– Gai xương!
Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, trên nắm tay “Ken két” tỏa ra bạch cốt um tùm, giống như đâm vào người hắn.
Phanh!
Lý Vân Tiêu một kiếm chém lên gai xương kia, lại không thể gọt đứt, nhíu mày suy tư.
Tập Ngọc Luân thu gai xương, hắn đổi tay cầm kiếm, đánh ra một quyền, quát:
– Chết đi!
– Người dám nói chữ ‘ chết ’ với ta đã không có bao nhiêu kẻ còn sống trên đời.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, một đạo ấn quyết hiện ra, âm thanh long cong từ kiếm quang bắn ra ngoài, chung quanh là kiếm phù bay đầy trời, hình thành kết giới bên canh hắn.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật biến hóa, quát:
– Nguy hiểm!
Hắn vẫn không nhúc nhích, Vạn Tinh Tử cũng không nhúc nhích, tất cả mọi người biết rõ một khi bọn họ ra tay, tất nhiên sẽ là thiên băng địa liệt, cả thiên địa sụp xuống.
Bang bang!
Gai xương của Tập Ngọc Luân bị chém thành hai đoạn, kiếm ý vòng qua trước người Lý Vân Tiêu một vòng, một quyền kia lại đánh tới.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Tập Ngọc Luân kêu thảm một tiếng bay ngược ra, chỉ thấy hắn nằm trên mặt đất huyết nhục mơ hồ.
Hoàng Phủ Bật nói:
– Ngàn vạn không được chủ quan, đừng quên linh hồn trong thân thể này chính là đệ tam Võ Đế, thiên hạ đệ nhất kiếm giả, Phá Quân Cổ Phi Dương ah!
Thân ảnh Vạn Tinh Tử hơi động một chút, dường như cũng bị những lời này ảnh hưởng, lập tức có vài phần tâm tư xem cuộc chiến.
Lý Vân Tiêu một kiếm đắc thủ, trên mặt châm chọc, cầm theo kiếm đi lên từng bước.
Vưu Mật mặc dù nhìn qua có phần hả hê, nhưng trông thấy Lý Vân Tiêu hung hãn mạnh mẽ như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, quát to:
– Chín vị trưởng lão đồng loạt ra tay!
Chín người chớp động trong khoảng khắc, thoáng cái vây quanh Lý Vân Tiêu, ngăn cản đường đi của hắn.
Túc Bình vào lúc này đứng trong tinh hoàn, sắc mặt nghiêm nghị, nói:
– Điêu Tu trưởng lão, Sĩ Vô Song, đây là thời điểm các ngươi phục vụ tông môn rồi đấy.
– Vâng! Chết mới dừng!
Sắc mặt Điêu Tu trầm xuống, hắn và thất tán tử lộ ra khí chất thấy chết không sờn.
Quân khôi Sĩ Vô Song không có tâm phản bội, trên người tỏa ra kim quang chuẩn bị liều chết.
Hào khí trong động đá vôi trở nên khẩn trương lên, chân khí thánh khiết cũng ngưng kết lại.
Lý Vân Tiêu rút kiếm từng bước tiến lên, nói:
– Hoàng Phủ Bật, hôm nay ngươi diệt Vạn Tinh Cốc, còn muốn rút hồn của ta, đúng là dã tâm quá lớn nha? Có lẽ sẽ để ngươi cả đời hối hận ở đây.
Coàng Phủ Bật cười lạnh nói:
– Cổ Phi Dương, ngươi cũng từng là tồn tại tuyệt đỉnh trong thiên hạ, mặc dù linh hồn của ngươi mạnh hơn nữa, tu vị thân thể chỉ có cửu tinh Võ Đế mà thôi, ở trước mặt của ta nhảy nhót cái gì? Huống hồ đối với ngươi, ta đã có an bài rồi, Côn Lãng trưởng lão.
Hắn vừa quát lên, chín tên trưởng lão có một lão giả đi ra. Đôi mắt lão già này híp lại, nó có màu nâu sậm, nhìn qua giống như không màu.
