Trần Chung Hi lúc này mới trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, thu liễm khí tức toàn thân.
Thiên Giác nói:
– Đúng, ta tới thông tri chư vị đại nhân. Truyền tống trận trong mười ngày này vận chuyển quá hạn, đang tiến hành tu sửa.
Trần Chung Hi cười nói:
– Ha ha, vậy thì thật là tốt. Chúng ta cố mà ở lại một thời gian, chờ truyền tống trận tu sửa tốt.
Thiên Giác nhướng mày nói:
– Thật có lỗi, tuy thành Tân Duyên lớn, nhưng không có đất cho các vị, hội trưởng đại nhân đã đoán được chư vị muốn vô sỉ chống chế, cho nên chuẩn bị tốt một chiếc Thanh Loan chiến hạm tiễn chư vị, chư vị đại nhân nên nhanh chóng rời đi đi thôi.
Sau lưng một người trên mặt tràn đầy mỉa mai, một tay bấm niệm pháp quyết, một túi trữ vật ném cao hơn không.”Phanh” thoáng một phát nổ tung, một chiếc mini chim loan xanh chiến hạm hiển hiện ở trên không, thượng diện ấn lấy Thiên Nguyên thương hội tiêu chí.
Vạn Nhất Thiên mặt âm trầm, lạnh giọng nói:
– Đinh Sơn đắc thế không buông tha người, đúng là tâm tiểu nhân. Trước khi đi còn nhục nhã chúng ta, thật sự là hào kiệt nên làm sao?
Thiên Giác khẽ cười nói:
– Nếu không phải các ngươi không cần mặt mũi, chúng ta làm sao có cơ hội nhục nhã chứ? Đó là các ngươi tự tìm hổ thẹn thôi.
Mọi người thoáng cái không nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Mới vừa rồi còn muốn bắt ngươi xuống rút hồn, hiện tại nếu ra tay chẳng khác gì ta thẹn quá hóa giận. Cũng phải, vậy cho ngươi nhảy nhót thời gian ngắn đi.
Thiên Giác lúc này mới biến sắc, vẻ mặt trắng bệch.
Vũ Văn Bác là hắn giết chết, hơn nữa còn ở trước mặt của Lý Vân Tiêu, thù này đối phương sẽ không bỏ qua. Mà giữa hai người thực lực đã chênh lệch quá lớn, giết chính mình chỉ là chuyện sớm muộn.
Như Lý Vân Tiêu thật muốn đánh tới, lẻn vào thành Tân Duyên ám sát, sợ rằng Đinh Sơn cũng ngăn không được.
Bộ dáng của hắn cực kỳ khó coi.
Tô Liên Y ngượng nghịu, nói:
– Ta vừa biến mất, Đinh Sơn trong thời gian mười ngày ngắn ngủi liền tiếp nhận một phần ba tài sản Vạn Bảo Lâu cùng Thiên Nhất Các ở các thành bắc vực. Thành Phong Thủy cũng phụ thuộc vào thành Tân Duyên tiểu thành, sợ rằng cũng bị chúng khống chế.
Vạn Nhất Thiên cười lạnh nói:
– Khống chế thì như thế nào? Chẳng lẽ một thành Phong Thủy còn có thể ngăn được chúng ta hay sao?
Hắn dường như cố ý nói cho lớn, giống như nói cho Thiên Giác nghe, cũng hoặc là cho Đinh Sơn sau lưng nghe.
Ba ba ba!
Thiên Giác vỗ tay, cười lạnh nói:
– Chậc chậc, khí phách khí phách. Không hổ đã từng là chủ nhân thương minh,
Hai chữ “Đã từng” nói rất nặng.
Vạn Nhất Thiên tức giận, ho khan kịch liệt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nhất Thiên huynh, nên đi nhanh đi. Ở lâu vô ít, còn bị người ta chế giễu.
Vạn Nhất Thiên cũng hiểu được, tức giận:
– Đi! Một ngày nào đó ta sẽ trở về!”
