thản nhiên liếm một cái vào gương mặt xinh đẹp của chủ nhân.
- mẹ bắt đầu nghĩ đó là một ý tửơng tồi. - Rose Godabari nói một câu bông đùa.
- mẹ nên biết ơn vì con là một công chúa yêu thiên nhiên. Lại còn xinh đẹp và tốt bụng nữa. - Yuuki cười đắc ý.
Chú mèo Ryan cũng meo một tiếng đồng ý với câu nói của Yuuki. Cô bèn xoa đầu con vật làm cho nó không khỏi khoái chí nhắm mắt lại.
- đừng quá đánh giá như thế chứ em yêu.
- anh theo phe ai vậy hả Robbert??? đừng có chiều con mình quá chứ!!
Robbert nói, tay ông lật tờ báo to đùng che kín cả khuôn mặt. Kiểu cách này thật giống người già, họ luôn thích đọc báo hơn, mặc dù trên mạng có cả đống.
Yuuki nổi cả da gà khi nghe hai từ em yêu thốt ra từ miệng của người đàn ông đã hơn 700 tuổi đời. Cảm giác sến súa này cặp vợ chồng nào cũng có sao??? Yuuki thật không dám nghĩ tới.
Quên đi chuyện có vẻ không liên quan tới mình cho lắm. Yuuki cầm một viên máu đông từ phần ăn của mình ra đưa cho Ryan háu ăn ngồi trên đùi. Không hiểu sao nó lại thuộc họ mèo trong khi heo mới có nhiều điểm chung với nó hơn cả.
- khu rừng này khan hiếm sinh vật quá, tụi con đi mãi mới kiếm ra được bé này.
Ryan chỉ chực chờ viên huyết đông giơ đến gần miệng, nó há mồm và trong một phát cắn đã nuốt nó.
- đó là vì ta chưa đi sâu vào trong rừng, và Nechi Dimeti chỉ tập chung thành bầy đàn khi đã khuya.
Mắt Yuuki mở to, cả hai người đã đi lâu như thế mà vẫn bảo chưa đi sâu. Thật không thể nào ngờ....
- ra vậy.
- đương nhiên, cứ khen chị bao nhiêu tùy thích.
- thôi next đi!!
Robbert đặt tờ báo qua một bên, bây giờ mới bắt đầu bữa ăn. Ryan nhìn thấy, nó trèo hẳn lên bàn, mon men tới gần chỗ ông. Bàn tay mũm mĩm đầy lông của nó chạm vào tay Robbert.
- gì đây?? mày lại tới xin ăn ta sao???
Mặc dù đĩa thức ăn ở ngay trước mặt, Ryan tuyệt nhiên không đụng tới một miếng. Khi chắc chắn là đã thu hút sự chú ý của Robbert, nó ngồi xuống, cái đuôi bự ngoe nguẩy. Chăm chú nhìn Robbert, khó mà đoán được ý định của Ryan là gì.
Robbert nheo mắt lại như để tìm xem có cách nào đọc được suy nghĩ con vật khó hiểu này không. Rồi khóe miệng ông hơi mở, chắc chắn là Robbert đang ngạc nhiên. Con mèo Ryan vui mừng kêu lên.
- hah, không ngờ lâu như vậy mà mày vẫn còn nhớ đến ta.
Bàn tay to lớn của ông đặt lên đầu con mèo, nó tiếp tục phát ra những tiếng kêu nhỏ nhẹ. Đã mấy trăm năm trôi qua, con vật bé nhỏ này vẫn không quên đi gương mặt của ông. Kể từ sau khi Gatora - người chủ cũ của Ryan, cũng là người yêu cũ của Robbert mất, nó đã bỏ vào trong rừng và sống cho tới bây giờ. Cuộc hội ngộ này quả thật bất ngờ.
Rose ban đầu khá ngơ ngác . Sau khi nhận lấy điệu cười ẩn ý của người chồng, bà im lặng không hỏi gì thêm.
