– Căn cứ cách nói của đám hải tộc, có lẽ Thi Sát Tông đang ở trong hải vực này, bị một con rùa lớn chở đi. Nhưng nơi đây mênh mông bát ngát, làm gì có rùa biển nào?
Lý Vân Tiêu lâm vào trầm tư, thần thức không ngừng thả ra.
Linh khí ở hải vực này rất cao, hơn nữa rất hiếm động vật biển khổng lồ, đúng là đặc thù có tồn tại cường đại chiếm cứ.
– Chẳng lẽ phải làm cho biển nơi này khô cạn mới bức con rùa hiện thân?
Sắc mặt của hắn khó nhìn, dưới nguyệt đồng hắn không nhìn ra mánh khóe gì cả, ngay cả chấn động cường đại cũng không có.
– Hẳn là ẩn vào trong không gian khác? Nếu nơi đây có không gian khác, chỉ cần ta gây ra động tĩnh sẽ có đệ tử đi ra quan sát tình huống.
Sau khi suy nghĩ xong, Lý Vân Tiêu liền Hoàng Triêu Chung ra, không ngừng gõ vang.
Đ-A-N-G…G!
Đ-A-N-G…G!
Tiếng chuông vang xa ngàn dặm, vượt qua thời không chấn động biển cả.
Quả nhiên không bao lâu Lý Vân Tiêu đã phát hiện một ít khác thường.
Sâu dưới biển vạn mét bắt đầu xuất hiện một ít tồn tại cường đại.
– Ân? Tiềm phục trong biển sâu sao?
Lý Vân Tiêu sững sờ một chút, rất khó tưởng tượng có tràng cảnh này.
Sau đó không lâu đã có hai đạo thân ảnh phá nước bay lên, trực tiếp xuất hiện trên bầu trời, đều mặc quần áo và trang sức rộng thùng thình quái dị, sắc mặt trầm ngưng.
Một người trong đó quát lên:
– Mau dừng tay, là người phương nào tới khiêu khích?
– Khiêu khích?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Hiểu lầm, ta chỉ đi ngang qua đây, nhưng thấy ngày tốt cảnh đẹp, nhịn không được gõ chuông kích khí mua vui một phen.
– Mua vui?
Người nọ nhíu mày, quát:
– Chỉ gõ chuông mua vui, làm bất động quy lâm chấn động như vậy, theo ta trở về trong môn giai thích.
– Nha.
Lý Vân Tiêu thu chung lại, nói:
– Tốt, đi thôi.
Hai người đều sững sờ, lập tức nhe răng cười.
Một có người nói:
– Đi? Trước hết để chúng ta phong bế đan điền lại.
Hắn không nói hai lời dừng lại ngay.
Lý Vân Tiêu đứng vững bất động, trên mặt đầy sợ hãi, vội la lên:
– Cái này, cái này…
Một tay điểm vào đan điền, lập tức cảm thấy một đạo sát khí tràn ra, vòng xoáy trong đan điền mở ra, tử lôi bay ra không còn gì.
Hai tên hộ vệ lộ ra thần sắc thỏa mã, nhìn qua Lý Vân Tiêu nhe răng cười không dứt.
– Tiểu tử, cái chung của ngươi không tệ lắm, lấy ra cho ta nhìn một chút.
– Cái này…
Lý Vân Tiêu im lặng nói:
– Hai vị nên quay về tông môn đi.
Một có người nói:
– Ngươi hình như rất muốn đi bất động quy lâm của chúng ta?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đây không phải muốn vội vàng giải thích rõ hiểu lầm sao, ta cũng sẽ được rời đi.
– Ân? Tiểu tử ngươi còn rất hoành nha, đại gia nói cho ngươi biết, lý do của ngơi chưa đủ!
Hai người kia vây quanh, trong mắt mang theo hung quang.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta hoành ở chỗ nào?
Hắn cảm giác mình thực oan uổng.
