Phanh! Phanh! Phanh!
Hai kìm của nó quét qua, hai tên võ giả khí huyết quay cuồng.
– Ah!
Một người trong đó kêu thảm thiết, đồng tử tản ra, hắn vịn cổ của mình, cả gương mặt nhanh chóng biến thành màu tím.
Thân thể của hắn cũng cứng ngắc, đồng tử tan rã, thân thể rơi từ trên cao xuống.
– Đây là độc gì, thật không ngờ lợi hại như thế!
Mọi người đều hoảng hốt.
Sắc mặt người còn lại cũng biến thành màu tím, kêu gào thảm thiết chết đi.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên đột biến, tức giận cực độ.
Lăng Bạch Y còn chưa xuất hiện, liền chết mấy tên cao thủ, cả tràng diện hỗn loạn không chịu nổi.
– Lăng Bạch Y đáng chết, vậy mà ra độc chiêu âm độc như vậy.
Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Trần Chung Hi trầm giọng nói:
– Lâu chủ, không bằng hiện tại khởi động đại trận, tiễn đưa nó đi vãng sinh cực lạc!
Tiễn Sinh vội hỏi:
– Như vậy không ổn đâu? Đây là sát chiêu dùng đối phó Lăng Bạch Y, nếu giờ phút này lộ ra, khi Lăng Bạch Y tới sợ rằng uy lực không đủ.
Trần Chung Hi nói:
– Vậy yêu thú làm sao bây giờ? Con thú này dường như đã bị kích thích thật lớn, nếu không lực lượng không thể mạnh mẽ hung tàn như vậy.
Vạn Nhất Thiên cũng ngưng trọng nói:
– Hẳn là bị kích phát tiềm năng, độc tố kia vô cùng biến thái, dường như cũng không phải là độc của bò cạp này.
Trần Chung Hi vội la lên:
– Hiện tại thảo luận chuyện này không có ý nghĩa, nên diệt sát thứ kia thế nào?
Lý Dật ung dung cười nói:
– Chẳng lẽ một thương minh to như vậy, trừ đại trận gì đó thì không có thứ gì lấy ra được sao?
Vạn Nhất Thiên nghe vậy, nội tâm tức giận, nhưng hắn vẫn vững vàng, khẽ nói:
– Tự nhiên không phải như vậy, nhưng mà con bò cạp đột nhiên xuất hiện làm rối bố trí của ta.
Lý Dật cười nói:
– Khí tức trên người con bò cạp này không bình thường, nhất định là thái cổ dị chủng. Độc tố có thể gạt bỏ cửu tinh Võ Đế, chỉ sợ cũng bị Lăng Bạch Y động tay chân, người trong thiên hạ đánh bại vật này không nhiều.
Hai mắt bò cạp co rút lại thân hình khổng lồ buộc chặc, nó dùng tốc độ cực nhanh lao lên đài cao.
– Không tốt, nó đi cứu Đông Môn Viễn!
Có người la hoảng lên.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào con bò cạp kia.
Răng rắc răng rắc!
Cái kìm bò cạp giơ lên, giống như đại đao đánh xuống.
Gió mạnh bắn ra, trên không trung hình thành vài cái vòi rồng, chúng như lưỡi đao sắc bén quét qua.
Rầm rầm rầm!
Trên bình đài thanh đồng chấn động, trong đó mấy đạo kích bắn thẳng vào Đông Môn Viễn, chém thân thể của hắn.
– Ah!
Đông Môn Viễn kêu thảm một tiếng, thân ảnh bị chém thành vài khúc, đầu lâu cũng bay ra ngoài, ánh mắt mang theo không cam lòng và oán hận chết đi.
Kết quả này làm cho mọi người ngạc nhiên.
– Hừ! Lăng Bạch Y tàn nhẫn thành tánh, ngay cả người mình cũng giết, ác ma như vậy chưa tru diệt, thiên lý ở đâu?
