Chương2358: Nhân sinh trường hận thủy trường đông.
Sắc mặt Bạch Cô Đường ngưng trọng, quát:
Rốt cuộc là người nào? Ra đây, đừng giả thần giả quỷ.
Có thể cách xa như vậy, một chiêu đẩy lui Quỷ Tu la, thực lực người kia thực sự quá kinh khủng.
Quỷ Tu la tựa hồ cũng tràn đầy kiêng kỵ ý, trong mắt lộ ra hung quang, hung hăng nhìn chằm chằm, không ngừng thấp giọng rít gào.
Bạc Vũ Kình kinh ngạc, tựa hồ thấy rõ bóng người kia, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, thất thanh nói:
Là ngươi…
Trong liên hoa, chậm rãi đi ra một quang ảnh thướt tha, hoảng hốt bất định, mơ hồ không rõ.
Lâm hoa tàn xuân hồng, bất đắc dĩ hướng đến hàn vũ muộn phong. Son lệ, lưu lại túy, bao lâu trọng, nhân sinh trường hận thủy trường đông.
Một đôi chân mang tú hài đạp ra, cặp chân kia lăng không rơi xuống, liền có một đạo hỏa quang xuất hiện, giống như Hồng Liên thiêu đốt.
Chân đạp chiến hỏa, Bộ Bộ Sinh Liên.
Sắc mặt của Bạch Cô Đường trong nháy mắt trắng bệch, lập tức biết người đến là ai, liền mặc kệ Quỷ Tu La kia, trực tiếp hóa thành độn quang bỏ chạy.
Nhưng vừa lao ra mấy trượng, liền có một áp lực cực lớn trấn áp hắn, khó có thể di chuyển.
Mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ trên trán chảy xuống, thấm ướt trường bào.
Đạo thân ảnh kia chậm rãi hóa ra chân thân, bên hông có một thanh bội kiếm màu đỏ, khoác chiến giáp lam sắc, thắt lưng thon thon, một thân anh khí bức người.
Tranh…
Bội kiếm rút ra, kiếm ngân vang vọng, bầu trời hà quang lóng lánh.
Xuy…
Nữ tử múa kiếm liền chém xuống, một đạo thải hà xẹt qua trời cao, chân trời trong nháy mắt vỡ thành hai mảnh.
Không…
Bạch Cô Đường hoảng sợ quát to một tiếng, trong nháy mắt cũng rút kiếm chém tới.
Ầm…
Kiếm khí của hắn vừa bay ra, đã bị kiếm phong của đối phương thôn phệ, thân thể dưới một kiếm kia bị đánh mình đầy thương tích, vết kiếm cực kỳ kinh khủng.
Rống…
Quỷ Tu la số bốn phóng lên cao, gào thét huy vũ tám tay, vô số ánh đao chém qua.
Kiếm trong tay nữ tử huy vũ, ở trên không trung huyễn hóa ra nhiều đóa liên hoa, thành hình bán nguyệt, nàng nhẹ xích một tiếng, nói:
Kiếm ca.
Ầm…
Vô số Hỏa Liên thoáng cái tan ra thành kiếm, đều chém xuống, xuyên thấu tầng tầng đao võng, “bang bang bang bang” đánh vào trên người Quỷ Tu la, trực tiếp bắn vào trong cơ thể.
A a…
Quỷ Tu la há to mồm, thống khổ gầm rú, tựa hồ rất không cam lòng.
Thân thể kia đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được tự mình chữa trị, hơn nữa trên thân thể hiện ra mấy trận pháp cổ quái, trực tiếp vận chuyển.
Hả ?
Tựa hồ nữ tử kia đối với một kiếm không thể chém giết Quỷ Tu la cảm thấy rất bất mãn, lần thứ hai kiếm quang xoay chuyển, trường kiếm nâng lên.
Phong khởi vân dũng, vô số Quy Tắc Chi Lực hóa thành từng đạo phù quang, như là phong bạo xoay tròn liên tục.
