Chương 2446: Lại lâm tuyệt cảnh. (1)
Kỳ Thắng Phong quát:
Mọi người cùng nhau ra tay!
Hắn giơ đại kiếm lên, vô cùng kiếm ý tuôn ra, lực lượng bành trướng hiển hiện, lập tức làm nội tâm mọi người chấn động, vô cùng vui vẻ.
Đám người Lý Vân Tiêu giật mình nhìn qua hắn, dường như hoàn toàn không nghĩ hắn có thần thái và động tác như vậy, còn có lực lượng cổ quái kia, nó mạnh hơn trước rất nhiều.
Ánh mắt Bạc Vũ Kình mang theo kinh hãi và nghi hoặc.
Mặc dù có chút cổ quái, nhưng bây giờ không phải là thời điểm cân nhắc chuyện này, tất cả người bỗng nhiên ra tay, nhắm thẳng vào đám công tào trước mặt bạo phát khí thế trùng thiên.
Lý Vân Tiêu giơ tay lên lần nữa, từng thần dịch lực không ngừng hiển hiện ra, đâu suất thiên phong xuất hiện bay thẳng về phía Quỷ Vương.
Ầm ầm!
Đại chuyển bàn không ngừng xoay tròn, hóa thành khí lãng khôn cùng bắn ra chung quanh.
Ba mươi ba công tào phía dưới tránh đi, dùng lực lượng của chúng ngăn cản những lực lượng này sẽ chết mất.
Thân ảnh Quỷ Vương biến mất tại chỗ.
Phanh!
Ngọn núi bốn màu tiếp tục xoay tròn, thiên địa chấn động dưới những lần xoay tròn của nó.
Tất cả mọi người cảm nhận được lực lượng to lớn, trong nội tâm vừa mừng vừa sợ.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, như vậy không dễ làm, hơn nữa dùng lực lượng của hắn, tối đa chỉ có thể đánh thêm ba bốn lần.
Sưu sưu sưu…
Đột nhiên ba đạo quang ảnh hiện ra, ba gã công tào trực tiếp xuất hiện chung quanh hắn, đánh thẳng vào người hắn, làm hắn không có cơ hội ra tay.
Hừ!
Lý Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, một bước ra một bước, súc địa thành thốn bỏ qua ba tên công tào, lại cưỡi lên lưng thiết ngưu.
Mọi người nhìn qua bộ dáng của hắn nhàn nhã như vậy, đều biệt khuất muốn thổ huyết, siêu phàm nhập thánh còn bị áp chế không chịu nổi, hắn ngay cả chút việc gì cũng không có.
Quỷ Vương ngồi từ xa nhìn qua, trong mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, tản mát sát ý vô cùng.
Mọi người dưới sự dẫn dắt của Kỳ Thắng Phong không ngừng tiến lên, chém giết đám công tào, nhưng bị hai ba tên công tào đánh tan thế công.
Giờ phút này Kỳ Thắng Phong nhướng mày, trong hai mắt bắn ra hao đạo quang mang sáng ngời, sáng lên không bình thường giống như dạ minh châu.
Sư phó, ngươi có sao không?
Bạc Vũ Kình là người đầu tiên phát hiện trạng thái của hắn, nhanh chóng bước lên quan sát.
Phanh!
Đột nhiên trên người Kỳ Thắng Phong sinh ra một đạo lực lượng đánh bay hắn ra ngoài.
May mà lực lượng cũng không quá mạnh mẽ, Bạc Vũ Kình chỉ bị chấn động khí huyết vài phần, liền đứng vững, trong mắt đầy kinh ngạc, cả kinh nói:
Sư phó…
Hai mắt Kỳ Thắng Phong không ngừng có hào quang lóe lên, một tay cầm kiếm đứng trên đại chuyển bàn, hắn đứng đó bất động như điêu khắc.
Vi Thanh cũng cả kinh nói:
Kỳ Thắng Phong đại nhân, ngươi có sao hay không?
