– Cao thủ số hai? Mục Chinh ngươi đang nói đùa sao?
Một người khác là Mục Văn Xương cả kinh nói:
– Ngươi cũng biết ngươi đang nói cái gì không
Mục Chinh gật đầu nói:
– Tự nhiên biết rõ. Nếu không phải thân thể của ta gần đây không tốt, bị hắn lợi dụng sơ hở đánh bại, nếu không ngươi cho rằng ta sẽ cầu viện gia tộc, cho các ngươi kiếm một chén canh sao?
Mục Văn Xương thè lưỡi ra liếm môi, cười hắc hắc nói:
– Đã như vầy, bắt kẻ này trước nói sau!
Hắn khoát tay một cái, một thanh chiến đao dài xuất hiện trong tay, toàn thân đen kịt, lóe lên rồi chém tới.
Lý Vân Tiêu vẫn lạnh lùng nhìn qua đám người, không nói câu nào.
Nhưng cũng không nghĩ ra, đối phương không nói nhảm hai câu đã đấu võ, đây chính là miệt thị trần trụi.
Chiến đao màu đen thập phần nặng nề chém thẳng xuống dưới, nghe âm thanh có thể biết được nó nặng ngàn vạn cân.
Lý Vân Tiêu cũng không muốn dùng hàn tinh kiếm va chạm với huyền khí đối phương, lúc này hóa ra bộ dáng ba đầu sáu tay, hai bàn tay màu vàng đánh ra một trảo.
Đ-A-N-G…G!
Song chưởng vỗ vào thân đao, sau đó bốn tay còn lại khóa chết chiến đao.
Thị lực Mục Văn Xương không thể bắt kịp tốc độ của Lý Vân Tiêu, sắc mặtcủa hắn khó nhìn, chiến đao trong tay hắn dùng vài vật nặng nhất thiên địa tạo thành, cường giả Võ Đế bình thường ngay cả lay động cũng không lay động nổi.
– Ngươi tu luyện là thể thuật?
Đồng tử hắn co rút lại, lập tức phát hiện thần thông của Lý Vân Tiêu khó lường.
Nhưng Lý Vân Tiêu mặc kệ hắn, hai tay còn lại bấm niệm pháp quyết, một tay cầm kiếm chém tới.
Một đạo kiếm quang ngưng tụ bổ ngang xuống dưới, muốn bổ đối phương ra làm hai, vô cùng bá đạo.
Mục Văn Xương hoảng hốt, dốc sức liều mạng rút đao về, mặc cho hắn dùng sức thế nào cũng không thể thu đao, đành phải bỏ đao lại lui ra xa tránh né kiếm khí chém tới.
Lý Vân Tiêu cầm cây đao trong tay, lăc vài cái, cười nhạo nói:
– Phá đao gì thế này, sau khi trở về bán sắt vụn là được.
Tiện tay thu chiến đao lại.
Mục Văn Xương vừa giận vừa thẹn, nhìn thấy binh khí của mình bị đoạt, tức giận kêu to lên:
– Đáng chết, hèn hạ!
Lý Vân Tiêu im lặng nói:
– Chém người ta một đao, bị ta đoạt binh khí đi, thế nào là hèn hạ? Chẳng lẻ muốn ta đứng bất động cho ngươi chém mới là không hèn hạ?
Mục Văn Xương cười lạnh nói:
– Mặc ngươi miệng lưỡi trơn tru cũng vô dụng!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu phát hiện, mình hoàn toàn không thể trao đổi với chúng, vô lực vỗ trán, nói:
– Mục Chinh, ta giờ phút này có việc trong người, không rảnh chơi với các ngươi, nếu tránh ra, ta sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Mục Chinh nói:
– Hắc hắc, kỳ thật ta cũng không muốn làm khó ngươi, dù sao ta và ngươi có giao tình liên thủ đối dịch. Chỉ cần giao Vô Tình Chung và thiết ngưu ra đây, hơn nữa đồng thời ở rể Mục gia ta, ta không chỉ thả ngươi đi, hơn nữa thủ tín đưa ngươi đi thâm u thủy kính.