Tập Ngọc Luân đại hỉ nói:
– Ta đúng là quên, dùng năng lực của Côn Lãng trưởng lão đối phó Cổ Phi Dương này dễ như trở bàn tay.
Côn Lãng nói:
– Tông chủ cùng phó tông chủ đại nhân nâng đỡ, ta hết sức nỗ lực.
Tập Ngọc Luân nói:
– Đây không phải hết sức, mà là phải làm được!
– Vâng!
Côn Lãng hét lớn một tiếng, khí thế trên người dâng trào, khí thế tỏa ra chung quanh làm cát bay đá chạy.
Nhưng mà mọi người là cường giả, cũng không cảm thấy có gì dị thường.
Nhưng mà Hoàng Phủ Bật nhíu mày, nói:
– Khí tức thánh khiết làm người ta an tâm này là từ đâu mà có?
Vạn Tinh Tử khẽ nói:
– Ngươi không cần biết.
Hoàng Phủ Bật gật đầu nói:
– Vậy bỏ đi, đợi tí nữa ta sẽ tra rõ ràng.
Sau khi khí thế Côn Lãng bạo phát, hai tay đột nhiên bấm niệm pháp quyết, một đạo phù văn bay lên sau đó nở ra.
– Ah ah! !
Hắn há to miệng thốt ra vài tiếng, từng thanh quang của hắn từ từ tạo thành trường kiếm.
Kiếm kia tạo thành mặt quỷ đáng sợ, thân kiếm hư thực bất định, rất phiêu hốt.
Sau khi tạo thành thanh kiếm này, linh khí của Côn Lãng giảm nhiều, thân hình trở nên cứng ngắc, hắn khô quắt như cái xác không hồn, thời điểm cầm trường kiếm trong tay, trong hốc mắt bắn ra vài đạo hào quang sáng ngời.
– Nhất Kiếm Trảm Thiên!
Trường kiếm sáng ngời quét qua hư không, Côn Lãng nhân kiếm hợp nhất, trực tiếp phóng tới Lý Vân Tiêu.
– Trên thân kiếm có quỷ dị, nhưng tính sao?
Một kiếm của Lý Vân Tiên chém lên bầu trời, thoáng cái bổ qua.
– Nhất Kiếm Trảm Thiên!
Cả không gian đột nhiên vỡ ra, kiếm khí lăng lệ như sóng biển quét qua Côn Lãng.
Oanh!
Kiếm thế xuyên thấu qua hồn lưu kiếm, trực tiếp chém lên người Côn Lãng, kiếm quang nhập vào cơ thể, “Phanh” một tiếng bắn ra sau lưng, bắn vào vách động, đá vụn bắn ra các nơi.
Sắc mặt Côn Lãng vặn vẹo thống khổ, miệng thổ huyết thật nhiều, hiển nhiên trọng thương.
Trần Thiến Vũ nhịn không được cười lên, nói:
– Vị trưởng lão này cũng quá mức vô lễ a.
Hắn mỉm cười lắc đầu, lại đột nhiên nụ cười cứng lại, kinh hãi nói:
– Vân thiếu, ngươi, ngươi như thế nào?
Thân ảnh Lý Vân Tiêu run rẩy khó hiểu, trên trán mồ hôi rơi xuống như mưa, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Trần Thiến Vũ lúc này mới phát hiện, kiếm trong tay Côn Lãng như nhuyễn tiên dài hơn mười thước, trực tiếp chọc vào ngực của Lý Vân Tiêu, kiếm kia gần như trong suốt, không ngừng có phù văn quỷ dị lưu động phía trên.
Biến hóa này làm người bên ngoài Phệ Hồn Tông kinh hãi, đồng tử Túc Bình đột nhiên co lại, cả kinh nói:
– Hồn lưu kiếm! Đây là hồn lưu kiếm thuật!
Trần Thiến Vũ cả kinh nói:
– Cái gì là hồn lưu kiếm thuật? Vân thiếu không có việc gì chứ?
Hắn cầm kiếm đứng đó, sắc mặt cảnh giác nhìn qua chung quanh, hộ pháp ho Lý Vân Tiêu.