Giờ phút này Kỳ Thắng Phong là trụ cột trong suy nghĩ của mọi người, cũng là hy vọng sống sót của bọn họ, ai cũng không hy vọng hắn gặp chuyện không may.
Hừ!
Trong mũi Kỳ Thắng Phong đột nhiên có tiếng hừ lạnh vang lên, cũng không biết là ý gì, về sau không có động tĩnh gì khác, vẫn ở trạng thái bất động này.
Đột nhiên đồng tử Lý Vân Tiêu co lại, trong nội tâm khiếp sợ không thôi, trong mắt của hắn rốt cuộc đã chứng minh là đúng.
Kỳ Thắng Phong vào lúc này sinh ra hào quang kỳ dị, phóng ra một đám linh hồn chi hỏa, hơn nữa là hai linh hồ n khác nhau.
Trong thân ảnh này giấu hai linh hồn, trong đó một là Kỳ Thắng Phong, như vậy một khác không cần nói cũng biết, chính là chủ nhân ban đầu của thân thể này, Vu Dật Tiên.
Lý Vân Tiêu ngây ngốc chấn động mạnh mẽ, Kỳ Thắng Phong chưa chết đã là yêu nghiệt, hiện tại phát hiện Vu Dật Tiên cũng không chết, vậy tính là cái gì? Yêu nghiệt vương?
Trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, đột nhiên trong lúc vô tình nhìn thấy Bắc Quyến Cổn Nam đang liều chết đánh qua, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện cái gì đó, cảm thấy Kỳ Thắng Phong xem như bình thường.
Thì ra là thế!
Đột nhiên Kỳ Thắng Phong đầy cổ quái nói một câu, linh hồn chi hỏa trong mắt không ngừng lập lòe, không ngừng biến hóa.
Đại nhân, ngươi thế nào rồi?
Long Thiên Miểu cũng trầm mặc, trong mắt đầy lo lắng.
Sau khi Kỳ Thắng Phong dừng tay, những người còn lại không có công kích ba mươi ba công tào.
Cường giả siêu phàm nhập thánh mới có thể miễn cưỡng chiến một hai người, còn lại là kiệt sức, Bạc Vũ Kình, La Thanh Vân cũng chỉ ngăn cản được một hai.
Đột nhiên trên bầu trời có bốn gã công lao hiện ra, nhao nhao bấm niệm pháp quyết, liên thủ hình thành xu thế giáp công, trực tiếp từ trên cao đánh xuống, đánh thẳng vào Kỳ Thắng Phong.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong trầm xuống, đột nhiên hắn gầm lên giận dữ, quát:
Ngươi không được ah, vẫn tới bổn tọa!
Trên người của hắn có lực lượng mạnh mẽ tỏa ra, trùng kích tứ phương.
Sau đó khí thế tăng lên mạnh mẽ, gương mặt trở nên vặn vẹo, hét lớn:
Vu Dật Tiên đáng chết, ngươi lại thiết kế bố cục hại hậu nhân của mình, ngươi là đồ đáng chết.
Giọng nói của hắn truyền vào trong tai của mọi người, trừ Bạc Vũ Kình cùng Lý Vân Tiêu ra, những người khác có vẻ mặt mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà hiểu được hắn đang gặp phiền toái.
Cái gì? Vu, Vu Dật Tiên…
Sắc mặt Bạc Vũ Kình trắng bệch, tròng mắt như lồi ra.
Lý Vân Tiêu âm thầm thở dài, quả nhiên đúng như bản thân mình suy đoán, thân hình của hắn lóe lên, hắn và thiết ngưu biến mất tại chỗ, trực tiếp thuấn di đến trên đầu Kỳ Thắng Phong.
Hai mắt thiết ngưu bắn ra hào quang như bảo thạch, hai sừng trên đầu phóng ra một đạo lực lượng mạnh mẽ.
Lý Vân Tiêu một tay bấm niệm pháp quyết, mắt trái có dị quang lóe lên, phàm thứ gì hắn nhìn thấy đều hóa thành hư vô.
