Lý Vân Tiêu dùng tay nâng cằm lên, bộ dáng trầm tư, nói:
– Như vậy nha, nói có đạo lý, nhưng chỉ bằng một câu nói đã bảo ta bán mạng cho đại nhân, hơn nữa đắc tội là Phệ Hồn Tông kinh khủng nhất trong bảy thế lực, ta cũng không có ngu như vậy nha.
Thiên Tinh Tử nói:
– Có điều kiện cứ nói.
Điêu Tu đã ý thức mơ hồ, hoàn toàn tan tác, hơn nữa trước mắt bất cứ điều kiện gì thì Thiên Tinh Tử đều đáp ứng.
Vưu Mật nội tâm khẩn trương, không ngừng công kích, muốn bức Thiên Tinh Tử ra tay, nhưng đối -phương vẫn né tránh không tấn công, bảo tồn trạng thái tốt nhất.
Lý Vân Tiêu nói:
– Rất đơn giản, ta giờ phút này giúp ngươi. Trận chiến này cho dù thắng hay thua, Vạn Tinh Cốc phải giúp ta hoàn thành một chuyện.
Thiên Tinh Tử cau mày nói:
– Vẫn nói rõ là chuyện gì, chỉ cần không phải quá phận, ta nhất định đáp ứng ngươi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Chuyện rất đơn giản, nếu có một ngày ta không xong, phải toàn lực bảo đảm ta an toàn.
Thiên Tinh Tử nói:
– Chỉ đơn giản như vậy?
Trong lời nói của hắn mang theo hoài nghi.
– Chỉ đơn giản như vậy!
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói ra, bộ dáng rất chân thật.
Thiên Tinh Tử không do dự nữa, liền nói ngay: truyện được chia sẻ tại truyen247.vn
– Tốt, tuyệt không vấn đề!
Người Phệ Hồn Tông thấy bọn họ đạt thành hiệp nghị, đều giận dữ, không ngừng điên cuồng tấn công.
Đột nhiên một đạo kim quang hiện ra, “Xùy” một tiếng chém Lý Vân Tiêu thành hai nửa, sắc mặt kim sắc ngữ giả lạnh như băng xuất hiện.
– À? Đại nhân!
Trần Thiến Vũ hoảng hốt, nhìn qua Lý Vân Tiêu bị trảm, trong mắt đầy giận dữ, rút kiếm công kích kim sắc ngữ giả.
Xùy!
Kiếm của Trần Thiến Vũ chém xuyên qua người kim sắc ngữ giả, giống như chém vào trong nước.
Gương mặt kim sắc ngữ giả nhìn qua, lạnh như băng nhìn hắn, hai mắt có hàn quang chớp động.
Phanh!
– Ah!
Đột nhiên Trần Thiến Vũ kêu thảm một tiếng, cả bộ mặt bị nổ tung, huyết nhục mơ hồ.
– Khặc khặc!
Kim sắc ngữ giả cười quái dị, nói:
– Có hồn phách cửu tinh đỉnh phong Võ Đế, đại bổ!
Thân ảnh hắn lóe lên, lao qua phía Trần Thiến Vũ, đột nhiên một đạo ánh sáng màu xanh bắn vào người của hắn.
Oanh!
– Ah!
Kim sắc ngữ giả kêu thảm thiết, hai mắt của hắn tỏa ra vô số lôi đình, thân ảnh Lý Vân Tiêu thoáng cái hội tụ trên không trung, thần sắc mỉa mai.
Kim sắc ngữ giả bị đánh biến hình, không ngừng vặn vẹo trên không trung, gào thét liên tục.
Trần Thiến Vũ cả kinh nói:
– Đại nhân, ngươi không có việc gì?
Lý Vân Tiêu nói:
– Chút thủ đoạn ấy mà muốn làm ta bị thương. Hoàng Phủ Bật, ngươi cũng quá xem thường ta rồi.
Đôi mắt của hắn ngưng tụ hào quang bảy màu nhìn qua, nói:
– Khó trách Thiên Tinh Tử tìm không thấy chân thân của ngươi, dĩ nhiên là bị chủ hồn trong người thôn phệ.
