Chương 2309: Hồng nhan tri kỷ. (1)
Không chỉ có thế, âm phù cổ quái liên tiếp phát ra từ miêng nữ tử còn cực kỳ tối nghĩa khó hiểu.
Đồng tử Kỳ Thắng Phong đột nhiên co lại, hồ nghi nói:
Long ngữ?
Gương mặt hắn hơi động một chút, đã nhận thần sắc biến hóa của ngươi sau lưng.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua Bạc Vũ Kình sau lưng, nói:
Ngươi biết người này sao?
Bạc Vũ Kình cúi người, hội tụ thanh âm thành tuyến, truyền âm nói:
Bẩm sư tôn, người này là con gái Hải Hoàng, Ba Chỉ Tiên, là hồng nhan tri kỷ của Lý Vân Tiêu.
Kỳ Thắng Phong toàn thân run lên, thất thanh nói:
Cái gì? Ngươi xác định?
Tất cả mọi người đều bị thần thái biến hóa của hắn hấp dẫn nhìn sang, tất cả đều lộ ra nghi hoặc.
Bạc Vũ Kình gật đầu nói:
Tuyệt sẽ không sai. Nàng giờ phút này hẳn là đang triệu hoán Cự Thú, trợ giúp Lý Vân Tiêu phá trận.
Thần sắc trên mặt Kỳ Thắng Phong biến hóa bất định, trong mắt cũng chớp động lên tinh quang, không biết suy nghĩ cái gì.
Triệu hoán Cự Thú?
Tất cả mọi người nhướng mày, tựa hồ không hiểu rõ lắm.
Bỗng nhiên tất cả mọi người là sắc mặt đại biến, hoảng sợ nhìn qua trên bầu trời, chỉ thấy bóng mờ cực lớn hiện ra, như là Cự Linh sừng sững trên bầu trời vậy.
Những Cự Thú kia hình thái quái dị bất định, ở giữa tầng mây và sương mù, quăng xuống cái bóng cực lớn khiến cả thành trì đều bị che phủ bên dưới.
Đó là…
Không ít võ giả trong thành thoáng cái kinh hô lên, phát ra ý sợ hãi thật sâu, cả người đều phát lạnh.
Trời ạ đây không phải là Thâm Hải Cự Thú sao?
Một người hô to lên, trong thanh âm mang theo run rẩy và sợ hãi cực lớn, thoáng cái đều tảnđi.
Nhân loại đối với Hải tộc không hiểu nhiều lắm, nhưng trong cuộc chiến Đông Hải vừa mới chấm dứt, Thâm Hải Cự Thú mà Hải tộc triệu hoán đến đã cho mọi người quá nhiều khiếp sợ và sợ hãi.
Đặc biệt là người Đông Vực, cơ hồ mỗi người đều biết tồn tại khổng lồ này, uy lực khủng bố rung động nhân tâm, khắc vào tâm khảm mỗi người.
Những người tham gia cuộc chiến hai tộc, hơn nữa đã thấy qua thứ này càng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, mặt không có chút máu.
Thâm Hải Cự Thú?
Bên trong tòa nhà, Ninh Khả Vi cũng lộ ra hoảng sợ, nhãn quang thoáng cái hội tụ thành tuyến, chăm chú nhìn chằm chằm thân ảnh Thủy Tiên, nói:
Nữ tử này là người phương nào?
Ninh Khả Vân cũng giật mình không thôi, lắc đầu nói:
Không biết. . . , nữ tử có thể triệu hoán Thâm Hải Cự Thú. . . , cái này. . .
Ninh Khả Vi ngưng trọng nói:
Vương tộc tứ hải đã từng kí kết khế ước với tổ tiên Thâm Hải Cự Thú, nguyện ý vào thời khắc nguy cấp nghe Vương tộc sai khiến. Nhưng nử tử này có thể tùy thời triệu hoán Thâm Hải Cự Thú đến, lão phu thật mới chỉ nghe lần đầu.
Ninh Khả Vân ngưng giọng nói:
Đợi sau khi việc này kết thúc, ta lập tức phân phó Quân Đình tra rõ việc này.