Vạn Nhất Thiên tức giận hừ một tiếng, nói:
– Đại trưởng lão, bày trận!
Trần Chung Hi đồng tử đột nhiên co lại, lạnh giọng nói:
– Vâng! Không cần mở toàn bộ đại trận, chỉ cần một góc của băng sơn cũng dễ dàng giết nó.
Thân rồi ảnh của hắn lóe lên đạm vào bình đài một cái, chân phải đạp một cái.
Đ-A-N-G…G!
Âm thanh rung động cực lớn từ bình đài truyền ra ngoài, lại không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn cao chừng một thước, nó hiện ra trước mặt Trần Chung Hi, sáu tên võ giả nhanh chóng đứng thành sáu góc, rót lực lượng của mình vào bình đài.
Phanh!
Hai tay vỗ một cái, bình đài thanh đồng biến gấp đôi có thừa, trực tiếp đánh thẳng xuống.
Ầm ầm!
Trận hình nhanh chóng bao vây con bò cạp, hai mắt đỏ rực của nó huyêt thạch đẹp đẽ, chỉ có hai kìm và cái đuôi lợi hại không ngừng đánh vào đại trận, phát ra từng tiếng đùng đùng.
Sắc mặt đám võ giả chung quanh trắng bệch, chèo chống thập phần vất vả. Mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Tiễn Sinh nói:
– Sáu người kia nhanh chống đỡ không nổi, nếu thật bị con bò cạp này đập vụn, sợ rằng sáu người này bị trùng kích không nhỏ đâu, không biết có ảnh hưởng uy lực đại trận hay không?
Vạn Nhất Thiên nói:
– Đại trưởng lão có chừng mực!
Lý Dật cười nói:
– Con bò cạp quả nhiên lợi hại, có thể gánh vác được bảy người giáp công, khó lường.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Thành chủ ý nói Vạn Bảo Lâu không người, đối phó một yêu thú còn cần bảy người liên thủ?
– Không dám không dám, chỉ cảm khái tình hình trước mắt thôi.
Lý Dật cười nói, nhưng mà trên mặt không chút che dấu thần sắc mỉa mai.
– Hừ! Tiểu tử ngươi tính toán cái gì đó, cũng dám bình phẩm thực lực Vạn Bảo Lâu!
Lưu Phong phẫn nộ quát:
– Trần Chung Hi đại trưởng lão tấn cấp cửu tinh Võ Đế, tiểu tử ngươi còn không biết đang chơi bùn ở đâu đấy.
Lý Dật quay đầu qua, mắt nhìn hắn, khinh thường nói:
– Ngươi tính toán rễ hành gì?
Lưu Phong cười lạnh nói:
– Ta không là rễ hành gì cả, nhưng làm người đường đường chính chính, mọi thứ dựa vào thực lực của chính mình. So với kẻ dựa vào mông đít của mình lăn lộn thành phó thành chủ thì cách biệt một trời một vực.
– Ngươi nói cái gì!
Lý Dật giận dữ, hai mắt của hắn tức giận phóng hỏa, quát:
– Ngươi nói dựa vào mông đít! Bổn thành chủ hôm nay sẽ cho ngươi biế một chút thực lực của mông đít.
Yêu lực bành trướng tỏa ra chung quanh, sắc mặt Lý Dật trở nên dữ tợn, trên người có ánh sáng đỏ chớp động.
Lưu Phong cả kinh lui ra sau liên tục, yệu khí trực tiếp rót vào thân thể, trong lòng sợ hãi thật lớn. Hắn lập tức hiểu mình không phải đối thủ kẻ trước mặt, sắc mặt biến thành màu gan heo.
Hừ!
Vạn Nhất Thiên giẫm một bước, lập tức tất cả yêu khí tiêu tán trong vô tung vô ảnh.