– Ngươi còn dám mạnh miệng? Đánh! Đánh cho hắn trung thực rồi nói sau!
Một người quát, hai người đồng thời ra tay, một trái một phải vây quanh Lý Vân Tiêu.
Dường như cho rằng hắn phong bế đan điền nên không có sức hoàn thủ, lại sợ không cẩn thận giết hắn nên ra tay có vài phần lưu tình.
– Mẹ kiếp, ta cũng đã bị coi thường, không giả vờ với đám cháu trai các ngươi nữa.
Lý Vân Tiêu duỗi tay bóp một cái, đồng thời điểm lên kinh mạch của bọn họ, nhanh chóng vận chuyển nguyên lực đánh ra một kích.
– À?
Hai người đều hoảng hốt, hoảng sợ nói:
– Ngươi…
Quay người muốn chạy trốn.
“Bành” một tiếng, một người hóa thành tro bụi dưới một kích của Lý Vân Tiêu.
Một tên khác thực lực hơi mạnh bị Lý Vân Tiêu một chưởng đánh bay, năm ngón tay lăng không nhiếp hắn trở về.
Sau đó hai đồng tử hóa thành ánh trăng nhìn vào mắt tên này.
– Ah!
Tên hộ vệ cả kinh kêu một tiếng liền mất đi ý thức, thần niệm của Lý Vân Tiêu rót vào trong óc hắn, bắt đầu đọc trí nhớ.
Một lát sau, hai mắt Lý Vân Tiêu mới khôi phục bình thường.
– Ngươi đã trở thành ngu ngốc, sống không bằng chết, ta giải thoát giúp ngươi vậy.
Một đám hỏa diễm bay ra, lập tức đốt người nọ thành tro bụi.
– Khó trách ta tìm không ra con rùa ở đâu, thì ra là một con rùa chết chôn dưới biển sâu. Công pháp của Thi Sát Tông có phần giống Khống Thi Thuật của Khâu Mục Kiệt, nhưng lại cao minh hơn quá nhiều, xem ra vẫn phải cẩn thận chút!
Hắn sưu hồn xong, lâp tức hiểu tình huống Thi Sát Tông.
Cái gì mà bất động quy lâm chứ, là một con rùa chết bị luyện thành quy thi, nó giống như hòn đảo thật lớn, chìm nổi dưới đáy biên, có thể trực tiếp sinh tồn như mặt đất, có khi còn nổi lên mặt biển.
Hơn nữa trong trí nhớ của tên hộ vệ này, Tham Cật Xà đúng là tiến vào bất động quy lâm.
Lý Vân Tiêu lúc này lẻn vào đáy biển, tìm được cửa vào sau đó đánh ấn quyết. Dưới chân sinh ra ánh sáng xanh yếu ớt, thoáng cái thuấn di vào trong.
Bên trong âm u, lộ ra ánh sáng xanh thẩm, nguyệt đồng của hắn nhìn thấy đây là hòn đảo với cây cối rậm rạp.
– Vì sao đi ra ngoài lâu như vậy, bị tên gõ chuông đánh chết rồi sao? Nhanh chóng vào vị trí, cho rùa nổi lên mặt biển.
Một tiếng quát tháo vang lên, tiếng nói dùng nguyên lực truyền ra, nó truyền vào bên tai rất rõ ràng.
Lý Vân Tiêu biết đây là hộ pháp phân công quản lý hòn đảo, thầm mắng một câu, lão tử vừa mới vào, con rùa này đã nổi lên.
Hắn vội vàng lóe lên, hắn đi tới trước hai trận pháp, sau khi xem vài lần thì đánh ra mấy đạo ấn quyết.
Trong đầu đệ tử Thi Sát Tông có ấn quyết này, hắn hơi cải biến là đủ vận hành cả hai trận pháp.
Từng đường vân nổi lên, vô số phù văn xuất hiện trên không trung.