Thoáng cái triệu hồi ra nhiều Thâm Hải Cự Thú như vậy, loại năng lực này. . .
Nếu dùng để công thành nhổ trại, trong thiên hạ ai có thể kháng trụ?
“Rầm rầm rầm oanh”
Ngay khi mặt mũi mọi người tràn đầy mồ hôi lạnh thì những Thâm Hải Cự Thú kia rốt cục động, nguyên một đám mở ra miệng lớn, phá giới hắc mang đánh lên không trung vạn dặm, chấn xuất ra đạo đạo sóng cả màu đen.
Toàn bộ thành trì cũng theo đó rung động lắc lư, trên không trung hiện ra từng đạo thải quang, hỗn hợp lại một chỗ với những hắc mang kia, đẩy ra bốn phía.
Hóa Tu cũng lộ vẻ mặt, nhìn qua tổng cộng mười một đầu Thâm Hải Cự Thú sau lưng, chỉ cảm thấy lông toàn thân dựng đứng.
Theo năng lực của Thủy Tiên không ngừng đề thăng, số lượng Cự Thú có thể triệu hoán cũng đang gia tăng.
Hắn nghĩ đến, nếu ngày nào đó có thể thoáng cái triệu ra trên trăm đầu Cự Thú, vậy thiên hạ này còn ai địch lại nữa?
Lý Vân Tiêu giật mình không thôi, nhưng liền đại hỉ.
Từng đạo phá giới hắc mang kia đánh xuống, Thái Mậu Huyền Âm Trảm Hồn Trận bắt đầu trở nên mờ đi, ẩn ẩn có xu thế không đỡ nổi nữa.
Hàn Quân Đình sắc mặt âm trầm, nói với nam tử áo bào màu bạc cách đó không xa:
Trường Tôn Vũ đại nhân
Trong mắt nam tử kia cũng vô cùng âm độc, gật đầu nói:
Đã rõ.
Hắn bước ra một bước, liền muốn lao vào chiến trường.
Ánh mắt tất cả mọi người tụ lại, tất cả đều theo dõi hắn, lộ ra biểu lộ bất đồng.
Sắc mặt Trần Phong trầm xuống, quát:
Trường Tôn Vũ đại nhân, Bắc Minh thế gia các ngươi cũng muốn nhúng tay vào việc này sao?
Trường Tôn Vũ lạnh lùng nhìn hắn một cái, khẽ nói:
Lý Vân Tiêu có hiềm nghi rất lớn đã giết chết không ít người Bắc Minh Huyền Cung ta, trong huyền cung đang chuẩn bị truy nã hắn khắp thiên hạ, hiện giờ vừa vặn bắt hắn về luôn.
Trần Phong trầm giọng nói:
Trường Tôn Vũ đại nhân có từng nghĩ qua, nếu hôm nay thất bại, sẽ mang đến cho Bắc Minh Huyền Cung các ngươi một địch nhân thế nào không. Ngàn vạn đừng để tiểu thương có chút tâm cơ đùa nghịch.
Hắn lạnh lùng liếc Hàn Quân Đình.
Hàn Quân Đình lập tức giận dữ, sát khí thoáng cái dâng lên, hàn ý thẳng bức Trần Phong:
Ngươi mắng ta cái gì? Có giỏi lặp lại lần nữa xem.
Trần Phong cũng không biết nàng là nữ tử, vô ý mắng một câu sờ vào nghịch lân đối phương, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
Không cần ra oai trước mặt ta, bổn công tử quả thật đánh không lại ngươi, ta thừa nhận. Nhưng ngươi dám giết ta sao? Không dám thì mau thu hồi sát khí của ngươi đi, đừng chọc cười ta.
Hàn Quân Đình sắc mặt tái nhợt, năm ngón tay chụp lại bóp nát không khí, lạnh giọng nói:
Tốt Trần Phong, ngươi hôm nay dám mở miệng vũ nhục lão hủ, ngày khác tất sẽ khiến Đao Kiếm Tông của ngươi hoàn lại gấp trăm lần.
