Dịch Hồng Minh lớn tiếng nói:
– Vi Thanh đại nhân, để tiểu tử này cùng ta chiến, ta muốn xé nát hắn! Để cho Phi Nghê nhìn người mình thương chết ở trong tay ta, để cho nàng quỳ xuống hướng ta dập đầu cầu xin tha thứ!
Vi Thanh gật đầu nói:
– Được ! Nhưng điều kiện tiên quyết là phải một mình ngươi ứng chiến, nếu có trợ thủ, bổn tọa cũng sẽ xuất thủ!
Lý Vân Tiêu nói:
– Đây là tự nhiên, Bản Thiếu còn không đến mức nói không giữ lời.
Phi Nghê vội la lên:
– Phu quân, ngươi phải cẩn thận!
Lý Vân Tiêu từ lâu lóe lên liền xuất hiện ở trước mặt Dịch Hồng Minh, cười nhạo nói:
– Ngươi đã còn muốn, vậy Bản Thiếu sẽ làm cho ngươi không muốn không muốn.
– Rống! Chết!
Dịch Hồng Minh giận dữ, há mồm phun ra một ngụm Âm Ba, tiếng hét chói tai điên cuồng kích đi.
Ầm ầm!
Thân thể Lý Vân Tiêu thoáng cái nghiền nát, hóa thành bụi bay.
– Cái gì?
Tất cả mọi người cả kinh, có chút khó có thể tin, cứ như vậy kết thúc sao?
Sư Khang Thừa cũng trợn to tròng mắt, thoáng cái ngốc ở tại chỗ, nguyên tưởng rằng tiểu tử này xung phong nhận việc, hơn phân nửa là có phần thắng, dầu gì cũng có thể cầm ba trăm hiệp, ai biết bị miểu sát.
Tất cả mọi người nghĩ không thông a, nhưng trước mắt sở kiến đã là như thế, lấy lực lượng của bọn họ cũng không thể nhìn ra có bất cứ vấn đề gì.
Đột nhiên Vi Thanh trầm giọng quát:
– Nghìn vạn lần chớ khinh thường! Hắn là Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương, Nhãn Thuật cùng kiếm quyết Thiên Hạ Vô Song!
Dịch Hồng Minh cười lạnh nói:
– Lão phu tự nhiên biết, Ảo thuật bực này còn gạt ta, nằm mơ đi!
Bàn tay của hắn hướng hư không một trảo, “Ầm ầm” nát một mảnh không gian, bàn tay trực tiếp xuyên toa ở trên hư không, nắm lấy Lý Vân Tiêu, thoáng cái kéo ra ngoài.
– Ha ha! Đi chết đi!
Dịch Hồng Minh đại hỉ, tay kia cầm chặt Lý Vân Tiêu, ở trên không trung quăng vài cái, cố sức nhéo một cái, muốn bóp đối thủ phấn thân toái cốt.
– Ngu xuẩn! Là Bổn Tọa, còn không mau buông tay!
Trong lòng bàn tay truyền đến tiếng nộ quát của Vi Thanh.
Dịch Hồng Minh cả người run lên, phát hiện người trong tay mình là Vi Thanh, hắn biến sắc, nộ cười nói:
– Chút tài mọn cũng muốn gạt ta, Vi Thanh đại nhân cũng dám giả mạo, thực sự là chán sống!
Vi Thanh tức giận nói:
– Lý Vân Tiêu ở sau lưng ngươi, tự xem xem, đồ ngu!
– Cái gì?
Dịch Hồng Minh cả kinh, chỉ cảm thấy phía sau mát lạnh, mạnh mẽ quay đầu lại, quả nhiên Lý Vân Tiêu đang hướng hắn cười nhạt, đồng thời một đạo hàn quang hiện ra, Kiếm mang phóng lên cao, trực tiếp bổ tới.
– Tại sao có thể như vậy!
Dịch Hồng Minh hoảng hốt, Kiếm khí kia mạnh, làm hắn không dám chậm trễ, vội vàng buông Vi Thanh ra, một quyền đánh tới.
Ầm ầm!