Sắc mặt kim sắc ngữ giả đại biến, trong hai mắt mang theo tức giận.
Phanh!
Không gian trước mặt Lý Vân Tiêu nổ tung, thân thể của hắn xuất hiện một màn nước phòng ngự, bị đè xuống nhưng không làm gì được hắn.
Ầm ầm!
Thiên Tinh Tử ở xa đánh ra một chưởng kích bay đám vây công, Trảm Hồn Đao lăng không chém xuống.
Sắc mặt kim sắc ngữ giả đại biến, hắn trừng Lý Vân Tiêu sau đó biến mất tại chỗ..
Oanh!
Bầu trời bị đánh tan, nhưng lại trảm không trúng.
Thiên Tinh Tử lập tức bay tới, hai mắt tức giận nói:
– Người đâu? !
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Đừng giận, chờ ta giúp ngươi tìm ra hắn.
Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, trong hai mắt có màu huyết sắc, nguyệt đồng bắn ra hào quang quỷ dị.
Cả không gian thay đổi, cảnh vật bốn mùa luân chuyển.
Tất cả mọi người quá sợ hãi, toàn bộ cảnh giác.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra hào quang trăm trượng, nó biến thành màu xanh sau đó hóa thành tấm lưới lớn, cao thấp quét qua chung quanh, lôi kéo một đạo kim quang hiện ra, đó là kim sắc ngữ giả.
– Cái gì?
Mọi người hoảng hốt, cho dù là kim sắc ngữ giả cùng Thiên Tinh Tử cũng khó mà tin nổi.
Kim sắc ngữ giả càng điên cuồng hét lớn lên:
– Đáng chết, giết Cổ Phi Dương!
Miệng của hắn phun ra khí tức màu vàng, đốt tấm lưới xanh ra một cái động, trực tiếp hóa thành kim quang lao đi.
– Còn muốn đi sao?
Thiên Tinh Tử sớm có chuẩn bị, một tay bấm niệm pháp quyết, Trảm Hồn Đao trong tay chém xuống, truy kích tập trung vào kim sắc ngữ giả, tùy ý hắn xuyên thấu thế nào cũng không thoát khỏi đao này.
Kim sắc ngữ giả quay người lại, thân thể biến lớn, bắt lấy Bàn Cổ Phiên sau đó mở ra.
Phanh!
Ánh đao bị hút vào bên trong, thoáng cái đã nổ tung, tiếng kêu thảm thiết vang lên, vô số âm hồn bị diệt.
Sắc mặt kim sắc ngữ giả tái nhợt, tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, hắn biến mất lần nữa.
Thiên Tinh Tử đã chém ra đao thứ hai,. trực tiếp xuyên thẳng vào hư không, chỉ có thể chém tàn ảnh, hắn tức giận quát:
– Lão thất phu đi ra!
Tinh quang trong mắt Lý Vân Tiêu lập loè, nói:
– Ta buộc hắn đi ra.
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, cầm theo kiếm biến mất tại chỗ.
Đột nhiên một đạo kiếm quang chém thẳng vào chân trời.
Kiếm quang chém tới thân ảnh kim sắc ngữ giả hiện ra, trong mắt tràn đầy tức giận, hắn hiện tại xác định Lý Vân Tiêu đúng là có thể nắm được hành tung của hắn, phẫn nộ quát:
– Chết!
Thân ảnh màu vàng lóe lên, kim quang bắn ra ngoài.
– Ta chết cũng không phải dựa vào miệng lưỡi của ngươi..
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, một tay vỗ vào thân kiếm, một đạo kiếm khí kết giới căng ra.
Rầm rầm rầm!
Mấy đạo kết giới bắn tới, thanh kiếm bay trở về.
Đột nhiên Thiên Tinh Tử xuất hiện trên không, Trảm Hồn Đao đánh tới.
Kim sắc ngữ giả cũng không tránh né, hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời.
Xùy!
Một đao kia chém thẳng vào đỉnh đầu của hắn.
YAA.A.A.. Nha!
Tiếng kêu thống khổ từ trong miệng kim sắc ngữ giả vang vọng các nơi, thân ảnh của hắn không ngừng biến hóa, hắn mất đi gương mặt, hóa thành kim quang sáng ngời..
