– Hải sâm lâm sao?
Lý Vân Tiêu thì thào tự nói.
Kỳ Thắng Phong nói:
– Đúng thế, dùng thực lực ngươi, bị Phổ đại nhân mượn thể hàng lâm thì bao nhiêu cũng có cảm ứng a? Hơn nữa ngươi có phát hiện hay không, Hải Hoàng nhất mạch cho dù là máu hay hình thái, căn bản không phải người hải tộc.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, điểm ấy hắn sớm liền phát hiện, hơn nữa hỏi qua Thủy Tiên, cũng không có kết quả gì, cô nàng cũng không biết.
Trữ Khả Vi dường như nghĩ đến cái gì, nội tâm của hắn dâng lên cơn sóng gió động trời, chính mình vừa rồi chứng kiến tuyệt đối là nguyệt đồng, tuy nhiên hiện tại biến hóa thành màu vàng, nhưng này loại quỷ dị con mắt chỉ là sẽ không nhìn lầm.
Kỳ Thắng Phong thấy hắn trầm mặc không nói, đột nhiên cười nói:
– Cảm ứng không ra không sao cả, ta có thể dạy ngươi một thần thông, có thể ngược dòng tìm hiểu liên hệ trong đó.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Có thần thông này?
Kỳ Thắng Phong cười nói:
– Ngươi còn trẻ, thiên địa to lớn không thể đo lường, ngươi xem đây.
Hắn không nói hai lời, lúc này hai tay bấm niệm pháp quyết, tay trái ba chỉ dựng thẳng lên, tay phải hai ngón tay tạo thành hoàn, đặt trước mặt.
Một đám kim quang từ mi tâm bay ra, hóa thành hào quang.
Những người còn lại giật mình, không rõ là cái gì.
Nhưng trong Nặc Á Chi Chu, Kỳ Thắng Phong không thể lật mình, sau đó nhíu mày, suy nghĩ hắn đang thi triển thần thông ra sao, nhưng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy lạ lẫm.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, hắn làm theo.
Một đạo ánh sáng từ mi tâm hắn hiện ra ngoài.
Đột nhiên kim quang sáng ngời.
Hai đồng tử của hắn biến thành huyết nguyệt, sau đó biến thành đen, lại biến thành màu vàng, lóe hàn quang.
Toàn thân Trữ Khả Vi run lên, dường như kinh hãi, nhìn qua Lý Vân Tiêu với bộ dáng khó tin.
Trữ Khả Vân cả kinh nói:
– Phụ thân, ngươi như thế nào?
Trữ Khả Vi dường như nghĩ đến cái gì, nội tâm của hắn sinh ra sóng gió ngập trời, chính mình vừa rồi nhình thấy tuyệt đối là nguyệt đồng, tuy hiện tại biến hóa thành màu vàng, nhưng mà hắn không có nhìn lầm.
Hắn rốt cục hiểu thân phận của Lý Vân Tiêu, nhưng rất khó tiếp nhận.
– Phụ thân, ngươi không sao chớ?
Trữ Khả Vân có chút lo lắng bắt cánh tay của hắn.
Trữ Khả Vi lắc đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ mặt ngưng trọng, hắn nhìn qua con gái của mình, cũng rốt cục hiểu Lý Vân Tiêu vì sao không chịu công bố thân phận.
Cổ Phi Dương và Khúc Hồng Nhan có chuyện gì ai cũng biết, nếu con gái mình khám phá thân phận của hắn, sợ rằng Khúc Hồng Nhan sẽ xuất quan, mà Thần Tiêu Cung sẽ hoàn toàn rời núi.
Khó trách hắn nói kéo dài bao lâu thì bao lâu.
Nghĩ đến điểm này, hắn mới lắc đầu nói:
– Không có việc gì.
Trữ Khả Vân nhíu mày, có chút nghi ngờ nói:
– Có phải thương thế phụ thân phát tác?