Đại địa bắt đầu run rẩy lên, thông qua nguyệt đồng nhìn thấy hòn đảo tỏa ra hào quang bảy màu, trong khoảnh khắc bao phủ cả tòa đảo.
Trừ rung động thật lớn ra, cũng không có cái gì không khỏe, sau đó cảm nhận được hòn đảo đang trồi lên mặt biển.
Mặt biển bị xé rách ra, một hòn đảo to lớn xuất hiện trên đại dương bao la, lúc này hào quang đủ màu sắc không ngừng khuếch tán ra, ngưng tụ thành một kết giới, lóe lên rồi biến mất.
– Người Vô Tình Tông đã gặp tông chủ Thi Sát Tông Thất, Cảnh Thất này trong Thi Sát Tông chính là tồn tại như thần, cũng không biết tu vị chân thật như thế nào, nếu ta mạo muội xông vào, tất nhiên sẽ bị cả tông môn vây công, cũng không biết có thể cứu bọn họ ra ngoài hay không.
Lý Vân Tiêu lo lắng không thôi, từ trí nhớ biết được Thi Sát Tông vô cùng cường đai, hơn nữa quan hệ không tốt với Mục gia cho lắm.
Thậm chí có thể nói, những thế gia lánh đời đều là tồn tại độc lập, sẽ rất ít giao hảo với thế lực khác, nhưng gần đây có không ít tông môn lánh đời bái phỏng, dường như đi đi lại lại mật thiết hơn trước.
Đáng tiếc hộ vệ kia cấp bậc quá thấp, trừ hiểu về Thi Sát Tông và bất động quy lâm ra, cái khác không rõ ràng.
Hắn lóe lên, bay tới cung điện của Cảnh Thất, đó là thạch quang lớn ở trung ương hòn đảo.
Bởi vì Thi Sát Tông có chức nghiệp luyện thi, trên đảo đều là thây khô của động vật biển và rất nhiều quan tài, bốn phía cũng có thi sát khí đậm đặc, làm cho người ta cảm thấy không khỏe.
Lý Vân Tiêu lâm vào trầm tư, thần thức không ngừng thả ra.
Linh khí ở hải vực này rất cao, hơn nữa rất hiếm động vật biển khổng lồ, đúng là đặc thù có tồn tại cường đại chiếm cứ.
– Chẳng lẽ phải làm cho biển nơi này khô cạn mới bức con rùa hiện thân?
Sắc mặt của hắn khó nhìn, dưới nguyệt đồng hắn không nhìn ra mánh khóe gì cả, ngay cả chấn động cường đại cũng không có.
– Hẳn là ẩn vào trong không gian khác? Nếu nơi đây có không gian khác, chỉ cần ta gây ra động tĩnh sẽ có đệ tử đi ra quan sát tình huống.
Sau khi suy nghĩ xong, Lý Vân Tiêu liền Hoàng Triêu Chung ra, không ngừng gõ vang.
Đ-A-N-G…G!
Đ-A-N-G…G!
Tiếng chuông vang xa ngàn dặm, vượt qua thời không chấn động biển cả.
Quả nhiên không bao lâu Lý Vân Tiêu đã phát hiện một ít khác thường.
Sâu dưới biển vạn mét bắt đầu xuất hiện một ít tồn tại cường đại.
– Ân? Tiềm phục trong biển sâu sao?
Lý Vân Tiêu sững sờ một chút, rất khó tưởng tượng có tràng cảnh này.
Sau đó không lâu đã có hai đạo thân ảnh phá nước bay lên, trực tiếp xuất hiện trên bầu trời, đều mặc quần áo và trang sức rộng thùng thình quái dị, sắc mặt trầm ngưng.
Một người trong đó quát lên:
– Mau dừng tay, là người phương nào tới khiêu khích?