Đột nhiên Trảm Hồn Đao dừng lại, dường như đã bị trở ngại thật lớn, Thiên Tinh Tử nhướng mày, trong mắt có hàn quang bắn ra.
Năng lượng màu vàng không ngừng lắc lư, nó như viên trân châu xoay tròn, trong đó nó không ngừng thu nhỏ lại, lan tràn dọc theo thân đao.
Thiên Tinh Tử vỗ mạnh vào thân đao, “Loong coong” một tiếng đánh xơ xác không ít kim quang, khôi phục thân đao. Tay trái của hắn bấm niệm pháp quyết vỗ vào đao, từng đạo hàn quang bắn ra, kim quang khuếch tán ra ngoài..
Kim mang nhanh chóng lui ra sau, ngưng tụ cách đó không xa, lần nữa tụ thành bộ dáng đầu lâu, há miệng phun ra một cái.
Oanh!
Phun ra là một đạo quyền ý.
Thiên Tinh Tử xùy cười, ánh đao chém thẳng xuống.
Ầm ầm!
Quyền ý bị đánh tan, đột nhiên một đạo ấn quyết đánh tới, thân thể Hoàng Phủ Bật lóe lên, tay bấm niệm pháp quyết.
Thiên Tinh Tử cả kinh, vội vàng hoành đao ngăn trở.
Phanh! Phanh! Phanh!
Hoàng Phủ Bật xuất liên tục ba ấn, tất cả đánh vào thân đao, mỗi một đao hiện ra màu xanh sáng ngời, dường như cócó cái gì đó lóe lên rồi biến mất, chui vào thanh đao.
Thiên Tinh Tử nhướng mày, thu Trảm Hồn Đao lại.
Phanh!
Lần này Hoàng Phủ Bật bắt lấy Bàn Cổ Phiên ngăn cản, hai huyền khí va chạm vào nhau.
Trong nội tâm Thiên Tinh Tử chấn động, kinh hãi nói:
– Cái gì? Vừa rồi ngươi…
– Như vậy nha, nói có đạo lý, nhưng chỉ bằng một câu nói đã bảo ta bán mạng cho đại nhân, hơn nữa đắc tội là Phệ Hồn Tông kinh khủng nhất trong bảy thế lực, ta cũng không có ngu như vậy nha.
Thiên Tinh Tử nói:
– Có điều kiện cứ nói.
Điêu Tu đã ý thức mơ hồ, hoàn toàn tan tác, hơn nữa trước mắt bất cứ điều kiện gì thì Thiên Tinh Tử đều đáp ứng.
Vưu Mật nội tâm khẩn trương, không ngừng công kích, muốn bức Thiên Tinh Tử ra tay, nhưng đối -phương vẫn né tránh không tấn công, bảo tồn trạng thái tốt nhất.
Lý Vân Tiêu nói:
– Rất đơn giản, ta giờ phút này giúp ngươi. Trận chiến này cho dù thắng hay thua, Vạn Tinh Cốc phải giúp ta hoàn thành một chuyện.
Thiên Tinh Tử cau mày nói:
– Vẫn nói rõ là chuyện gì, chỉ cần không phải quá phận, ta nhất định đáp ứng ngươi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Chuyện rất đơn giản, nếu có một ngày ta không xong, phải toàn lực bảo đảm ta an toàn.
Thiên Tinh Tử nói:
– Chỉ đơn giản như vậy?
Trong lời nói của hắn mang theo hoài nghi.
– Chỉ đơn giản như vậy!
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói ra, bộ dáng rất chân thật.
Thiên Tinh Tử không do dự nữa, liền nói ngay: truyện được chia sẻ tại truyen247.vn
– Tốt, tuyệt không vấn đề!
Người Phệ Hồn Tông thấy bọn họ đạt thành hiệp nghị, đều giận dữ, không ngừng điên cuồng tấn công.
Đột nhiên một đạo kim quang hiện ra, “Xùy” một tiếng chém Lý Vân Tiêu thành hai nửa, sắc mặt kim sắc ngữ giả lạnh như băng xuất hiện.
