– Lôi giới!
Ầm ầm!
Cây búa thoáng cái nện ở trên đầu Cảnh Minh, vô số lôi đình hóa long, trong khoảnh khắc rưới vào trong cơ thể hắn, phá nát cốt cách, từ trên thân thể phát ra ngoài.
Cả người hắn giống như là một Lôi Điện thể, không ngừng hướng về bốn phương tám hướng phóng điện, khuôn mặt từ kinh hãi biến thành thống khổ, cuối cùng dại ra.
– A?
– Nhị đệ!
– Nhị ca!
Cảnh Diệu cùng Cảnh Cao há to mồm, hóa đá tại chỗ.
Lý Vân Tiêu thu lôi đình, thoáng cái xuống đến bên người Thủy Tiên nói:
– Đi thôi, tâm tình của ta hơi tốt. Nhưng nếu có người tiếp tục ngu bức, ta sẽ không ngại sát nhân.
Cảnh Minh cơ hồ bị điện đốt cháy, từ trên bầu trời rơi xuống.
– Nhị đệ!
– Nhị ca!
Hai trưởng lão thoáng cái xông tới, bảo trụ Cảnh Minh, chỉ cảm thấy cả người tản ra mùi thịt, cũng không biết là chết hay sống.
– A a!
Cảnh Diệu ngẩng đầu rống to, phẫn nộ quát:
– Giết hắn, mau giết hắn!
Lại lão đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên một bước nói:
– Nhị vị trưởng lão vẫn là trước nhìn thương thế của Cảnh Minh trưởng lão một chút đi, coi có thể cứu trị...
– Nói rất đúng! Nhanh cứu Nhị đệ!
Cảnh Diệu vội vàng triệu hồi Cảnh Cao, đồng thời ôm hận cắn răng nói:
– Lý Vân Tiêu, Lưu Minh phủ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Lúc này tâm tình của Lý Vân Tiêu đã bình phục, mặc kệ những tên ngu ngốc này, trực tiếp ly khai.
Đinh Bằng kinh ngạc đứng ở đó, cũng cảm thụ được cả người đầy mồ hôi lạnh, ươn ướt thập phần khó chịu nói:
– Lại đại nhân, vừa rồi Lý Vân Tiêu...
Tâm tình của Lại lão khó coi tới cực điểm, tức giận hừ nói:
– Lý Vân Tiêu là nhân vật nào? Ngươi cho là hắn thật sẽ tính toán với ngươi? Huống chi ngươi còn là thân đệ đệ của Linh nhi tiểu thư, yên tâm đi, hắn mới không có công phu làm khó ngươi!
Đinh Bằng sửng sốt, nghĩ đến tỷ tỷ của mình, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, nhưng rất nhanh lại áo não không thôi, một loại lửa giận do bị khinh thị nảy lên trái tim.
– Nhanh lấy thánh dược chữa thương trong thương hội ra!
Lại lão mọi nơi phân phó, tuy rằng thương thế của Cảnh Minh rất nặng, nhưng vẫn chưa tới mức cứu không được, chỉ cần trước ổn định thương thế là xong.
Hắn rốt cuộc thoáng yên tâm, lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn phương hướng Lý Vân Tiêu rời đi, nhớ tới đạo uy áp kia, không khỏi rùng mình một cái.
– Vân Tiêu ca ca, vừa rồi vì sao ngươi lưu thủ, không có trực tiếp giết con cóc kia?
Hai người ngồi trên phi hành xa, Thủy Tiên nhịn không được hỏi.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Một con cóc mà thôi, giết hay không quan hệ cũng không lớn, hiện tại Tân Duyên Thành gió nổi mây phun, ta không muốn gây thêm phiền cho Thiên Nguyên thương hội.
Thủy Tiên nói:
– Ngươi là lo lắng gây thêm phiền cho Linh nhi tỷ tỷ đi?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười nói:
– Điều này cũng đúng, nếu không phải sợ Linh nhi bị liên lụy, cho dù Tân Duyên Thành trở mình, cũng không có quan hệ gì tới ta.
Thủy Tiên nói lầm bầm:
– Hừ, Vân Tiêu ca ca đối với Linh nhi tỷ tỷ thật tốt.
Lý Vân Tiêu tự nhiên nghe được vị chua nồng nặc, ngượng ngùng không dám nói lời nào.
Sau một lúc Thủy Tiên mới hỏi:
– Bây giờ chúng ta đi đâu?
Lý Vân Tiêu nói:
– Tinh Nguyệt trai. Ngoại trừ tìm Linh nhi ra, vừa lúc ta muốn tìm Đại Chưởng Quỹ của bọn họ đàm luận.
Trong đầu hắn hiện lên dung mạo tuyệt mỹ của Hàn Quân Đình, nhịn không được đau đầu.