– Cái gì? Ở rể Mục gia? !
Những người chung quanh giật mình, Mục Văn Xương tức giận:
– Hắn hà đức hà năng gì, có gì tư cách ở rể Mục gia ta! Chinh trưởng lão, ngươi đừng bị người ngoài đầu độc.
Mục Chinh ung dung nói ra:
– Việc này các ngươi không cần phải gấp gáp, ta đã báo cáo cho tộc trưởng đại nhân, tộc trưởng cũng đã đồng ý.
– Cái gì!
Bốn người khiếp sợ lần nữa, thần sắc biến hóa khác thường, về sau bốn tên đều nhìn qua phía Lý Vân Tiêu.
Mục Ngọc Vinh nhíu mày, khó tin nói ra:
– Chinh trưởng lão, cũng không phải ta hoài nghi ngươi, mà vì chuyện này thật sự khó tin nổi.
Mục Chinh nói:
– Mấy vị quên võ quyết năm nay sao?
Mục Ngọc Vinh nói:
– Chuyện võ quyết Mục gia chiến thắng nắm chắc thật lớn, mặc dù không thể thắng cũng không cần luân lạc cầu người ta tới ở rể.
Sắc mặt Mục Chinh nghiêm túc, nói:
– Lần võ quyết này khác với dĩ vãng, công việc cụ thể tới lúc đó sẽ biết, tộc trưởng đại nhân cũng đồng ý chuyện này, không cần lại nói nhiều.
Mục Văn Xương nhíu mày, sau một lúc mới nói:
– Đã như vậy, chúng ta tự nhiên phục tùng. Nhưng mà mặc dù là sửa họ Mục, hắn vẫn là người ngoài, đừng cho là mình có thể đạt được vinh dự và đãi ngộ của Mục gia chân chính.
Hắn lạnh lùng nhìn qua Lý Vân Tiêu.
– Mẹ kiếp, các ngươi có hết hay không?
Lý Vân Tiêu nghe xong tức giận, trong nội tâm lo lắng an nguy của đám người Thủy Tiên, lạnh giọng nói:
– Nếu không chịu tránh ra, vậy đi chết đi.
Rốt cuộc hắn phát hiện câu thông hoàn toàn phí công, phải giảng đạo lý với bọn chúng.
Lúc này hộp kiếm bay ra, một tay bấm niệm pháp quyết, hộp kiếm mở ra, ngân quang trùng thiên bắn lên bầu trời.
Ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay ra, chúng kết thành đại trận áp xuống.
Kiếm khí khôn cùng bao phủ năm người lại, nước biển bốc lên, hoá khí vô số hơi nước che phủ ánh mắt mọi người.
Năm người mặc dù kinh ngạc nhưng không đặt trong lòng.
Mục Ngọc Vinh cười lạnh nói:
– Kiếm trận này để biểu diễn sao?
Lý Vân Tiêu ném Giới Thần Bi ra ngoài, sóng biển vỗ vào thân bia, trên thân bia tỏa ra kim quang vạn trượng.
Trừ Mục Chinh ra, bốn người còn lại bị kim quang chiếu chói mắt.
Mục VĂn Xương nhìn qua, nói::
– Chinh trưởng lão, đây là chí bảo ngươi nói sao? Đây rốt cuộc là huyền khí gì, lực lượng bàng bạc như biển.
Mục Chinh cũng ngơ ngẩn, không ngừng nháy mắt, hắn không cách nào phân biệt được đẳng cấp huyền khí này
Đột nhiên kim quang đảo qua năm người, chỉ thấy Lý Vân Tiêu không ngừng thi triển ấn quyết cổ quái, kim quang chiếu sáng mặt biển.
Kim quang hóa thành xiềng xích bao phủ năm người bọn họ.
Mục Chinh hoảng hốt, hắn nhìn qua xiềng xích màu vàng bao phủ thân thể, không phải là kim loại thật sự nhưng có tính chất kim loại, chúng là do những phù văn thật nhỏ tạo thành.