– Ha ha, trước kia Lý Vân Tiêu đoạt xá là tiên thiên chi thai, hiện tại bị hồn lưu kiếm chém trúng, hắn phải chết không nghi ngờ.
Vưu Mật cuồng hỉ, trong mắt có tinh quang lóe lên, kêu lớn:
– Côn Lãng trưởng lão, ngàn vạn đừng làm hồn phách của hắn tôn thương quá lợi hại? Ta còn muốn ăn đấy, khặc khặc khặc.
Lý Vân Tiêu đau nhức khom lưng xuống, một tay che trước ngực, đôi môi trắng bệch run rẩy lên.
Túc Bình nói:
– Hồn lưu kiếm cũng không chỉ là thanh kiếm, mà là thần thông truyền thừa của Phệ Hồn Tông, có thể ngưng tụ hồn phách của mình thành thanh kiếm, trực tiếp công kích thậm chí thôn phệ linh hồn đối phương, chỉ cần một chiêu đắc thủ này đã có kết quả tất thắng rồi.
– Linh hồn…
Lý Vân Tiêu rung giọng nói:
– Đạo lực lượng này… Nó đang rút linh hồn lực.
Hoàng Phủ Bật lạnh lùng nói:
– Đoạt xá tiên thiên chi thai có thể dung hợp thân thể không có gì khác cả, nhưng hồn lực quá mạnh mẽ lại không thể thông qua thân thể phát huy ra, giống như mãnh hổ bị nhốt trong lồng, dùng hồn lưu kiếm đối phó ngươi là tốt nhất, không ai dá khiêu chiến Chiến Hồn Sơn, mai táng biết bao anh hùng hào kiệt, chôn cất không ít người như Cổ Phi Dương.
Lý Vân Tiêu đầu đầy mồ hôi lạnh, dốc sức liều mạng sử dụng kiếm chém vào hồn lưu kiếm, lại trực tiếp xuyên qua, căn bản là vật vô hình.
Côn Lãng giống như cương thi, bắt đầu chậm rãi khôi phục khí huyết, rốt cuộc khôi phục sáng bóng.
Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, trên nắm tay “Ken két” tỏa ra bạch cốt um tùm, giống như đâm vào người hắn.
Phanh!
Lý Vân Tiêu một kiếm chém lên gai xương kia, lại không thể gọt đứt, nhíu mày suy tư.
Tập Ngọc Luân thu gai xương, hắn đổi tay cầm kiếm, đánh ra một quyền, quát:
– Chết đi!
– Người dám nói chữ ‘ chết ’ với ta đã không có bao nhiêu kẻ còn sống trên đời.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, một đạo ấn quyết hiện ra, âm thanh long cong từ kiếm quang bắn ra ngoài, chung quanh là kiếm phù bay đầy trời, hình thành kết giới bên canh hắn.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật biến hóa, quát:
– Nguy hiểm!
Hắn vẫn không nhúc nhích, Vạn Tinh Tử cũng không nhúc nhích, tất cả mọi người biết rõ một khi bọn họ ra tay, tất nhiên sẽ là thiên băng địa liệt, cả thiên địa sụp xuống.
Bang bang!
Gai xương của Tập Ngọc Luân bị chém thành hai đoạn, kiếm ý vòng qua trước người Lý Vân Tiêu một vòng, một quyền kia lại đánh tới.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Tập Ngọc Luân kêu thảm một tiếng bay ngược ra, chỉ thấy hắn nằm trên mặt đất huyết nhục mơ hồ.
Hoàng Phủ Bật nói:
– Ngàn vạn không được chủ quan, đừng quên linh hồn trong thân thể này chính là đệ tam Võ Đế, thiên hạ đệ nhất kiếm giả, Phá Quân Cổ Phi Dương ah!
Thân ảnh Vạn Tinh Tử hơi động một chút, dường như cũng bị những lời này ảnh hưởng, lập tức có vài phần tâm tư xem cuộc chiến.
Lý Vân Tiêu một kiếm đắc thủ, trên mặt châm chọc, cầm theo kiếm đi lên từng bước.