Vạn Bảo Lâu có một cường giả bay lên, thả ra một chiếm hạm cửu giai to lớn, mang theo mọi người rời đi.
Sau đó mọi người cùng bay vào bên trong..
Lý Vân Tiêu đang muốn đi lên, lại bị Thiên Giác kêu lại:
– Lý Vân Tiêu!
– Ân? Như thế nào, muốn cầu cái gì sao?
Lý Vân Tiêu nhíu mày một cái.
Sắc mặt Thiên Giác lạnh như băng, lộ ra thần thái mỉa mai, nói:
– Nếu muốn lấy mạng của ta, tùy thời chờ ở thành Tân Duyên. Mặc dù bị ngươi giết chết thì đó là ta tài nghệ không bằng người.
Hắn khoát tay, một đạo kim quang bay vụt mà đến.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy khối ngọc bội, thò tay nhận lấy, phía trên có phù quang cao cấp, hiển nhiên đã bị phong ấn cực kỳ cao minh.
– Đây là Hàn Quân Tử đại chưởng quỹ bảo ta giao cho ngươi.
Thiên Giác lạnh lùng nói ra.
Lý Vân Tiêu thu hồi ngọc bội, nói:
– Người nàng đâu?
Thiên Giác nói:
– Đã rời khỏi thành Tân Duyên.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Rời đi vào lúc này? Ta rất hiếu kỳ các ngươi na bìa địa vị cho Tinh Nguyệt Trai cùng Kim Tiền Bang đấy?
Thiên Giác nói:
– Đây là chuyện hội trưởng đại nhân quan tâm, ta không quan tâm cũng không biết.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
– Đúng vậy, đáp án này ta rât thỏa mãn.
Hắn quay người bay vào trong chiến hạm.
Thiên Giác nhìn qua thân ảnh của hắn biến mất, gương mặt run rẩy, đáy mắt đầy lo lắng.
Tuy thân là võ giả, ai cũng chuẩn bị cho thời khắc phải chết, nhưng mà khi tâm tình phải chết bao phủ trong lòng lại vô cùng áp lực.
Ầm ầm.
Trên chiến hạm sinh ra tiếng nổ vang, sau đó vô số trận quang lập lòe bay thẳng tới thành Phong Thủy.
– Thành Phong Thủy sao?
Trên không trung thành Tân Duyên, Đinh Sơn đi ra khỏi hư không, nhìn chiến hạm biến mất trong mắt.
– Đại nhân, muốn bố trí mai phục ở thành Phong Thủy không?
Lão giả đi theo sau lưng hỏi.
Đinh Sơn lắc đầu nói:
– Không cần. Bọn họ chưa hẳn thực sẽ đi thành Phong Thủy. Còn nữa, người phải có tự hiểu mình, không nên chủ quan khinh địch. Trong tay Vạn Nhất Thiên có thượng cổ bí tàng nên bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào, ta không muốn góp bản thân vào cái vũng lầy này.
Lão lại khom người nói:
– Đại nhân anh minh.
Đinh Sơn khẽ thở dài:
– Không phải anh minh, mà là tự hiểu mình. Lúc ấy ta suy tính là chia đều thương minh với Vạn Bảo Lâu, hình thành xu thế đối lập ở bắc vực. Ai biết Lăng Bạch Y lại cường hãn như vậy, không ngờ Vạn Nhất Thiên cũng đánh ra nhiều át chủ bài như thế, để cho ta nhặt đại tiện nghi. Làm người phải biết đủ.
Lão lại gật đầu nói:
– Thuộc hạ hiểu. Đại nhân làm việc gần đây cẩn thận, thuộc hạ biết rõ.
Đinh Sơn nói:
– Vạn Nhất Thiên vào lúc này có át chủ bài lớn nhất là thượng cổ bí tàng, nhưng mang ngọc có tội, bí tàng là con dao hai lưỡi, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến là tốt rồi. Ngươi lập tức đưa tin đến thành Phong Thủy, bảo bọn họ triệt để hủy truyền tống trận đi. Mặc dù không xác định Vạn Nhất Thiên có đi tới hay không, nhưng vẫn tận lực tạo ra phiền toái.