Một cái tên không tốt xuất hiện trong đầu của hắn —— giới lực tỏa!
Mấy người khác không ngừng giãy dụa, nhất thời không giãy ra được, lập tức biến sắc.
Mục Chinh hoảng hốt nói:
– Lý Vân Tiêu, đây rốt cuộc là thứ gì? Chẳng lẽ là giới lực tỏa trong truyền thuyết?
Ba chữ “Giới lực tỏa” vừa ra, bốn người khác giật mình.
Mục Ngọc Vinh cười to nói:
– Ha ha, Chinh trưởng lão lo ngại, làm sao có thể là giới lực tỏa, quy tắc vạn vật, nếu tiểu tử có thực lực bực này thì chúng ta sớm tan thành mây khói rồi.
Nội tâm đám người còn lại cũng bình tĩnh, Mục Chinh suy nghĩ cũng phải, nhưng mà xiềng xích màu vàng mang lại áp chế thật lớn với hắn, tâm thần nặng nề bỏ đi không được.
– Là cái gì đều không trọng yếu, trọng yếu là ta không có tinh lực chơi với các ngươi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh như băng như đao, đâu suất thiên phong bay ra khỏi lòng bàn tay, hóa thành một ngọn nuislowns áp thẳng xuống năm người.
Lực lượng khổng lồ ép tới không khí không ngừng nổ tung, mà ngay cả Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm trận đều phát ra chiến minh, có chút chống đỡ không nổi.
Năm người giờ mới hiểu được, thì ra kiếm trận và kim quang kia cũng chỉ là giữ chân bọn họ, sát chiêu chính thức là ngọn núi năm màu!
Mục Nhất Thông ngưng trọng, nhưng hắn vẫn cười lạnh nói:
– Một chiêu định đánh bại năm người chúng ta, cho dù là cường giả siêu phàm nhập thánh cũng không làm được, tuổi trẻ nên quá ngây thơ, thật sự là tuổi còn rất trẻ!
Một người khác là Mục Văn Xương cả kinh nói:
– Ngươi cũng biết ngươi đang nói cái gì không
Mục Chinh gật đầu nói:
– Tự nhiên biết rõ. Nếu không phải thân thể của ta gần đây không tốt, bị hắn lợi dụng sơ hở đánh bại, nếu không ngươi cho rằng ta sẽ cầu viện gia tộc, cho các ngươi kiếm một chén canh sao?
Mục Văn Xương thè lưỡi ra liếm môi, cười hắc hắc nói:
– Đã như vầy, bắt kẻ này trước nói sau!
Hắn khoát tay một cái, một thanh chiến đao dài xuất hiện trong tay, toàn thân đen kịt, lóe lên rồi chém tới.
Lý Vân Tiêu vẫn lạnh lùng nhìn qua đám người, không nói câu nào.
Nhưng cũng không nghĩ ra, đối phương không nói nhảm hai câu đã đấu võ, đây chính là miệt thị trần trụi.
Chiến đao màu đen thập phần nặng nề chém thẳng xuống dưới, nghe âm thanh có thể biết được nó nặng ngàn vạn cân.
Lý Vân Tiêu cũng không muốn dùng hàn tinh kiếm va chạm với huyền khí đối phương, lúc này hóa ra bộ dáng ba đầu sáu tay, hai bàn tay màu vàng đánh ra một trảo.
Đ-A-N-G…G!
Song chưởng vỗ vào thân đao, sau đó bốn tay còn lại khóa chết chiến đao.
Thị lực Mục Văn Xương không thể bắt kịp tốc độ của Lý Vân Tiêu, sắc mặtcủa hắn khó nhìn, chiến đao trong tay hắn dùng vài vật nặng nhất thiên địa tạo thành, cường giả Võ Đế bình thường ngay cả lay động cũng không lay động nổi.
– Ngươi tu luyện là thể thuật?
Đồng tử hắn co rút lại, lập tức phát hiện thần thông của Lý Vân Tiêu khó lường.
