Túc Bình nói:
– Ta cũng không phải tùy tiện điểu nhân gì đó, tuy rằng ngươi có danh tiếng rất lớn ở thành Hồng Nguyệt, nhưng nơi này là Tây Vực Vô Pháp Thiên, không cho phép ngươi muốn làm gì thì làm đâu.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
– Thật sự là kì quái, Vô Pháp Thiên hẳn là địa bàn của Phệ Hồn Tông a, nếu đa không cho phép chúng ta làm gì thì làm, đương nhiên cũng không cho phép người Vạn Tinh Cốc các ngươi rồi.
Túc Bình nhướng mày, lời này tựa hồ không cách nào phản bác, chỉ đành nói:
– Vạn Tinh Cốc tóm lại là đại phái Tây Vực, so sánh với các ngươi thì xem như là địa chủ rồi.
Lý Vân Tiêu cười ha ha nói:
– Tất cả mọi người là người đại lục Thiên Vũ, Vô Pháp Thiên này cũng tốt, Chiến Hồn Sơn cũng tốt, tóm lại là lãnh địa của Nhân tộc chúng ta, tất cả mọi người đều là địa chủ mới đúng chứ.
Nếp nhăn trên lông mày Túc Bình càng sâu hơn, tựa hồ đã biết người trước mắt này khó chơi, nói:
– Ta không nói nhảm thêm nữa, phải thế nào các ngươi mới bằng lòng rời đi?
Khâu Mục Kiệt nói:
– Giao yêu thú Cự Lộc kia ra đây!
Túc Bình lúc này bác bỏ nói:
– Điểm ấy ta không làm được.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy tử hôi chi khí trong Chiến Hồn Sơn đến cùng là chuyện gì xảy ra? Thứ giống như Thần Ý Tử Kim Trùng này lại là chuyện gì xảy ra?
Hắn mở tay ra, có mấy đầu côn trùng nằm sấp trong tay phát ra hào quang chói mắt.
Ánh mắt Túc Bình ngưng lại, trên mặt lộ ra ngượng nghịu, do dự một hồi mới nói:
– Ta nói cho các ngươi biết hai chuyện này, các ngươi sẽ nguyện ý rời đi sao?
– Túc Bình!
Mạch Tu kêu một tiếng.
Túc Bình nói:
– Tuy rằng ta không sợ ba người này, nhưng không muốn chuyện phức tạp thêm.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, nói:
– Vậy thì phải xem giá trị tin tức của ngươi lớn bao nhiêu.
Túc Bình nói:
– Vậy thì phải xem lý giải của ngươi đối với giá trị này rồi. Ta nếu không nói, bí ẩn về tử hôi chi khí và côn trùng trong tay ngươi sợ rằng các ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được.
Lý Vân Tiêu suy nghĩ một chút, nói:
– Được, nói cho chúng ta biết lai lịch hai thứ này, chuyện Vạn Tinh Cốc các ngươi ta liền bỏ qua. Nhưng các ngươi cũng không thể ngăn trở ta tìm kiếm hai thứ này được.
Túc Bình cau mày nói:
– Các ngươi muốn căn nguyên tử hôi chi khí và côn trùng kia sao?
– Đúng!
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói.
Sắc mặt Túc Bình trở nên khó coi, nói:
– Nếu các ngươi nguyện ý ba ngày sau lại đến, chúng ta sẽ nói rõ tình huống mọi chuyện.
– Ba ngày sau?
Ba người trở nên hồ nghi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ba ngày sau hai thứ này có còn ở đây không?
Túc Bình lạnh nhạt nói:
– Ai biết được.
Lý Vân Tiêu Xùy~~ cười một tiếng, hai tay ôm ở trước ngực, lười biếng nói:
– Vậy thì không có cách nào rồi, không bàn tiếp được rồi.
