Chương2311: Ai cũng chớ đi.
Ninh Khả Vân cả kinh nói:
Ý phụ thân là thành tựu tương lai của Lý Vân Tiêu còn trên cả Cổ Phi Dương sao?
Ninh Khả Vi ngưng trọng nói:
Sợ rằng không chỉ có thế. Nếu chỉ là kiếm ý thông thần, cha còn không coi trọng như thế, mấu chốt là võ đạo chi tâm của, quả thực là đạo chi sở tại cực kỳ đáng sợ, mặc dù ngàn vạn người ta vẫn đi.
Sắc mặt Ninh Khả Vân cũng trở nên trầm trọng, lạnh giọng nói:
Nếu người này đáng sợ như thế, không bằng do ta ra tay, triệt để kết thúc hắn ở đây.
Ninh Khả Vi nhìn nàng một cái, thở dài:
Khả Vân, sát khí trên người của ngươi quá nặng. Tuy rằng tu vị không dưới Khả Nguyệt và Sở Nhiên, lại vĩnh viễn không phải người chọn lựa thành chủ. Ta từng nghe nói, Sở Nhiên khoa trương kẻ này là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, có thể thấy ánh mắt hắn tinh chuẩn hơn xa mọi người, mà Sở Nhiên đối với hắn thế nào?
Ninh Khả Vân trầm ngâm một chút, nói:
Quan hệ của Lý Vân Tiêu và Sở Nhiên đại ca còn có muội muội đều vô cùng tốt.
Ninh Khả Vi nói:
Đúng vậy, thiên hành kiện, quân tử cần không ngừng vươn lên. Cường giả tuy mạnh, nhưng cuối cùng đều ở trong đại đạo, vĩnh viễn không thể nghịch thiên cải mệnh. Kiêu ngạo tổn hại, khiêm tốn được lợi, chỉ có khiêm tốn như nước, mới có thể hải nạp bách xuyên, thành tựu tha đại.
Ninh Khả Vân nói:
Ta hiểu được, cha là muốn chiêu an kẻ này. Nhưng ta xem tâm tính kẻ này, tuyệt không dễ vậy đâu.
Ninh Khả Vi cười nói:
Làm sao chiêu an? Cường giả chân chính, là nhìn thế tục lễ phép như cặn bã, biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, không thể nào trói buộc được đâu.
Ninh Khả Vân nói:
Vậy ý phụ thân là. . .
Ninh Khả Vi nói:
Hắn chịu vì Nhược Băng mà thân hãm hiểm cảnh, có thểg thấy hắn trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần gả Nhược Băng cho hắn, là đủ rồi. Thành Hồng Nguyệt tương lai, có muội muội của ngươi làm thành chủ, ngươi làm ngoại viện, còn có sự tương trợ cường đại từ Lý Vân Tiêu ở phía sau, nhất định có thể khôi phục một quang vinh.
Ninh Khả Vân nói:
Ta hiểu ý cha. Đợi tí nữa nếu Lý Vân Tiêu lâm vào hiểm cảnh, chúng ta liền ra tay cứu hắn, cũng bán cho hắn một cái nhân tình thật lớn. Chỉ là làm vậy tất nhiên đặc tội Đường gia, thậm chí đắc tội một gã Phong Hào Võ Đế, thật sự giá trị sao?
Ánh mắt Ninh Khả Vi trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:
Chuyện đắc tội với người để phụ thân làm là được. Trước khi ta chết, nhất định phải đánh ra cho thành Hồng Nguyệt một mảnh tương lai.
Toàn thân Ninh Khả Vân run lên, nhịn không được nói:
Phụ thân nói người ngấp nghé thành Hồng Nguyệt, rốt cuộc là ai?
Ninh Khả Vi nheo mắt lại, lạnh lùng nói:
Giờ phút này nói còn quá sớm, Lý Vân Tiêu cướp hôn có lẽ chính là một khối đá thử vàng tốt nhất, người nọ vất vất vả vả khống chế thành Hồng Nguyệt, tuyệt đối sẽ không nhìn xem thành Hồng Nguyệt lật úp đâu.