Yuuki và Una nghiêng đầu khó hiểu khi thấy hành động cứ úp úp mở mở của cha mẹ.
Hiện giờ đang là giờ ăn trưa của gia đình Terwasae, và đó cũng thường là giờ chung của bất cứ gia đình khác. Nhưng giờ Lucas Assasabonsam Refibrun chưa có tâm trí nghĩ đến chuyện ấy, ông đang mải mê nghiên cứu những xấp giấy chi chít chữ nằm la liệt trên chiếc bàn lớn.Ông ta quả là hình mẫu chuẩn cho phong thái uy nghi, nghiêm nghị của một người đứng đầu.
Một mớ la liệt các giấy tờ thống kê các thiệt hại của tổ chức Althwar gây nên. Con số đã gia tăng đáng kể trong vài năm gần đây. Còn chưa kể đến các Hunter - thiên địch tự nhiên của chủng tộc Vampire, bằng cách nào đó đã tìm ra được cánh cổng không gian hai chiều nối giữa hành tinh dị loài và Trái Đất. Giờ mỗi khi có cơ hội, chúng lại ra sức tấn công vào các vị trí yếu điểm của quân đội. Mới đây thôi, Lucas cũng đã đụng độ với một toán Hunter có ý định ám sát ông.
Cánh cửa cao hơn hai mét được mở ra, một chàng trai bước vào. Cậu ta có mái tóc xoăn màu đỏ rực, cặp mắt vàng nhìn Lucas với vẻ đầy hờ hững. Không sai, cậu chàng điền trai 17 kia chính là con của Lucas: Haroka Refibrun.
Dường như đã quá quen với thái độ dửng dưng của đứa con trai. Lucas cất tiếng trước khi Haroka kịp bỏ lên phòng:
- con về rồi à???
Lời nói nhẹ nhàng quan tâm và khuôn mặt như bản sao của Haroka từ người đàn ông kia như đang đấm vào tai mắt cậu ta, Haroka trả lời một cách đầy khó chịu:
- bộ ông không thấy sao???
Thật tình mà nói, nếu Lucas không lên tiếng. Haroka sẽ coi như ông ta không hề tồn tại trong căn phòng khách. Thứ duy nhất khiến cậu ta còn đứng đây vì phần nào vẫn còn nể nang tình cha con.
Trái với phản ứng giận dữ khi nghe cách xưng hô thiếu sự tôn trọng ấy dành cho mình. Lucas nở nụ cười nhã nhặn, coi đó chỉ là một lỗi lầm nhỏ. Ông vẫn săm soi tờ giấy dày đặc chữ.
- thô lỗ quá đấy, ta đâu có dạy con cách ăn nói như vậy với ông bố này.
Đây chắc chắn không phải là lần đầu Lucas nghe được những lời nói vô lễ từ đứa con trai nên mới giữ được vẻ bình thản trên khuôn mặt.
- ông xứng đáng là cha tôi sao????
Đúng, ông ta không xứng đáng làm cha cậu. Chẳng có người cha nào đánh đập một đứa trẻ tám tuổi chỉ vì nó chưa thể tạo ra ma pháp, Lucas đánh bằng chính cái thứ lửa đáng nguyền rủa của ông ta. Rồi bào chữa bằng cách bảo rằng muốn đứa con trai của mình trở thành số một, thành người hoàn hảo nhất, người giỏi nhất. Ông ta đánh mẹ vì cho rằng bà đang cản trở ông, ông ta đuổi mẹ đi vì cho rằng mẹ vướng chân. Những việc làm kinh tởm ấy, đừng mong cậu sẽ quên.
Tiếng kêu đau đớn mỗi khi ông ta đánh mẹ, sao cậu có thể quên???
Những giọt nước mắt lặng thầm của mẹ, sao cậu có thể không thấy????
Mẹ vẫn âm thầm chịu đựng vì mẹ yêu ông ta, sao cậu có thể không biết ????