Thiên lục tự nhiên.
Kiếm ý vừa ngưng, đột nhiên chém xuống phía dưới.
Ùng ùng…
Kiếm khí kinh khủng kia trong nháy mắt thôn phệ Quỷ Tu la vào, nhục thân đang tự mình chữa trị lần thứ hai tan vỡ, không ngừng tan rã, nổ tung.
Bạch Cô Đường trọng thương không kịp né tránh, cũng bị cuốn vào.
Kiếm khí chấn hai người bay ra mấy trăm trượng.
Bạch Cô Đường phun ra tiên huyết, từ trên không trung rơi xuống.
Quỷ Tu La càng rít gào liên tục, thân thể không ngừng tan vỡ, tựa hồ bị lực lượng trong người phản phệ, huyết nhục xoay tròn, dung hợp, phân giải, các loại quái lực trùng kích, cuối cùng hòa tan thành một quả cầu thịt, từ trên không trung rớt xuống.
Phanh…
Quả cầu thịt ngã trên mặt đất, trực tiếp nát tan.
Nữ tử thu kiếm, từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, mặt không biểu tình nói:
Bạch Vũ Kình đại nhân, nghĩa phụ phái ta tới đón ngài trở lại.
Khuôn mặt Bạc Vũ Kình co quắp thoáng cái, ngưng thanh nói:
Liễu Phỉ Yên, thực lực của ngươi tiến bộ nhanh thật.
Liễu Phỉ Yên nói:
Đa tạ Đại nhân khen tặng.
Bạc Vũ Kình hừ một tiếng nói:
Ngươi đi nói cho Lỗ Thông Tử, việc kia ta đã biết, còn việc hắn lấy ta làm thí nghiệm, sổ sách này ta sớm muộn sẽ thanh toán với hắn.
Liễu Phỉ Yên nói:
Ân oán của ngài và nghĩa phụ ta không nguyện nhúng tay, nhưng đi hay không lại không do đại nhân.
Bạc Vũ Kình cả giận nói:
Làm sao, ngươi muốn buộc ta quay về?
Liễu Phỉ Yên nhẹ nhàng cười, như mộc xuân phong nói:
Có thể làm sao? Bất quá ta vẫn mong đại nhân có thể tự nguyện đi theo ta. Dù sao lúc trước ngài từng chỉ điểm kiếm pháp cho ta, ta đối với ngài cực kỳ tôn kính.
Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói:
Nghĩ không ra Lỗ Thông Tử vì đạt được mục đích, lại phái tới hai gã phong hào Vũ Đế, sư huynh của ta bình thường để mắt ta như vậy sao?
Liễu Phỉ Yên cười nói:
Nghĩa phụ từ trước đến nay rất coi trọng ngài.
Sắc mặt Bạc Vũ Kình âm trầm, nhưng trong lòng thì tính toán, lấy lực lượng của hắn thời khắc này, muốn chạy trốn hiển nhiên là không thể nào, chỉ có thể gửi hy vọng vào Kỳ Thắng Phong a.
Chỉ là sau khi Kỳ Thắng Phong đánh với Vương Tọa một trận liền biến mất, cũng không biết tình huống.
Để cho hắn lo lắng nữa là, mặc dù Kỳ Thắng Phong xuất hiện, sợ là cũng vô pháp hơn hai gã phong hào Vũ Đế.
Hắn trầm tư một trận, liền nói:
Chuyện ta có theo ngươi về Hóa Thần hải hay không chưa nói, nơi đây là Thái Hư Huyễn Trận, sợ rằng rất khó ly khai.
Liễu Phỉ Yên nói:
Xác thực ngoài dự đoán của mọi người, nghĩ không ra Đằng Quang sẽ bị vị đại nhân kia ép tới hiện ra bản mệnh chi trận. Nhưng trong trận có không ít cường giả, trận phá là chuyện sớm hay muộn, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở bên người, bảo vệ an toàn cho đại nhân.