Trữ Khả Vi nói:
– Có một chút.
Trên mặt hắn tràn đầy ngưng trọng cùng trầm tư.
Khó trách Hạo Nguyệt tốt với hắn như vậy, không thể ngờ kẻ này là Cổ Phi Dương.
Một cảm giác kỳ quái sinh ra trong lòng, vốn là địch nhân lớn nhất của thành Hồng Nguyệt, giờ phút này lại là bằng hữu, hơn nữa thành bằng hữu cường đại trong tương lai.
Giờ phút này mi tâm Lý Vân Tiêu có kim quang tỏa ra, hai đồng tử màu vàng sinh ra ký hiệu cổ quái.
Đồng tử Kỳ Thắng Phong đột nhiên co lại, vội hỏi:
– Trông thấy? Có phải hải sâm lâm không?
Trên mặt Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, hắn nhíu mày thật sâu, không có trả lời.
Hắn vừa rồi nhìn thấy không phải hải sâm lâm, nhưng lại nam vực Thiên Thủy quốc!
Kỳ Thắng Phong sắc mặt không vui, nói:
– Vân thiếu, bổn tọa truyền phương pháp cho ngươi, là vì muốn tìm tin tức nơi phong ấn, ngươi sẽ không xấu xa như vậy, sau khi nhìn thấy không nói ra?
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng lau mồ hôi lạnh, hắn xác thực không muốn nói ra, vẻ mặt sầu khổ.
Kỳ Thắng Phong sắc mặt đại biến, tức giận:
– Ngươi sẽ không thực không muốn nói chứ?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Nơi đây làm ra ngoài ý muốn rất lớn, cho ta suy nghĩ.
Hắn xoắn xuýt một hồi, cảm thấy như thế nào cũng không thể nói, nhưng không nói nói thì không nói qua.
Đành phải ngượng ngùng nói ra:
– Chỉ là quá mức quỷ dị, ta trong lúc nhất thời không cách nào tiếp nhận, chờ ta suy nghĩ cẩn thận rồi nói sau.
Kỳ Thắng Phong trên mặt tráo trầm xuống hàn băng, tức giận:
– Ngươi quá vô sỉ?
Lý Vân Tiêu đau đầu nói:
– Như vậy đi, việc này xem như ta nợ ngươi, ân tình cứu ngươi ra cũng không tính là triệt tiêu.
– Cứu ra? Ha ha, hẳn là ngươi cho rằng bổn tọa sẽ bị bọn họ bắt đi?
Kỳ Thắng Phong mặt mũi đầy vẻ giận dữ, sau đó liền giận tái mặt, nói:
– Nếu ngươi tiểu nhân như vậy, giao dịch không làm cũng được.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Thật sự là chỗ kia quá ngoài ý muốn. Như vậy đi, ta đáp ứng ngươi, nếu ta đi tìm nơi phong ấn Ma Chủ Phổ, nhất định sẽ gọi ngươi.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong hơi tốt một chút, nói:
– Hừ, thái thái độ này của ngươi, làm sao bổn tọa tin ngươi được?
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
– Ta có nỗi khổ tâm, chờ thời cơ chín muồi sẽ tìm ngươi, ta nhìn thấy không phải hải sâm lâm.
– Cái gì? Không phải hải sâm lâm?
Kỳ Thắng Phong chấn động, dường như có chút không tin.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tự nhiên, ta không cân thiết lừa ngươi.
Kỳ Thắng Phong nói:
– Tốt, ta liền tin ngươi một lần. Dù sao không có ta trợ giúp, ngươi cũng không có khả năng trùng kích thành thần, ngươi cần phải nhớ rõ, nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh, ta tin tưởng ngươi là người thông minh.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi yên tâm đi, chút thành tín này ta vẫn có.
Kỳ Thắng Phong gật gật đầu, nói:
– Ta còn muốn làm giao dịch với ngươi, là chuyện thải hồng thạch!