Haro, con là đứa trẻ giỏi nhất.
im miệng, cô làm thế chỉ khiến nó thêm tự phụ về bản thân thôi. Haroka, ra ngoài tập thực hành ma pháp với ta ngay!
Mặt Haroka tối sầm lại, cậu ước rằng chuyến đi xa vì công việc của Lucas đừng chỉ có kéo dài mỗi vài ba ngày, thật muốn ông ta biến đi cho khuất mắt cậu quá.
- giận dai quá đấy, con trai như vậy là không hay đâu, cứ như thế thì khác nào đứa trẻ chỉ biết bám váy mẹ.
- đừng bắt tôi phải thêm hận ông.
Cách ứng xử hòa nhã của Lucas lại càng thêm dầu vào lửa. Haroka nghiến răng kèn kẹt, một ngày nào đó, cậu sẽ bắt ông ta trả đủ cái món nợ này. Lucas vẫn thong thả nói:
- mà cũng đừng có thân thiết với hoàng tử quá, ta không chắc rằng sau này cậu ta về sau có thể coi chúng ta là bạn.
Nụ cười nhã nhặn ấy, thật kinh tởm. Những ý định đen tối đáng hổ thẹn đó, sao Haroka lại không hiểu.
- tôi không phải quân cờ của ông, đó là quyền của tôi. - Haroka gằn giọng.
Cậu đã gần đi đến giới hạn, khi mà hai bàn tay cuộn thành nắm đấm đang bập bùng lửa còn chưa muốn thiêu sống tên ác quỷ giả tạo đó đi. Cả người cậu run lên vì giận, đôi mắt vàng chanh thường ngày theo đó mà chuyển sang màu đỏ đặc. Bàn tay cậu nắm chặt lại đến mức nổi gân xanh.
Không hề bận tâm đến cảm xúc bất bình của con trai, Lucas thư thái vuốt lại mái tóc đỏ rực của ông, vắt chéo chân cợt nhả:
- con còn chưa đủ mạnh để đấu với ta đâu, và học cách kiềm chế đi cậu bé.
Cậu bé???
Ông ta coi cậu là cái gì vậy???
Haroka không khỏi khó chịu, cậu mím môi thật chặt để không tuôn ra những tràng chửi rủa vào mặt người cha của mình. Một phần im lặng cũng là vì Lucas nói đúng , bao giờ Vampire cũng trở nên hoàn thiện nhất về ma lực và sức lực khi đến tuổi trưởng thành. Với sức mạnh hiện giờ của cậu thì cơ hội thắng chỉ 20 - 30% là căng. Phải chờ thêm một năm nữa, khi năng lực của dòng thuần đạt đến mức hoàn thiện, lúc đó, Haroka sẽ cho ông ta nếm mùi lửa địa ngục. Ông ta phải thấu hiểu nỗi đau mà Haroka đã nhận, nỗi đau khi bị thiêu sống cháy da bỏng thịt từ lúc còn là đứa bé tám tuổi , rồi khi nó lành lại, ông ta lại tiếp tục đánh như xát muối thêm vào vết thương, đau đến mức nuốt không nổi những giọt nước mắt của tuyệt vọng và hận thù.
Cảm thấy không còn gì để nói với loại người này, Haroka quay bước đi, không quên buông một câu:
-bản năng hoang dã của chúa sơn lâm luôn luôn ăn vào máu của con hổ, để xem ông làm cách nào thuần hóa được nó hoàn toàn, những việc ông đã làm, chỉ khiến cho con hổ ngày một thên cứng rắn và mạnh mẽ, làm cho nó thêm chai lì với đòn roi thôi. Thêm nữa, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi.
Thật sắc sảo.