Trong lòng Lý Dật kinh hãi, hết sức kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào Vạn Nhất Thiên, chỉ cảm thấy hắn thâm bất khả trắc, mặt âm trầm nói:
– Bổn thành chủ hôm nay buông tha rác rưởi như ngươi, về sau còn nói thế, giết!
Lưu Phong sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc đứng đó cắn răng không nói gì.
Vạn Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, nói:
– Hừ, Lưu Phong là bằng hữu Vạn Bảo Lâu, động đến hắn là động tới Vạn Bảo Lâu. Dám phạm người Vạn Bảo Lâu, mặc dù Lăng Bạch Y cường nhập cũng phải chết, huống chi chỉ là một tên phó thành chủ. Đúng không, phó thành chủ đại nhân!
Chữ “Phó” kia rất nặng, ngữ khí và biểu lộ không chút che dấu khinh thường.
Lý Dật tức giận ngứa răng, rồi lại không dám nói gì. Cũng may hắn vốn co được dãn được, hừ lạnh sau đó xem như chẳng có chuyện gì.
Nhưng mà ánh mắt tất cả võ giả nhìn qua Lý Dật hoàn toàn không đúng, trước kia thân phận phó thành chủ thành Hồng Nguyệt của hắn làm người ta có bảy phần kính trọng, hiện tại biến thành bảy phần kiêng kị ba phần e ngại.
Lý Vân Tiêu vân đứng trong hư không, Lý Dật vừa rồi phóng thích yêu khí tự nhiên không thoát khỏi mắt của hắn.
– Tiểu tử này thậm chí có cơ duyên lớn như vậy, vô số lần tham sống sợ chết còn có thực lực thế này, sợ rằng có Hàn Quân Đình cùng Tần Xuyên phía sau.
Hắn trầm tư một hồi, liền ném ra khỏi đầu, tiếp tục nhìn qua Trần Chung Hi đại chiến bò cạp. Mặc dù Lý Dật số mệnh ngập trời, nhưng mà lực lượng không lọt vào mắt của hắn.
Hai kìm của nó quét qua, hai tên võ giả khí huyết quay cuồng.
– Ah!
Một người trong đó kêu thảm thiết, đồng tử tản ra, hắn vịn cổ của mình, cả gương mặt nhanh chóng biến thành màu tím.
Thân thể của hắn cũng cứng ngắc, đồng tử tan rã, thân thể rơi từ trên cao xuống.
– Đây là độc gì, thật không ngờ lợi hại như thế!
Mọi người đều hoảng hốt.
Sắc mặt người còn lại cũng biến thành màu tím, kêu gào thảm thiết chết đi.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên đột biến, tức giận cực độ.
Lăng Bạch Y còn chưa xuất hiện, liền chết mấy tên cao thủ, cả tràng diện hỗn loạn không chịu nổi.
– Lăng Bạch Y đáng chết, vậy mà ra độc chiêu âm độc như vậy.
Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Trần Chung Hi trầm giọng nói:
– Lâu chủ, không bằng hiện tại khởi động đại trận, tiễn đưa nó đi vãng sinh cực lạc!
Tiễn Sinh vội hỏi:
– Như vậy không ổn đâu? Đây là sát chiêu dùng đối phó Lăng Bạch Y, nếu giờ phút này lộ ra, khi Lăng Bạch Y tới sợ rằng uy lực không đủ.
Trần Chung Hi nói:
– Vậy yêu thú làm sao bây giờ? Con thú này dường như đã bị kích thích thật lớn, nếu không lực lượng không thể mạnh mẽ hung tàn như vậy.
Vạn Nhất Thiên cũng ngưng trọng nói:
– Hẳn là bị kích phát tiềm năng, độc tố kia vô cùng biến thái, dường như cũng không phải là độc của bò cạp này.
Trần Chung Hi vội la lên:
– Hiện tại thảo luận chuyện này không có ý nghĩa, nên diệt sát thứ kia thế nào?