– Vâng.
Lão lại khom người trở ra.
Đinh Sơn ánh mắt dừng ở xa xa, khóe miệng giơ lên mỉm cười đến, khoan thai lẩm bẩm:
– Nhất Thiên huynh, ngươi còn có thể trở về sao? Ta thật sự chờ mong đấy.
Bên ngoài thành Tân Duyên, chiến hạm cửu giai của Vạn Bảo Lâu hóa thành một đạo lưu quang, nó dùng tốc độ cực nhanh xuyên thẳng qua.
Tô Liên Y khen:
– Đây cũng là chiến hạm vương tọa của Nhất Thiên đại nhân sao? Quả nhiên không giống bình thường, dùng tốc độ như vậy chỉ nửa thời gian là tới rồi.
Vạn Nhất Thiên trầm ngâm một hồi, nói:
– Phân phó xuống dưới, chuyển hướng thành Thạch Xuyên!
– Thành Thạch Xuyên?
Tô Liên Y cả kinh nói:
– Chỗ đó cách thành Tân Duyên quá xa, đại nhân mặc dù muốn tranh tai mắt của người, chung quanh có không ít thành trì có thể chọn mà.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Dùng tốc độ hiện tại đi thành Thạch Xuyên, đại khái cần hơn tháng. Ta đang định dùng thời gian này chữa thương, Phi Dương thấy thế nào?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
– Hơn tháng sao? Tốt, ta đi cùng Nhất Thiên huynh. Vừa vặn trong lòng có nghi hoặc thỉnh giáo Nhất Thiên huynh đấy.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Nói thỉnh giáo đúng là quá khách khí rồi.
Vạn Nhất Thiên an bài đám dông xong, liền cùng Lý Vân Tiêu đi tới gian phòng khách.
Thiên Giác nói:
– Đúng, ta tới thông tri chư vị đại nhân. Truyền tống trận trong mười ngày này vận chuyển quá hạn, đang tiến hành tu sửa.
Trần Chung Hi cười nói:
– Ha ha, vậy thì thật là tốt. Chúng ta cố mà ở lại một thời gian, chờ truyền tống trận tu sửa tốt.
Thiên Giác nhướng mày nói:
– Thật có lỗi, tuy thành Tân Duyên lớn, nhưng không có đất cho các vị, hội trưởng đại nhân đã đoán được chư vị muốn vô sỉ chống chế, cho nên chuẩn bị tốt một chiếc Thanh Loan chiến hạm tiễn chư vị, chư vị đại nhân nên nhanh chóng rời đi đi thôi.
Sau lưng một người trên mặt tràn đầy mỉa mai, một tay bấm niệm pháp quyết, một túi trữ vật ném cao hơn không.”Phanh” thoáng một phát nổ tung, một chiếc mini chim loan xanh chiến hạm hiển hiện ở trên không, thượng diện ấn lấy Thiên Nguyên thương hội tiêu chí.
Vạn Nhất Thiên mặt âm trầm, lạnh giọng nói:
– Đinh Sơn đắc thế không buông tha người, đúng là tâm tiểu nhân. Trước khi đi còn nhục nhã chúng ta, thật sự là hào kiệt nên làm sao?
Thiên Giác khẽ cười nói:
– Nếu không phải các ngươi không cần mặt mũi, chúng ta làm sao có cơ hội nhục nhã chứ? Đó là các ngươi tự tìm hổ thẹn thôi.
Mọi người thoáng cái không nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Mới vừa rồi còn muốn bắt ngươi xuống rút hồn, hiện tại nếu ra tay chẳng khác gì ta thẹn quá hóa giận. Cũng phải, vậy cho ngươi nhảy nhót thời gian ngắn đi.