Vưu Mật mặc dù nhìn qua có phần hả hê, nhưng trông thấy Lý Vân Tiêu hung hãn mạnh mẽ như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, quát to:
– Chín vị trưởng lão đồng loạt ra tay!
Chín người chớp động trong khoảng khắc, thoáng cái vây quanh Lý Vân Tiêu, ngăn cản đường đi của hắn.
Túc Bình vào lúc này đứng trong tinh hoàn, sắc mặt nghiêm nghị, nói:
– Điêu Tu trưởng lão, Sĩ Vô Song, đây là thời điểm các ngươi phục vụ tông môn rồi đấy.
– Vâng! Chết mới dừng!
Sắc mặt Điêu Tu trầm xuống, hắn và thất tán tử lộ ra khí chất thấy chết không sờn.
Quân khôi Sĩ Vô Song không có tâm phản bội, trên người tỏa ra kim quang chuẩn bị liều chết.
Hào khí trong động đá vôi trở nên khẩn trương lên, chân khí thánh khiết cũng ngưng kết lại.
Lý Vân Tiêu rút kiếm từng bước tiến lên, nói:
– Hoàng Phủ Bật, hôm nay ngươi diệt Vạn Tinh Cốc, còn muốn rút hồn của ta, đúng là dã tâm quá lớn nha? Có lẽ sẽ để ngươi cả đời hối hận ở đây.
Coàng Phủ Bật cười lạnh nói:
– Cổ Phi Dương, ngươi cũng từng là tồn tại tuyệt đỉnh trong thiên hạ, mặc dù linh hồn của ngươi mạnh hơn nữa, tu vị thân thể chỉ có cửu tinh Võ Đế mà thôi, ở trước mặt của ta nhảy nhót cái gì? Huống hồ đối với ngươi, ta đã có an bài rồi, Côn Lãng trưởng lão.
Hắn vừa quát lên, chín tên trưởng lão có một lão giả đi ra. Đôi mắt lão già này híp lại, nó có màu nâu sậm, nhìn qua giống như không màu.
Tập Ngọc Luân đại hỉ nói:
– Ta đúng là quên, dùng năng lực của Côn Lãng trưởng lão đối phó Cổ Phi Dương này dễ như trở bàn tay.
Côn Lãng nói:
– Tông chủ cùng phó tông chủ đại nhân nâng đỡ, ta hết sức nỗ lực.
Tập Ngọc Luân nói:
– Đây không phải hết sức, mà là phải làm được!
– Vâng!
Côn Lãng hét lớn một tiếng, khí thế trên người dâng trào, khí thế tỏa ra chung quanh làm cát bay đá chạy.
Nhưng mà mọi người là cường giả, cũng không cảm thấy có gì dị thường.
Nhưng mà Hoàng Phủ Bật nhíu mày, nói:
– Khí tức thánh khiết làm người ta an tâm này là từ đâu mà có?
Vạn Tinh Tử khẽ nói:
– Ngươi không cần biết.
Hoàng Phủ Bật gật đầu nói:
– Vậy bỏ đi, đợi tí nữa ta sẽ tra rõ ràng.
Sau khi khí thế Côn Lãng bạo phát, hai tay đột nhiên bấm niệm pháp quyết, một đạo phù văn bay lên sau đó nở ra.
– Ah ah! !
Hắn há to miệng thốt ra vài tiếng, từng thanh quang của hắn từ từ tạo thành trường kiếm.
Kiếm kia tạo thành mặt quỷ đáng sợ, thân kiếm hư thực bất định, rất phiêu hốt.
Sau khi tạo thành thanh kiếm này, linh khí của Côn Lãng giảm nhiều, thân hình trở nên cứng ngắc, hắn khô quắt như cái xác không hồn, thời điểm cầm trường kiếm trong tay, trong hốc mắt bắn ra vài đạo hào quang sáng ngời.
– Nhất Kiếm Trảm Thiên!
Trường kiếm sáng ngời quét qua hư không, Côn Lãng nhân kiếm hợp nhất, trực tiếp phóng tới Lý Vân Tiêu.
– Trên thân kiếm có quỷ dị, nhưng tính sao?
