Đồng thời Hàn Quân Đình nhưng tụ lực lượng huyền khí cửu trọng thiên ba, sóng biển vô tận hóa thành gông cùm đánh tới.
Đột nhiên một bóng dáng cực lớn đánh tới trước mặt Lý Vân Tiêu, đúng đầu bò, hai con ngươi đỏ bừng như bảo ngọc, tiếng kêu “Ùm…ụm bò….ò…” vang lên, vô số ánh sáng màu xanh kéo dài dưới chân của nó, đánh ánh sáng màu đỏ đang lao tới xơ xác..
Sau đó thân ảnh khổng lồ lao tới trước, đôi sừng trâu khổng lồ mang theo hào quang.
Ầm ầm!
Đao mang nổ tung, hóa thành vô số âm luật ầm ĩ vang lên bên tai của nàng.
Ở xa đám người Nhĩ Lôi khiếp sợ, trên người Lý Vân Tiêu còn giấu bao nhiêu thứ đây, giờ phút này bày ra lực lượng bọn họ theo không kịp.
Hàn Quân Đình quát to:
– Nhất Kiếm Đồng Tâm Trận, nhanh chóng giết Vạn Nhất Thiên cùng Tô Liên Y!
Mười ba nữ tử mặc cung trang đồng thanh trả lời.
– Vâng!
Từng đạo hàn quang cùng sát ý lẫn liệt sinh ra trên thân mỗi người, giống như nước chảy qua từng nơi, lại hoàn toàn nhất trí như khối bảo ngọc hoàn mỹ vô khuyết.
Vạn Nhất Thiên giận dữ, há có chuyện ngồi chờ chết, giận dữ hét:
– Liên Y đại nhân, cùng giết ra chứ?
Bất chấp thương thế trên người, lực lượng mạnh mẽ tuôn ra, trong hai tay hóa ra một thanh trường thương, trên thân thương có cự thú xuất hiện.
Tô Liên Y sắc mặt trắng bệch, trong mắt mang theo thần thái kiên quyết, bất chấp bất cứ giá nào.
Giờ phút này Lý Vân Tiêu thoát thân bay lên, hắn giống như đại bàng giương cánh bay lượn cửu thiên, quan sát phía dưới.
Hàn Quân Đình nhíu mày, lạnh lùng nói:
– Muốn chạy trốn? Nằm mơ! Trong cửu trọng thiên ba lâu này là nơi chôn thây của ngươi.
– Ách, như vầy phải không?
Lý Vân Tiêu lười biếng giương mắt mảnh vải đến, trong tay bay ra đâu suất thiên phong, hóa thành phạm vi nửa mẫu lớn nhỏ, hướng cái kia cửu trọng thiên ba trên lầu đập tới.
Tuy không gian huyền khí này cực lớn, uy lực vô cùng, nhưng không thể di động, chỉ có thể đứng sững ở nơi này.
Chi!
Hàn Quân Đình hít khí lạnh, cả gương mặt thoáng cái xanh lại, tròng mắt bạo lên, gương mặt tuyệt mỹ biến dạng.
Không muốn ah!
Nàng hoảng sợ quát to một tiếng, đâu suất thiên phong uy lực thế nào nàng đã tận mắt thấy qua, cường giả siêu phàm nhập thánh không gánh nổi một kích.
Lý Vân Tiêu làm gì quan tâm tớ nàng kinh hô, cười lạnh sau đó đánh ấn quyết ra, thể tích thiên phong biến lớn gấp đôi, lập tức nện mạnh vào cửu trọng thiên ba.
Hàn Quân Đình tâm thần lo lắng, trái tim trên cổ họng, nội tâm mong mỏi cửu trọng thiên ba có thể kháng trụ, dù sao đây cũng là huyền khí tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù là một kích của siêu phàm nhập thánh cũng có thể ngạnh kháng.
Nhưng đâu suất thiên phong bốn màu lại không phải siêu phàm nhập thánh có thể ngăn cản, huống chi hiện tại hóa ra năm sắc quang mang, thời điểm đánh xuống cả không gian cũng nứt ra.