Trong mắt Bạc Vũ Kình lóe lên một đạo tinh quang nói:
Hảo, có ngươi ở bên cạnh, liền không cần khắp nơi trốn trốn tránh tránh, có khả năng công khai đi tìm những người kia phiền toái, lúc này Vi Thanh trọng thương trong người, ta ngươi liên thủ giết hắn có lẽ vừa đủ?
Liễu Phỉ Yên hoảng sợ nói:
Đại sự như vậy ta không dám tự ý làm chủ, Đại nhân vẫn là tận lực ít gây phiền toái, đợi Huyễn Trận vừa phá liền theo ta rời đi.
Bạc Vũ Kình hừ lạnh nói:
Những người Thánh Vực kia quá kiêu ngạo, vừa rồi ngươi đã giết người của bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Liễu Phỉ Yên cười khổ nói:
Đó là vì cứu đại nhân, nếu bọn họ không hiểu, ta cũng không có cách nào. Trong Huyễn Trận này tựa hồ vô cùng vô tận, chẳng biết phương vị Trận Nguyên rốt cuộc bao lớn, sợ là Huyền Hoa cũng bị hãm vào trong trận. Trước tìm được hắn rồi hãy nói, có hai người chúng ta, an nguy của đại nhân liền không cần lo.
Nàng lấy ra một khối Ngọc bài, niết một cái, nhất thời hóa thành bột mịn.
Một đạo thanh quang từ trong bay ra, ở trên trời cao nối tiếp một vòng, liền hướng phía xa xa kích bắn đi.
Đi thôi.
Liễu Phỉ Yên cùng Bạc Vũ Kình hóa thành hai đạo quang mang, đi theo đạo thanh quang đi.
Công bình đánh một trận?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
Trước khi cùng ngươi chiến đấu, hình như ta cùng Đằng Quang đánh một hồi a, lại nói tiếp là ngươi và Đằng Quang đánh xa luân chiến với ta, thật đúng là công bình.
Sắc mặt Bạch Cô Đường ngưng trọng, quát:
Rốt cuộc là người nào? Ra đây, đừng giả thần giả quỷ.
Có thể cách xa như vậy, một chiêu đẩy lui Quỷ Tu la, thực lực người kia thực sự quá kinh khủng.
Quỷ Tu la tựa hồ cũng tràn đầy kiêng kỵ ý, trong mắt lộ ra hung quang, hung hăng nhìn chằm chằm, không ngừng thấp giọng rít gào.
Bạc Vũ Kình kinh ngạc, tựa hồ thấy rõ bóng người kia, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, thất thanh nói:
Là ngươi…
Trong liên hoa, chậm rãi đi ra một quang ảnh thướt tha, hoảng hốt bất định, mơ hồ không rõ.
Lâm hoa tàn xuân hồng, bất đắc dĩ hướng đến hàn vũ muộn phong. Son lệ, lưu lại túy, bao lâu trọng, nhân sinh trường hận thủy trường đông.
Một đôi chân mang tú hài đạp ra, cặp chân kia lăng không rơi xuống, liền có một đạo hỏa quang xuất hiện, giống như Hồng Liên thiêu đốt.
Chân đạp chiến hỏa, Bộ Bộ Sinh Liên.
Sắc mặt của Bạch Cô Đường trong nháy mắt trắng bệch, lập tức biết người đến là ai, liền mặc kệ Quỷ Tu La kia, trực tiếp hóa thành độn quang bỏ chạy.
Nhưng vừa lao ra mấy trượng, liền có một áp lực cực lớn trấn áp hắn, khó có thể di chuyển.
Mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ trên trán chảy xuống, thấm ướt trường bào.
Đạo thân ảnh kia chậm rãi hóa ra chân thân, bên hông có một thanh bội kiếm màu đỏ, khoác chiến giáp lam sắc, thắt lưng thon thon, một thân anh khí bức người.