Trong mắt Túc Bình bắn ra hàn quang, áo bào xám có chút đong đưa, tựa hồ cảm xúc trong lòng nổi lên gợn sóng, nói:
– Ba vị đều là đại nhân vật danh chấn thiên hạ, ta thật sự không muốn đối địch với ba vị, nhưng nhất định phải chiến thì Túc Bình cũng không sợ đâu.
– Dừng dừng!
Khâu Mục Kiệt cười lạnh một tiếng khinh thường.
Trần Thiến Vũ nhíu hai hàng mày lại, tựa hồ cũng không muốn chiến, nhưng hắn vẫn lấy g Lý Vân Tiêu cầm đầu, dời ánh mắt nhìn qua.
Đồng quang Lý Vân Tiêu chậm rãi ngưng tụ, chớp động lên chiến ý, cười thầm:
– Trong trí nhớ của Du Tàng, hắn đối với các hạ cũng không phục lắm đấy. Dựa vào gì mà một thiếu niên lại có thể chưởng quản đại cục Vạn Tinh Cốc?
Túc Bình nói:
– Du Tàng lòng dạ quá nhỏ, nếu không võ đạo chi lộ sẽ không vẫn lạc ở đây, có lẽ hôm nay cũng sẽ không dễ dàng vẫn lạc như thế.
Lý Vân Tiêu nói:
– Hắc hắc, ta cũng cảm thấy rất hứng thú đấy!
Trong mắt Túc Bình lóe lên hàn quang lạnh thấu xương, áo bào xám dưới nguyên lực cổ động biến thành cứng rắn như sắt, cả người đều giống như đọng lại vậy, bất quá chỉ nháy mắt đã lại khôi phục nguyên trạng.
Ba người Mạch Tu thoáng cái trở nên khẩn trương, trên trán đều chảy ra mồ hôi lạnh, nếu có thể thì bọn hắn tuyệt sẽ không gây vào ba tên sát tinh này.
– Ân?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu, có chút nhìn qua, ở bên người Túc Bình đột nhiên hiện ra một đạo vòng xoáy, dần dần hóa ra một gã nam tử dáng người khôi ngô, toàn thân cũng phủ trong áo bào xám, hoàn toàn không cách nào nhận ra được khuôn mặt.
Con của hắn có chút xoay chuyển, biến thành quỷ dị, trong mắt thải quang hiển hiện, tựa hồ muốn xuyên thấu tầng tầng trở ngại kia, nhìn rõ ràng dung nhan người áo bào xám kia.
Nam tử khôi ngô kia tựa hồ đã có phát giác, nhẹ kêu một tiếng, giơ tay lên, mở ra năm ngón tay.
Vân tay trên đầu ngón tay dị thường kỳ lạ, tản mát ra ba quang, nhộn nhạo trước người.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, tầm mắt của hắn đã hoàn toàn bị ba quang trảm vỡ ra, thân ảnh nam tử áo bào xám biến thành càng thêm hoảng hốt.
Hắn biết rõ không cách nào thấy rõ khuôn mặt đối phương nữa, ánh mắt thoáng cái khôi phục như thường, chỉ là trên khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
Túc Bình nói:
– Tướng Quân, có thể ngăn cản ba người này ba ngày được không?
Ba người Mạch Tu run lên, hoảng sợ nhìn qua tên nam tử áo bào xám kia, tựa hồ đoán được gì đó, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Trong áo bào xám hiện lên một đạo hàn quang, nam tử khôi ngô trầm giọng nói:
– Ta sẽ hết sức!
Túc Bình nhẹ gật đầu, quay người liền đi vào thông đạo, tựa hồ chuyện bên ngoài không quan hệ gì đến hắn nữa.
Ba người Mạch Tu sau kinh hãi ngắn ngủi cũng vội đuổi theo Túc Bình mà đi, nội tâm dâng lên vô số nghi vấn.
Mấy người Lý Vân Tiêu cũng không đuổi theo, lối đi kia rất nhanh đóng lại, bên trong đột nhiên biến thành một mảnh sáng trưng, giống như hào quang do vô số Dạ Minh Châu tỏa ra, ấm áp chiếu sáng nhân tâm, tràn ngập một mảnh khí tức thánh khiết, hoàn toàn trái ngược với ngoại giới.