Trên quảng trường, một mảnh băng thiên tuyết địa, một mảnh nắng gắt như lửa.
Khóe miệng Phi Nghê lộ ra một tia cười lạnh, hai tay hợp lại, thân ảnh lóe lên liền biến mất trong hỏa hải.
Bát trân hỏa điệp.
Một tiếng nhẹ vang lên, cả người Phi Nghê đột nhiên xuất hiện ở trước người Trường Tôn Vũ, vỗ mạnh tay xuống
Trường Tôn Vũ biến sắc, song chưởng khẽ đảo liền nghênh đón tiếp lấy
“Phanh”
Hai cổ lực lượng đột nhiên phá khai, hóa thành từng đạo cương phong khủng bố đẩy đi mọi nơi.
Khóe miệng Phi Nghê mỉm cười, lộ ra vẻ châm chọc.
Đồng tử Trường Tôn Vũ đột nhiên co lại, thầm hô không tốt, chỉ thấy chẳng biết lúc nào nhiều ra tám đầu hỏa điệp nhẹ nhàng bay múa, thoáng cái rơi vào trên cánh tay và bờ vai hắn.
Phi Nghê nghiêng đầu, nháy mắt cười nói:
Hồ điệp này có đẹp không? Chúng sẽ nổ tung đấy.
Trường Tôn Vũ đột nhiên run lên, mồ hôi lạnh chảy xuôi theo hai hàng tóc mai, run rẩy nói:
Phi Nghê Thiếu chủ, Bắc Minh Huyền Cung và Long gia gần đây. . .
Ai nha nha, bắt đầu nhiều lời rồi, vừa rồi sao không thấy kéo quan hệ với ta chứ?
Phi Nghê phiền chán nhổ ra một chữ, nói:
Bạo.
“Rầm rầm rầm phanh”
Tám đầu Hồ Điệp từng cái nổ bung, hộ thể đế khí quanh thân Trường Tôn Vũ tuôn ra, cả người hóa thành lưu quang bỏ chạy về phía sau.
Toàn bộ băng thiên tuyết địa lập tức đều sụp đổ mất.
Ha ha ha, chớ đi nha.
Tiếng cười thanh thúy của Phi Nghê vang lên trên trời cao, cả người hóa thành một đạo hỏa diễm đuổi theo.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên sát ý, trực tiếp thuấn di đến trước mặt Đường Tâm, chụp mạnh xuống một cái.
Tuy rằng hắn và Vương Tọa không có gì xích mích gì, hai người thậm chí còn đã từng nâng cốc ngôn hoan, trò chuyện với nhau thật vui, nhưng lúc này nơi này, đã không còn lựa chọn nào khác rồi.
Tiểu tử ngươi dám!
Đường Khánh một chiêu chấn khai Loan Quân Hạo, nổi giận hét lớn một tiếng, trên người lóe lên huyết quang, đúng là dùng bí pháp thúc đẩy lực lượng đến mức tận cùng, lập tức liền xé rách không gian, khoảng cách trăm trượng Súc Địa Thành Thốn.
Đi chết đi.
Đường Khánh gào rú một tiếng, năm ngón tay thành trảo đánh xuống Lý Vân Tiêu. Năm đạo thanh ảnh như là chỉ nhận thật dài, trực tiếp cắt đứt không gian.
“Xuy xuy”
Thân thể Lý Vân Tiêu bỗng chốc bị cắt đứt hơn nửa, đều hóa thành lôi quang tiêu tán.
Nhưng đạo lôi đình phía trước nhất, lập tức ngưng lại chân thân, chụp xuống trên người Đường Tâm.
“Phanh”
Một đạo chưởng phong mạnh mẽ đánh xuống, lại bị một đạo kim quang trước người Đường Tâm cản lại, không cách nào tiến thêm được nữa.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, nghẹn ngào kêu lên:
Không tốt!
Một cổ lực lượng mênh mông cách không mà đến, trực tiếp chấn khai hắn.