Tranh…
Bội kiếm rút ra, kiếm ngân vang vọng, bầu trời hà quang lóng lánh.
Xuy…
Nữ tử múa kiếm liền chém xuống, một đạo thải hà xẹt qua trời cao, chân trời trong nháy mắt vỡ thành hai mảnh.
Không…
Bạch Cô Đường hoảng sợ quát to một tiếng, trong nháy mắt cũng rút kiếm chém tới.
Ầm…
Kiếm khí của hắn vừa bay ra, đã bị kiếm phong của đối phương thôn phệ, thân thể dưới một kiếm kia bị đánh mình đầy thương tích, vết kiếm cực kỳ kinh khủng.
Rống…
Quỷ Tu la số bốn phóng lên cao, gào thét huy vũ tám tay, vô số ánh đao chém qua.
Kiếm trong tay nữ tử huy vũ, ở trên không trung huyễn hóa ra nhiều đóa liên hoa, thành hình bán nguyệt, nàng nhẹ xích một tiếng, nói:
Kiếm ca.
Ầm…
Vô số Hỏa Liên thoáng cái tan ra thành kiếm, đều chém xuống, xuyên thấu tầng tầng đao võng, “bang bang bang bang” đánh vào trên người Quỷ Tu la, trực tiếp bắn vào trong cơ thể.
A a…
Quỷ Tu la há to mồm, thống khổ gầm rú, tựa hồ rất không cam lòng.
Thân thể kia đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được tự mình chữa trị, hơn nữa trên thân thể hiện ra mấy trận pháp cổ quái, trực tiếp vận chuyển.
Hả ?
Tựa hồ nữ tử kia đối với một kiếm không thể chém giết Quỷ Tu la cảm thấy rất bất mãn, lần thứ hai kiếm quang xoay chuyển, trường kiếm nâng lên.
Phong khởi vân dũng, vô số Quy Tắc Chi Lực hóa thành từng đạo phù quang, như là phong bạo xoay tròn liên tục.
Thiên lục tự nhiên.
Kiếm ý vừa ngưng, đột nhiên chém xuống phía dưới.
Ùng ùng…
Kiếm khí kinh khủng kia trong nháy mắt thôn phệ Quỷ Tu la vào, nhục thân đang tự mình chữa trị lần thứ hai tan vỡ, không ngừng tan rã, nổ tung.
Bạch Cô Đường trọng thương không kịp né tránh, cũng bị cuốn vào.
Kiếm khí chấn hai người bay ra mấy trăm trượng.
Bạch Cô Đường phun ra tiên huyết, từ trên không trung rơi xuống.
Quỷ Tu La càng rít gào liên tục, thân thể không ngừng tan vỡ, tựa hồ bị lực lượng trong người phản phệ, huyết nhục xoay tròn, dung hợp, phân giải, các loại quái lực trùng kích, cuối cùng hòa tan thành một quả cầu thịt, từ trên không trung rớt xuống.
Phanh…
Quả cầu thịt ngã trên mặt đất, trực tiếp nát tan.
Nữ tử thu kiếm, từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, mặt không biểu tình nói:
Bạch Vũ Kình đại nhân, nghĩa phụ phái ta tới đón ngài trở lại.
Khuôn mặt Bạc Vũ Kình co quắp thoáng cái, ngưng thanh nói:
Liễu Phỉ Yên, thực lực của ngươi tiến bộ nhanh thật.
Liễu Phỉ Yên nói:
Đa tạ Đại nhân khen tặng.
Bạc Vũ Kình hừ một tiếng nói:
Ngươi đi nói cho Lỗ Thông Tử, việc kia ta đã biết, còn việc hắn lấy ta làm thí nghiệm, sổ sách này ta sớm muộn sẽ thanh toán với hắn.
Liễu Phỉ Yên nói:
Ân oán của ngài và nghĩa phụ ta không nguyện nhúng tay, nhưng đi hay không lại không do đại nhân.