Cách nghĩ và cách làm của thằng bé, trưởng thành hơn nhiều so với tuổi của nó. Mục đích là gì??? trả thù ư?? có thể lắm chứ. Thằng bé là một người rất có tiềm năng, thế nên Lucas sẽ không dễ gì mà để mất nó. Nhưng Lucas thật không thể hiểu nổi cái ẩn ý trong cậu nói vừa rồi, cứ như thể thằng con trai ngỗ nghịch nhìn thấu hết tâm can ông.
Là một lời tuyên chiến với người cha, hay còn mục đích nào khác???
Bước nhanh về phòng, đóng cửa sổ và cửa ra vào thật chặt để đảm bảo không có bị ai rình trộm hay nghe lén. Haroka lấy chiếc điện thoại ra, bấm liên tục vào màn hình một dãy số. Nhưng rồi lại ngừng. Khoan, không thể làm phiền cậu bạn chỉ vì có chút xíu chuyện cá nhân thế này.
Haroka tắt máy, quẳng điện thoại lên bàn. Ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa, hai chân không còn chút sức lực nào. Cuộc nói chuyện... ồ không, nên nói là cuộc đấu khẩu mới đúng giữa hai cha con làm cậu hết sức mệt mỏi. Nhưng Haroka cũng biết là không có cách nào thay đổi được rồi, cho nên không việc gì phải buồn.
Dù cho có mệt đến thế nào, Haroka cũng phải ngăn chặn lại âm mưu của người cha độc tài. Nếu không, e rằng cả hành tinh này sẽ sống lại thời nội chiến thiên niên kỉ. Máu chảy, đầu rơi, những tiếng khóc thế lương. ai oán, đổ gục dưới nụ cười chiến thắng của người đàn ông đó. Đau khổ triền miên, đó là tất cả những gì kinh khủng mà Haroka tưởng tượng được ra.
********************
chap kì tới: định nghĩa về người sói
- ngồi đó đi Ryan! - Yuuki đáp lại tiếng gọi nũng nịu của con mèo ú.
- meow....
Con mèo như không nghe thấy lời cô nói, đôi mắt của nó còn mở to hơn nữa. Mùi đồ ăn thơm phức trên bàn thực sự đã chi phối Ryan.
- đây đây, Ryan muốn ăn gì nào???
Yuuki cúi xuống, đưa hai tay bế bị thịt mini lên. Như một chú cún con tỏ ra sung sướng, Ryan thản nhiên liếm một cái vào gương mặt xinh đẹp của chủ nhân.
- mẹ bắt đầu nghĩ đó là một ý tửơng tồi. - Rose Godabari nói một câu bông đùa.
- mẹ nên biết ơn vì con là một công chúa yêu thiên nhiên. Lại còn xinh đẹp và tốt bụng nữa. - Yuuki cười đắc ý.
Chú mèo Ryan cũng meo một tiếng đồng ý với câu nói của Yuuki. Cô bèn xoa đầu con vật làm cho nó không khỏi khoái chí nhắm mắt lại.
- đừng quá đánh giá như thế chứ em yêu.
- anh theo phe ai vậy hả Robbert??? đừng có chiều con mình quá chứ!!
Robbert nói, tay ông lật tờ báo to đùng che kín cả khuôn mặt. Kiểu cách này thật giống người già, họ luôn thích đọc báo hơn, mặc dù trên mạng có cả đống.
Yuuki nổi cả da gà khi nghe hai từ em yêu thốt ra từ miệng của người đàn ông đã hơn 700 tuổi đời. Cảm giác sến súa này cặp vợ chồng nào cũng có sao??? Yuuki thật không dám nghĩ tới.
Quên đi chuyện có vẻ không liên quan tới mình cho lắm. Yuuki cầm một viên máu đông từ phần ăn của mình ra đưa cho Ryan háu ăn ngồi trên đùi. Không hiểu sao nó lại thuộc họ mèo trong khi heo mới có nhiều điểm chung với nó hơn cả.
- khu rừng này khan hiếm sinh vật quá, tụi con đi mãi mới kiếm ra được bé này.