Thân ảnh hắn chưa ổn định, liền nghiêm nghị quát:
Phi Nghê, đi
Bản thân lại thuấn di một cái, xuất hiện ở bên người Khương Nhược Băng, bắt lấy nàng độn không mà lên.
Thủy Tiên cũng khẩn trương, cao giọng nói:
Các ngươi nhanh lên ah, một cái trận pháp nho nhỏ cũng không phá được, quá vô dụng, nhanh lên nhanh lên nhanh lên.
Nàng không ngừng mà dậm chân, trong hai tròng mắt một mảnh kim quang, nhìn qua sức mạnh to lớn tuôn ra ở bốn phía Đường Tâm, tựa hồ nhìn thấy gì đó, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng.
“Ầm ầm”
Trên trời cao thiên quang vừa hiện, tất cả đám mây đột nhiên nứt vỡ, thoáng cái biến mất trên hư không, toàn bộ đại trận ầm ầm cởi bỏ, chiếu sáng lên dưới ánh mặt trời.
Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, kinh hãi vì uy lực của Thâm Hải Cự Thú, loại đại trận nổi danh thiên hạ này cũng có thể đánh phá trong thời gian ngắn ngủi như thế, không khỏi đều cảm thấy kiêng kị với Thủy Tiên.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người Lý Vân Tiêu, hắn lại không cảm nhận được chút ấm áp nào cả, độn quang thoáng cái đình trệ trên không trung, mặt mũi tràn đầy cười khổ.
Kỳ Thắng Phong co rút đồng tử, bắn ra tinh mang.
Ninh Khả Vi trên tòa nhà cũng trầm xuống, trong đôi mắt bắn ra một chút hàn tinh, một cổ nguyên lực chấn động ra.
Thủy Tiên ở trên không trung vạn mét, gấp đến độ dậm chân, lớn tiếng nói:
Mau lên đây, còn chờ gì nữa?
Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu, khổ sở nói:
Đã chậm một bước, hắn đã tới rồi, ngươi nhanh chóng mang Nhược Băng rời đi đi.
Ninh Khả Vân cả kinh nói:
Ý phụ thân là thành tựu tương lai của Lý Vân Tiêu còn trên cả Cổ Phi Dương sao?
Ninh Khả Vi ngưng trọng nói:
Sợ rằng không chỉ có thế. Nếu chỉ là kiếm ý thông thần, cha còn không coi trọng như thế, mấu chốt là võ đạo chi tâm của, quả thực là đạo chi sở tại cực kỳ đáng sợ, mặc dù ngàn vạn người ta vẫn đi.
Sắc mặt Ninh Khả Vân cũng trở nên trầm trọng, lạnh giọng nói:
Nếu người này đáng sợ như thế, không bằng do ta ra tay, triệt để kết thúc hắn ở đây.
Ninh Khả Vi nhìn nàng một cái, thở dài:
Khả Vân, sát khí trên người của ngươi quá nặng. Tuy rằng tu vị không dưới Khả Nguyệt và Sở Nhiên, lại vĩnh viễn không phải người chọn lựa thành chủ. Ta từng nghe nói, Sở Nhiên khoa trương kẻ này là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, có thể thấy ánh mắt hắn tinh chuẩn hơn xa mọi người, mà Sở Nhiên đối với hắn thế nào?
Ninh Khả Vân trầm ngâm một chút, nói:
Quan hệ của Lý Vân Tiêu và Sở Nhiên đại ca còn có muội muội đều vô cùng tốt.
Ninh Khả Vi nói:
Đúng vậy, thiên hành kiện, quân tử cần không ngừng vươn lên. Cường giả tuy mạnh, nhưng cuối cùng đều ở trong đại đạo, vĩnh viễn không thể nghịch thiên cải mệnh. Kiêu ngạo tổn hại, khiêm tốn được lợi, chỉ có khiêm tốn như nước, mới có thể hải nạp bách xuyên, thành tựu tha đại.
Ninh Khả Vân nói:
Ta hiểu được, cha là muốn chiêu an kẻ này. Nhưng ta xem tâm tính kẻ này, tuyệt không dễ vậy đâu.