Nơi quyền phong đi qua, tất cả hóa thành bụi bay, Kiếm phong kia cùng Lý Vân Tiêu trong khoảnh khắc mai một.
– Cái này…
Trong lòng Dịch Hồng Minh cả kinh, thầm hô bất hảo.
– Nói ngươi ngu xuẩn thật đúng là không sai đâu.
Phía sau truyền đến thanh âm cười nhạo của Lý Vân Tiêu, “Vi Thanh” vừa được buông ra thoáng cái biến trở về Lý Vân Tiêu, châm chọc nói:
– Nếu biến thành Chân linh đầu óc sẽ ngu ngốc, vậy biến có ích lợi gì?
Một đạo kiếm khí vọt lên, tràn ra Kiếm Cương mãnh liệt, vô số Kiếm Phù bay lượn, khắp bầu trời vân dũng.
Toàn bộ thế giới buồn bã thất sắc, phảng phất đều hóa thành cái bóng của một kiếm này, trong thiên địa chỉ còn lại có một đạo thân ảnh kia.
– Kiếm Trảm Tinh Thần!
Vô số Kiếm Phù tuôn ra, trên Lãnh Kiếm Băng Sương bắn lên từng cái Ma Ha cổ tự, từng cái huyễn diệt.
Kiếm khí ngang trời mà tới, thẳng chém Dịch Hồng Minh!
Chi!
Thân thể đại vượn nhịn không được run rẩy, một kiếm kia truyền đến khí tức tử vong, lúc trước hắn thu được vô thượng lực lượng thì có loại hào khí can vân, vô địch thiên hạ đã không còn sót lại chút gì.
Hắn mở cánh tay, trước ngực mở rộng, chữ Yếm thoáng cái phóng ra kim quang sáng chói, hai bàn tay to cũng đổi thành kim sắc, hắn hét lớn một tiếng, liền ở trước người tạo thành chữ thập, hướng Kiếm phong vỗ tới!
– Loại kiếm ý này… Loại kiếm ý này…
Trong lòng tất cả mọi người khẽ run, cảm thụ được lực lượng Kinh Thiên Vĩ Địa, thấy Dịch Hồng Minh trực tiếp dùng hai tay vỗ tới, đều nhịn không được đổ mồ hôi.
Khuôn mặt Vi Thanh cũng âm trầm không gì sánh được, tuy rằng Dịch Hồng Minh ở trên thực lực dễ dàng thắng một bậc, nhưng hiển nhiên Lý Vân Tiêu tâm kế càng cao, lại phối hợp nguyệt đồng kinh khủng kia, sợ là tình huống không ổn.
Phanh!
Hai bàn tay to của Dịch Hồng Minh thoáng cái kẹp lấy kiếm cương thật lớn, bắn ra cường quang không gì sánh được.
Kiếm Cương không ngừng đẩy mạnh về phía trước, ở trong hai bàn tay của hắn ma sa, thanh âm kia khiến người ê răng, thân thể của hắn ở dưới Kiếm Cương áp chế không ngừng lui về phía sau, lực lượng ở hai tay tăng lên tới cực điểm, run rẩy kịch liệt.
Nhưng sau khi trợt đi mấy trăm trượng, rốt cục đem người ổn định, ngăn lại một đạo Kiếm Cương kinh thiên động địa.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cũng chấn động, một kiếm này hầu như khuynh toàn lực, là một kích mạnh nhất của hắn, hơn nữa đánh lén, nhưng không nghĩ vẫn không thể thắng!
Song đồng của hắn thoáng cái hóa thành huyết sắc, trong mắt lóe ra phù hiệu quỷ dị, cả người hóa ra hai đầu bốn tay, một cánh tay trong đó chậm rãi giơ lên, Đâu Suất Thiên Phong bay ra, ngũ sắc quang mang ở trên bầu trời lượn vòng, hướng Dịch Hồng Minh ở xa xa đập tới.
– Cái gì?
Tròng mắt của Dịch Hồng Minh lồi ra, lực lượng của mình đã đạt tới cực hạn, có thể đỡ một kiếm kinh khủng như vậy đã là kỳ tích, hiện tại trơ mắt nhìn Đâu Suất Thiên Phong hạ xuống, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán!