Thiên Giác lúc này mới biến sắc, vẻ mặt trắng bệch.
Vũ Văn Bác là hắn giết chết, hơn nữa còn ở trước mặt của Lý Vân Tiêu, thù này đối phương sẽ không bỏ qua. Mà giữa hai người thực lực đã chênh lệch quá lớn, giết chính mình chỉ là chuyện sớm muộn.
Như Lý Vân Tiêu thật muốn đánh tới, lẻn vào thành Tân Duyên ám sát, sợ rằng Đinh Sơn cũng ngăn không được.
Bộ dáng của hắn cực kỳ khó coi.
Tô Liên Y ngượng nghịu, nói:
– Ta vừa biến mất, Đinh Sơn trong thời gian mười ngày ngắn ngủi liền tiếp nhận một phần ba tài sản Vạn Bảo Lâu cùng Thiên Nhất Các ở các thành bắc vực. Thành Phong Thủy cũng phụ thuộc vào thành Tân Duyên tiểu thành, sợ rằng cũng bị chúng khống chế.
Vạn Nhất Thiên cười lạnh nói:
– Khống chế thì như thế nào? Chẳng lẽ một thành Phong Thủy còn có thể ngăn được chúng ta hay sao?
Hắn dường như cố ý nói cho lớn, giống như nói cho Thiên Giác nghe, cũng hoặc là cho Đinh Sơn sau lưng nghe.
Ba ba ba!
Thiên Giác vỗ tay, cười lạnh nói:
– Chậc chậc, khí phách khí phách. Không hổ đã từng là chủ nhân thương minh,
Hai chữ “Đã từng” nói rất nặng.
Vạn Nhất Thiên tức giận, ho khan kịch liệt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nhất Thiên huynh, nên đi nhanh đi. Ở lâu vô ít, còn bị người ta chế giễu.
Vạn Nhất Thiên cũng hiểu được, tức giận:
– Đi! Một ngày nào đó ta sẽ trở về!”
Vạn Bảo Lâu có một cường giả bay lên, thả ra một chiếm hạm cửu giai to lớn, mang theo mọi người rời đi.
Sau đó mọi người cùng bay vào bên trong..
Lý Vân Tiêu đang muốn đi lên, lại bị Thiên Giác kêu lại:
– Lý Vân Tiêu!
– Ân? Như thế nào, muốn cầu cái gì sao?
Lý Vân Tiêu nhíu mày một cái.
Sắc mặt Thiên Giác lạnh như băng, lộ ra thần thái mỉa mai, nói:
– Nếu muốn lấy mạng của ta, tùy thời chờ ở thành Tân Duyên. Mặc dù bị ngươi giết chết thì đó là ta tài nghệ không bằng người.
Hắn khoát tay, một đạo kim quang bay vụt mà đến.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy khối ngọc bội, thò tay nhận lấy, phía trên có phù quang cao cấp, hiển nhiên đã bị phong ấn cực kỳ cao minh.
– Đây là Hàn Quân Tử đại chưởng quỹ bảo ta giao cho ngươi.
Thiên Giác lạnh lùng nói ra.
Lý Vân Tiêu thu hồi ngọc bội, nói:
– Người nàng đâu?
Thiên Giác nói:
– Đã rời khỏi thành Tân Duyên.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Rời đi vào lúc này? Ta rất hiếu kỳ các ngươi na bìa địa vị cho Tinh Nguyệt Trai cùng Kim Tiền Bang đấy?
Thiên Giác nói:
– Đây là chuyện hội trưởng đại nhân quan tâm, ta không quan tâm cũng không biết.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
– Đúng vậy, đáp án này ta rât thỏa mãn.
Hắn quay người bay vào trong chiến hạm.
Thiên Giác nhìn qua thân ảnh của hắn biến mất, gương mặt run rẩy, đáy mắt đầy lo lắng.
Tuy thân là võ giả, ai cũng chuẩn bị cho thời khắc phải chết, nhưng mà khi tâm tình phải chết bao phủ trong lòng lại vô cùng áp lực.