Ryan chỉ chực chờ viên huyết đông giơ đến gần miệng, nó há mồm và trong một phát cắn đã nuốt nó.
- đó là vì ta chưa đi sâu vào trong rừng, và Nechi Dimeti chỉ tập chung thành bầy đàn khi đã khuya.
Mắt Yuuki mở to, cả hai người đã đi lâu như thế mà vẫn bảo chưa đi sâu. Thật không thể nào ngờ....
- ra vậy.
- đương nhiên, cứ khen chị bao nhiêu tùy thích.
- thôi next đi!!
Robbert đặt tờ báo qua một bên, bây giờ mới bắt đầu bữa ăn. Ryan nhìn thấy, nó trèo hẳn lên bàn, mon men tới gần chỗ ông. Bàn tay mũm mĩm đầy lông của nó chạm vào tay Robbert.
- gì đây?? mày lại tới xin ăn ta sao???
Mặc dù đĩa thức ăn ở ngay trước mặt, Ryan tuyệt nhiên không đụng tới một miếng. Khi chắc chắn là đã thu hút sự chú ý của Robbert, nó ngồi xuống, cái đuôi bự ngoe nguẩy. Chăm chú nhìn Robbert, khó mà đoán được ý định của Ryan là gì.
Robbert nheo mắt lại như để tìm xem có cách nào đọc được suy nghĩ con vật khó hiểu này không. Rồi khóe miệng ông hơi mở, chắc chắn là Robbert đang ngạc nhiên. Con mèo Ryan vui mừng kêu lên.
- hah, không ngờ lâu như vậy mà mày vẫn còn nhớ đến ta.
Bàn tay to lớn của ông đặt lên đầu con mèo, nó tiếp tục phát ra những tiếng kêu nhỏ nhẹ. Đã mấy trăm năm trôi qua, con vật bé nhỏ này vẫn không quên đi gương mặt của ông. Kể từ sau khi Gatora - người chủ cũ của Ryan, cũng là người yêu cũ của Robbert mất, nó đã bỏ vào trong rừng và sống cho tới bây giờ. Cuộc hội ngộ này quả thật bất ngờ.
Rose ban đầu khá ngơ ngác . Sau khi nhận lấy điệu cười ẩn ý của người chồng, bà im lặng không hỏi gì thêm.
Yuuki và Una nghiêng đầu khó hiểu khi thấy hành động cứ úp úp mở mở của cha mẹ.
Hiện giờ đang là giờ ăn trưa của gia đình Terwasae, và đó cũng thường là giờ chung của bất cứ gia đình khác. Nhưng giờ Lucas Assasabonsam Refibrun chưa có tâm trí nghĩ đến chuyện ấy, ông đang mải mê nghiên cứu những xấp giấy chi chít chữ nằm la liệt trên chiếc bàn lớn.Ông ta quả là hình mẫu chuẩn cho phong thái uy nghi, nghiêm nghị của một người đứng đầu.
Một mớ la liệt các giấy tờ thống kê các thiệt hại của tổ chức Althwar gây nên. Con số đã gia tăng đáng kể trong vài năm gần đây. Còn chưa kể đến các Hunter - thiên địch tự nhiên của chủng tộc Vampire, bằng cách nào đó đã tìm ra được cánh cổng không gian hai chiều nối giữa hành tinh dị loài và Trái Đất. Giờ mỗi khi có cơ hội, chúng lại ra sức tấn công vào các vị trí yếu điểm của quân đội. Mới đây thôi, Lucas cũng đã đụng độ với một toán Hunter có ý định ám sát ông.
Cánh cửa cao hơn hai mét được mở ra, một chàng trai bước vào. Cậu ta có mái tóc xoăn màu đỏ rực, cặp mắt vàng nhìn Lucas với vẻ đầy hờ hững. Không sai, cậu chàng điền trai 17 kia chính là con của Lucas: Haroka Refibrun.
