Vưu Mật lúc này gào thét, nói:
– Ngươi nói dối! Ta ở Vạn Tinh Cốc lâu như vậy, chưa từng bao giờ nghe qua Thiên Nguyệt tử! Túc Bình, người đùa nghịch bịp bợm gì đó? Những kỳ dâm kỹ xảo này không có chút tác dụng gì đâu! Chỉ có thực lực mới là thứ quyết định thắng bại cuối cùng! Thiên Tinh Tử đã chết, ngươi mơ tưởng dựa vào một ít thủ đoạn nhỏ cầu hòa.
Hắn quát lên như kẻ tâm thần, mặc dù mọi người đều tán thành, nhưng mặc cho ai cũng sinh ra dự cảm không tốt trong lòng, biết rõ chuyện phát sinh cực biến hóa lớn.
“Túc Bình” cũng không để ý tới hắn, trên mặt của hắn xuất hiện vết rách, sau đó là vỡ tan rơi ra chung quanh.
Trong khoảnh khắc cả thân thể của hắn có ngàn vạn vết rách, chậm rãi rơi xuống.
Ngàn vạn khối da người tróc ra khỏi người hắn như cây bồ công anh.
Một gương mặt giống như đúc “Thiên Tinh Tử” bay ra trước mặt mọi người, trong con ngươi bắn ra hàn quang thấu xương giống như xuyên thủng nội tâm của mọi người, một đạo khí phách từ từ khuếch tán ra chung quanh.
Chi!
Gương mặt này vừa hiển lộ ra tất cả mọi người lập tức vững tin không nghi ngờ, tất cả đều cả kinh toàn thân phát run, thoáng cái lui ra phía sau.
Đặc biệt là Vưu Mật, hai chân của hắn như nhũn ra, dưới ánh mắt của Thiên Tinh Tử hắn gần như quỳ xuống.
– Tông, tông chủ đại nhân…
Điêu Tu cũng triệt để phát mộng, hắn cũng không biết Thiên Tinh Tử có thân ca ca thế thân. Hắn lập tức giật mình, trách không được “Thiên Tinh Tử” lại nhìn trúng “Túc Bình” như thế, thfi ra “Túc Bình” mới thật sự là chưởng môn Vạn Tinh Cốc Thiên Tinh Tử ah!
Ánh mắt Thiên Tinh Tử lạnh như băng, không có bất kỳ cảm xúc nào, bình tĩnh không giống nhân loại, nói:
– Hoàng Phủ Bật, không thể không nói chỉ số thông minh của ngươi rất cao. Nhưng đáng tiếc là, chuyện ta luyện công tẩu hỏa nhập ma mười năm trước chính là bố cục lão phu bày ra! Không thể ngờ ngươi có thể trong cục bố cục, thiên tư rất cao nha.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật trắng bệch, Trảm Hồn Đao là huyền khí cực kỳ đặc thù, chế tạo thập phần khó khăn, chuyên chém vào hồn phách của người ta.
Vốn lấy tu vị của hắn Trảm Hồn Đao không có tác dụng gì, nhưng đao này hiển nhiên phi thường không tầm thường.
Thiên Tinh Tử nói:
– Đao này mười năm trước đã chế tạo thành công, chưa bao giờ triển lộ qua một lần, tất cả chính là vì trận chiến ngày hôm nay. Nhưng đáng tiếc vừa mới lộ ra, thắng bại cũng đã định. Đúng như phản đồ đã nói, chết dưới tính toán mười năm cua bổn tọa, ngươi chết không oan.”
Hoàng Phủ Bật cắn răng nói:
– Vưu Mật phản bội, ngươi đã sớm biết?
Thiên Tinh Tử lạnh lùng nói:
– Ta biết rõ hắn hắn chơi vô gian đạo, muốn từ hai phái thu lãi lớn nhất, nhưng ta vẫn đang chờ hắn tỏ thái độ lựa chọn, vừa rồi hắn đã chọn thì tất cả đã quyết định vạn mệnh của hắn.