Nhưng Lý Vân Tiêu mặc kệ hắn, hai tay còn lại bấm niệm pháp quyết, một tay cầm kiếm chém tới.
Một đạo kiếm quang ngưng tụ bổ ngang xuống dưới, muốn bổ đối phương ra làm hai, vô cùng bá đạo.
Mục Văn Xương hoảng hốt, dốc sức liều mạng rút đao về, mặc cho hắn dùng sức thế nào cũng không thể thu đao, đành phải bỏ đao lại lui ra xa tránh né kiếm khí chém tới.
Lý Vân Tiêu cầm cây đao trong tay, lăc vài cái, cười nhạo nói:
– Phá đao gì thế này, sau khi trở về bán sắt vụn là được.
Tiện tay thu chiến đao lại.
Mục Văn Xương vừa giận vừa thẹn, nhìn thấy binh khí của mình bị đoạt, tức giận kêu to lên:
– Đáng chết, hèn hạ!
Lý Vân Tiêu im lặng nói:
– Chém người ta một đao, bị ta đoạt binh khí đi, thế nào là hèn hạ? Chẳng lẻ muốn ta đứng bất động cho ngươi chém mới là không hèn hạ?
Mục Văn Xương cười lạnh nói:
– Mặc ngươi miệng lưỡi trơn tru cũng vô dụng!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu phát hiện, mình hoàn toàn không thể trao đổi với chúng, vô lực vỗ trán, nói:
– Mục Chinh, ta giờ phút này có việc trong người, không rảnh chơi với các ngươi, nếu tránh ra, ta sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Mục Chinh nói:
– Hắc hắc, kỳ thật ta cũng không muốn làm khó ngươi, dù sao ta và ngươi có giao tình liên thủ đối dịch. Chỉ cần giao Vô Tình Chung và thiết ngưu ra đây, hơn nữa đồng thời ở rể Mục gia ta, ta không chỉ thả ngươi đi, hơn nữa thủ tín đưa ngươi đi thâm u thủy kính.
– Cái gì? Ở rể Mục gia? !
Những người chung quanh giật mình, Mục Văn Xương tức giận:
– Hắn hà đức hà năng gì, có gì tư cách ở rể Mục gia ta! Chinh trưởng lão, ngươi đừng bị người ngoài đầu độc.
Mục Chinh ung dung nói ra:
– Việc này các ngươi không cần phải gấp gáp, ta đã báo cáo cho tộc trưởng đại nhân, tộc trưởng cũng đã đồng ý.
– Cái gì!
Bốn người khiếp sợ lần nữa, thần sắc biến hóa khác thường, về sau bốn tên đều nhìn qua phía Lý Vân Tiêu.
Mục Ngọc Vinh nhíu mày, khó tin nói ra:
– Chinh trưởng lão, cũng không phải ta hoài nghi ngươi, mà vì chuyện này thật sự khó tin nổi.
Mục Chinh nói:
– Mấy vị quên võ quyết năm nay sao?
Mục Ngọc Vinh nói:
– Chuyện võ quyết Mục gia chiến thắng nắm chắc thật lớn, mặc dù không thể thắng cũng không cần luân lạc cầu người ta tới ở rể.
Sắc mặt Mục Chinh nghiêm túc, nói:
– Lần võ quyết này khác với dĩ vãng, công việc cụ thể tới lúc đó sẽ biết, tộc trưởng đại nhân cũng đồng ý chuyện này, không cần lại nói nhiều.
Mục Văn Xương nhíu mày, sau một lúc mới nói:
– Đã như vậy, chúng ta tự nhiên phục tùng. Nhưng mà mặc dù là sửa họ Mục, hắn vẫn là người ngoài, đừng cho là mình có thể đạt được vinh dự và đãi ngộ của Mục gia chân chính.
Hắn lạnh lùng nhìn qua Lý Vân Tiêu.
– Mẹ kiếp, các ngươi có hết hay không?