Cô nàng này là đệ tử của Khúc Hồng Nhan, giết cũng giết không xong, nhưng khắp nơi cùng mình đối nghịch, nghĩ hết biện pháp đi mưu hại bản thân, hiện tại khắp thiên hạ đều biết thân phận của mình, chẳng biết cô nàng này sẽ có cảm tưởng gì, cũng không biết hiện tại Hồng Nhan như thế nào.
Đột nhiên Thủy Tiên nói:
– Lập tức liền muốn gặp được Linh nhi tỷ tỷ, Vân Tiêu ca ca, ngươi không cao hứng sao?
Lý Vân Tiêu sửng sốt nói:
– Sao lại nói như vậy?
Thủy Tiên nói:
– Ta thấy hình dạng ngươi sầu mi khổ kiểm a.
Lý Vân Tiêu cười khổ một cái, thời khắc này hắn xác thực đầy bụng tâm tư, nhân tiện nói:
– Nào có, chỉ là đang suy nghĩ mấy vấn đề mà thôi.
– Hừ, ta liền biết. Lập tức là có thể nhìn thấy Linh nhi tỷ tỷ, ngươi làm sao có thể sẽ mất hứng!
Thủy Tiên thoáng cái nhếch miệng, tràn đầy vẻ tức giận.
Lý Vân Tiêu:
–...
Đột nhiên một đạo quang mang từ trên bầu trời chạy như bay tới, tốc độ cực nhanh, hầu như chớp mắt đã đến.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu hơi co lại, lập tức để cho phi hành xa ngừng lại.
Đạo ánh sáng kia hiển nhiên là hướng về phía bọn họ mà tới, nếu lại bay qua, sợ là lập tức liền đụng phải.
Đạo ánh sáng kia trong khoảnh khắc hạ xuống, hóa thành một đạo thân ảnh, là một lão giả, trong tay cầm một cây ba tong màu đỏ thắm, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc bạc tung bay.
Thủy Tiên cả kinh nói:
– Chiếu hình?
Lão giả kia cũng không phải là thực thể, toàn thân thông thấu, do quang mang ngưng tụ thành, chỉ là ba tong trong tay lại là tồn tại chân thật.
Thủy Tiên ngạc nhiên nói:
– Đây chỉ là chiếu hình, cũng không phải Thân Ngoại Hóa Thân, làm sao có thể đơn độc phi hành?
Lý Vân Tiêu nhìn lão giả kia một cái, mỉm cười, lúc này mới nói:
– Then chốt là ở ba tong trong tay hắn, nó tên là Xích Long trượng, có thể cho một đạo chiếu hình phụ thân ở trên ba tong, thực hiện Ngự Không phi hành.
Thủy Tiên chợt nói:
– Nguyên lai là như vậy.
Lão giả kia đồng dạng mỉm cười nói:
– Vị tiểu cô nương này thật khả ái, chẳng lẽ chính là Tứ hải cộng chủ, Ba gia chi nữ?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ánh mắt của ngươi quả nhiên sắc bén trước sau như một.
Lão giả cười ha ha một tiếng nói:
– Tiểu tử ngươi mới là thật lợi hại, Tứ hải cộng chủ ngươi cũng quải chạy. Tiểu cô nương, loại Xích Long trượng này cũng là trân phẩm Huyền Khí khó được, nếu ngươi thích, lão nhân liền đưa cho ngươi.
Thủy Tiên lắc đầu nói:
– Ta là một cô gái, cầm một cây ba tong còn ra thể thống gì, vẫn là chính ngươi dùng đi. Hơn nữa không có cây ba tong này mà nói, ngươi còn chiếu hình phi hành thế nào a.
– Ha ha, cô gái nhỏ thật đáng yêu! Lão phu thích, ta với ngươi vừa thấy hợp ý, nếu không chê ta già mà nói, liền kêu ta một tiếng đại ca là được rồi. Ta vẫn rất muốn có một tiểu muội muội khả ái như vậy.
Lão giả vuốt râu, dịu dàng mà cười.
Thủy Tiên trừng hai mắt, giật mình nói:
– Đương nhiên chê ngươi già a, ngươi… ít nhất … một … hai … trăm tuổi đi, còn già hơn gia gia của ta, còn muốn làm đại ca của ta!
Lão giả sửng sốt, lúc này ngây người, lập tức nhịn không được cười ha hả.
Lý Vân Tiêu cũng mỉm cười:
– Chó không đổi được thói quen ****, thương nhân chính là như vậy, mới vừa gặp mặt liền muốn đem Tứ hải cộng chủ biến thành muội muội của mình, trong thiên hạ nào có sự tình tốt như vậy.
Lão giả giải thích:
– Phi Dương ngươi hiểu lầm rồi, ta là thật tâm thích vị tiểu muội muội này, muốn nhận nàng làm muội muội.