Thân ảnh bốn công tào dừng lại, bị đồng tử làm dừng lại, lực lượng trên người trôi qua, không chỉ có như thế, không gian bốn phía không ngừng xoay tròn.
Sau đó thiết ngưu xông thẳng tới, đánh lên thân người, hào quang chấn động bắn ra bốn phía.
Loong coong!
Một đạo kiếm quang đảo ra, sóng kiếm trực tiếp nổi lên, trực tiếp nuốt lấy bốn người, lực khí nổ tung, bị đại chuyển bàn hấp thu đi.
Một đạo kiếm quang cuối cùng là do Bạc Vũ Kình chém ra, hắn mang theo nghê thạch chi lực, cũng không có bị luân hồi chi lực áp chế, xuất kiếm tự nhiên.
Sau một kiếm này thân ảnh của hắn hạ xuống bên cạnh Kỳ Thắng Phong, vội la lên:
Sư phó, phỉa giúp ngươi thế nào?
Trong mắt Kỳ Thắng Phong giãy dụa, hiển nhiên nội tâm đang giao chiến dữ dội, liên tục gào thét, lực lượng khủng bố đánh bay, tiếp tục đánh bay Bạc Vũ Kình.
Lý Vân Tiêu nói:
Hắn sợ là không được, hai người đang tranh đoạt quyền khống chế thân thể, đã chẳng quan tâm bên ngoài, loại chuyệ này thuận theo ý trời.
Bạc Vũ Kình không có chủ ý gì, kinh ngạc nói:
Vậy alfm sao bây giờ?
Lý Vân Tiêu nhìn hắn như thằng ngu, nói:
Làm sao bây giờ? Đương nhiên là giết Quỷ Vương rồi!
Ách…
Bạc Vũ Kình cả kinh, bộ dáng chật vật, lúc này lao tới đánh giết đám công tào.
Long Thiên Miểu trầm giọng nói:
Lực lượng của đám công tào này tới từ đại chuyển bàn, mà lực lượng đại chuyển bàn cuồn cuộn không dứt, chuyện này không phù hợp với lẽ thường.
Kỳ Thắng Phong quát:
Mọi người cùng nhau ra tay!
Hắn giơ đại kiếm lên, vô cùng kiếm ý tuôn ra, lực lượng bành trướng hiển hiện, lập tức làm nội tâm mọi người chấn động, vô cùng vui vẻ.
Đám người Lý Vân Tiêu giật mình nhìn qua hắn, dường như hoàn toàn không nghĩ hắn có thần thái và động tác như vậy, còn có lực lượng cổ quái kia, nó mạnh hơn trước rất nhiều.
Ánh mắt Bạc Vũ Kình mang theo kinh hãi và nghi hoặc.
Mặc dù có chút cổ quái, nhưng bây giờ không phải là thời điểm cân nhắc chuyện này, tất cả người bỗng nhiên ra tay, nhắm thẳng vào đám công tào trước mặt bạo phát khí thế trùng thiên.
Lý Vân Tiêu giơ tay lên lần nữa, từng thần dịch lực không ngừng hiển hiện ra, đâu suất thiên phong xuất hiện bay thẳng về phía Quỷ Vương.
Ầm ầm!
Đại chuyển bàn không ngừng xoay tròn, hóa thành khí lãng khôn cùng bắn ra chung quanh.
Ba mươi ba công tào phía dưới tránh đi, dùng lực lượng của chúng ngăn cản những lực lượng này sẽ chết mất.
Thân ảnh Quỷ Vương biến mất tại chỗ.
Phanh!
Ngọn núi bốn màu tiếp tục xoay tròn, thiên địa chấn động dưới những lần xoay tròn của nó.
Tất cả mọi người cảm nhận được lực lượng to lớn, trong nội tâm vừa mừng vừa sợ.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, như vậy không dễ làm, hơn nữa dùng lực lượng của hắn, tối đa chỉ có thể đánh thêm ba bốn lần.
Sưu sưu sưu…
Đột nhiên ba đạo quang ảnh hiện ra, ba gã công tào trực tiếp xuất hiện chung quanh hắn, đánh thẳng vào người hắn, làm hắn không có cơ hội ra tay.
