Hàn khí bay khắp Vân Phong, tất cả mọi người như rơi vào hầm băng, vô tận lãnh ý ở dưới đáy lòng lan tràn.
Bọn họ từng cái trong lòng hoảng hốt, bất quá là một câu nói mà thôi, mọi người thân là đỉnh phong cường giả, tại sao lại cảm thụ được hàn ý đến từ sâu trong tâm linh, để cho bọn họ run rẩy không ngớt.
Vài tên trưởng lão càng dị thường khiếp sợ, nhìn dáng người Lý Vân Tiêu hiên ngang, độc lập ở đỉnh Vân Hải, phảng phất bễ nghễ thiên hạ.
Khóe miệng Phi Nghê hơi giơ lên, trong mắt có chút si mê, khẽ cười nói:
– Phu quân quá bạo lực a, nếu Phi Nghê thừa kế Tông Chủ vị, liền sẽ lấy đức phục người, mà không phải lấy lực phục nhân, tất sẽ để cho chư vị thoả mãn, giữ gìn Long gia ta thanh uy không ngã.
Xa Vưu cười hắc hắc nói:
– Tiểu Lý Tử cũng thích lấy đức thu phục người, chỉ bất quá. . . Không phục đều là người chết!
Mặt lỗ của hắn thoáng vui cười làm cho người băng lãnh, trong giọng nói cũng bám lấy sát ý vô tận, hàn quang ở trên thân mọi người lần lượt lướt qua, hơn nữa trời sinh đẳng cấp uy áp, thân thể tất cả mọi người run rẩy, không nhịn được muốn quỳ lạy.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đừng nói bạo lực như vậy, mọi người tâm lý minh bạch là được rồi, thế giới này thật ra thì vẫn rất tốt đẹp.
Tất cả mọi người đầu đầy hắc tuyến, toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nội tâm một vạn lần chửi mẹ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Được rồi, nếu chư vị đều ủng hộ Phi Nghê, như vậy đều bái kiến đi.
Mọi người cúi đầu, nhìn người khác phản ứng, vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt Xa Vưu phát lạnh, cả giận nói:
– Trong ba hơi thở, tất cả người còn đứng… chết!
Tu Di Vô Ngã kiếm vung lên, kiếm ý kinh khủng đẩy ra, vô số linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào.
Trên Vân Phong đều kinh hãi, sắc mặt chư vị trưởng lão chợt biến, rốt cục quì một gối, đồng thanh nói:
– Tham kiến Tông Chủ!
Tất cả trưởng lão dẫn đầu, nhất thời quỳ xuống tảng lớn, mặc dù Long gia đệ tử ở ngoài mấy trăm trượng cũng đều theo quỳ xuống.
– Tham kiến Tông Chủ!
Cùng kêu lên thanh chấn Cửu Tiêu, hướng dưới Thiên lĩnh truyền tống, chim muông trong phương viên ngàn dặm đều kinh hãi.
Mấy ngày sau, trên Vân Phong.
Một mảnh ánh sáng chậm rãi từ trong tầng mây hiện lên, hóa thành dị tượng, hướng bốn phía lan tràn.
Trung tâm ánh sáng, có vô số Trận Phù hiện lên, không ngừng cuồn cuộn.
Mấy đạo nhân ảnh đứng trên đỉnh Vân Hải, nhìn Kính Ảnh chìm nổi bất định.
Phi Nghê nhẹ giọng nói:
– Đây là Long Gia Đại Quang Minh Cảnh, có năng lực phá bỏ không gian hạn chế, có thể đem phu quân chuẩn xác truyền tống đến bất luận nơi nào trên Thiên Vũ giới.
Thanh âm nàng tràn đầy cô đơn cùng không bỏ, có vẻ thập phần trầm thấp.
– Hảo.
Lý Vân Tiêu đáp, cũng không có quá nhiều ngôn ngữ, liền đi đến Đại Quang Minh Cảnh.