Toàn thân Vưu Mật run lên, thân thể như rơi vào hầm băng, nhịn không được toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tuy thần sắc trên mặt Hoàng Phủ Bật thống khổ, nhưng y nguyên hắn vẫn cười nói:
– Thiên Tinh Tử, ngươi quả nhiên không để cho ta thất vọng ah! Nếu như vừa rồi chết đi thì ta chắc chắn rất thất lạc đấy.
Thiên Tinh Tử nhướng mày, khinh thường địa hừ lạnh nói:
– Nói giống như ngươi có thể chuyển bại thành thắng vậy!
Hoàng Phủ Bật hung dữ nói:
– Ván nà đúng là ngươi thắng, nhưng ngươi cho rằng Trảm Hồn Đao có thể giết ta hay sao?
Thiên Tinh Tử nói:
– Ta không cho rằng ngươi có biện pháp nào thoát thân khỏi cục diện này.
Hắn vừa mới dứt lời, sắc mặt biến đổi.
Trảm Hồn Đao trong tay dường như bị cái gì đó định trụ, cứng như bàn thạch, không chút rung chuyển.
Một tầng kim quang bao trùm trên thân đao, đồng thời toàn thân Hoàng Phủ Bật cũng có kim quang chớp động.
Thiên Tinh Tử cả kinh, nói:
– Điều này sao có thể? Thiên cấp kim hồn của ngươi chỉ là hồn phách mà thôi, tất nhiên sẽ bị Trảm Hồn Đao làm bị thương, vì sao không có việc gì?
Gương mặt của Hoàng Phủ Bật dần dần bắt đầu vặn vẹo, thần sắc không ngừng biến hóa, cuối cùng biến thành bộ dáng lạnh lùng, trực tiếp duỗi bàn tay màu vàng lớn ra, bắt lấy thân kiếm.
Bàn tay màu vàng dung hợp làm một với thanh kiếm màu vàng kia, sau đầu Hoàng Phủ Bật xuất hiện gương mặt kim sắc ngữ giả, trong mắt mang theo sát khí lạnh như băng.
– Không có khả năng!
Thiên Tinh Tử kinh hãi, Trảm Hồn Đao bất động, hắn lúc này không dám hàm hồ, tay trái bấm niệm pháp quyết đâm và sau đầu Hoàng Phủ Bật, đánh thẳng vào kim sắc ngữ giả.
Trên mặt kim sắc ngữ giả đầy vẻ giận dữ, trong miệng gầm rú, duỗi tay trái đánh ra một chưởng, Bàn Cổ Phiên xuất hiện trong tay và đánh tới.
Ầm ầm!
Một lực lượng trung gian khủng khiếp nổ tung, trực tiếp trùng kích thân ảnh hai người.
Chi chi chi!
Trảm Hồn Đao ma sát chói tai, không ngừng rút ra khỏi cơ thể Hoàng Phủ Bật.
Thiên Tinh Tử liên tục ra chiêu, trong khoảnh khắc vô số chưởng ấn hiện ra khắp bốn phía, không ngừng đánh thẳng vào kết giới Bàn Cổ Phiên.
Nửa thân người kim sắc ngữ giả đã hoàn toàn rời khỏi người Hoàng Phủ Bật, trực tiếp cầm Bàn Cổ Phiên ra khỏi kết giới, ngàn vạn đạo chưởng ảnh đánh xuống làm hắn khó chèo chống.
Thân thể Hoàng Phủ Bật lúc này cũng không ngừng run rẩy, toàn thân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt của hắn tái nhợt cực độ, vận chuyển nguyên công bức Trảm Hồn Đao ra.
Thiên Tinh Tử đánh ra một chướng ngưng kết không ít phù văn đại, ngàn vạn chưởng pháp trong nháy mắ hợp thành trong đó, tụ thành một đạo pháp luân đánh xuống.
Ầm ầm!
Bàn Cổ Phiên lúc này sinh ra ngàn vạn đạo hào quang, từng kết giới chi lực mở ra.
Oanh!
Kim sắc ngữ giả rốt cục gánh không được, thân thể Hoàng Phủ Bật bay ra ngoài, hắn phun máu tươi, Trảm Hồn Đao trong người cũng bay ra ngoài.