Hừ!
Lý Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, một bước ra một bước, súc địa thành thốn bỏ qua ba tên công tào, lại cưỡi lên lưng thiết ngưu.
Mọi người nhìn qua bộ dáng của hắn nhàn nhã như vậy, đều biệt khuất muốn thổ huyết, siêu phàm nhập thánh còn bị áp chế không chịu nổi, hắn ngay cả chút việc gì cũng không có.
Quỷ Vương ngồi từ xa nhìn qua, trong mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, tản mát sát ý vô cùng.
Mọi người dưới sự dẫn dắt của Kỳ Thắng Phong không ngừng tiến lên, chém giết đám công tào, nhưng bị hai ba tên công tào đánh tan thế công.
Giờ phút này Kỳ Thắng Phong nhướng mày, trong hai mắt bắn ra hao đạo quang mang sáng ngời, sáng lên không bình thường giống như dạ minh châu.
Sư phó, ngươi có sao không?
Bạc Vũ Kình là người đầu tiên phát hiện trạng thái của hắn, nhanh chóng bước lên quan sát.
Phanh!
Đột nhiên trên người Kỳ Thắng Phong sinh ra một đạo lực lượng đánh bay hắn ra ngoài.
May mà lực lượng cũng không quá mạnh mẽ, Bạc Vũ Kình chỉ bị chấn động khí huyết vài phần, liền đứng vững, trong mắt đầy kinh ngạc, cả kinh nói:
Sư phó…
Hai mắt Kỳ Thắng Phong không ngừng có hào quang lóe lên, một tay cầm kiếm đứng trên đại chuyển bàn, hắn đứng đó bất động như điêu khắc.
Vi Thanh cũng cả kinh nói:
Kỳ Thắng Phong đại nhân, ngươi có sao hay không?
Giờ phút này Kỳ Thắng Phong là trụ cột trong suy nghĩ của mọi người, cũng là hy vọng sống sót của bọn họ, ai cũng không hy vọng hắn gặp chuyện không may.
Hừ!
Trong mũi Kỳ Thắng Phong đột nhiên có tiếng hừ lạnh vang lên, cũng không biết là ý gì, về sau không có động tĩnh gì khác, vẫn ở trạng thái bất động này.
Đột nhiên đồng tử Lý Vân Tiêu co lại, trong nội tâm khiếp sợ không thôi, trong mắt của hắn rốt cuộc đã chứng minh là đúng.
Kỳ Thắng Phong vào lúc này sinh ra hào quang kỳ dị, phóng ra một đám linh hồn chi hỏa, hơn nữa là hai linh hồ n khác nhau.
Trong thân ảnh này giấu hai linh hồn, trong đó một là Kỳ Thắng Phong, như vậy một khác không cần nói cũng biết, chính là chủ nhân ban đầu của thân thể này, Vu Dật Tiên.
Lý Vân Tiêu ngây ngốc chấn động mạnh mẽ, Kỳ Thắng Phong chưa chết đã là yêu nghiệt, hiện tại phát hiện Vu Dật Tiên cũng không chết, vậy tính là cái gì? Yêu nghiệt vương?
Trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, đột nhiên trong lúc vô tình nhìn thấy Bắc Quyến Cổn Nam đang liều chết đánh qua, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện cái gì đó, cảm thấy Kỳ Thắng Phong xem như bình thường.
Thì ra là thế!
Đột nhiên Kỳ Thắng Phong đầy cổ quái nói một câu, linh hồn chi hỏa trong mắt không ngừng lập lòe, không ngừng biến hóa.
Đại nhân, ngươi thế nào rồi?
Long Thiên Miểu cũng trầm mặc, trong mắt đầy lo lắng.
Sau khi Kỳ Thắng Phong dừng tay, những người còn lại không có công kích ba mươi ba công tào.