Phi Nghê vội la lên:
– Khi nào Phu quân trở về? Ta ở bên giới Thiên lĩnh xếp người chờ đợi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không cần, nếu ta đến Long gia, tất thứ nhất thông tri ngươi.
Phi Nghê nói:
– Đó là năm nào tháng nào?
Thủy Tiên quần áo bạch y, cũng lôi kéo tay Lý Vân Tiêu nói:
– Đúng nha, không bằng Vân Tiêu ca ca ở nhiều vài ngày, Thiên lĩnh có rất nhiều địa phương đẹp, cùng Hải Lâm hoàn toàn bất đồng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không bằng Thủy Tiên lưu lại, để cho Phi Nghê mang theo ngươi chơi, ta cũng tiết kiệm một đại phiền toái.
– Không không không!
Thủy Tiên lẩm bẩm, kiên quyết bác bỏ cái đề án này, nói:
– Ta muốn đi theo Vân Tiêu ca ca, ngươi đi đâu ta cũng đi theo đó.
Phi Nghê có chút khổ sở cười nói:
– Đợi giải quyết xong việc Long gia, liền bỏ lại cái Tông Chủ vị này, theo phu quân tới chân trời góc biển.
Lý Vân Tiêu nói:
– Long gia gia chủ trách nhiệm trọng đại, không thể đơn giản buông tay, đợi thiên hạ ổn định lại rời đi.
– Hảo, toàn bộ nghe phu quân an bài.
Phi Nghê gật đầu nói:
– Chỉ là ngày khác tái kiến, chẳng biết lúc nào? Có thể hứa với ta ngày gặp hay không?
Lý Vân Tiêu nhíu mày suy tư, cuối cùng than thở:
– Luôn sẽ có ngày gặp lại.
Phi Nghê cô đơn nói:
– Vậy sao?
Thủy Tiên vội hỏi:
– Phi Nghê tỷ tỷ đừng không vui, lúc rảnh rỗi ta và Vân Tiêu ca ca sẽ tới thăm ngươi, mấy cái gói này tặng cho ngươi.
Nàng đem mấy ngày nay đi dạo phố mua quà lấy ra, đổ ở trước mặt Phi Nghê.
Phi Nghê cười khổ một tiếng, tuyển một cái làm kỷ niệm, nói:
– Phi Nghê ở trên Vân Phong chờ phu quân cùng Thủy Tiên muội tử đến.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ân, tạm biệt, ngày khác tất có lúc gặp lại.
Liền dương tay cáo biệt, dắt Thủy Tiên đi vào Đại Quang Minh Cảnh, thân ảnh của hai người càng lúc càng mờ nhạt, cho đến tiêu thất ở trong Đại Quang Minh Cảnh.
Lúc này cảnh chiếu sáng diệu, Thải Hà đầy trời, liếc nhìn lại chỉ thấy Vân Hải mang mang, phảng phất đứng ở trên đỉnh thế giới.
Nội tâm Phi Nghê thoáng cái cô đơn, thân thể khẽ run, rốt cục nhịn không được rơi lệ.
Khâu Mục Kiệt nhướng mày, khẽ hừ một tiếng, nhưng thấy nàng thấp giọng khóc nức nở, cũng không tiện châm chọc, không thể làm gì khác hơn là nói:
– Chỉ là tạm thời ly biệt mà thôi, thiên hạ hào kiệt đến đây chúc mừng còn ở dưới chờ ngươi đây này.
Lúc này Phi Nghê mới ngưng nước mắt, hai mắt có chút ửng đỏ nói:
– Chúng ta cũng đi thôi.
Nàng nhìn lại Đại Quang Minh Cảnh một cái, sau đó quay người cùng Khâu Mục Kiệt xuống phía dưới.
Bắc Vực, ngoài Tân Duyên thành.
Mười một đạo thân ảnh đứng lặng ở trên trời cao, nhỏ giọng nghị luận cái gì, sắc mặt mỗi người đều có chút ngưng trọng.