– Túc Bình!
Mạch Tu rốt cục không có thể nhịn được, đuổi theo, nói:
– Người nọ thật sự là Tướng Quân sao?
Túc Bình nhẹ gật đầu, trên mặt vẫn là bộ dáng an tường hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi kia
Mạch Tu mở to mắt, thở dài nói:
– Không thể tưởng được ngay cả Tướng Quân cũng tới, xem ra tông chủ đại nhân không phải tín nhiệm ngươi bình thường a. Có Tướng Quân ở đây, mọi sự không lo rồi.
– Không lo sao. . .
Túc Bình lầm bầm lầu bầu thì thầm:
– Hi vọng như thế đi.
Trong thông đạo tràn đầy hào quang thánh khiết chiếu rọi thân ảnh hắn, lộ ra thập phần cô tịch.
Hắn đi mấy bước, vẫn ngừng lại, một tay bấm niệm pháp quyết, một đạo quyết ấn trước đánh ra trước người, lập tức hiện ra một vòng ánh sáng màu xanh.
– Ân, làm sao vậy?
Ánh sáng màu xanh không ngừng chuyển động trước người Túc Bình, bên trong truyền đến một giọng nói, nói:
– Xem hình dạng của ngươi, tựa hồ gặp phiền toái nha.
Túc Bình nhìn qua vòng ánh sáng màu xanh kia, nhàn nhạt nói:
– Hình dạng của ta có gì khác lúc trước sao?
– Ha ha!
Thanh âm kia cười to nói:
– Hoàn toàn giống, cũng không khác, chỉ là không có chuyện gì thì ngươi sẽ không tìm tới ta đâu. Ta rất tò mò, dưới thân thể của ngươi là một linh hồn thế nào đây? Khặc khặ-x-xxxxx, ta rất khát vọng nếm thử đấy!
– Ta cũng không phải tùy tiện điểu nhân gì đó, tuy rằng ngươi có danh tiếng rất lớn ở thành Hồng Nguyệt, nhưng nơi này là Tây Vực Vô Pháp Thiên, không cho phép ngươi muốn làm gì thì làm đâu.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
– Thật sự là kì quái, Vô Pháp Thiên hẳn là địa bàn của Phệ Hồn Tông a, nếu đa không cho phép chúng ta làm gì thì làm, đương nhiên cũng không cho phép người Vạn Tinh Cốc các ngươi rồi.
Túc Bình nhướng mày, lời này tựa hồ không cách nào phản bác, chỉ đành nói:
– Vạn Tinh Cốc tóm lại là đại phái Tây Vực, so sánh với các ngươi thì xem như là địa chủ rồi.
Lý Vân Tiêu cười ha ha nói:
– Tất cả mọi người là người đại lục Thiên Vũ, Vô Pháp Thiên này cũng tốt, Chiến Hồn Sơn cũng tốt, tóm lại là lãnh địa của Nhân tộc chúng ta, tất cả mọi người đều là địa chủ mới đúng chứ.
Nếp nhăn trên lông mày Túc Bình càng sâu hơn, tựa hồ đã biết người trước mắt này khó chơi, nói:
– Ta không nói nhảm thêm nữa, phải thế nào các ngươi mới bằng lòng rời đi?
Khâu Mục Kiệt nói:
– Giao yêu thú Cự Lộc kia ra đây!
Túc Bình lúc này bác bỏ nói:
– Điểm ấy ta không làm được.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy tử hôi chi khí trong Chiến Hồn Sơn đến cùng là chuyện gì xảy ra? Thứ giống như Thần Ý Tử Kim Trùng này lại là chuyện gì xảy ra?
Hắn mở tay ra, có mấy đầu côn trùng nằm sấp trong tay phát ra hào quang chói mắt.