Cường giả siêu phàm nhập thánh mới có thể miễn cưỡng chiến một hai người, còn lại là kiệt sức, Bạc Vũ Kình, La Thanh Vân cũng chỉ ngăn cản được một hai.
Đột nhiên trên bầu trời có bốn gã công lao hiện ra, nhao nhao bấm niệm pháp quyết, liên thủ hình thành xu thế giáp công, trực tiếp từ trên cao đánh xuống, đánh thẳng vào Kỳ Thắng Phong.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong trầm xuống, đột nhiên hắn gầm lên giận dữ, quát:
Ngươi không được ah, vẫn tới bổn tọa!
Trên người của hắn có lực lượng mạnh mẽ tỏa ra, trùng kích tứ phương.
Sau đó khí thế tăng lên mạnh mẽ, gương mặt trở nên vặn vẹo, hét lớn:
Vu Dật Tiên đáng chết, ngươi lại thiết kế bố cục hại hậu nhân của mình, ngươi là đồ đáng chết.
Giọng nói của hắn truyền vào trong tai của mọi người, trừ Bạc Vũ Kình cùng Lý Vân Tiêu ra, những người khác có vẻ mặt mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà hiểu được hắn đang gặp phiền toái.
Cái gì? Vu, Vu Dật Tiên…
Sắc mặt Bạc Vũ Kình trắng bệch, tròng mắt như lồi ra.
Lý Vân Tiêu âm thầm thở dài, quả nhiên đúng như bản thân mình suy đoán, thân hình của hắn lóe lên, hắn và thiết ngưu biến mất tại chỗ, trực tiếp thuấn di đến trên đầu Kỳ Thắng Phong.
Hai mắt thiết ngưu bắn ra hào quang như bảo thạch, hai sừng trên đầu phóng ra một đạo lực lượng mạnh mẽ.
Lý Vân Tiêu một tay bấm niệm pháp quyết, mắt trái có dị quang lóe lên, phàm thứ gì hắn nhìn thấy đều hóa thành hư vô.
Thân ảnh bốn công tào dừng lại, bị đồng tử làm dừng lại, lực lượng trên người trôi qua, không chỉ có như thế, không gian bốn phía không ngừng xoay tròn.
Sau đó thiết ngưu xông thẳng tới, đánh lên thân người, hào quang chấn động bắn ra bốn phía.
Loong coong!
Một đạo kiếm quang đảo ra, sóng kiếm trực tiếp nổi lên, trực tiếp nuốt lấy bốn người, lực khí nổ tung, bị đại chuyển bàn hấp thu đi.
Một đạo kiếm quang cuối cùng là do Bạc Vũ Kình chém ra, hắn mang theo nghê thạch chi lực, cũng không có bị luân hồi chi lực áp chế, xuất kiếm tự nhiên.
Sau một kiếm này thân ảnh của hắn hạ xuống bên cạnh Kỳ Thắng Phong, vội la lên:
Sư phó, phỉa giúp ngươi thế nào?
Trong mắt Kỳ Thắng Phong giãy dụa, hiển nhiên nội tâm đang giao chiến dữ dội, liên tục gào thét, lực lượng khủng bố đánh bay, tiếp tục đánh bay Bạc Vũ Kình.
Lý Vân Tiêu nói:
Hắn sợ là không được, hai người đang tranh đoạt quyền khống chế thân thể, đã chẳng quan tâm bên ngoài, loại chuyệ này thuận theo ý trời.
Bạc Vũ Kình không có chủ ý gì, kinh ngạc nói:
Vậy alfm sao bây giờ?
Lý Vân Tiêu nhìn hắn như thằng ngu, nói:
Làm sao bây giờ? Đương nhiên là giết Quỷ Vương rồi!
Ách…
Bạc Vũ Kình cả kinh, bộ dáng chật vật, lúc này lao tới đánh giết đám công tào.
Long Thiên Miểu trầm giọng nói:
Lực lượng của đám công tào này tới từ đại chuyển bàn, mà lực lượng đại chuyển bàn cuồn cuộn không dứt, chuyện này không phù hợp với lẽ thường.
/3771
|