Một lão giả trong đó, tay cầm ba tong, phía trên điêu khắc một cái đầu rắn há mồm lè lưỡi, nói:
– Sao Lão đại còn chưa tới, sẽ không bị khốn trụ ở Sơn Bình Thành chứ?
– Nói đùa sao! Mấy Đại Thế Gia của Sơn Bình Thành liên thủ cũng không có khả năng lưu lại lão đại được, nhất định là có chuyện khác làm trễ nãi.
Một cô gái áo vàng sắc mặt lạnh như băng nói.
– Nhị ca nói có lý, Tam tỷ nói cũng có lý, lấy cái nhìn của ta, lão đại rất nhanh sẽ đến.
Một trung niên nam tử áo bào trắng, trong tay phất chiết phiến, nhàn nhã nói.
– Hừ, thí thoại!
Một Đại Hán vóc người khôi ngô mắng một câu nói:
– Trong thiên hạ, người có thể lưu được lão đại cũng không nhiều.
Ải Nhân lão giả nhíu mày nói:
– Lão lục, khiêm tốn một chút, tính tình ngươi quá phách lối a. Nơi này là Tân Duyên thành, tổng bộ Thương Minh, cường giả vô số. Hơn nữa chuyện lần này, chỉ cần dám đến, không có chỗ nào mà không phải là năng lực thông thiên, đừng gây phiền toái cho mọi người!
Đại hán nhếch miệng cười nói:
– Hắc hắc, thiên hạ cường giả tập hợp, vừa lúc khai hỏa danh tiếng của chúng ta.
– Danh tiếng sớm muộn gì cũng sẽ khai hỏa, chỉ cần Lăng Bạch Y chết, Tử Thần bát chủng liền triệt để trở thành lịch sử, mà tổ chức chúng ta sẽ trở thành tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ chân chính.
Nam tử áo bào trắng lộ vẻ đắc ý, nhẹ lay động quạt giấy, một bộ thản nhiên tự đắc.
– Ha ha, không sai!
Đại hán vỗ tay cười ha hả nói:
– Đến lúc đó Danh Chấn Thiên Hạ chính là Lăng Vân Thập Nhị Đao chúng ta!
Bọn họ từng cái trong lòng hoảng hốt, bất quá là một câu nói mà thôi, mọi người thân là đỉnh phong cường giả, tại sao lại cảm thụ được hàn ý đến từ sâu trong tâm linh, để cho bọn họ run rẩy không ngớt.
Vài tên trưởng lão càng dị thường khiếp sợ, nhìn dáng người Lý Vân Tiêu hiên ngang, độc lập ở đỉnh Vân Hải, phảng phất bễ nghễ thiên hạ.
Khóe miệng Phi Nghê hơi giơ lên, trong mắt có chút si mê, khẽ cười nói:
– Phu quân quá bạo lực a, nếu Phi Nghê thừa kế Tông Chủ vị, liền sẽ lấy đức phục người, mà không phải lấy lực phục nhân, tất sẽ để cho chư vị thoả mãn, giữ gìn Long gia ta thanh uy không ngã.
Xa Vưu cười hắc hắc nói:
– Tiểu Lý Tử cũng thích lấy đức thu phục người, chỉ bất quá. . . Không phục đều là người chết!
Mặt lỗ của hắn thoáng vui cười làm cho người băng lãnh, trong giọng nói cũng bám lấy sát ý vô tận, hàn quang ở trên thân mọi người lần lượt lướt qua, hơn nữa trời sinh đẳng cấp uy áp, thân thể tất cả mọi người run rẩy, không nhịn được muốn quỳ lạy.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đừng nói bạo lực như vậy, mọi người tâm lý minh bạch là được rồi, thế giới này thật ra thì vẫn rất tốt đẹp.
Tất cả mọi người đầu đầy hắc tuyến, toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nội tâm một vạn lần chửi mẹ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Được rồi, nếu chư vị đều ủng hộ Phi Nghê, như vậy đều bái kiến đi.
Mọi người cúi đầu, nhìn người khác phản ứng, vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt Xa Vưu phát lạnh, cả giận nói:
– Trong ba hơi thở, tất cả người còn đứng… chết!