Vật kia lúc trước hắn đã bị đánh một cái, tự nhiên biết kinh khủng, dù mình bị Kiếm Cương chém trúng, cũng không muốn bị đập thành thịt nát!
Rống!
Trong lòng tư định, hắn hét lớn một tiếng, hai tay mang theo Kiếm Cương bỗng nhiên giơ lên cao, cố sức đập ra!
Ầm ầm!
Toàn bộ Kiếm Cương vỡ nát, kiếm ý kinh khủng trong khoảnh khắc tuôn ra, như là đê vỡ, trong nháy mắt đem Dịch Hồng Minh nuốt vào.
Ùng ùng!
Kiếm khí kinh khủng ở trên trời cao hình thành vòng xoáy, không ngừng tản ra, lớn chừng mấy trăm trượng.
Ở dưới dị tượng kinh thiên, mỗi người đều có thể cảm nhận được kiếm chi quy tắc chảy xuôi khắp bầu trời, vô số kiếm ý giống như gió nhẹ mơn trớn da thịt mỗi người, cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Nhưng chỉ cần ngươi động một cái, lập tức sẽ cắt ra máu.
– A!
Cách đó không xa, có một võ giả thực lực thấp, thân thể nhịn không được rung động, nhất thời da thịt nổ lên, bị cắt ra ngàn vạn vết thương, vô cùng thê thảm.
Đâu Suất Thiên Phong nhất thời ở trên không trung đình trệ, lẳng lặng huyền phù ở đó.
Lý Vân Tiêu kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng thu hồi Pháp Thân ba đầu sáu tay, song đồng cũng khôi phục bình thường.
Cả người thoáng cái tái nhợt không gì sánh được.
Thời điểm thi triển Kiếm Trảm Tinh Thần, đồng thời vận dụng chiêu thứ hai, là việc hắn chưa bao giờ làm.
Bởi vì một thức kiếm quyết này cần trút toàn bộ Tinh, Khí, Thần của hắn, dùng lực lượng thân thể cùng ý chí đạt được phù hợp trăm phần trăm, mới thành một chiêu mạnh nhất.
– Vi Thanh đại nhân, để tiểu tử này cùng ta chiến, ta muốn xé nát hắn! Để cho Phi Nghê nhìn người mình thương chết ở trong tay ta, để cho nàng quỳ xuống hướng ta dập đầu cầu xin tha thứ!
Vi Thanh gật đầu nói:
– Được ! Nhưng điều kiện tiên quyết là phải một mình ngươi ứng chiến, nếu có trợ thủ, bổn tọa cũng sẽ xuất thủ!
Lý Vân Tiêu nói:
– Đây là tự nhiên, Bản Thiếu còn không đến mức nói không giữ lời.
Phi Nghê vội la lên:
– Phu quân, ngươi phải cẩn thận!
Lý Vân Tiêu từ lâu lóe lên liền xuất hiện ở trước mặt Dịch Hồng Minh, cười nhạo nói:
– Ngươi đã còn muốn, vậy Bản Thiếu sẽ làm cho ngươi không muốn không muốn.
– Rống! Chết!
Dịch Hồng Minh giận dữ, há mồm phun ra một ngụm Âm Ba, tiếng hét chói tai điên cuồng kích đi.
Ầm ầm!
Thân thể Lý Vân Tiêu thoáng cái nghiền nát, hóa thành bụi bay.
– Cái gì?
Tất cả mọi người cả kinh, có chút khó có thể tin, cứ như vậy kết thúc sao?
Sư Khang Thừa cũng trợn to tròng mắt, thoáng cái ngốc ở tại chỗ, nguyên tưởng rằng tiểu tử này xung phong nhận việc, hơn phân nửa là có phần thắng, dầu gì cũng có thể cầm ba trăm hiệp, ai biết bị miểu sát.
Tất cả mọi người nghĩ không thông a, nhưng trước mắt sở kiến đã là như thế, lấy lực lượng của bọn họ cũng không thể nhìn ra có bất cứ vấn đề gì.
Đột nhiên Vi Thanh trầm giọng quát:
– Nghìn vạn lần chớ khinh thường! Hắn là Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương, Nhãn Thuật cùng kiếm quyết Thiên Hạ Vô Song!