Ninh Khả Vi cười nói:
Làm sao chiêu an? Cường giả chân chính, là nhìn thế tục lễ phép như cặn bã, biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, không thể nào trói buộc được đâu.
Ninh Khả Vân nói:
Vậy ý phụ thân là. . .
Ninh Khả Vi nói:
Hắn chịu vì Nhược Băng mà thân hãm hiểm cảnh, có thểg thấy hắn trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần gả Nhược Băng cho hắn, là đủ rồi. Thành Hồng Nguyệt tương lai, có muội muội của ngươi làm thành chủ, ngươi làm ngoại viện, còn có sự tương trợ cường đại từ Lý Vân Tiêu ở phía sau, nhất định có thể khôi phục một quang vinh.
Ninh Khả Vân nói:
Ta hiểu ý cha. Đợi tí nữa nếu Lý Vân Tiêu lâm vào hiểm cảnh, chúng ta liền ra tay cứu hắn, cũng bán cho hắn một cái nhân tình thật lớn. Chỉ là làm vậy tất nhiên đặc tội Đường gia, thậm chí đắc tội một gã Phong Hào Võ Đế, thật sự giá trị sao?
Ánh mắt Ninh Khả Vi trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:
Chuyện đắc tội với người để phụ thân làm là được. Trước khi ta chết, nhất định phải đánh ra cho thành Hồng Nguyệt một mảnh tương lai.
Toàn thân Ninh Khả Vân run lên, nhịn không được nói:
Phụ thân nói người ngấp nghé thành Hồng Nguyệt, rốt cuộc là ai?
Ninh Khả Vi nheo mắt lại, lạnh lùng nói:
Giờ phút này nói còn quá sớm, Lý Vân Tiêu cướp hôn có lẽ chính là một khối đá thử vàng tốt nhất, người nọ vất vất vả vả khống chế thành Hồng Nguyệt, tuyệt đối sẽ không nhìn xem thành Hồng Nguyệt lật úp đâu.
Trên quảng trường, một mảnh băng thiên tuyết địa, một mảnh nắng gắt như lửa.
Khóe miệng Phi Nghê lộ ra một tia cười lạnh, hai tay hợp lại, thân ảnh lóe lên liền biến mất trong hỏa hải.
Bát trân hỏa điệp.
Một tiếng nhẹ vang lên, cả người Phi Nghê đột nhiên xuất hiện ở trước người Trường Tôn Vũ, vỗ mạnh tay xuống
Trường Tôn Vũ biến sắc, song chưởng khẽ đảo liền nghênh đón tiếp lấy
“Phanh”
Hai cổ lực lượng đột nhiên phá khai, hóa thành từng đạo cương phong khủng bố đẩy đi mọi nơi.
Khóe miệng Phi Nghê mỉm cười, lộ ra vẻ châm chọc.
Đồng tử Trường Tôn Vũ đột nhiên co lại, thầm hô không tốt, chỉ thấy chẳng biết lúc nào nhiều ra tám đầu hỏa điệp nhẹ nhàng bay múa, thoáng cái rơi vào trên cánh tay và bờ vai hắn.
Phi Nghê nghiêng đầu, nháy mắt cười nói:
Hồ điệp này có đẹp không? Chúng sẽ nổ tung đấy.
Trường Tôn Vũ đột nhiên run lên, mồ hôi lạnh chảy xuôi theo hai hàng tóc mai, run rẩy nói:
Phi Nghê Thiếu chủ, Bắc Minh Huyền Cung và Long gia gần đây. . .
Ai nha nha, bắt đầu nhiều lời rồi, vừa rồi sao không thấy kéo quan hệ với ta chứ?
Phi Nghê phiền chán nhổ ra một chữ, nói:
Bạo.
“Rầm rầm rầm phanh”
Tám đầu Hồ Điệp từng cái nổ bung, hộ thể đế khí quanh thân Trường Tôn Vũ tuôn ra, cả người hóa thành lưu quang bỏ chạy về phía sau.