Tu Di Vô Ngã kiếm vung lên, kiếm ý kinh khủng đẩy ra, vô số linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào.
Trên Vân Phong đều kinh hãi, sắc mặt chư vị trưởng lão chợt biến, rốt cục quì một gối, đồng thanh nói:
– Tham kiến Tông Chủ!
Tất cả trưởng lão dẫn đầu, nhất thời quỳ xuống tảng lớn, mặc dù Long gia đệ tử ở ngoài mấy trăm trượng cũng đều theo quỳ xuống.
– Tham kiến Tông Chủ!
Cùng kêu lên thanh chấn Cửu Tiêu, hướng dưới Thiên lĩnh truyền tống, chim muông trong phương viên ngàn dặm đều kinh hãi.
Mấy ngày sau, trên Vân Phong.
Một mảnh ánh sáng chậm rãi từ trong tầng mây hiện lên, hóa thành dị tượng, hướng bốn phía lan tràn.
Trung tâm ánh sáng, có vô số Trận Phù hiện lên, không ngừng cuồn cuộn.
Mấy đạo nhân ảnh đứng trên đỉnh Vân Hải, nhìn Kính Ảnh chìm nổi bất định.
Phi Nghê nhẹ giọng nói:
– Đây là Long Gia Đại Quang Minh Cảnh, có năng lực phá bỏ không gian hạn chế, có thể đem phu quân chuẩn xác truyền tống đến bất luận nơi nào trên Thiên Vũ giới.
Thanh âm nàng tràn đầy cô đơn cùng không bỏ, có vẻ thập phần trầm thấp.
– Hảo.
Lý Vân Tiêu đáp, cũng không có quá nhiều ngôn ngữ, liền đi đến Đại Quang Minh Cảnh.
Phi Nghê vội la lên:
– Khi nào Phu quân trở về? Ta ở bên giới Thiên lĩnh xếp người chờ đợi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không cần, nếu ta đến Long gia, tất thứ nhất thông tri ngươi.
Phi Nghê nói:
– Đó là năm nào tháng nào?
Thủy Tiên quần áo bạch y, cũng lôi kéo tay Lý Vân Tiêu nói:
– Đúng nha, không bằng Vân Tiêu ca ca ở nhiều vài ngày, Thiên lĩnh có rất nhiều địa phương đẹp, cùng Hải Lâm hoàn toàn bất đồng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không bằng Thủy Tiên lưu lại, để cho Phi Nghê mang theo ngươi chơi, ta cũng tiết kiệm một đại phiền toái.
– Không không không!
Thủy Tiên lẩm bẩm, kiên quyết bác bỏ cái đề án này, nói:
– Ta muốn đi theo Vân Tiêu ca ca, ngươi đi đâu ta cũng đi theo đó.
Phi Nghê có chút khổ sở cười nói:
– Đợi giải quyết xong việc Long gia, liền bỏ lại cái Tông Chủ vị này, theo phu quân tới chân trời góc biển.
Lý Vân Tiêu nói:
– Long gia gia chủ trách nhiệm trọng đại, không thể đơn giản buông tay, đợi thiên hạ ổn định lại rời đi.
– Hảo, toàn bộ nghe phu quân an bài.
Phi Nghê gật đầu nói:
– Chỉ là ngày khác tái kiến, chẳng biết lúc nào? Có thể hứa với ta ngày gặp hay không?
Lý Vân Tiêu nhíu mày suy tư, cuối cùng than thở:
– Luôn sẽ có ngày gặp lại.
Phi Nghê cô đơn nói:
– Vậy sao?
Thủy Tiên vội hỏi:
– Phi Nghê tỷ tỷ đừng không vui, lúc rảnh rỗi ta và Vân Tiêu ca ca sẽ tới thăm ngươi, mấy cái gói này tặng cho ngươi.
Nàng đem mấy ngày nay đi dạo phố mua quà lấy ra, đổ ở trước mặt Phi Nghê.