Bạc Vũ Kình cả giận nói:
Làm sao, ngươi muốn buộc ta quay về?
Liễu Phỉ Yên nhẹ nhàng cười, như mộc xuân phong nói:
Có thể làm sao? Bất quá ta vẫn mong đại nhân có thể tự nguyện đi theo ta. Dù sao lúc trước ngài từng chỉ điểm kiếm pháp cho ta, ta đối với ngài cực kỳ tôn kính.
Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói:
Nghĩ không ra Lỗ Thông Tử vì đạt được mục đích, lại phái tới hai gã phong hào Vũ Đế, sư huynh của ta bình thường để mắt ta như vậy sao?
Liễu Phỉ Yên cười nói:
Nghĩa phụ từ trước đến nay rất coi trọng ngài.
Sắc mặt Bạc Vũ Kình âm trầm, nhưng trong lòng thì tính toán, lấy lực lượng của hắn thời khắc này, muốn chạy trốn hiển nhiên là không thể nào, chỉ có thể gửi hy vọng vào Kỳ Thắng Phong a.
Chỉ là sau khi Kỳ Thắng Phong đánh với Vương Tọa một trận liền biến mất, cũng không biết tình huống.
Để cho hắn lo lắng nữa là, mặc dù Kỳ Thắng Phong xuất hiện, sợ là cũng vô pháp hơn hai gã phong hào Vũ Đế.
Hắn trầm tư một trận, liền nói:
Chuyện ta có theo ngươi về Hóa Thần hải hay không chưa nói, nơi đây là Thái Hư Huyễn Trận, sợ rằng rất khó ly khai.
Liễu Phỉ Yên nói:
Xác thực ngoài dự đoán của mọi người, nghĩ không ra Đằng Quang sẽ bị vị đại nhân kia ép tới hiện ra bản mệnh chi trận. Nhưng trong trận có không ít cường giả, trận phá là chuyện sớm hay muộn, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở bên người, bảo vệ an toàn cho đại nhân.
Trong mắt Bạc Vũ Kình lóe lên một đạo tinh quang nói:
Hảo, có ngươi ở bên cạnh, liền không cần khắp nơi trốn trốn tránh tránh, có khả năng công khai đi tìm những người kia phiền toái, lúc này Vi Thanh trọng thương trong người, ta ngươi liên thủ giết hắn có lẽ vừa đủ?
Liễu Phỉ Yên hoảng sợ nói:
Đại sự như vậy ta không dám tự ý làm chủ, Đại nhân vẫn là tận lực ít gây phiền toái, đợi Huyễn Trận vừa phá liền theo ta rời đi.
Bạc Vũ Kình hừ lạnh nói:
Những người Thánh Vực kia quá kiêu ngạo, vừa rồi ngươi đã giết người của bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Liễu Phỉ Yên cười khổ nói:
Đó là vì cứu đại nhân, nếu bọn họ không hiểu, ta cũng không có cách nào. Trong Huyễn Trận này tựa hồ vô cùng vô tận, chẳng biết phương vị Trận Nguyên rốt cuộc bao lớn, sợ là Huyền Hoa cũng bị hãm vào trong trận. Trước tìm được hắn rồi hãy nói, có hai người chúng ta, an nguy của đại nhân liền không cần lo.
Nàng lấy ra một khối Ngọc bài, niết một cái, nhất thời hóa thành bột mịn.
Một đạo thanh quang từ trong bay ra, ở trên trời cao nối tiếp một vòng, liền hướng phía xa xa kích bắn đi.
Đi thôi.
Liễu Phỉ Yên cùng Bạc Vũ Kình hóa thành hai đạo quang mang, đi theo đạo thanh quang đi.
Công bình đánh một trận?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
Trước khi cùng ngươi chiến đấu, hình như ta cùng Đằng Quang đánh một hồi a, lại nói tiếp là ngươi và Đằng Quang đánh xa luân chiến với ta, thật đúng là công bình.
/3771
|