Lý Vân Tiêu nghe xong tức giận, trong nội tâm lo lắng an nguy của đám người Thủy Tiên, lạnh giọng nói:
– Nếu không chịu tránh ra, vậy đi chết đi.
Rốt cuộc hắn phát hiện câu thông hoàn toàn phí công, phải giảng đạo lý với bọn chúng.
Lúc này hộp kiếm bay ra, một tay bấm niệm pháp quyết, hộp kiếm mở ra, ngân quang trùng thiên bắn lên bầu trời.
Ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay ra, chúng kết thành đại trận áp xuống.
Kiếm khí khôn cùng bao phủ năm người lại, nước biển bốc lên, hoá khí vô số hơi nước che phủ ánh mắt mọi người.
Năm người mặc dù kinh ngạc nhưng không đặt trong lòng.
Mục Ngọc Vinh cười lạnh nói:
– Kiếm trận này để biểu diễn sao?
Lý Vân Tiêu ném Giới Thần Bi ra ngoài, sóng biển vỗ vào thân bia, trên thân bia tỏa ra kim quang vạn trượng.
Trừ Mục Chinh ra, bốn người còn lại bị kim quang chiếu chói mắt.
Mục VĂn Xương nhìn qua, nói::
– Chinh trưởng lão, đây là chí bảo ngươi nói sao? Đây rốt cuộc là huyền khí gì, lực lượng bàng bạc như biển.
Mục Chinh cũng ngơ ngẩn, không ngừng nháy mắt, hắn không cách nào phân biệt được đẳng cấp huyền khí này
Đột nhiên kim quang đảo qua năm người, chỉ thấy Lý Vân Tiêu không ngừng thi triển ấn quyết cổ quái, kim quang chiếu sáng mặt biển.
Kim quang hóa thành xiềng xích bao phủ năm người bọn họ.
Mục Chinh hoảng hốt, hắn nhìn qua xiềng xích màu vàng bao phủ thân thể, không phải là kim loại thật sự nhưng có tính chất kim loại, chúng là do những phù văn thật nhỏ tạo thành.
Một cái tên không tốt xuất hiện trong đầu của hắn —— giới lực tỏa!
Mấy người khác không ngừng giãy dụa, nhất thời không giãy ra được, lập tức biến sắc.
Mục Chinh hoảng hốt nói:
– Lý Vân Tiêu, đây rốt cuộc là thứ gì? Chẳng lẽ là giới lực tỏa trong truyền thuyết?
Ba chữ “Giới lực tỏa” vừa ra, bốn người khác giật mình.
Mục Ngọc Vinh cười to nói:
– Ha ha, Chinh trưởng lão lo ngại, làm sao có thể là giới lực tỏa, quy tắc vạn vật, nếu tiểu tử có thực lực bực này thì chúng ta sớm tan thành mây khói rồi.
Nội tâm đám người còn lại cũng bình tĩnh, Mục Chinh suy nghĩ cũng phải, nhưng mà xiềng xích màu vàng mang lại áp chế thật lớn với hắn, tâm thần nặng nề bỏ đi không được.
– Là cái gì đều không trọng yếu, trọng yếu là ta không có tinh lực chơi với các ngươi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh như băng như đao, đâu suất thiên phong bay ra khỏi lòng bàn tay, hóa thành một ngọn nuislowns áp thẳng xuống năm người.
Lực lượng khổng lồ ép tới không khí không ngừng nổ tung, mà ngay cả Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm trận đều phát ra chiến minh, có chút chống đỡ không nổi.
Năm người giờ mới hiểu được, thì ra kiếm trận và kim quang kia cũng chỉ là giữ chân bọn họ, sát chiêu chính thức là ngọn núi năm màu!
Mục Nhất Thông ngưng trọng, nhưng hắn vẫn cười lạnh nói:
– Một chiêu định đánh bại năm người chúng ta, cho dù là cường giả siêu phàm nhập thánh cũng không làm được, tuổi trẻ nên quá ngây thơ, thật sự là tuổi còn rất trẻ!
/3771
|