Lý Dật ung dung cười nói:
– Chẳng lẽ một thương minh to như vậy, trừ đại trận gì đó thì không có thứ gì lấy ra được sao?
Vạn Nhất Thiên nghe vậy, nội tâm tức giận, nhưng hắn vẫn vững vàng, khẽ nói:
– Tự nhiên không phải như vậy, nhưng mà con bò cạp đột nhiên xuất hiện làm rối bố trí của ta.
Lý Dật cười nói:
– Khí tức trên người con bò cạp này không bình thường, nhất định là thái cổ dị chủng. Độc tố có thể gạt bỏ cửu tinh Võ Đế, chỉ sợ cũng bị Lăng Bạch Y động tay chân, người trong thiên hạ đánh bại vật này không nhiều.
Hai mắt bò cạp co rút lại thân hình khổng lồ buộc chặc, nó dùng tốc độ cực nhanh lao lên đài cao.
– Không tốt, nó đi cứu Đông Môn Viễn!
Có người la hoảng lên.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào con bò cạp kia.
Răng rắc răng rắc!
Cái kìm bò cạp giơ lên, giống như đại đao đánh xuống.
Gió mạnh bắn ra, trên không trung hình thành vài cái vòi rồng, chúng như lưỡi đao sắc bén quét qua.
Rầm rầm rầm!
Trên bình đài thanh đồng chấn động, trong đó mấy đạo kích bắn thẳng vào Đông Môn Viễn, chém thân thể của hắn.
– Ah!
Đông Môn Viễn kêu thảm một tiếng, thân ảnh bị chém thành vài khúc, đầu lâu cũng bay ra ngoài, ánh mắt mang theo không cam lòng và oán hận chết đi.
Kết quả này làm cho mọi người ngạc nhiên.
– Hừ! Lăng Bạch Y tàn nhẫn thành tánh, ngay cả người mình cũng giết, ác ma như vậy chưa tru diệt, thiên lý ở đâu?
Vạn Nhất Thiên tức giận hừ một tiếng, nói:
– Đại trưởng lão, bày trận!
Trần Chung Hi đồng tử đột nhiên co lại, lạnh giọng nói:
– Vâng! Không cần mở toàn bộ đại trận, chỉ cần một góc của băng sơn cũng dễ dàng giết nó.
Thân rồi ảnh của hắn lóe lên đạm vào bình đài một cái, chân phải đạp một cái.
Đ-A-N-G…G!
Âm thanh rung động cực lớn từ bình đài truyền ra ngoài, lại không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn cao chừng một thước, nó hiện ra trước mặt Trần Chung Hi, sáu tên võ giả nhanh chóng đứng thành sáu góc, rót lực lượng của mình vào bình đài.
Phanh!
Hai tay vỗ một cái, bình đài thanh đồng biến gấp đôi có thừa, trực tiếp đánh thẳng xuống.
Ầm ầm!
Trận hình nhanh chóng bao vây con bò cạp, hai mắt đỏ rực của nó huyêt thạch đẹp đẽ, chỉ có hai kìm và cái đuôi lợi hại không ngừng đánh vào đại trận, phát ra từng tiếng đùng đùng.
Sắc mặt đám võ giả chung quanh trắng bệch, chèo chống thập phần vất vả. Mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Tiễn Sinh nói:
– Sáu người kia nhanh chống đỡ không nổi, nếu thật bị con bò cạp này đập vụn, sợ rằng sáu người này bị trùng kích không nhỏ đâu, không biết có ảnh hưởng uy lực đại trận hay không?
Vạn Nhất Thiên nói:
– Đại trưởng lão có chừng mực!
Lý Dật cười nói:
– Con bò cạp quả nhiên lợi hại, có thể gánh vác được bảy người giáp công, khó lường.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Thành chủ ý nói Vạn Bảo Lâu không người, đối phó một yêu thú còn cần bảy người liên thủ?