Trong mắt của hắn bắn ra hào quang hưng phấn, dường như khó ức chế kích động trong lòng
Lý Vân Tiêu quyết định thật nhanh, nói:
– Thải hồng thạch không bán.
Kỳ Thắng Phong nhíu mày, nói:
– Ngươi có suy nghĩ kỹ hay không, chỉ cần không phải điều kiện quá phận ta đều có thể tiếp nhận!
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:
– Ngươi hiểu Cực Dương chi thân không?
– Cực Dương chi thân!
Trong mắt Kỳ Thắng Phong bắn ra hào quang, cả kinh nói:
– Thiên hạ hôm nay ai có Cực Dương chi thân sao? Chẳng lẽ là truyền nhân Thần Tiêu Cung?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đúng là Cửu Dương thần thể.
Kỳ Thắng Phong ngây ngốc, lẩm bẩm ói:
– Không thể ngờ Cửu Dương thần thể lại tái hiện nhân gian.
Lý Vân Tiêu hồ nghi nói:
– Thân thể dung hợp thải hồng thạch thật không có vấn đề sao? Có tác dụng phụ không?
Kỳ Thắng Phong nhíu mày, thoáng cái lâm vào trầm ngâm, nói:
– Vốn trong thiên hạ hiểu được dung hợp thải hồng thạch chỉ có một mạch chúng ta, nhưng vài ngàn năm trước, Thần Tiêu Cung Cố Thanh Thanh vậy mà dung hợp thải hồng thạch, lúc đó thiên hạ vô địch, làm cho tổ sư của ta năm đó vô cùng giật mình, muốn đến thăm dò biện pháp dung hợp, kết quả bị đánh thành trọng thương trở về, không bao lâu liền tử vong.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
– Các ngươi đã có thể dung hợp thải hồng thạch, tất cả mọi người là hai cực thần thể, thực lực có lẽ lực lượng ngang nhau mới đúng, cho dù không địch lại cũng không bị đánh chết.
Lý Vân Tiêu thì thào tự nói.
Kỳ Thắng Phong nói:
– Đúng thế, dùng thực lực ngươi, bị Phổ đại nhân mượn thể hàng lâm thì bao nhiêu cũng có cảm ứng a? Hơn nữa ngươi có phát hiện hay không, Hải Hoàng nhất mạch cho dù là máu hay hình thái, căn bản không phải người hải tộc.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, điểm ấy hắn sớm liền phát hiện, hơn nữa hỏi qua Thủy Tiên, cũng không có kết quả gì, cô nàng cũng không biết.
Trữ Khả Vi dường như nghĩ đến cái gì, nội tâm của hắn dâng lên cơn sóng gió động trời, chính mình vừa rồi chứng kiến tuyệt đối là nguyệt đồng, tuy nhiên hiện tại biến hóa thành màu vàng, nhưng này loại quỷ dị con mắt chỉ là sẽ không nhìn lầm.
Kỳ Thắng Phong thấy hắn trầm mặc không nói, đột nhiên cười nói:
– Cảm ứng không ra không sao cả, ta có thể dạy ngươi một thần thông, có thể ngược dòng tìm hiểu liên hệ trong đó.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Có thần thông này?
Kỳ Thắng Phong cười nói:
– Ngươi còn trẻ, thiên địa to lớn không thể đo lường, ngươi xem đây.
Hắn không nói hai lời, lúc này hai tay bấm niệm pháp quyết, tay trái ba chỉ dựng thẳng lên, tay phải hai ngón tay tạo thành hoàn, đặt trước mặt.
Một đám kim quang từ mi tâm bay ra, hóa thành hào quang.
Những người còn lại giật mình, không rõ là cái gì.
Nhưng trong Nặc Á Chi Chu, Kỳ Thắng Phong không thể lật mình, sau đó nhíu mày, suy nghĩ hắn đang thi triển thần thông ra sao, nhưng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy lạ lẫm.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, hắn làm theo.