Một kiếm của Lý Vân Tiên chém lên bầu trời, thoáng cái bổ qua.
– Nhất Kiếm Trảm Thiên!
Cả không gian đột nhiên vỡ ra, kiếm khí lăng lệ như sóng biển quét qua Côn Lãng.
Oanh!
Kiếm thế xuyên thấu qua hồn lưu kiếm, trực tiếp chém lên người Côn Lãng, kiếm quang nhập vào cơ thể, “Phanh” một tiếng bắn ra sau lưng, bắn vào vách động, đá vụn bắn ra các nơi.
Sắc mặt Côn Lãng vặn vẹo thống khổ, miệng thổ huyết thật nhiều, hiển nhiên trọng thương.
Trần Thiến Vũ nhịn không được cười lên, nói:
– Vị trưởng lão này cũng quá mức vô lễ a.
Hắn mỉm cười lắc đầu, lại đột nhiên nụ cười cứng lại, kinh hãi nói:
– Vân thiếu, ngươi, ngươi như thế nào?
Thân ảnh Lý Vân Tiêu run rẩy khó hiểu, trên trán mồ hôi rơi xuống như mưa, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Trần Thiến Vũ lúc này mới phát hiện, kiếm trong tay Côn Lãng như nhuyễn tiên dài hơn mười thước, trực tiếp chọc vào ngực của Lý Vân Tiêu, kiếm kia gần như trong suốt, không ngừng có phù văn quỷ dị lưu động phía trên.
Biến hóa này làm người bên ngoài Phệ Hồn Tông kinh hãi, đồng tử Túc Bình đột nhiên co lại, cả kinh nói:
– Hồn lưu kiếm! Đây là hồn lưu kiếm thuật!
Trần Thiến Vũ cả kinh nói:
– Cái gì là hồn lưu kiếm thuật? Vân thiếu không có việc gì chứ?
Hắn cầm kiếm đứng đó, sắc mặt cảnh giác nhìn qua chung quanh, hộ pháp ho Lý Vân Tiêu.
– Ha ha, trước kia Lý Vân Tiêu đoạt xá là tiên thiên chi thai, hiện tại bị hồn lưu kiếm chém trúng, hắn phải chết không nghi ngờ.
Vưu Mật cuồng hỉ, trong mắt có tinh quang lóe lên, kêu lớn:
– Côn Lãng trưởng lão, ngàn vạn đừng làm hồn phách của hắn tôn thương quá lợi hại? Ta còn muốn ăn đấy, khặc khặc khặc.
Lý Vân Tiêu đau nhức khom lưng xuống, một tay che trước ngực, đôi môi trắng bệch run rẩy lên.
Túc Bình nói:
– Hồn lưu kiếm cũng không chỉ là thanh kiếm, mà là thần thông truyền thừa của Phệ Hồn Tông, có thể ngưng tụ hồn phách của mình thành thanh kiếm, trực tiếp công kích thậm chí thôn phệ linh hồn đối phương, chỉ cần một chiêu đắc thủ này đã có kết quả tất thắng rồi.
– Linh hồn…
Lý Vân Tiêu rung giọng nói:
– Đạo lực lượng này… Nó đang rút linh hồn lực.
Hoàng Phủ Bật lạnh lùng nói:
– Đoạt xá tiên thiên chi thai có thể dung hợp thân thể không có gì khác cả, nhưng hồn lực quá mạnh mẽ lại không thể thông qua thân thể phát huy ra, giống như mãnh hổ bị nhốt trong lồng, dùng hồn lưu kiếm đối phó ngươi là tốt nhất, không ai dá khiêu chiến Chiến Hồn Sơn, mai táng biết bao anh hùng hào kiệt, chôn cất không ít người như Cổ Phi Dương.
Lý Vân Tiêu đầu đầy mồ hôi lạnh, dốc sức liều mạng sử dụng kiếm chém vào hồn lưu kiếm, lại trực tiếp xuyên qua, căn bản là vật vô hình.
Côn Lãng giống như cương thi, bắt đầu chậm rãi khôi phục khí huyết, rốt cuộc khôi phục sáng bóng.
/3771
|