Nàng cố nén cảm xúc, sợ bạo lộ thân phận của mình, chỉ có thể nhịn xuống lửa giận nuốt vào bụng.
Trần Phong cười nhạt một tiếng, lơ đễnh nói:
Xin cứ tự nhiên.
Gương mặt Hàn Quân Đình vô cùng âm hàn, không hề để ý tới hắn, mà nhìn chằm chằm vào trong chiến trường.
Kỳ Thắng Phong hữu ý vô ý liếc nàng, trong mắt giống như cười mà không phải cười.
Trường Tôn Vũ sau khi bước ra một bước, bầu trời liền lóe lên ngân quang, lập tức bay đến trên không Lý Vân Tiêu vỗ mạnh xuống một chưởng.
Lý Vân Tiêu biến sắc, rốt cục vung tay phải lên, đẩy Khương Nhược Băng ra, nói:
Ngươi đứng một bên, tự mình cẩn thận một chút.
Toàn thân hắn dâng lên vô số lôi quang, bắt lấy đại chùy gõ xuống lòng bàn tay đối phương.
Lôi quang vô tận dâng lên, như hải triều không ngừng nâng lên.
Khương Nhược Băng thối lui ra mấy trượng, lớn tiếng nói:
Ngươi cẩn thận một chút, ta sẽ chú ý bản thân.
“Oanh”
Trường Tôn Vũ đánh xuống một chưởng, đặt ở trên lôi đình, hét lớn một tiếng, năm ngón tay mở ra:
Phá.
“Phanh”
Lôi đình trực tiếp đột nhiên nổ bung, tạc ra vạn đạo ánh sáng màu xanh.
Thân thể Lý Vân Tiêu cũng thoáng cái sụp đổ vỡ ra, hóa thành vô số thanh lôi, lập tức ngưng tụ ở trên không, trong mắt phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói:
Trường Tôn Vũ, hôm nay liền dùng đầu của ngươi, để mở màn cho sự diệt môn của Bắc Minh Huyền Cung.
Lời hắn nói khiến tất cả mọi người trong tràng toàn thân run lên, lộ ra vẻ mặt.
Không chỉ có thế, âm phù cổ quái liên tiếp phát ra từ miêng nữ tử còn cực kỳ tối nghĩa khó hiểu.
Đồng tử Kỳ Thắng Phong đột nhiên co lại, hồ nghi nói:
Long ngữ?
Gương mặt hắn hơi động một chút, đã nhận thần sắc biến hóa của ngươi sau lưng.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua Bạc Vũ Kình sau lưng, nói:
Ngươi biết người này sao?
Bạc Vũ Kình cúi người, hội tụ thanh âm thành tuyến, truyền âm nói:
Bẩm sư tôn, người này là con gái Hải Hoàng, Ba Chỉ Tiên, là hồng nhan tri kỷ của Lý Vân Tiêu.
Kỳ Thắng Phong toàn thân run lên, thất thanh nói:
Cái gì? Ngươi xác định?
Tất cả mọi người đều bị thần thái biến hóa của hắn hấp dẫn nhìn sang, tất cả đều lộ ra nghi hoặc.
Bạc Vũ Kình gật đầu nói:
Tuyệt sẽ không sai. Nàng giờ phút này hẳn là đang triệu hoán Cự Thú, trợ giúp Lý Vân Tiêu phá trận.
Thần sắc trên mặt Kỳ Thắng Phong biến hóa bất định, trong mắt cũng chớp động lên tinh quang, không biết suy nghĩ cái gì.
Triệu hoán Cự Thú?
Tất cả mọi người nhướng mày, tựa hồ không hiểu rõ lắm.
Bỗng nhiên tất cả mọi người là sắc mặt đại biến, hoảng sợ nhìn qua trên bầu trời, chỉ thấy bóng mờ cực lớn hiện ra, như là Cự Linh sừng sững trên bầu trời vậy.
Những Cự Thú kia hình thái quái dị bất định, ở giữa tầng mây và sương mù, quăng xuống cái bóng cực lớn khiến cả thành trì đều bị che phủ bên dưới.