– À? Đại nhân!
Trần Thiến Vũ hoảng hốt, nhìn qua Lý Vân Tiêu bị trảm, trong mắt đầy giận dữ, rút kiếm công kích kim sắc ngữ giả.
Xùy!
Kiếm của Trần Thiến Vũ chém xuyên qua người kim sắc ngữ giả, giống như chém vào trong nước.
Gương mặt kim sắc ngữ giả nhìn qua, lạnh như băng nhìn hắn, hai mắt có hàn quang chớp động.
Phanh!
– Ah!
Đột nhiên Trần Thiến Vũ kêu thảm một tiếng, cả bộ mặt bị nổ tung, huyết nhục mơ hồ.
– Khặc khặc!
Kim sắc ngữ giả cười quái dị, nói:
– Có hồn phách cửu tinh đỉnh phong Võ Đế, đại bổ!
Thân ảnh hắn lóe lên, lao qua phía Trần Thiến Vũ, đột nhiên một đạo ánh sáng màu xanh bắn vào người của hắn.
Oanh!
– Ah!
Kim sắc ngữ giả kêu thảm thiết, hai mắt của hắn tỏa ra vô số lôi đình, thân ảnh Lý Vân Tiêu thoáng cái hội tụ trên không trung, thần sắc mỉa mai.
Kim sắc ngữ giả bị đánh biến hình, không ngừng vặn vẹo trên không trung, gào thét liên tục.
Trần Thiến Vũ cả kinh nói:
– Đại nhân, ngươi không có việc gì?
Lý Vân Tiêu nói:
– Chút thủ đoạn ấy mà muốn làm ta bị thương. Hoàng Phủ Bật, ngươi cũng quá xem thường ta rồi.
Đôi mắt của hắn ngưng tụ hào quang bảy màu nhìn qua, nói:
– Khó trách Thiên Tinh Tử tìm không thấy chân thân của ngươi, dĩ nhiên là bị chủ hồn trong người thôn phệ.
Sắc mặt kim sắc ngữ giả đại biến, trong hai mắt mang theo tức giận.
Phanh!
Không gian trước mặt Lý Vân Tiêu nổ tung, thân thể của hắn xuất hiện một màn nước phòng ngự, bị đè xuống nhưng không làm gì được hắn.
Ầm ầm!
Thiên Tinh Tử ở xa đánh ra một chưởng kích bay đám vây công, Trảm Hồn Đao lăng không chém xuống.
Sắc mặt kim sắc ngữ giả đại biến, hắn trừng Lý Vân Tiêu sau đó biến mất tại chỗ..
Oanh!
Bầu trời bị đánh tan, nhưng lại trảm không trúng.
Thiên Tinh Tử lập tức bay tới, hai mắt tức giận nói:
– Người đâu? !
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Đừng giận, chờ ta giúp ngươi tìm ra hắn.
Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, trong hai mắt có màu huyết sắc, nguyệt đồng bắn ra hào quang quỷ dị.
Cả không gian thay đổi, cảnh vật bốn mùa luân chuyển.
Tất cả mọi người quá sợ hãi, toàn bộ cảnh giác.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra hào quang trăm trượng, nó biến thành màu xanh sau đó hóa thành tấm lưới lớn, cao thấp quét qua chung quanh, lôi kéo một đạo kim quang hiện ra, đó là kim sắc ngữ giả.
– Cái gì?
Mọi người hoảng hốt, cho dù là kim sắc ngữ giả cùng Thiên Tinh Tử cũng khó mà tin nổi.
Kim sắc ngữ giả càng điên cuồng hét lớn lên:
– Đáng chết, giết Cổ Phi Dương!
Miệng của hắn phun ra khí tức màu vàng, đốt tấm lưới xanh ra một cái động, trực tiếp hóa thành kim quang lao đi.
– Còn muốn đi sao?
Thiên Tinh Tử sớm có chuẩn bị, một tay bấm niệm pháp quyết, Trảm Hồn Đao trong tay chém xuống, truy kích tập trung vào kim sắc ngữ giả, tùy ý hắn xuyên thấu thế nào cũng không thoát khỏi đao này.