– Khiêu khích?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Hiểu lầm, ta chỉ đi ngang qua đây, nhưng thấy ngày tốt cảnh đẹp, nhịn không được gõ chuông kích khí mua vui một phen.
– Mua vui?
Người nọ nhíu mày, quát:
– Chỉ gõ chuông mua vui, làm bất động quy lâm chấn động như vậy, theo ta trở về trong môn giai thích.
– Nha.
Lý Vân Tiêu thu chung lại, nói:
– Tốt, đi thôi.
Hai người đều sững sờ, lập tức nhe răng cười.
Một có người nói:
– Đi? Trước hết để chúng ta phong bế đan điền lại.
Hắn không nói hai lời dừng lại ngay.
Lý Vân Tiêu đứng vững bất động, trên mặt đầy sợ hãi, vội la lên:
– Cái này, cái này…
Một tay điểm vào đan điền, lập tức cảm thấy một đạo sát khí tràn ra, vòng xoáy trong đan điền mở ra, tử lôi bay ra không còn gì.
Hai tên hộ vệ lộ ra thần sắc thỏa mã, nhìn qua Lý Vân Tiêu nhe răng cười không dứt.
– Tiểu tử, cái chung của ngươi không tệ lắm, lấy ra cho ta nhìn một chút.
– Cái này…
Lý Vân Tiêu im lặng nói:
– Hai vị nên quay về tông môn đi.
Một có người nói:
– Ngươi hình như rất muốn đi bất động quy lâm của chúng ta?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đây không phải muốn vội vàng giải thích rõ hiểu lầm sao, ta cũng sẽ được rời đi.
– Ân? Tiểu tử ngươi còn rất hoành nha, đại gia nói cho ngươi biết, lý do của ngơi chưa đủ!
Hai người kia vây quanh, trong mắt mang theo hung quang.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta hoành ở chỗ nào?
Hắn cảm giác mình thực oan uổng.
– Ngươi còn dám mạnh miệng? Đánh! Đánh cho hắn trung thực rồi nói sau!
Một người quát, hai người đồng thời ra tay, một trái một phải vây quanh Lý Vân Tiêu.
Dường như cho rằng hắn phong bế đan điền nên không có sức hoàn thủ, lại sợ không cẩn thận giết hắn nên ra tay có vài phần lưu tình.
– Mẹ kiếp, ta cũng đã bị coi thường, không giả vờ với đám cháu trai các ngươi nữa.
Lý Vân Tiêu duỗi tay bóp một cái, đồng thời điểm lên kinh mạch của bọn họ, nhanh chóng vận chuyển nguyên lực đánh ra một kích.
– À?
Hai người đều hoảng hốt, hoảng sợ nói:
– Ngươi…
Quay người muốn chạy trốn.
“Bành” một tiếng, một người hóa thành tro bụi dưới một kích của Lý Vân Tiêu.
Một tên khác thực lực hơi mạnh bị Lý Vân Tiêu một chưởng đánh bay, năm ngón tay lăng không nhiếp hắn trở về.
Sau đó hai đồng tử hóa thành ánh trăng nhìn vào mắt tên này.
– Ah!
Tên hộ vệ cả kinh kêu một tiếng liền mất đi ý thức, thần niệm của Lý Vân Tiêu rót vào trong óc hắn, bắt đầu đọc trí nhớ.
Một lát sau, hai mắt Lý Vân Tiêu mới khôi phục bình thường.
– Ngươi đã trở thành ngu ngốc, sống không bằng chết, ta giải thoát giúp ngươi vậy.
Một đám hỏa diễm bay ra, lập tức đốt người nọ thành tro bụi.
– Khó trách ta tìm không ra con rùa ở đâu, thì ra là một con rùa chết chôn dưới biển sâu. Công pháp của Thi Sát Tông có phần giống Khống Thi Thuật của Khâu Mục Kiệt, nhưng lại cao minh hơn quá nhiều, xem ra vẫn phải cẩn thận chút!