Đó là…
Không ít võ giả trong thành thoáng cái kinh hô lên, phát ra ý sợ hãi thật sâu, cả người đều phát lạnh.
Trời ạ đây không phải là Thâm Hải Cự Thú sao?
Một người hô to lên, trong thanh âm mang theo run rẩy và sợ hãi cực lớn, thoáng cái đều tảnđi.
Nhân loại đối với Hải tộc không hiểu nhiều lắm, nhưng trong cuộc chiến Đông Hải vừa mới chấm dứt, Thâm Hải Cự Thú mà Hải tộc triệu hoán đến đã cho mọi người quá nhiều khiếp sợ và sợ hãi.
Đặc biệt là người Đông Vực, cơ hồ mỗi người đều biết tồn tại khổng lồ này, uy lực khủng bố rung động nhân tâm, khắc vào tâm khảm mỗi người.
Những người tham gia cuộc chiến hai tộc, hơn nữa đã thấy qua thứ này càng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, mặt không có chút máu.
Thâm Hải Cự Thú?
Bên trong tòa nhà, Ninh Khả Vi cũng lộ ra hoảng sợ, nhãn quang thoáng cái hội tụ thành tuyến, chăm chú nhìn chằm chằm thân ảnh Thủy Tiên, nói:
Nữ tử này là người phương nào?
Ninh Khả Vân cũng giật mình không thôi, lắc đầu nói:
Không biết. . . , nữ tử có thể triệu hoán Thâm Hải Cự Thú. . . , cái này. . .
Ninh Khả Vi ngưng trọng nói:
Vương tộc tứ hải đã từng kí kết khế ước với tổ tiên Thâm Hải Cự Thú, nguyện ý vào thời khắc nguy cấp nghe Vương tộc sai khiến. Nhưng nử tử này có thể tùy thời triệu hoán Thâm Hải Cự Thú đến, lão phu thật mới chỉ nghe lần đầu.
Ninh Khả Vân ngưng giọng nói:
Đợi sau khi việc này kết thúc, ta lập tức phân phó Quân Đình tra rõ việc này.
Thoáng cái triệu hồi ra nhiều Thâm Hải Cự Thú như vậy, loại năng lực này. . .
Nếu dùng để công thành nhổ trại, trong thiên hạ ai có thể kháng trụ?
“Rầm rầm rầm oanh”
Ngay khi mặt mũi mọi người tràn đầy mồ hôi lạnh thì những Thâm Hải Cự Thú kia rốt cục động, nguyên một đám mở ra miệng lớn, phá giới hắc mang đánh lên không trung vạn dặm, chấn xuất ra đạo đạo sóng cả màu đen.
Toàn bộ thành trì cũng theo đó rung động lắc lư, trên không trung hiện ra từng đạo thải quang, hỗn hợp lại một chỗ với những hắc mang kia, đẩy ra bốn phía.
Hóa Tu cũng lộ vẻ mặt, nhìn qua tổng cộng mười một đầu Thâm Hải Cự Thú sau lưng, chỉ cảm thấy lông toàn thân dựng đứng.
Theo năng lực của Thủy Tiên không ngừng đề thăng, số lượng Cự Thú có thể triệu hoán cũng đang gia tăng.
Hắn nghĩ đến, nếu ngày nào đó có thể thoáng cái triệu ra trên trăm đầu Cự Thú, vậy thiên hạ này còn ai địch lại nữa?
Lý Vân Tiêu giật mình không thôi, nhưng liền đại hỉ.
Từng đạo phá giới hắc mang kia đánh xuống, Thái Mậu Huyền Âm Trảm Hồn Trận bắt đầu trở nên mờ đi, ẩn ẩn có xu thế không đỡ nổi nữa.
Hàn Quân Đình sắc mặt âm trầm, nói với nam tử áo bào màu bạc cách đó không xa:
Trường Tôn Vũ đại nhân
Trong mắt nam tử kia cũng vô cùng âm độc, gật đầu nói:
Đã rõ.
Hắn bước ra một bước, liền muốn lao vào chiến trường.
Ánh mắt tất cả mọi người tụ lại, tất cả đều theo dõi hắn, lộ ra biểu lộ bất đồng.