Ánh mắt Túc Bình ngưng lại, trên mặt lộ ra ngượng nghịu, do dự một hồi mới nói:
– Ta nói cho các ngươi biết hai chuyện này, các ngươi sẽ nguyện ý rời đi sao?
– Túc Bình!
Mạch Tu kêu một tiếng.
Túc Bình nói:
– Tuy rằng ta không sợ ba người này, nhưng không muốn chuyện phức tạp thêm.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, nói:
– Vậy thì phải xem giá trị tin tức của ngươi lớn bao nhiêu.
Túc Bình nói:
– Vậy thì phải xem lý giải của ngươi đối với giá trị này rồi. Ta nếu không nói, bí ẩn về tử hôi chi khí và côn trùng trong tay ngươi sợ rằng các ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được.
Lý Vân Tiêu suy nghĩ một chút, nói:
– Được, nói cho chúng ta biết lai lịch hai thứ này, chuyện Vạn Tinh Cốc các ngươi ta liền bỏ qua. Nhưng các ngươi cũng không thể ngăn trở ta tìm kiếm hai thứ này được.
Túc Bình cau mày nói:
– Các ngươi muốn căn nguyên tử hôi chi khí và côn trùng kia sao?
– Đúng!
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói.
Sắc mặt Túc Bình trở nên khó coi, nói:
– Nếu các ngươi nguyện ý ba ngày sau lại đến, chúng ta sẽ nói rõ tình huống mọi chuyện.
– Ba ngày sau?
Ba người trở nên hồ nghi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ba ngày sau hai thứ này có còn ở đây không?
Túc Bình lạnh nhạt nói:
– Ai biết được.
Lý Vân Tiêu Xùy~~ cười một tiếng, hai tay ôm ở trước ngực, lười biếng nói:
– Vậy thì không có cách nào rồi, không bàn tiếp được rồi.
Trong mắt Túc Bình bắn ra hàn quang, áo bào xám có chút đong đưa, tựa hồ cảm xúc trong lòng nổi lên gợn sóng, nói:
– Ba vị đều là đại nhân vật danh chấn thiên hạ, ta thật sự không muốn đối địch với ba vị, nhưng nhất định phải chiến thì Túc Bình cũng không sợ đâu.
– Dừng dừng!
Khâu Mục Kiệt cười lạnh một tiếng khinh thường.
Trần Thiến Vũ nhíu hai hàng mày lại, tựa hồ cũng không muốn chiến, nhưng hắn vẫn lấy g Lý Vân Tiêu cầm đầu, dời ánh mắt nhìn qua.
Đồng quang Lý Vân Tiêu chậm rãi ngưng tụ, chớp động lên chiến ý, cười thầm:
– Trong trí nhớ của Du Tàng, hắn đối với các hạ cũng không phục lắm đấy. Dựa vào gì mà một thiếu niên lại có thể chưởng quản đại cục Vạn Tinh Cốc?
Túc Bình nói:
– Du Tàng lòng dạ quá nhỏ, nếu không võ đạo chi lộ sẽ không vẫn lạc ở đây, có lẽ hôm nay cũng sẽ không dễ dàng vẫn lạc như thế.
Lý Vân Tiêu nói:
– Hắc hắc, ta cũng cảm thấy rất hứng thú đấy!
Trong mắt Túc Bình lóe lên hàn quang lạnh thấu xương, áo bào xám dưới nguyên lực cổ động biến thành cứng rắn như sắt, cả người đều giống như đọng lại vậy, bất quá chỉ nháy mắt đã lại khôi phục nguyên trạng.
Ba người Mạch Tu thoáng cái trở nên khẩn trương, trên trán đều chảy ra mồ hôi lạnh, nếu có thể thì bọn hắn tuyệt sẽ không gây vào ba tên sát tinh này.
– Ân?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu, có chút nhìn qua, ở bên người Túc Bình đột nhiên hiện ra một đạo vòng xoáy, dần dần hóa ra một gã nam tử dáng người khôi ngô, toàn thân cũng phủ trong áo bào xám, hoàn toàn không cách nào nhận ra được khuôn mặt.