Ầm ầm!
Ngọn núi đánh vào cửu trọng thiên ba, lầu các kiến trúc tinh xảo tan nát, tan rã từng tấc, triệt để đánh nát kỳ vọng của Hàn Quân Đình.
– Ah ah! !
Nàng bi thương kêu to lên, huyền khí chí bảo này nàng cực kỳ yêu thuong, đỏ mắt xông lên phía trước.
– Cổ Phi Dương, đi chết đi! Đoạt sư phụ ta, hủy huyền khí của ta, ta ăn thịt ngươi.
Trường kiếm trong tay đánh ra một kích thật mạnh, chém ra một cái khe thật dài trên không trung.
Nhĩ Lôi kinh hãi nói:
– Quân Đình ngươi…
Hàn Quân Đình lúc này gương mặt dữ tợn, dung nhan tuyệt thế cũng vặn vẹo giống như nhập ma.
Huyền Nữ ở bên cạnh nàng cũng kinh hãi không dứt, cảm nhận được sát ý ngập trời, vội la lên:
– Quân Đình, trấn thủ nguyên thần, ngàn vạn đừng loạn khí cơ!
Đàn cổ trong tay nàng bắn ra một đạo sóng âm, nó như mang theo gió xuân, lướt qua tóc của Hàn Quân Đình sau đó cam xúc của nàng hoàn toàn hòa hoãn lại.
Vạn Nhất Thiên phát tín hiệu cho người của mình trên bầu trời.
Lúc này hơn một trăm tên cường giả Vạn Bảo Lâu đang chờ trên không trung, bọn họ nghe được triệu hoán thì cuộc chiến này sẽ thay đổi.
Nhưng qua mấy hô hấp sau, tất cả yên tĩnh.
Vạn Nhất Thiên: “…”
Tô Liên Y cả kinh nói:
– Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có kết giới hay sao?
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên cực kỳ khó nhìn, nói:
– Không có mết giới.
Trong lòng Tô Liên Y sinh ra dự cảm không tốt, nói:
– Vậy xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên trên bầu trời có quang mang hiện ra, giống như không chút dấu hiệu trống rỗng xuất hiện, trực tiếp rơi vào chân Vạn Nhất Thiên, lăn vài cái.
– Chi! Đại trưởng lão!
Vạn Nhất Thiên cảm thấy hoa mắt, có chút đứng không vững, đầu lâu đó chính là của Trần Chung Hi.
Tuy trong thành Tân Duyên Trần Chung Hi bị Lăng Bạch Y kích thương, nhưng mà không suy giảm tới căn bản, mấy tháng qua càng khôi phục phân nửa, mặc dù là cường giả cửu tinh đỉnh phong bình thường cũng không phải đối thủ của hắn, vì sao bị người ta giết như vậy chứ!
Đột nhiên nội tâm Lý Vân Tiêu thầm hô không tốt.
Chứng minh âm thầm còn có địch nhân, hơn nữa thực lực cực kỳ cường hoành.
Trần Chung Hi đầu thân khác biệt, hơn trăm cường giả Vạn Bảo Lâu cũng tan thành mây khói.
– Ngươi, các ngươi là người phương nào?
Lúc này có hai ba chục cường giả thành Thạch Xuyên cảm nhận được khí tức cường đại nên bay lên, mỗi một người đều có nguyên lực chấn động đáng sợ, có mấy người tim gan như nứt ra, muốn quỳ xuống đất.
Cầm đầu là một tên lục tinh Võ Đế, chính là thành chủ thành Thạch Xuyên, hắn vừa hỏi xong thì lập tức hối hận.
Mù lòa cũng nhìn ra cường giả hai bên đang sống mái với nhau, hắn thầm mắng mình ngu xuẩn, có lẽ trước tiên nên quay đầu chạy đi, thần tiên đánh nhau như vậy, hắn xen vào là tìm cái chết.
Nhưng mà không ai quan tâm tới hắn, thậm chí không có người nhìn hắn một cái, bọn họ hai ba mươi người giống như không khí.