Một đạo ánh sáng từ mi tâm hắn hiện ra ngoài.
Đột nhiên kim quang sáng ngời.
Hai đồng tử của hắn biến thành huyết nguyệt, sau đó biến thành đen, lại biến thành màu vàng, lóe hàn quang.
Toàn thân Trữ Khả Vi run lên, dường như kinh hãi, nhìn qua Lý Vân Tiêu với bộ dáng khó tin.
Trữ Khả Vân cả kinh nói:
– Phụ thân, ngươi như thế nào?
Trữ Khả Vi dường như nghĩ đến cái gì, nội tâm của hắn sinh ra sóng gió ngập trời, chính mình vừa rồi nhình thấy tuyệt đối là nguyệt đồng, tuy hiện tại biến hóa thành màu vàng, nhưng mà hắn không có nhìn lầm.
Hắn rốt cục hiểu thân phận của Lý Vân Tiêu, nhưng rất khó tiếp nhận.
– Phụ thân, ngươi không sao chớ?
Trữ Khả Vân có chút lo lắng bắt cánh tay của hắn.
Trữ Khả Vi lắc đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ mặt ngưng trọng, hắn nhìn qua con gái của mình, cũng rốt cục hiểu Lý Vân Tiêu vì sao không chịu công bố thân phận.
Cổ Phi Dương và Khúc Hồng Nhan có chuyện gì ai cũng biết, nếu con gái mình khám phá thân phận của hắn, sợ rằng Khúc Hồng Nhan sẽ xuất quan, mà Thần Tiêu Cung sẽ hoàn toàn rời núi.
Khó trách hắn nói kéo dài bao lâu thì bao lâu.
Nghĩ đến điểm này, hắn mới lắc đầu nói:
– Không có việc gì.
Trữ Khả Vân nhíu mày, có chút nghi ngờ nói:
– Có phải thương thế phụ thân phát tác?
Trữ Khả Vi nói:
– Có một chút.
Trên mặt hắn tràn đầy ngưng trọng cùng trầm tư.
Khó trách Hạo Nguyệt tốt với hắn như vậy, không thể ngờ kẻ này là Cổ Phi Dương.
Một cảm giác kỳ quái sinh ra trong lòng, vốn là địch nhân lớn nhất của thành Hồng Nguyệt, giờ phút này lại là bằng hữu, hơn nữa thành bằng hữu cường đại trong tương lai.
Giờ phút này mi tâm Lý Vân Tiêu có kim quang tỏa ra, hai đồng tử màu vàng sinh ra ký hiệu cổ quái.
Đồng tử Kỳ Thắng Phong đột nhiên co lại, vội hỏi:
– Trông thấy? Có phải hải sâm lâm không?
Trên mặt Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, hắn nhíu mày thật sâu, không có trả lời.
Hắn vừa rồi nhìn thấy không phải hải sâm lâm, nhưng lại nam vực Thiên Thủy quốc!
Kỳ Thắng Phong sắc mặt không vui, nói:
– Vân thiếu, bổn tọa truyền phương pháp cho ngươi, là vì muốn tìm tin tức nơi phong ấn, ngươi sẽ không xấu xa như vậy, sau khi nhìn thấy không nói ra?
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng lau mồ hôi lạnh, hắn xác thực không muốn nói ra, vẻ mặt sầu khổ.
Kỳ Thắng Phong sắc mặt đại biến, tức giận:
– Ngươi sẽ không thực không muốn nói chứ?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Nơi đây làm ra ngoài ý muốn rất lớn, cho ta suy nghĩ.
Hắn xoắn xuýt một hồi, cảm thấy như thế nào cũng không thể nói, nhưng không nói nói thì không nói qua.
Đành phải ngượng ngùng nói ra:
– Chỉ là quá mức quỷ dị, ta trong lúc nhất thời không cách nào tiếp nhận, chờ ta suy nghĩ cẩn thận rồi nói sau.