Ầm ầm.
Trên chiến hạm sinh ra tiếng nổ vang, sau đó vô số trận quang lập lòe bay thẳng tới thành Phong Thủy.
– Thành Phong Thủy sao?
Trên không trung thành Tân Duyên, Đinh Sơn đi ra khỏi hư không, nhìn chiến hạm biến mất trong mắt.
– Đại nhân, muốn bố trí mai phục ở thành Phong Thủy không?
Lão giả đi theo sau lưng hỏi.
Đinh Sơn lắc đầu nói:
– Không cần. Bọn họ chưa hẳn thực sẽ đi thành Phong Thủy. Còn nữa, người phải có tự hiểu mình, không nên chủ quan khinh địch. Trong tay Vạn Nhất Thiên có thượng cổ bí tàng nên bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào, ta không muốn góp bản thân vào cái vũng lầy này.
Lão lại khom người nói:
– Đại nhân anh minh.
Đinh Sơn khẽ thở dài:
– Không phải anh minh, mà là tự hiểu mình. Lúc ấy ta suy tính là chia đều thương minh với Vạn Bảo Lâu, hình thành xu thế đối lập ở bắc vực. Ai biết Lăng Bạch Y lại cường hãn như vậy, không ngờ Vạn Nhất Thiên cũng đánh ra nhiều át chủ bài như thế, để cho ta nhặt đại tiện nghi. Làm người phải biết đủ.
Lão lại gật đầu nói:
– Thuộc hạ hiểu. Đại nhân làm việc gần đây cẩn thận, thuộc hạ biết rõ.
Đinh Sơn nói:
– Vạn Nhất Thiên vào lúc này có át chủ bài lớn nhất là thượng cổ bí tàng, nhưng mang ngọc có tội, bí tàng là con dao hai lưỡi, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến là tốt rồi. Ngươi lập tức đưa tin đến thành Phong Thủy, bảo bọn họ triệt để hủy truyền tống trận đi. Mặc dù không xác định Vạn Nhất Thiên có đi tới hay không, nhưng vẫn tận lực tạo ra phiền toái.
– Vâng.
Lão lại khom người trở ra.
Đinh Sơn ánh mắt dừng ở xa xa, khóe miệng giơ lên mỉm cười đến, khoan thai lẩm bẩm:
– Nhất Thiên huynh, ngươi còn có thể trở về sao? Ta thật sự chờ mong đấy.
Bên ngoài thành Tân Duyên, chiến hạm cửu giai của Vạn Bảo Lâu hóa thành một đạo lưu quang, nó dùng tốc độ cực nhanh xuyên thẳng qua.
Tô Liên Y khen:
– Đây cũng là chiến hạm vương tọa của Nhất Thiên đại nhân sao? Quả nhiên không giống bình thường, dùng tốc độ như vậy chỉ nửa thời gian là tới rồi.
Vạn Nhất Thiên trầm ngâm một hồi, nói:
– Phân phó xuống dưới, chuyển hướng thành Thạch Xuyên!
– Thành Thạch Xuyên?
Tô Liên Y cả kinh nói:
– Chỗ đó cách thành Tân Duyên quá xa, đại nhân mặc dù muốn tranh tai mắt của người, chung quanh có không ít thành trì có thể chọn mà.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Dùng tốc độ hiện tại đi thành Thạch Xuyên, đại khái cần hơn tháng. Ta đang định dùng thời gian này chữa thương, Phi Dương thấy thế nào?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
– Hơn tháng sao? Tốt, ta đi cùng Nhất Thiên huynh. Vừa vặn trong lòng có nghi hoặc thỉnh giáo Nhất Thiên huynh đấy.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Nói thỉnh giáo đúng là quá khách khí rồi.
Vạn Nhất Thiên an bài đám dông xong, liền cùng Lý Vân Tiêu đi tới gian phòng khách.
/3771
|