Thiên Tinh Tử một chiêu đắc thủ, trảm hồn đao trong tay chém ra ngàn vạn đạo ảnh.
Một đạo đao quang lăng lệ phóng lên trời, sau đó chém xuống giống như ngân hà trên cửu thiên đổ xuống ầm ầm.
Ầm ầm!
Thiên địa nứt vỡ, ánh đao xuyên thẳng qua, đuổi theo Hoàng Phủ Bật mà, chém hắn một đao.
Phanh!
Kim quang trên người Hoàng Phủ Bật bỗng nhiên bị đánh tna, máu tươi bay tung tóe, hắn nhanh chóng lùi lại rồi biến mất.
Cả thiên địa trở nên yên tĩnh, sắc mặt người Phệ Hồn Tông trắng bệch, trong lòng bàn tay lạnh buốt, cái loại cảm giác này thật sự chẳng khác gì rơi xuống địa ngục cả, thân thể phát mộng, giờ phút này vẫn không thể kịp phản ứng, không thể tiếp nhân sự thật này.
Thiên Tinh Tử cầm thao Trảm Hồn Đao, cẩn thận đứng trên không trung, không dám có chút chủ quan.
Tuy thành công ổn định đột kích, nhưng đối thủ của hắn không chỉ khó chơi nhất thiên hạ, cũng là một trong các nhân vật thông minh nhất, bất luận chi tiết nhỏ gì cũng có bố cục ả.
Từng đạo gợn sóng từ dưới chân Thiên Tinh Tử khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Đây là thuật dò xét cực kỳ cao minh, thông qua gợn sóng biến mất trong không trung.
Hắn đạp năm bước, hai chân khép lại, trực tiếp dừng lại, cau mày nói:
– Không thể ngờ tông chủ Phệ Hồn Tông bản lĩnh chạy trối chết rất được, trốn đi là không ai tìm thấy.
Tiếng nói vang vọng bốn phía, Hoàng Phủ Bật hiển nhiên sẽ không bị câu nói này kích tướng.
– Ngươi nói dối! Ta ở Vạn Tinh Cốc lâu như vậy, chưa từng bao giờ nghe qua Thiên Nguyệt tử! Túc Bình, người đùa nghịch bịp bợm gì đó? Những kỳ dâm kỹ xảo này không có chút tác dụng gì đâu! Chỉ có thực lực mới là thứ quyết định thắng bại cuối cùng! Thiên Tinh Tử đã chết, ngươi mơ tưởng dựa vào một ít thủ đoạn nhỏ cầu hòa.
Hắn quát lên như kẻ tâm thần, mặc dù mọi người đều tán thành, nhưng mặc cho ai cũng sinh ra dự cảm không tốt trong lòng, biết rõ chuyện phát sinh cực biến hóa lớn.
“Túc Bình” cũng không để ý tới hắn, trên mặt của hắn xuất hiện vết rách, sau đó là vỡ tan rơi ra chung quanh.
Trong khoảnh khắc cả thân thể của hắn có ngàn vạn vết rách, chậm rãi rơi xuống.
Ngàn vạn khối da người tróc ra khỏi người hắn như cây bồ công anh.
Một gương mặt giống như đúc “Thiên Tinh Tử” bay ra trước mặt mọi người, trong con ngươi bắn ra hàn quang thấu xương giống như xuyên thủng nội tâm của mọi người, một đạo khí phách từ từ khuếch tán ra chung quanh.
Chi!
Gương mặt này vừa hiển lộ ra tất cả mọi người lập tức vững tin không nghi ngờ, tất cả đều cả kinh toàn thân phát run, thoáng cái lui ra phía sau.
Đặc biệt là Vưu Mật, hai chân của hắn như nhũn ra, dưới ánh mắt của Thiên Tinh Tử hắn gần như quỳ xuống.
– Tông, tông chủ đại nhân…
Điêu Tu cũng triệt để phát mộng, hắn cũng không biết Thiên Tinh Tử có thân ca ca thế thân. Hắn lập tức giật mình, trách không được “Thiên Tinh Tử” lại nhìn trúng “Túc Bình” như thế, thfi ra “Túc Bình” mới thật sự là chưởng môn Vạn Tinh Cốc Thiên Tinh Tử ah!