Dịch Hồng Minh cười lạnh nói:
– Lão phu tự nhiên biết, Ảo thuật bực này còn gạt ta, nằm mơ đi!
Bàn tay của hắn hướng hư không một trảo, “Ầm ầm” nát một mảnh không gian, bàn tay trực tiếp xuyên toa ở trên hư không, nắm lấy Lý Vân Tiêu, thoáng cái kéo ra ngoài.
– Ha ha! Đi chết đi!
Dịch Hồng Minh đại hỉ, tay kia cầm chặt Lý Vân Tiêu, ở trên không trung quăng vài cái, cố sức nhéo một cái, muốn bóp đối thủ phấn thân toái cốt.
– Ngu xuẩn! Là Bổn Tọa, còn không mau buông tay!
Trong lòng bàn tay truyền đến tiếng nộ quát của Vi Thanh.
Dịch Hồng Minh cả người run lên, phát hiện người trong tay mình là Vi Thanh, hắn biến sắc, nộ cười nói:
– Chút tài mọn cũng muốn gạt ta, Vi Thanh đại nhân cũng dám giả mạo, thực sự là chán sống!
Vi Thanh tức giận nói:
– Lý Vân Tiêu ở sau lưng ngươi, tự xem xem, đồ ngu!
– Cái gì?
Dịch Hồng Minh cả kinh, chỉ cảm thấy phía sau mát lạnh, mạnh mẽ quay đầu lại, quả nhiên Lý Vân Tiêu đang hướng hắn cười nhạt, đồng thời một đạo hàn quang hiện ra, Kiếm mang phóng lên cao, trực tiếp bổ tới.
– Tại sao có thể như vậy!
Dịch Hồng Minh hoảng hốt, Kiếm khí kia mạnh, làm hắn không dám chậm trễ, vội vàng buông Vi Thanh ra, một quyền đánh tới.
Ầm ầm!
Nơi quyền phong đi qua, tất cả hóa thành bụi bay, Kiếm phong kia cùng Lý Vân Tiêu trong khoảnh khắc mai một.
– Cái này…
Trong lòng Dịch Hồng Minh cả kinh, thầm hô bất hảo.
– Nói ngươi ngu xuẩn thật đúng là không sai đâu.
Phía sau truyền đến thanh âm cười nhạo của Lý Vân Tiêu, “Vi Thanh” vừa được buông ra thoáng cái biến trở về Lý Vân Tiêu, châm chọc nói:
– Nếu biến thành Chân linh đầu óc sẽ ngu ngốc, vậy biến có ích lợi gì?
Một đạo kiếm khí vọt lên, tràn ra Kiếm Cương mãnh liệt, vô số Kiếm Phù bay lượn, khắp bầu trời vân dũng.
Toàn bộ thế giới buồn bã thất sắc, phảng phất đều hóa thành cái bóng của một kiếm này, trong thiên địa chỉ còn lại có một đạo thân ảnh kia.
– Kiếm Trảm Tinh Thần!
Vô số Kiếm Phù tuôn ra, trên Lãnh Kiếm Băng Sương bắn lên từng cái Ma Ha cổ tự, từng cái huyễn diệt.
Kiếm khí ngang trời mà tới, thẳng chém Dịch Hồng Minh!
Chi!
Thân thể đại vượn nhịn không được run rẩy, một kiếm kia truyền đến khí tức tử vong, lúc trước hắn thu được vô thượng lực lượng thì có loại hào khí can vân, vô địch thiên hạ đã không còn sót lại chút gì.
Hắn mở cánh tay, trước ngực mở rộng, chữ Yếm thoáng cái phóng ra kim quang sáng chói, hai bàn tay to cũng đổi thành kim sắc, hắn hét lớn một tiếng, liền ở trước người tạo thành chữ thập, hướng Kiếm phong vỗ tới!
– Loại kiếm ý này… Loại kiếm ý này…
Trong lòng tất cả mọi người khẽ run, cảm thụ được lực lượng Kinh Thiên Vĩ Địa, thấy Dịch Hồng Minh trực tiếp dùng hai tay vỗ tới, đều nhịn không được đổ mồ hôi.