– Không dám không dám, chỉ cảm khái tình hình trước mắt thôi.
Lý Dật cười nói, nhưng mà trên mặt không chút che dấu thần sắc mỉa mai.
– Hừ! Tiểu tử ngươi tính toán cái gì đó, cũng dám bình phẩm thực lực Vạn Bảo Lâu!
Lưu Phong phẫn nộ quát:
– Trần Chung Hi đại trưởng lão tấn cấp cửu tinh Võ Đế, tiểu tử ngươi còn không biết đang chơi bùn ở đâu đấy.
Lý Dật quay đầu qua, mắt nhìn hắn, khinh thường nói:
– Ngươi tính toán rễ hành gì?
Lưu Phong cười lạnh nói:
– Ta không là rễ hành gì cả, nhưng làm người đường đường chính chính, mọi thứ dựa vào thực lực của chính mình. So với kẻ dựa vào mông đít của mình lăn lộn thành phó thành chủ thì cách biệt một trời một vực.
– Ngươi nói cái gì!
Lý Dật giận dữ, hai mắt của hắn tức giận phóng hỏa, quát:
– Ngươi nói dựa vào mông đít! Bổn thành chủ hôm nay sẽ cho ngươi biế một chút thực lực của mông đít.
Yêu lực bành trướng tỏa ra chung quanh, sắc mặt Lý Dật trở nên dữ tợn, trên người có ánh sáng đỏ chớp động.
Lưu Phong cả kinh lui ra sau liên tục, yệu khí trực tiếp rót vào thân thể, trong lòng sợ hãi thật lớn. Hắn lập tức hiểu mình không phải đối thủ kẻ trước mặt, sắc mặt biến thành màu gan heo.
Hừ!
Vạn Nhất Thiên giẫm một bước, lập tức tất cả yêu khí tiêu tán trong vô tung vô ảnh.
Trong lòng Lý Dật kinh hãi, hết sức kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào Vạn Nhất Thiên, chỉ cảm thấy hắn thâm bất khả trắc, mặt âm trầm nói:
– Bổn thành chủ hôm nay buông tha rác rưởi như ngươi, về sau còn nói thế, giết!
Lưu Phong sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc đứng đó cắn răng không nói gì.
Vạn Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, nói:
– Hừ, Lưu Phong là bằng hữu Vạn Bảo Lâu, động đến hắn là động tới Vạn Bảo Lâu. Dám phạm người Vạn Bảo Lâu, mặc dù Lăng Bạch Y cường nhập cũng phải chết, huống chi chỉ là một tên phó thành chủ. Đúng không, phó thành chủ đại nhân!
Chữ “Phó” kia rất nặng, ngữ khí và biểu lộ không chút che dấu khinh thường.
Lý Dật tức giận ngứa răng, rồi lại không dám nói gì. Cũng may hắn vốn co được dãn được, hừ lạnh sau đó xem như chẳng có chuyện gì.
Nhưng mà ánh mắt tất cả võ giả nhìn qua Lý Dật hoàn toàn không đúng, trước kia thân phận phó thành chủ thành Hồng Nguyệt của hắn làm người ta có bảy phần kính trọng, hiện tại biến thành bảy phần kiêng kị ba phần e ngại.
Lý Vân Tiêu vân đứng trong hư không, Lý Dật vừa rồi phóng thích yêu khí tự nhiên không thoát khỏi mắt của hắn.
– Tiểu tử này thậm chí có cơ duyên lớn như vậy, vô số lần tham sống sợ chết còn có thực lực thế này, sợ rằng có Hàn Quân Đình cùng Tần Xuyên phía sau.
Hắn trầm tư một hồi, liền ném ra khỏi đầu, tiếp tục nhìn qua Trần Chung Hi đại chiến bò cạp. Mặc dù Lý Dật số mệnh ngập trời, nhưng mà lực lượng không lọt vào mắt của hắn.
/3771
|