Kỳ Thắng Phong trên mặt tráo trầm xuống hàn băng, tức giận:
– Ngươi quá vô sỉ?
Lý Vân Tiêu đau đầu nói:
– Như vậy đi, việc này xem như ta nợ ngươi, ân tình cứu ngươi ra cũng không tính là triệt tiêu.
– Cứu ra? Ha ha, hẳn là ngươi cho rằng bổn tọa sẽ bị bọn họ bắt đi?
Kỳ Thắng Phong mặt mũi đầy vẻ giận dữ, sau đó liền giận tái mặt, nói:
– Nếu ngươi tiểu nhân như vậy, giao dịch không làm cũng được.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Thật sự là chỗ kia quá ngoài ý muốn. Như vậy đi, ta đáp ứng ngươi, nếu ta đi tìm nơi phong ấn Ma Chủ Phổ, nhất định sẽ gọi ngươi.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong hơi tốt một chút, nói:
– Hừ, thái thái độ này của ngươi, làm sao bổn tọa tin ngươi được?
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
– Ta có nỗi khổ tâm, chờ thời cơ chín muồi sẽ tìm ngươi, ta nhìn thấy không phải hải sâm lâm.
– Cái gì? Không phải hải sâm lâm?
Kỳ Thắng Phong chấn động, dường như có chút không tin.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tự nhiên, ta không cân thiết lừa ngươi.
Kỳ Thắng Phong nói:
– Tốt, ta liền tin ngươi một lần. Dù sao không có ta trợ giúp, ngươi cũng không có khả năng trùng kích thành thần, ngươi cần phải nhớ rõ, nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh, ta tin tưởng ngươi là người thông minh.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi yên tâm đi, chút thành tín này ta vẫn có.
Kỳ Thắng Phong gật gật đầu, nói:
– Ta còn muốn làm giao dịch với ngươi, là chuyện thải hồng thạch!
Trong mắt của hắn bắn ra hào quang hưng phấn, dường như khó ức chế kích động trong lòng
Lý Vân Tiêu quyết định thật nhanh, nói:
– Thải hồng thạch không bán.
Kỳ Thắng Phong nhíu mày, nói:
– Ngươi có suy nghĩ kỹ hay không, chỉ cần không phải điều kiện quá phận ta đều có thể tiếp nhận!
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:
– Ngươi hiểu Cực Dương chi thân không?
– Cực Dương chi thân!
Trong mắt Kỳ Thắng Phong bắn ra hào quang, cả kinh nói:
– Thiên hạ hôm nay ai có Cực Dương chi thân sao? Chẳng lẽ là truyền nhân Thần Tiêu Cung?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đúng là Cửu Dương thần thể.
Kỳ Thắng Phong ngây ngốc, lẩm bẩm ói:
– Không thể ngờ Cửu Dương thần thể lại tái hiện nhân gian.
Lý Vân Tiêu hồ nghi nói:
– Thân thể dung hợp thải hồng thạch thật không có vấn đề sao? Có tác dụng phụ không?
Kỳ Thắng Phong nhíu mày, thoáng cái lâm vào trầm ngâm, nói:
– Vốn trong thiên hạ hiểu được dung hợp thải hồng thạch chỉ có một mạch chúng ta, nhưng vài ngàn năm trước, Thần Tiêu Cung Cố Thanh Thanh vậy mà dung hợp thải hồng thạch, lúc đó thiên hạ vô địch, làm cho tổ sư của ta năm đó vô cùng giật mình, muốn đến thăm dò biện pháp dung hợp, kết quả bị đánh thành trọng thương trở về, không bao lâu liền tử vong.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
– Các ngươi đã có thể dung hợp thải hồng thạch, tất cả mọi người là hai cực thần thể, thực lực có lẽ lực lượng ngang nhau mới đúng, cho dù không địch lại cũng không bị đánh chết.
/3771
|