Ầm ầm!
Cây búa thoáng cái nện ở trên đầu Cảnh Minh, vô số lôi đình hóa long, trong khoảnh khắc rưới vào trong cơ thể hắn, phá nát cốt cách, từ trên thân thể phát ra ngoài.
Cả người hắn giống như là một Lôi Điện thể, không ngừng hướng về bốn phương tám hướng phóng điện, khuôn mặt từ kinh hãi biến thành thống khổ, cuối cùng dại ra.
– A?
– Nhị đệ!
– Nhị ca!
Cảnh Diệu cùng Cảnh Cao há to mồm, hóa đá tại chỗ.
Lý Vân Tiêu thu lôi đình, thoáng cái xuống đến bên người Thủy Tiên nói:
– Đi thôi, tâm tình của ta hơi tốt. Nhưng nếu có người tiếp tục ngu bức, ta sẽ không ngại sát nhân.
Cảnh Minh cơ hồ bị điện đốt cháy, từ trên bầu trời rơi xuống.
– Nhị đệ!
– Nhị ca!
Hai trưởng lão thoáng cái xông tới, bảo trụ Cảnh Minh, chỉ cảm thấy cả người tản ra mùi thịt, cũng không biết là chết hay sống.
– A a!
Cảnh Diệu ngẩng đầu rống to, phẫn nộ quát:
– Giết hắn, mau giết hắn!
Lại lão đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên một bước nói:
– Nhị vị trưởng lão vẫn là trước nhìn thương thế của Cảnh Minh trưởng lão một chút đi, coi có thể cứu trị...
– Nói rất đúng! Nhanh cứu Nhị đệ!
Cảnh Diệu vội vàng triệu hồi Cảnh Cao, đồng thời ôm hận cắn răng nói:
– Lý Vân Tiêu, Lưu Minh phủ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Lúc này tâm tình của Lý Vân Tiêu đã bình phục, mặc kệ những tên ngu ngốc này, trực tiếp ly khai.
Đinh Bằng kinh ngạc đứng ở đó, cũng cảm thụ được cả người đầy mồ hôi lạnh, ươn ướt thập phần khó chịu nói:
– Lại đại nhân, vừa rồi Lý Vân Tiêu...
Tâm tình của Lại lão khó coi tới cực điểm, tức giận hừ nói:
– Lý Vân Tiêu là nhân vật nào? Ngươi cho là hắn thật sẽ tính toán với ngươi? Huống chi ngươi còn là thân đệ đệ của Linh nhi tiểu thư, yên tâm đi, hắn mới không có công phu làm khó ngươi!
Đinh Bằng sửng sốt, nghĩ đến tỷ tỷ của mình, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, nhưng rất nhanh lại áo não không thôi, một loại lửa giận do bị khinh thị nảy lên trái tim.
– Nhanh lấy thánh dược chữa thương trong thương hội ra!
Lại lão mọi nơi phân phó, tuy rằng thương thế của Cảnh Minh rất nặng, nhưng vẫn chưa tới mức cứu không được, chỉ cần trước ổn định thương thế là xong.
Hắn rốt cuộc thoáng yên tâm, lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn phương hướng Lý Vân Tiêu rời đi, nhớ tới đạo uy áp kia, không khỏi rùng mình một cái.
– Vân Tiêu ca ca, vừa rồi vì sao ngươi lưu thủ, không có trực tiếp giết con cóc kia?
Hai người ngồi trên phi hành xa, Thủy Tiên nhịn không được hỏi.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Một con cóc mà thôi, giết hay không quan hệ cũng không lớn, hiện tại Tân Duyên Thành gió nổi mây phun, ta không muốn gây thêm phiền cho Thiên Nguyên thương hội.
Thủy Tiên nói:
– Ngươi là lo lắng gây thêm phiền cho Linh nhi tỷ tỷ đi?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười nói:
– Điều này cũng đúng, nếu không phải sợ Linh nhi bị liên lụy, cho dù Tân Duyên Thành trở mình, cũng không có quan hệ gì tới ta.
Thủy Tiên nói lầm bầm:
– Hừ, Vân Tiêu ca ca đối với Linh nhi tỷ tỷ thật tốt.
Lý Vân Tiêu tự nhiên nghe được vị chua nồng nặc, ngượng ngùng không dám nói lời nào.
Sau một lúc Thủy Tiên mới hỏi:
– Bây giờ chúng ta đi đâu?
Lý Vân Tiêu nói:
– Tinh Nguyệt trai. Ngoại trừ tìm Linh nhi ra, vừa lúc ta muốn tìm Đại Chưởng Quỹ của bọn họ đàm luận.
Trong đầu hắn hiện lên dung mạo tuyệt mỹ của Hàn Quân Đình, nhịn không được đau đầu.