Thành chủ thành Thạch Xuyên thở ra một hơi, đang muốn quay người vụng trộm rời khỏi, lập tức bị quấn vào.
Một võ giả sau lưng tức giận quát:
– Thành chủ đại nhân, đám này đúng là không biết sống chết, lại dám ở thành Thạch Xuyên giương oai, còn bỏ qua tồn tại của ngài.
Chi!
Thanh chủ thành Thạch Xuyên hít khí lạnh, tâm thần như chìm vào trong đáy cốc. Hắn thậm chí cảm nhận được có vài ánh mắt lợi hại nhìn qua.
Tên thủ hạ này bình thường rất đắc lực, hơn nữa rất biết điều, nịnh nọt, được mình ưa thích, nhưng mà vì sao hom nay hắn không có mắt như vậy.
Hắn bổ ra một chưởng, đánh tên này lục phủ ngũ tạng vỡ hơn phân nửa, máu tươi phun ra như suối bay ra xa.
– Không phát hiện những tiền bối đang diễn võ sao? Mắt của ngươi có bị mù hay không?
Thành chủ thành Thạch Xuyên giận dữ hét:
– Đều cút trở về cho ta, phạm vi mười dặm quanh đây là cấm khu! Bất luận kẻ nào dám quấy rầy các tiền bối diễn võ, tất cả giết chết bất luận tội! Không, tru sát cửu tộc!
Hắn quát lên như bị tâm thần, nội tâm sợ hãi như biển cả, thân thể run lên.
Đúng, đúng!
Một đám thủ hạ bị sợ hãi không nhẹ, trừ bị khí tức trong nơi này chấn nhiếp ra, cũng bị thành chủ hù sợ, bọn họ chưa từng nhìn thấy thành chủ tức giận như vậy, ngay cả thủ hạ thương yêu nhất cũng bị một chưởng bổ gần chết.
Bọn chúng ý thức được chuyện nghiêm trọng, nhanh chóng rút đi.
Hai chân tên thành chủ mềm nhũn nhanh chóng mang thủ hạ rời đi.
Đột nhiên một bóng dáng cực lớn đánh tới trước mặt Lý Vân Tiêu, đúng đầu bò, hai con ngươi đỏ bừng như bảo ngọc, tiếng kêu “Ùm…ụm bò….ò…” vang lên, vô số ánh sáng màu xanh kéo dài dưới chân của nó, đánh ánh sáng màu đỏ đang lao tới xơ xác..
Sau đó thân ảnh khổng lồ lao tới trước, đôi sừng trâu khổng lồ mang theo hào quang.
Ầm ầm!
Đao mang nổ tung, hóa thành vô số âm luật ầm ĩ vang lên bên tai của nàng.
Ở xa đám người Nhĩ Lôi khiếp sợ, trên người Lý Vân Tiêu còn giấu bao nhiêu thứ đây, giờ phút này bày ra lực lượng bọn họ theo không kịp.
Hàn Quân Đình quát to:
– Nhất Kiếm Đồng Tâm Trận, nhanh chóng giết Vạn Nhất Thiên cùng Tô Liên Y!
Mười ba nữ tử mặc cung trang đồng thanh trả lời.
– Vâng!
Từng đạo hàn quang cùng sát ý lẫn liệt sinh ra trên thân mỗi người, giống như nước chảy qua từng nơi, lại hoàn toàn nhất trí như khối bảo ngọc hoàn mỹ vô khuyết.
Vạn Nhất Thiên giận dữ, há có chuyện ngồi chờ chết, giận dữ hét:
– Liên Y đại nhân, cùng giết ra chứ?
Bất chấp thương thế trên người, lực lượng mạnh mẽ tuôn ra, trong hai tay hóa ra một thanh trường thương, trên thân thương có cự thú xuất hiện.
Tô Liên Y sắc mặt trắng bệch, trong mắt mang theo thần thái kiên quyết, bất chấp bất cứ giá nào.