Dường như đã quá quen với thái độ dửng dưng của đứa con trai. Lucas cất tiếng trước khi Haroka kịp bỏ lên phòng:
- con về rồi à???
Lời nói nhẹ nhàng quan tâm và khuôn mặt như bản sao của Haroka từ người đàn ông kia như đang đấm vào tai mắt cậu ta, Haroka trả lời một cách đầy khó chịu:
- bộ ông không thấy sao???
Thật tình mà nói, nếu Lucas không lên tiếng. Haroka sẽ coi như ông ta không hề tồn tại trong căn phòng khách. Thứ duy nhất khiến cậu ta còn đứng đây vì phần nào vẫn còn nể nang tình cha con.
Trái với phản ứng giận dữ khi nghe cách xưng hô thiếu sự tôn trọng ấy dành cho mình. Lucas nở nụ cười nhã nhặn, coi đó chỉ là một lỗi lầm nhỏ. Ông vẫn săm soi tờ giấy dày đặc chữ.
- thô lỗ quá đấy, ta đâu có dạy con cách ăn nói như vậy với ông bố này.
Đây chắc chắn không phải là lần đầu Lucas nghe được những lời nói vô lễ từ đứa con trai nên mới giữ được vẻ bình thản trên khuôn mặt.
- ông xứng đáng là cha tôi sao????
Đúng, ông ta không xứng đáng làm cha cậu. Chẳng có người cha nào đánh đập một đứa trẻ tám tuổi chỉ vì nó chưa thể tạo ra ma pháp, Lucas đánh bằng chính cái thứ lửa đáng nguyền rủa của ông ta. Rồi bào chữa bằng cách bảo rằng muốn đứa con trai của mình trở thành số một, thành người hoàn hảo nhất, người giỏi nhất. Ông ta đánh mẹ vì cho rằng bà đang cản trở ông, ông ta đuổi mẹ đi vì cho rằng mẹ vướng chân. Những việc làm kinh tởm ấy, đừng mong cậu sẽ quên.
Tiếng kêu đau đớn mỗi khi ông ta đánh mẹ, sao cậu có thể quên???
Những giọt nước mắt lặng thầm của mẹ, sao cậu có thể không thấy????
Mẹ vẫn âm thầm chịu đựng vì mẹ yêu ông ta, sao cậu có thể không biết ????
Haro, con là đứa trẻ giỏi nhất.
im miệng, cô làm thế chỉ khiến nó thêm tự phụ về bản thân thôi. Haroka, ra ngoài tập thực hành ma pháp với ta ngay!
Mặt Haroka tối sầm lại, cậu ước rằng chuyến đi xa vì công việc của Lucas đừng chỉ có kéo dài mỗi vài ba ngày, thật muốn ông ta biến đi cho khuất mắt cậu quá.
- giận dai quá đấy, con trai như vậy là không hay đâu, cứ như thế thì khác nào đứa trẻ chỉ biết bám váy mẹ.
- đừng bắt tôi phải thêm hận ông.
Cách ứng xử hòa nhã của Lucas lại càng thêm dầu vào lửa. Haroka nghiến răng kèn kẹt, một ngày nào đó, cậu sẽ bắt ông ta trả đủ cái món nợ này. Lucas vẫn thong thả nói:
- mà cũng đừng có thân thiết với hoàng tử quá, ta không chắc rằng sau này cậu ta về sau có thể coi chúng ta là bạn.
Nụ cười nhã nhặn ấy, thật kinh tởm. Những ý định đen tối đáng hổ thẹn đó, sao Haroka lại không hiểu.
- tôi không phải quân cờ của ông, đó là quyền của tôi. - Haroka gằn giọng.
Cậu đã gần đi đến giới hạn, khi mà hai bàn tay cuộn thành nắm đấm đang bập bùng lửa còn chưa muốn thiêu sống tên ác quỷ giả tạo đó đi. Cả người cậu run lên vì giận, đôi mắt vàng chanh thường ngày theo đó mà chuyển sang màu đỏ đặc. Bàn tay cậu nắm chặt lại đến mức nổi gân xanh.