Hắn sưu hồn xong, lâp tức hiểu tình huống Thi Sát Tông.
Cái gì mà bất động quy lâm chứ, là một con rùa chết bị luyện thành quy thi, nó giống như hòn đảo thật lớn, chìm nổi dưới đáy biên, có thể trực tiếp sinh tồn như mặt đất, có khi còn nổi lên mặt biển.
Hơn nữa trong trí nhớ của tên hộ vệ này, Tham Cật Xà đúng là tiến vào bất động quy lâm.
Lý Vân Tiêu lúc này lẻn vào đáy biển, tìm được cửa vào sau đó đánh ấn quyết. Dưới chân sinh ra ánh sáng xanh yếu ớt, thoáng cái thuấn di vào trong.
Bên trong âm u, lộ ra ánh sáng xanh thẩm, nguyệt đồng của hắn nhìn thấy đây là hòn đảo với cây cối rậm rạp.
– Vì sao đi ra ngoài lâu như vậy, bị tên gõ chuông đánh chết rồi sao? Nhanh chóng vào vị trí, cho rùa nổi lên mặt biển.
Một tiếng quát tháo vang lên, tiếng nói dùng nguyên lực truyền ra, nó truyền vào bên tai rất rõ ràng.
Lý Vân Tiêu biết đây là hộ pháp phân công quản lý hòn đảo, thầm mắng một câu, lão tử vừa mới vào, con rùa này đã nổi lên.
Hắn vội vàng lóe lên, hắn đi tới trước hai trận pháp, sau khi xem vài lần thì đánh ra mấy đạo ấn quyết.
Trong đầu đệ tử Thi Sát Tông có ấn quyết này, hắn hơi cải biến là đủ vận hành cả hai trận pháp.
Từng đường vân nổi lên, vô số phù văn xuất hiện trên không trung.
Đại địa bắt đầu run rẩy lên, thông qua nguyệt đồng nhìn thấy hòn đảo tỏa ra hào quang bảy màu, trong khoảnh khắc bao phủ cả tòa đảo.
Trừ rung động thật lớn ra, cũng không có cái gì không khỏe, sau đó cảm nhận được hòn đảo đang trồi lên mặt biển.
Mặt biển bị xé rách ra, một hòn đảo to lớn xuất hiện trên đại dương bao la, lúc này hào quang đủ màu sắc không ngừng khuếch tán ra, ngưng tụ thành một kết giới, lóe lên rồi biến mất.
– Người Vô Tình Tông đã gặp tông chủ Thi Sát Tông Thất, Cảnh Thất này trong Thi Sát Tông chính là tồn tại như thần, cũng không biết tu vị chân thật như thế nào, nếu ta mạo muội xông vào, tất nhiên sẽ bị cả tông môn vây công, cũng không biết có thể cứu bọn họ ra ngoài hay không.
Lý Vân Tiêu lo lắng không thôi, từ trí nhớ biết được Thi Sát Tông vô cùng cường đai, hơn nữa quan hệ không tốt với Mục gia cho lắm.
Thậm chí có thể nói, những thế gia lánh đời đều là tồn tại độc lập, sẽ rất ít giao hảo với thế lực khác, nhưng gần đây có không ít tông môn lánh đời bái phỏng, dường như đi đi lại lại mật thiết hơn trước.
Đáng tiếc hộ vệ kia cấp bậc quá thấp, trừ hiểu về Thi Sát Tông và bất động quy lâm ra, cái khác không rõ ràng.
Hắn lóe lên, bay tới cung điện của Cảnh Thất, đó là thạch quang lớn ở trung ương hòn đảo.
Bởi vì Thi Sát Tông có chức nghiệp luyện thi, trên đảo đều là thây khô của động vật biển và rất nhiều quan tài, bốn phía cũng có thi sát khí đậm đặc, làm cho người ta cảm thấy không khỏe.
/3771
|