Ánh mắt Thiên Tinh Tử lạnh như băng, không có bất kỳ cảm xúc nào, bình tĩnh không giống nhân loại, nói:
– Hoàng Phủ Bật, không thể không nói chỉ số thông minh của ngươi rất cao. Nhưng đáng tiếc là, chuyện ta luyện công tẩu hỏa nhập ma mười năm trước chính là bố cục lão phu bày ra! Không thể ngờ ngươi có thể trong cục bố cục, thiên tư rất cao nha.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật trắng bệch, Trảm Hồn Đao là huyền khí cực kỳ đặc thù, chế tạo thập phần khó khăn, chuyên chém vào hồn phách của người ta.
Vốn lấy tu vị của hắn Trảm Hồn Đao không có tác dụng gì, nhưng đao này hiển nhiên phi thường không tầm thường.
Thiên Tinh Tử nói:
– Đao này mười năm trước đã chế tạo thành công, chưa bao giờ triển lộ qua một lần, tất cả chính là vì trận chiến ngày hôm nay. Nhưng đáng tiếc vừa mới lộ ra, thắng bại cũng đã định. Đúng như phản đồ đã nói, chết dưới tính toán mười năm cua bổn tọa, ngươi chết không oan.”
Hoàng Phủ Bật cắn răng nói:
– Vưu Mật phản bội, ngươi đã sớm biết?
Thiên Tinh Tử lạnh lùng nói:
– Ta biết rõ hắn hắn chơi vô gian đạo, muốn từ hai phái thu lãi lớn nhất, nhưng ta vẫn đang chờ hắn tỏ thái độ lựa chọn, vừa rồi hắn đã chọn thì tất cả đã quyết định vạn mệnh của hắn.
Toàn thân Vưu Mật run lên, thân thể như rơi vào hầm băng, nhịn không được toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tuy thần sắc trên mặt Hoàng Phủ Bật thống khổ, nhưng y nguyên hắn vẫn cười nói:
– Thiên Tinh Tử, ngươi quả nhiên không để cho ta thất vọng ah! Nếu như vừa rồi chết đi thì ta chắc chắn rất thất lạc đấy.
Thiên Tinh Tử nhướng mày, khinh thường địa hừ lạnh nói:
– Nói giống như ngươi có thể chuyển bại thành thắng vậy!
Hoàng Phủ Bật hung dữ nói:
– Ván nà đúng là ngươi thắng, nhưng ngươi cho rằng Trảm Hồn Đao có thể giết ta hay sao?
Thiên Tinh Tử nói:
– Ta không cho rằng ngươi có biện pháp nào thoát thân khỏi cục diện này.
Hắn vừa mới dứt lời, sắc mặt biến đổi.
Trảm Hồn Đao trong tay dường như bị cái gì đó định trụ, cứng như bàn thạch, không chút rung chuyển.
Một tầng kim quang bao trùm trên thân đao, đồng thời toàn thân Hoàng Phủ Bật cũng có kim quang chớp động.
Thiên Tinh Tử cả kinh, nói:
– Điều này sao có thể? Thiên cấp kim hồn của ngươi chỉ là hồn phách mà thôi, tất nhiên sẽ bị Trảm Hồn Đao làm bị thương, vì sao không có việc gì?
Gương mặt của Hoàng Phủ Bật dần dần bắt đầu vặn vẹo, thần sắc không ngừng biến hóa, cuối cùng biến thành bộ dáng lạnh lùng, trực tiếp duỗi bàn tay màu vàng lớn ra, bắt lấy thân kiếm.
Bàn tay màu vàng dung hợp làm một với thanh kiếm màu vàng kia, sau đầu Hoàng Phủ Bật xuất hiện gương mặt kim sắc ngữ giả, trong mắt mang theo sát khí lạnh như băng.
– Không có khả năng!