Kim sắc ngữ giả quay người lại, thân thể biến lớn, bắt lấy Bàn Cổ Phiên sau đó mở ra.
Phanh!
Ánh đao bị hút vào bên trong, thoáng cái đã nổ tung, tiếng kêu thảm thiết vang lên, vô số âm hồn bị diệt.
Sắc mặt kim sắc ngữ giả tái nhợt, tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, hắn biến mất lần nữa.
Thiên Tinh Tử đã chém ra đao thứ hai,. trực tiếp xuyên thẳng vào hư không, chỉ có thể chém tàn ảnh, hắn tức giận quát:
– Lão thất phu đi ra!
Tinh quang trong mắt Lý Vân Tiêu lập loè, nói:
– Ta buộc hắn đi ra.
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, cầm theo kiếm biến mất tại chỗ.
Đột nhiên một đạo kiếm quang chém thẳng vào chân trời.
Kiếm quang chém tới thân ảnh kim sắc ngữ giả hiện ra, trong mắt tràn đầy tức giận, hắn hiện tại xác định Lý Vân Tiêu đúng là có thể nắm được hành tung của hắn, phẫn nộ quát:
– Chết!
Thân ảnh màu vàng lóe lên, kim quang bắn ra ngoài.
– Ta chết cũng không phải dựa vào miệng lưỡi của ngươi..
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, một tay vỗ vào thân kiếm, một đạo kiếm khí kết giới căng ra.
Rầm rầm rầm!
Mấy đạo kết giới bắn tới, thanh kiếm bay trở về.
Đột nhiên Thiên Tinh Tử xuất hiện trên không, Trảm Hồn Đao đánh tới.
Kim sắc ngữ giả cũng không tránh né, hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời.
Xùy!
Một đao kia chém thẳng vào đỉnh đầu của hắn.
YAA.A.A.. Nha!
Tiếng kêu thống khổ từ trong miệng kim sắc ngữ giả vang vọng các nơi, thân ảnh của hắn không ngừng biến hóa, hắn mất đi gương mặt, hóa thành kim quang sáng ngời..
Đột nhiên Trảm Hồn Đao dừng lại, dường như đã bị trở ngại thật lớn, Thiên Tinh Tử nhướng mày, trong mắt có hàn quang bắn ra.
Năng lượng màu vàng không ngừng lắc lư, nó như viên trân châu xoay tròn, trong đó nó không ngừng thu nhỏ lại, lan tràn dọc theo thân đao.
Thiên Tinh Tử vỗ mạnh vào thân đao, “Loong coong” một tiếng đánh xơ xác không ít kim quang, khôi phục thân đao. Tay trái của hắn bấm niệm pháp quyết vỗ vào đao, từng đạo hàn quang bắn ra, kim quang khuếch tán ra ngoài..
Kim mang nhanh chóng lui ra sau, ngưng tụ cách đó không xa, lần nữa tụ thành bộ dáng đầu lâu, há miệng phun ra một cái.
Oanh!
Phun ra là một đạo quyền ý.
Thiên Tinh Tử xùy cười, ánh đao chém thẳng xuống.
Ầm ầm!
Quyền ý bị đánh tan, đột nhiên một đạo ấn quyết đánh tới, thân thể Hoàng Phủ Bật lóe lên, tay bấm niệm pháp quyết.
Thiên Tinh Tử cả kinh, vội vàng hoành đao ngăn trở.
Phanh! Phanh! Phanh!
Hoàng Phủ Bật xuất liên tục ba ấn, tất cả đánh vào thân đao, mỗi một đao hiện ra màu xanh sáng ngời, dường như cócó cái gì đó lóe lên rồi biến mất, chui vào thanh đao.
Thiên Tinh Tử nhướng mày, thu Trảm Hồn Đao lại.
Phanh!
Lần này Hoàng Phủ Bật bắt lấy Bàn Cổ Phiên ngăn cản, hai huyền khí va chạm vào nhau.
Trong nội tâm Thiên Tinh Tử chấn động, kinh hãi nói:
– Cái gì? Vừa rồi ngươi…
/3771
|