Con của hắn có chút xoay chuyển, biến thành quỷ dị, trong mắt thải quang hiển hiện, tựa hồ muốn xuyên thấu tầng tầng trở ngại kia, nhìn rõ ràng dung nhan người áo bào xám kia.
Nam tử khôi ngô kia tựa hồ đã có phát giác, nhẹ kêu một tiếng, giơ tay lên, mở ra năm ngón tay.
Vân tay trên đầu ngón tay dị thường kỳ lạ, tản mát ra ba quang, nhộn nhạo trước người.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, tầm mắt của hắn đã hoàn toàn bị ba quang trảm vỡ ra, thân ảnh nam tử áo bào xám biến thành càng thêm hoảng hốt.
Hắn biết rõ không cách nào thấy rõ khuôn mặt đối phương nữa, ánh mắt thoáng cái khôi phục như thường, chỉ là trên khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
Túc Bình nói:
– Tướng Quân, có thể ngăn cản ba người này ba ngày được không?
Ba người Mạch Tu run lên, hoảng sợ nhìn qua tên nam tử áo bào xám kia, tựa hồ đoán được gì đó, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Trong áo bào xám hiện lên một đạo hàn quang, nam tử khôi ngô trầm giọng nói:
– Ta sẽ hết sức!
Túc Bình nhẹ gật đầu, quay người liền đi vào thông đạo, tựa hồ chuyện bên ngoài không quan hệ gì đến hắn nữa.
Ba người Mạch Tu sau kinh hãi ngắn ngủi cũng vội đuổi theo Túc Bình mà đi, nội tâm dâng lên vô số nghi vấn.
Mấy người Lý Vân Tiêu cũng không đuổi theo, lối đi kia rất nhanh đóng lại, bên trong đột nhiên biến thành một mảnh sáng trưng, giống như hào quang do vô số Dạ Minh Châu tỏa ra, ấm áp chiếu sáng nhân tâm, tràn ngập một mảnh khí tức thánh khiết, hoàn toàn trái ngược với ngoại giới.
– Túc Bình!
Mạch Tu rốt cục không có thể nhịn được, đuổi theo, nói:
– Người nọ thật sự là Tướng Quân sao?
Túc Bình nhẹ gật đầu, trên mặt vẫn là bộ dáng an tường hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi kia
Mạch Tu mở to mắt, thở dài nói:
– Không thể tưởng được ngay cả Tướng Quân cũng tới, xem ra tông chủ đại nhân không phải tín nhiệm ngươi bình thường a. Có Tướng Quân ở đây, mọi sự không lo rồi.
– Không lo sao. . .
Túc Bình lầm bầm lầu bầu thì thầm:
– Hi vọng như thế đi.
Trong thông đạo tràn đầy hào quang thánh khiết chiếu rọi thân ảnh hắn, lộ ra thập phần cô tịch.
Hắn đi mấy bước, vẫn ngừng lại, một tay bấm niệm pháp quyết, một đạo quyết ấn trước đánh ra trước người, lập tức hiện ra một vòng ánh sáng màu xanh.
– Ân, làm sao vậy?
Ánh sáng màu xanh không ngừng chuyển động trước người Túc Bình, bên trong truyền đến một giọng nói, nói:
– Xem hình dạng của ngươi, tựa hồ gặp phiền toái nha.
Túc Bình nhìn qua vòng ánh sáng màu xanh kia, nhàn nhạt nói:
– Hình dạng của ta có gì khác lúc trước sao?
– Ha ha!
Thanh âm kia cười to nói:
– Hoàn toàn giống, cũng không khác, chỉ là không có chuyện gì thì ngươi sẽ không tìm tới ta đâu. Ta rất tò mò, dưới thân thể của ngươi là một linh hồn thế nào đây? Khặc khặ-x-xxxxx, ta rất khát vọng nếm thử đấy!
/3771
|