Khuôn mặt Vi Thanh cũng âm trầm không gì sánh được, tuy rằng Dịch Hồng Minh ở trên thực lực dễ dàng thắng một bậc, nhưng hiển nhiên Lý Vân Tiêu tâm kế càng cao, lại phối hợp nguyệt đồng kinh khủng kia, sợ là tình huống không ổn.
Phanh!
Hai bàn tay to của Dịch Hồng Minh thoáng cái kẹp lấy kiếm cương thật lớn, bắn ra cường quang không gì sánh được.
Kiếm Cương không ngừng đẩy mạnh về phía trước, ở trong hai bàn tay của hắn ma sa, thanh âm kia khiến người ê răng, thân thể của hắn ở dưới Kiếm Cương áp chế không ngừng lui về phía sau, lực lượng ở hai tay tăng lên tới cực điểm, run rẩy kịch liệt.
Nhưng sau khi trợt đi mấy trăm trượng, rốt cục đem người ổn định, ngăn lại một đạo Kiếm Cương kinh thiên động địa.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cũng chấn động, một kiếm này hầu như khuynh toàn lực, là một kích mạnh nhất của hắn, hơn nữa đánh lén, nhưng không nghĩ vẫn không thể thắng!
Song đồng của hắn thoáng cái hóa thành huyết sắc, trong mắt lóe ra phù hiệu quỷ dị, cả người hóa ra hai đầu bốn tay, một cánh tay trong đó chậm rãi giơ lên, Đâu Suất Thiên Phong bay ra, ngũ sắc quang mang ở trên bầu trời lượn vòng, hướng Dịch Hồng Minh ở xa xa đập tới.
– Cái gì?
Tròng mắt của Dịch Hồng Minh lồi ra, lực lượng của mình đã đạt tới cực hạn, có thể đỡ một kiếm kinh khủng như vậy đã là kỳ tích, hiện tại trơ mắt nhìn Đâu Suất Thiên Phong hạ xuống, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán!
Vật kia lúc trước hắn đã bị đánh một cái, tự nhiên biết kinh khủng, dù mình bị Kiếm Cương chém trúng, cũng không muốn bị đập thành thịt nát!
Rống!
Trong lòng tư định, hắn hét lớn một tiếng, hai tay mang theo Kiếm Cương bỗng nhiên giơ lên cao, cố sức đập ra!
Ầm ầm!
Toàn bộ Kiếm Cương vỡ nát, kiếm ý kinh khủng trong khoảnh khắc tuôn ra, như là đê vỡ, trong nháy mắt đem Dịch Hồng Minh nuốt vào.
Ùng ùng!
Kiếm khí kinh khủng ở trên trời cao hình thành vòng xoáy, không ngừng tản ra, lớn chừng mấy trăm trượng.
Ở dưới dị tượng kinh thiên, mỗi người đều có thể cảm nhận được kiếm chi quy tắc chảy xuôi khắp bầu trời, vô số kiếm ý giống như gió nhẹ mơn trớn da thịt mỗi người, cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Nhưng chỉ cần ngươi động một cái, lập tức sẽ cắt ra máu.
– A!
Cách đó không xa, có một võ giả thực lực thấp, thân thể nhịn không được rung động, nhất thời da thịt nổ lên, bị cắt ra ngàn vạn vết thương, vô cùng thê thảm.
Đâu Suất Thiên Phong nhất thời ở trên không trung đình trệ, lẳng lặng huyền phù ở đó.
Lý Vân Tiêu kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng thu hồi Pháp Thân ba đầu sáu tay, song đồng cũng khôi phục bình thường.
Cả người thoáng cái tái nhợt không gì sánh được.
Thời điểm thi triển Kiếm Trảm Tinh Thần, đồng thời vận dụng chiêu thứ hai, là việc hắn chưa bao giờ làm.
Bởi vì một thức kiếm quyết này cần trút toàn bộ Tinh, Khí, Thần của hắn, dùng lực lượng thân thể cùng ý chí đạt được phù hợp trăm phần trăm, mới thành một chiêu mạnh nhất.
/3771
|