Sắc mặt Trần Phong trầm xuống, quát:
Trường Tôn Vũ đại nhân, Bắc Minh thế gia các ngươi cũng muốn nhúng tay vào việc này sao?
Trường Tôn Vũ lạnh lùng nhìn hắn một cái, khẽ nói:
Lý Vân Tiêu có hiềm nghi rất lớn đã giết chết không ít người Bắc Minh Huyền Cung ta, trong huyền cung đang chuẩn bị truy nã hắn khắp thiên hạ, hiện giờ vừa vặn bắt hắn về luôn.
Trần Phong trầm giọng nói:
Trường Tôn Vũ đại nhân có từng nghĩ qua, nếu hôm nay thất bại, sẽ mang đến cho Bắc Minh Huyền Cung các ngươi một địch nhân thế nào không. Ngàn vạn đừng để tiểu thương có chút tâm cơ đùa nghịch.
Hắn lạnh lùng liếc Hàn Quân Đình.
Hàn Quân Đình lập tức giận dữ, sát khí thoáng cái dâng lên, hàn ý thẳng bức Trần Phong:
Ngươi mắng ta cái gì? Có giỏi lặp lại lần nữa xem.
Trần Phong cũng không biết nàng là nữ tử, vô ý mắng một câu sờ vào nghịch lân đối phương, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
Không cần ra oai trước mặt ta, bổn công tử quả thật đánh không lại ngươi, ta thừa nhận. Nhưng ngươi dám giết ta sao? Không dám thì mau thu hồi sát khí của ngươi đi, đừng chọc cười ta.
Hàn Quân Đình sắc mặt tái nhợt, năm ngón tay chụp lại bóp nát không khí, lạnh giọng nói:
Tốt Trần Phong, ngươi hôm nay dám mở miệng vũ nhục lão hủ, ngày khác tất sẽ khiến Đao Kiếm Tông của ngươi hoàn lại gấp trăm lần.
Nàng cố nén cảm xúc, sợ bạo lộ thân phận của mình, chỉ có thể nhịn xuống lửa giận nuốt vào bụng.
Trần Phong cười nhạt một tiếng, lơ đễnh nói:
Xin cứ tự nhiên.
Gương mặt Hàn Quân Đình vô cùng âm hàn, không hề để ý tới hắn, mà nhìn chằm chằm vào trong chiến trường.
Kỳ Thắng Phong hữu ý vô ý liếc nàng, trong mắt giống như cười mà không phải cười.
Trường Tôn Vũ sau khi bước ra một bước, bầu trời liền lóe lên ngân quang, lập tức bay đến trên không Lý Vân Tiêu vỗ mạnh xuống một chưởng.
Lý Vân Tiêu biến sắc, rốt cục vung tay phải lên, đẩy Khương Nhược Băng ra, nói:
Ngươi đứng một bên, tự mình cẩn thận một chút.
Toàn thân hắn dâng lên vô số lôi quang, bắt lấy đại chùy gõ xuống lòng bàn tay đối phương.
Lôi quang vô tận dâng lên, như hải triều không ngừng nâng lên.
Khương Nhược Băng thối lui ra mấy trượng, lớn tiếng nói:
Ngươi cẩn thận một chút, ta sẽ chú ý bản thân.
“Oanh”
Trường Tôn Vũ đánh xuống một chưởng, đặt ở trên lôi đình, hét lớn một tiếng, năm ngón tay mở ra:
Phá.
“Phanh”
Lôi đình trực tiếp đột nhiên nổ bung, tạc ra vạn đạo ánh sáng màu xanh.
Thân thể Lý Vân Tiêu cũng thoáng cái sụp đổ vỡ ra, hóa thành vô số thanh lôi, lập tức ngưng tụ ở trên không, trong mắt phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói:
Trường Tôn Vũ, hôm nay liền dùng đầu của ngươi, để mở màn cho sự diệt môn của Bắc Minh Huyền Cung.
Lời hắn nói khiến tất cả mọi người trong tràng toàn thân run lên, lộ ra vẻ mặt.
/3771
|