Giờ phút này Lý Vân Tiêu thoát thân bay lên, hắn giống như đại bàng giương cánh bay lượn cửu thiên, quan sát phía dưới.
Hàn Quân Đình nhíu mày, lạnh lùng nói:
– Muốn chạy trốn? Nằm mơ! Trong cửu trọng thiên ba lâu này là nơi chôn thây của ngươi.
– Ách, như vầy phải không?
Lý Vân Tiêu lười biếng giương mắt mảnh vải đến, trong tay bay ra đâu suất thiên phong, hóa thành phạm vi nửa mẫu lớn nhỏ, hướng cái kia cửu trọng thiên ba trên lầu đập tới.
Tuy không gian huyền khí này cực lớn, uy lực vô cùng, nhưng không thể di động, chỉ có thể đứng sững ở nơi này.
Chi!
Hàn Quân Đình hít khí lạnh, cả gương mặt thoáng cái xanh lại, tròng mắt bạo lên, gương mặt tuyệt mỹ biến dạng.
Không muốn ah!
Nàng hoảng sợ quát to một tiếng, đâu suất thiên phong uy lực thế nào nàng đã tận mắt thấy qua, cường giả siêu phàm nhập thánh không gánh nổi một kích.
Lý Vân Tiêu làm gì quan tâm tớ nàng kinh hô, cười lạnh sau đó đánh ấn quyết ra, thể tích thiên phong biến lớn gấp đôi, lập tức nện mạnh vào cửu trọng thiên ba.
Hàn Quân Đình tâm thần lo lắng, trái tim trên cổ họng, nội tâm mong mỏi cửu trọng thiên ba có thể kháng trụ, dù sao đây cũng là huyền khí tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù là một kích của siêu phàm nhập thánh cũng có thể ngạnh kháng.
Nhưng đâu suất thiên phong bốn màu lại không phải siêu phàm nhập thánh có thể ngăn cản, huống chi hiện tại hóa ra năm sắc quang mang, thời điểm đánh xuống cả không gian cũng nứt ra.
Ầm ầm!
Ngọn núi đánh vào cửu trọng thiên ba, lầu các kiến trúc tinh xảo tan nát, tan rã từng tấc, triệt để đánh nát kỳ vọng của Hàn Quân Đình.
– Ah ah! !
Nàng bi thương kêu to lên, huyền khí chí bảo này nàng cực kỳ yêu thuong, đỏ mắt xông lên phía trước.
– Cổ Phi Dương, đi chết đi! Đoạt sư phụ ta, hủy huyền khí của ta, ta ăn thịt ngươi.
Trường kiếm trong tay đánh ra một kích thật mạnh, chém ra một cái khe thật dài trên không trung.
Nhĩ Lôi kinh hãi nói:
– Quân Đình ngươi…
Hàn Quân Đình lúc này gương mặt dữ tợn, dung nhan tuyệt thế cũng vặn vẹo giống như nhập ma.
Huyền Nữ ở bên cạnh nàng cũng kinh hãi không dứt, cảm nhận được sát ý ngập trời, vội la lên:
– Quân Đình, trấn thủ nguyên thần, ngàn vạn đừng loạn khí cơ!
Đàn cổ trong tay nàng bắn ra một đạo sóng âm, nó như mang theo gió xuân, lướt qua tóc của Hàn Quân Đình sau đó cam xúc của nàng hoàn toàn hòa hoãn lại.
Vạn Nhất Thiên phát tín hiệu cho người của mình trên bầu trời.
Lúc này hơn một trăm tên cường giả Vạn Bảo Lâu đang chờ trên không trung, bọn họ nghe được triệu hoán thì cuộc chiến này sẽ thay đổi.
Nhưng qua mấy hô hấp sau, tất cả yên tĩnh.
Vạn Nhất Thiên: “…”
Tô Liên Y cả kinh nói:
– Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có kết giới hay sao?
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên cực kỳ khó nhìn, nói:
– Không có mết giới.