Toàn bộ băng thiên tuyết địa lập tức đều sụp đổ mất.
Ha ha ha, chớ đi nha.
Tiếng cười thanh thúy của Phi Nghê vang lên trên trời cao, cả người hóa thành một đạo hỏa diễm đuổi theo.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên sát ý, trực tiếp thuấn di đến trước mặt Đường Tâm, chụp mạnh xuống một cái.
Tuy rằng hắn và Vương Tọa không có gì xích mích gì, hai người thậm chí còn đã từng nâng cốc ngôn hoan, trò chuyện với nhau thật vui, nhưng lúc này nơi này, đã không còn lựa chọn nào khác rồi.
Tiểu tử ngươi dám!
Đường Khánh một chiêu chấn khai Loan Quân Hạo, nổi giận hét lớn một tiếng, trên người lóe lên huyết quang, đúng là dùng bí pháp thúc đẩy lực lượng đến mức tận cùng, lập tức liền xé rách không gian, khoảng cách trăm trượng Súc Địa Thành Thốn.
Đi chết đi.
Đường Khánh gào rú một tiếng, năm ngón tay thành trảo đánh xuống Lý Vân Tiêu. Năm đạo thanh ảnh như là chỉ nhận thật dài, trực tiếp cắt đứt không gian.
“Xuy xuy”
Thân thể Lý Vân Tiêu bỗng chốc bị cắt đứt hơn nửa, đều hóa thành lôi quang tiêu tán.
Nhưng đạo lôi đình phía trước nhất, lập tức ngưng lại chân thân, chụp xuống trên người Đường Tâm.
“Phanh”
Một đạo chưởng phong mạnh mẽ đánh xuống, lại bị một đạo kim quang trước người Đường Tâm cản lại, không cách nào tiến thêm được nữa.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, nghẹn ngào kêu lên:
Không tốt!
Một cổ lực lượng mênh mông cách không mà đến, trực tiếp chấn khai hắn.
Thân ảnh hắn chưa ổn định, liền nghiêm nghị quát:
Phi Nghê, đi
Bản thân lại thuấn di một cái, xuất hiện ở bên người Khương Nhược Băng, bắt lấy nàng độn không mà lên.
Thủy Tiên cũng khẩn trương, cao giọng nói:
Các ngươi nhanh lên ah, một cái trận pháp nho nhỏ cũng không phá được, quá vô dụng, nhanh lên nhanh lên nhanh lên.
Nàng không ngừng mà dậm chân, trong hai tròng mắt một mảnh kim quang, nhìn qua sức mạnh to lớn tuôn ra ở bốn phía Đường Tâm, tựa hồ nhìn thấy gì đó, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng.
“Ầm ầm”
Trên trời cao thiên quang vừa hiện, tất cả đám mây đột nhiên nứt vỡ, thoáng cái biến mất trên hư không, toàn bộ đại trận ầm ầm cởi bỏ, chiếu sáng lên dưới ánh mặt trời.
Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, kinh hãi vì uy lực của Thâm Hải Cự Thú, loại đại trận nổi danh thiên hạ này cũng có thể đánh phá trong thời gian ngắn ngủi như thế, không khỏi đều cảm thấy kiêng kị với Thủy Tiên.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người Lý Vân Tiêu, hắn lại không cảm nhận được chút ấm áp nào cả, độn quang thoáng cái đình trệ trên không trung, mặt mũi tràn đầy cười khổ.
Kỳ Thắng Phong co rút đồng tử, bắn ra tinh mang.
Ninh Khả Vi trên tòa nhà cũng trầm xuống, trong đôi mắt bắn ra một chút hàn tinh, một cổ nguyên lực chấn động ra.
Thủy Tiên ở trên không trung vạn mét, gấp đến độ dậm chân, lớn tiếng nói:
Mau lên đây, còn chờ gì nữa?
Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu, khổ sở nói:
Đã chậm một bước, hắn đã tới rồi, ngươi nhanh chóng mang Nhược Băng rời đi đi.
/3771
|