Thiên Tinh Tử kinh hãi, Trảm Hồn Đao bất động, hắn lúc này không dám hàm hồ, tay trái bấm niệm pháp quyết đâm và sau đầu Hoàng Phủ Bật, đánh thẳng vào kim sắc ngữ giả.
Trên mặt kim sắc ngữ giả đầy vẻ giận dữ, trong miệng gầm rú, duỗi tay trái đánh ra một chưởng, Bàn Cổ Phiên xuất hiện trong tay và đánh tới.
Ầm ầm!
Một lực lượng trung gian khủng khiếp nổ tung, trực tiếp trùng kích thân ảnh hai người.
Chi chi chi!
Trảm Hồn Đao ma sát chói tai, không ngừng rút ra khỏi cơ thể Hoàng Phủ Bật.
Thiên Tinh Tử liên tục ra chiêu, trong khoảnh khắc vô số chưởng ấn hiện ra khắp bốn phía, không ngừng đánh thẳng vào kết giới Bàn Cổ Phiên.
Nửa thân người kim sắc ngữ giả đã hoàn toàn rời khỏi người Hoàng Phủ Bật, trực tiếp cầm Bàn Cổ Phiên ra khỏi kết giới, ngàn vạn đạo chưởng ảnh đánh xuống làm hắn khó chèo chống.
Thân thể Hoàng Phủ Bật lúc này cũng không ngừng run rẩy, toàn thân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt của hắn tái nhợt cực độ, vận chuyển nguyên công bức Trảm Hồn Đao ra.
Thiên Tinh Tử đánh ra một chướng ngưng kết không ít phù văn đại, ngàn vạn chưởng pháp trong nháy mắ hợp thành trong đó, tụ thành một đạo pháp luân đánh xuống.
Ầm ầm!
Bàn Cổ Phiên lúc này sinh ra ngàn vạn đạo hào quang, từng kết giới chi lực mở ra.
Oanh!
Kim sắc ngữ giả rốt cục gánh không được, thân thể Hoàng Phủ Bật bay ra ngoài, hắn phun máu tươi, Trảm Hồn Đao trong người cũng bay ra ngoài.
Thiên Tinh Tử một chiêu đắc thủ, trảm hồn đao trong tay chém ra ngàn vạn đạo ảnh.
Một đạo đao quang lăng lệ phóng lên trời, sau đó chém xuống giống như ngân hà trên cửu thiên đổ xuống ầm ầm.
Ầm ầm!
Thiên địa nứt vỡ, ánh đao xuyên thẳng qua, đuổi theo Hoàng Phủ Bật mà, chém hắn một đao.
Phanh!
Kim quang trên người Hoàng Phủ Bật bỗng nhiên bị đánh tna, máu tươi bay tung tóe, hắn nhanh chóng lùi lại rồi biến mất.
Cả thiên địa trở nên yên tĩnh, sắc mặt người Phệ Hồn Tông trắng bệch, trong lòng bàn tay lạnh buốt, cái loại cảm giác này thật sự chẳng khác gì rơi xuống địa ngục cả, thân thể phát mộng, giờ phút này vẫn không thể kịp phản ứng, không thể tiếp nhân sự thật này.
Thiên Tinh Tử cầm thao Trảm Hồn Đao, cẩn thận đứng trên không trung, không dám có chút chủ quan.
Tuy thành công ổn định đột kích, nhưng đối thủ của hắn không chỉ khó chơi nhất thiên hạ, cũng là một trong các nhân vật thông minh nhất, bất luận chi tiết nhỏ gì cũng có bố cục ả.
Từng đạo gợn sóng từ dưới chân Thiên Tinh Tử khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Đây là thuật dò xét cực kỳ cao minh, thông qua gợn sóng biến mất trong không trung.
Hắn đạp năm bước, hai chân khép lại, trực tiếp dừng lại, cau mày nói:
– Không thể ngờ tông chủ Phệ Hồn Tông bản lĩnh chạy trối chết rất được, trốn đi là không ai tìm thấy.
Tiếng nói vang vọng bốn phía, Hoàng Phủ Bật hiển nhiên sẽ không bị câu nói này kích tướng.
/3771
|