Phi Nghê cười khổ một tiếng, tuyển một cái làm kỷ niệm, nói:
– Phi Nghê ở trên Vân Phong chờ phu quân cùng Thủy Tiên muội tử đến.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ân, tạm biệt, ngày khác tất có lúc gặp lại.
Liền dương tay cáo biệt, dắt Thủy Tiên đi vào Đại Quang Minh Cảnh, thân ảnh của hai người càng lúc càng mờ nhạt, cho đến tiêu thất ở trong Đại Quang Minh Cảnh.
Lúc này cảnh chiếu sáng diệu, Thải Hà đầy trời, liếc nhìn lại chỉ thấy Vân Hải mang mang, phảng phất đứng ở trên đỉnh thế giới.
Nội tâm Phi Nghê thoáng cái cô đơn, thân thể khẽ run, rốt cục nhịn không được rơi lệ.
Khâu Mục Kiệt nhướng mày, khẽ hừ một tiếng, nhưng thấy nàng thấp giọng khóc nức nở, cũng không tiện châm chọc, không thể làm gì khác hơn là nói:
– Chỉ là tạm thời ly biệt mà thôi, thiên hạ hào kiệt đến đây chúc mừng còn ở dưới chờ ngươi đây này.
Lúc này Phi Nghê mới ngưng nước mắt, hai mắt có chút ửng đỏ nói:
– Chúng ta cũng đi thôi.
Nàng nhìn lại Đại Quang Minh Cảnh một cái, sau đó quay người cùng Khâu Mục Kiệt xuống phía dưới.
Bắc Vực, ngoài Tân Duyên thành.
Mười một đạo thân ảnh đứng lặng ở trên trời cao, nhỏ giọng nghị luận cái gì, sắc mặt mỗi người đều có chút ngưng trọng.
Một lão giả trong đó, tay cầm ba tong, phía trên điêu khắc một cái đầu rắn há mồm lè lưỡi, nói:
– Sao Lão đại còn chưa tới, sẽ không bị khốn trụ ở Sơn Bình Thành chứ?
– Nói đùa sao! Mấy Đại Thế Gia của Sơn Bình Thành liên thủ cũng không có khả năng lưu lại lão đại được, nhất định là có chuyện khác làm trễ nãi.
Một cô gái áo vàng sắc mặt lạnh như băng nói.
– Nhị ca nói có lý, Tam tỷ nói cũng có lý, lấy cái nhìn của ta, lão đại rất nhanh sẽ đến.
Một trung niên nam tử áo bào trắng, trong tay phất chiết phiến, nhàn nhã nói.
– Hừ, thí thoại!
Một Đại Hán vóc người khôi ngô mắng một câu nói:
– Trong thiên hạ, người có thể lưu được lão đại cũng không nhiều.
Ải Nhân lão giả nhíu mày nói:
– Lão lục, khiêm tốn một chút, tính tình ngươi quá phách lối a. Nơi này là Tân Duyên thành, tổng bộ Thương Minh, cường giả vô số. Hơn nữa chuyện lần này, chỉ cần dám đến, không có chỗ nào mà không phải là năng lực thông thiên, đừng gây phiền toái cho mọi người!
Đại hán nhếch miệng cười nói:
– Hắc hắc, thiên hạ cường giả tập hợp, vừa lúc khai hỏa danh tiếng của chúng ta.
– Danh tiếng sớm muộn gì cũng sẽ khai hỏa, chỉ cần Lăng Bạch Y chết, Tử Thần bát chủng liền triệt để trở thành lịch sử, mà tổ chức chúng ta sẽ trở thành tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ chân chính.
Nam tử áo bào trắng lộ vẻ đắc ý, nhẹ lay động quạt giấy, một bộ thản nhiên tự đắc.
– Ha ha, không sai!
Đại hán vỗ tay cười ha hả nói:
– Đến lúc đó Danh Chấn Thiên Hạ chính là Lăng Vân Thập Nhị Đao chúng ta!
/3771
|