Trong lòng Tô Liên Y sinh ra dự cảm không tốt, nói:
– Vậy xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên trên bầu trời có quang mang hiện ra, giống như không chút dấu hiệu trống rỗng xuất hiện, trực tiếp rơi vào chân Vạn Nhất Thiên, lăn vài cái.
– Chi! Đại trưởng lão!
Vạn Nhất Thiên cảm thấy hoa mắt, có chút đứng không vững, đầu lâu đó chính là của Trần Chung Hi.
Tuy trong thành Tân Duyên Trần Chung Hi bị Lăng Bạch Y kích thương, nhưng mà không suy giảm tới căn bản, mấy tháng qua càng khôi phục phân nửa, mặc dù là cường giả cửu tinh đỉnh phong bình thường cũng không phải đối thủ của hắn, vì sao bị người ta giết như vậy chứ!
Đột nhiên nội tâm Lý Vân Tiêu thầm hô không tốt.
Chứng minh âm thầm còn có địch nhân, hơn nữa thực lực cực kỳ cường hoành.
Trần Chung Hi đầu thân khác biệt, hơn trăm cường giả Vạn Bảo Lâu cũng tan thành mây khói.
– Ngươi, các ngươi là người phương nào?
Lúc này có hai ba chục cường giả thành Thạch Xuyên cảm nhận được khí tức cường đại nên bay lên, mỗi một người đều có nguyên lực chấn động đáng sợ, có mấy người tim gan như nứt ra, muốn quỳ xuống đất.
Cầm đầu là một tên lục tinh Võ Đế, chính là thành chủ thành Thạch Xuyên, hắn vừa hỏi xong thì lập tức hối hận.
Mù lòa cũng nhìn ra cường giả hai bên đang sống mái với nhau, hắn thầm mắng mình ngu xuẩn, có lẽ trước tiên nên quay đầu chạy đi, thần tiên đánh nhau như vậy, hắn xen vào là tìm cái chết.
Nhưng mà không ai quan tâm tới hắn, thậm chí không có người nhìn hắn một cái, bọn họ hai ba mươi người giống như không khí.
Thành chủ thành Thạch Xuyên thở ra một hơi, đang muốn quay người vụng trộm rời khỏi, lập tức bị quấn vào.
Một võ giả sau lưng tức giận quát:
– Thành chủ đại nhân, đám này đúng là không biết sống chết, lại dám ở thành Thạch Xuyên giương oai, còn bỏ qua tồn tại của ngài.
Chi!
Thanh chủ thành Thạch Xuyên hít khí lạnh, tâm thần như chìm vào trong đáy cốc. Hắn thậm chí cảm nhận được có vài ánh mắt lợi hại nhìn qua.
Tên thủ hạ này bình thường rất đắc lực, hơn nữa rất biết điều, nịnh nọt, được mình ưa thích, nhưng mà vì sao hom nay hắn không có mắt như vậy.
Hắn bổ ra một chưởng, đánh tên này lục phủ ngũ tạng vỡ hơn phân nửa, máu tươi phun ra như suối bay ra xa.
– Không phát hiện những tiền bối đang diễn võ sao? Mắt của ngươi có bị mù hay không?
Thành chủ thành Thạch Xuyên giận dữ hét:
– Đều cút trở về cho ta, phạm vi mười dặm quanh đây là cấm khu! Bất luận kẻ nào dám quấy rầy các tiền bối diễn võ, tất cả giết chết bất luận tội! Không, tru sát cửu tộc!
Hắn quát lên như bị tâm thần, nội tâm sợ hãi như biển cả, thân thể run lên.
Đúng, đúng!
Một đám thủ hạ bị sợ hãi không nhẹ, trừ bị khí tức trong nơi này chấn nhiếp ra, cũng bị thành chủ hù sợ, bọn họ chưa từng nhìn thấy thành chủ tức giận như vậy, ngay cả thủ hạ thương yêu nhất cũng bị một chưởng bổ gần chết.
Bọn chúng ý thức được chuyện nghiêm trọng, nhanh chóng rút đi.
Hai chân tên thành chủ mềm nhũn nhanh chóng mang thủ hạ rời đi.
/3771
|