Không hề bận tâm đến cảm xúc bất bình của con trai, Lucas thư thái vuốt lại mái tóc đỏ rực của ông, vắt chéo chân cợt nhả:
- con còn chưa đủ mạnh để đấu với ta đâu, và học cách kiềm chế đi cậu bé.
Cậu bé???
Ông ta coi cậu là cái gì vậy???
Haroka không khỏi khó chịu, cậu mím môi thật chặt để không tuôn ra những tràng chửi rủa vào mặt người cha của mình. Một phần im lặng cũng là vì Lucas nói đúng , bao giờ Vampire cũng trở nên hoàn thiện nhất về ma lực và sức lực khi đến tuổi trưởng thành. Với sức mạnh hiện giờ của cậu thì cơ hội thắng chỉ 20 - 30% là căng. Phải chờ thêm một năm nữa, khi năng lực của dòng thuần đạt đến mức hoàn thiện, lúc đó, Haroka sẽ cho ông ta nếm mùi lửa địa ngục. Ông ta phải thấu hiểu nỗi đau mà Haroka đã nhận, nỗi đau khi bị thiêu sống cháy da bỏng thịt từ lúc còn là đứa bé tám tuổi , rồi khi nó lành lại, ông ta lại tiếp tục đánh như xát muối thêm vào vết thương, đau đến mức nuốt không nổi những giọt nước mắt của tuyệt vọng và hận thù.
Cảm thấy không còn gì để nói với loại người này, Haroka quay bước đi, không quên buông một câu:
-bản năng hoang dã của chúa sơn lâm luôn luôn ăn vào máu của con hổ, để xem ông làm cách nào thuần hóa được nó hoàn toàn, những việc ông đã làm, chỉ khiến cho con hổ ngày một thên cứng rắn và mạnh mẽ, làm cho nó thêm chai lì với đòn roi thôi. Thêm nữa, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi.
Thật sắc sảo.
Cách nghĩ và cách làm của thằng bé, trưởng thành hơn nhiều so với tuổi của nó. Mục đích là gì??? trả thù ư?? có thể lắm chứ. Thằng bé là một người rất có tiềm năng, thế nên Lucas sẽ không dễ gì mà để mất nó. Nhưng Lucas thật không thể hiểu nổi cái ẩn ý trong cậu nói vừa rồi, cứ như thể thằng con trai ngỗ nghịch nhìn thấu hết tâm can ông.
Là một lời tuyên chiến với người cha, hay còn mục đích nào khác???
Bước nhanh về phòng, đóng cửa sổ và cửa ra vào thật chặt để đảm bảo không có bị ai rình trộm hay nghe lén. Haroka lấy chiếc điện thoại ra, bấm liên tục vào màn hình một dãy số. Nhưng rồi lại ngừng. Khoan, không thể làm phiền cậu bạn chỉ vì có chút xíu chuyện cá nhân thế này.
Haroka tắt máy, quẳng điện thoại lên bàn. Ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa, hai chân không còn chút sức lực nào. Cuộc nói chuyện... ồ không, nên nói là cuộc đấu khẩu mới đúng giữa hai cha con làm cậu hết sức mệt mỏi. Nhưng Haroka cũng biết là không có cách nào thay đổi được rồi, cho nên không việc gì phải buồn.
Dù cho có mệt đến thế nào, Haroka cũng phải ngăn chặn lại âm mưu của người cha độc tài. Nếu không, e rằng cả hành tinh này sẽ sống lại thời nội chiến thiên niên kỉ. Máu chảy, đầu rơi, những tiếng khóc thế lương. ai oán, đổ gục dưới nụ cười chiến thắng của người đàn ông đó. Đau khổ triền miên, đó là tất cả những gì kinh khủng mà Haroka tưởng tượng được ra.
********************
chap kì tới: định nghĩa về người sói
/32
|