Cô nàng này là đệ tử của Khúc Hồng Nhan, giết cũng giết không xong, nhưng khắp nơi cùng mình đối nghịch, nghĩ hết biện pháp đi mưu hại bản thân, hiện tại khắp thiên hạ đều biết thân phận của mình, chẳng biết cô nàng này sẽ có cảm tưởng gì, cũng không biết hiện tại Hồng Nhan như thế nào.
Đột nhiên Thủy Tiên nói:
– Lập tức liền muốn gặp được Linh nhi tỷ tỷ, Vân Tiêu ca ca, ngươi không cao hứng sao?
Lý Vân Tiêu sửng sốt nói:
– Sao lại nói như vậy?
Thủy Tiên nói:
– Ta thấy hình dạng ngươi sầu mi khổ kiểm a.
Lý Vân Tiêu cười khổ một cái, thời khắc này hắn xác thực đầy bụng tâm tư, nhân tiện nói:
– Nào có, chỉ là đang suy nghĩ mấy vấn đề mà thôi.
– Hừ, ta liền biết. Lập tức là có thể nhìn thấy Linh nhi tỷ tỷ, ngươi làm sao có thể sẽ mất hứng!
Thủy Tiên thoáng cái nhếch miệng, tràn đầy vẻ tức giận.
Lý Vân Tiêu:
–...
Đột nhiên một đạo quang mang từ trên bầu trời chạy như bay tới, tốc độ cực nhanh, hầu như chớp mắt đã đến.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu hơi co lại, lập tức để cho phi hành xa ngừng lại.
Đạo ánh sáng kia hiển nhiên là hướng về phía bọn họ mà tới, nếu lại bay qua, sợ là lập tức liền đụng phải.
Đạo ánh sáng kia trong khoảnh khắc hạ xuống, hóa thành một đạo thân ảnh, là một lão giả, trong tay cầm một cây ba tong màu đỏ thắm, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc bạc tung bay.
Thủy Tiên cả kinh nói:
– Chiếu hình?
Lão giả kia cũng không phải là thực thể, toàn thân thông thấu, do quang mang ngưng tụ thành, chỉ là ba tong trong tay lại là tồn tại chân thật.
Thủy Tiên ngạc nhiên nói:
– Đây chỉ là chiếu hình, cũng không phải Thân Ngoại Hóa Thân, làm sao có thể đơn độc phi hành?
Lý Vân Tiêu nhìn lão giả kia một cái, mỉm cười, lúc này mới nói:
– Then chốt là ở ba tong trong tay hắn, nó tên là Xích Long trượng, có thể cho một đạo chiếu hình phụ thân ở trên ba tong, thực hiện Ngự Không phi hành.
Thủy Tiên chợt nói:
– Nguyên lai là như vậy.
Lão giả kia đồng dạng mỉm cười nói:
– Vị tiểu cô nương này thật khả ái, chẳng lẽ chính là Tứ hải cộng chủ, Ba gia chi nữ?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ánh mắt của ngươi quả nhiên sắc bén trước sau như một.
Lão giả cười ha ha một tiếng nói:
– Tiểu tử ngươi mới là thật lợi hại, Tứ hải cộng chủ ngươi cũng quải chạy. Tiểu cô nương, loại Xích Long trượng này cũng là trân phẩm Huyền Khí khó được, nếu ngươi thích, lão nhân liền đưa cho ngươi.
Thủy Tiên lắc đầu nói:
– Ta là một cô gái, cầm một cây ba tong còn ra thể thống gì, vẫn là chính ngươi dùng đi. Hơn nữa không có cây ba tong này mà nói, ngươi còn chiếu hình phi hành thế nào a.
– Ha ha, cô gái nhỏ thật đáng yêu! Lão phu thích, ta với ngươi vừa thấy hợp ý, nếu không chê ta già mà nói, liền kêu ta một tiếng đại ca là được rồi. Ta vẫn rất muốn có một tiểu muội muội khả ái như vậy.
Lão giả vuốt râu, dịu dàng mà cười.
Thủy Tiên trừng hai mắt, giật mình nói:
– Đương nhiên chê ngươi già a, ngươi… ít nhất … một … hai … trăm tuổi đi, còn già hơn gia gia của ta, còn muốn làm đại ca của ta!
Lão giả sửng sốt, lúc này ngây người, lập tức nhịn không được cười ha hả.
Lý Vân Tiêu cũng mỉm cười:
– Chó không đổi được thói quen ****, thương nhân chính là như vậy, mới vừa gặp mặt liền muốn đem Tứ hải cộng chủ biến thành muội muội của mình, trong thiên hạ nào có sự tình tốt như vậy.
Lão giả giải thích:
– Phi Dương ngươi hiểu lầm rồi, ta là thật tâm thích vị tiểu muội muội này, muốn nhận nàng làm muội muội.
/3771
|