Thần thái của đối phương giống như ngủ say vô số năm tháng, lúc này từ trong buồn ngủ tỉnh táo lại, lúc này vết thương đã kết vẩy, bô dáng thanh tỉnh.
Bốn du hồn không ngừng run lên, dường như có chút giãy dụa, càng kêu to hơn.
Họa Đấu vươn tay ra, năm ngón tay mở ra.
Từng đạo ánh sáng màu xanh da trời không ngừng xuất hiện, không gian chung quanh kết băng, không ngừng đông cứng lại.
Thân thể Họa Đấu có hơn phân nửa chìm vào trong băng tinh, trong lỗ mũi phun khói trắng, trong mắt khôi phục thần thái thanh tỉnh.
- Yêu tộc bát bộ chúng, rõ ràng còn lưu lại tàn hồn, đúng là ý chí tuyệt cường.
Họa Đấu mở miệng nói ra, giống như hồi tưởng cái gì đó, lẩm bẩm:
- Đáng tiếc ah, vương các ngươi thủ hộ đã chết, tàn hồn còn sót lại chỉ là nô lệ của ta mà thôi.
Bành!
Những băng tinh kia nổ tung, bốn yêu hồn tan rã, hóa thành băng tinh tiêu tán trong thiên địa.
Đám người Lý Vân Tiêu kinh hãi, câu vừa rồi bao hàm quá nhiều tin tức, Họa Đấu trước mặt lại không phải Họa Đấu.
Loong coong!
Năm ngón tay Họa Đấu đánh ra một trảo, lãnh kiếm băng sương thoáng bay vào trong tay của hắn, kêu lên đầy vu mừng.
Trong mắt Họa Đấu mang theo bi ai, đau lòng nói:
- Yên La, ái thê của ta, ta nhất định giúp ngươi sống lại.
Tâm niệm Lý Vân Tiêu thay đổi thật nhanh, kinh hãi nói:
- Phong Yếu Ly, ngươi là quốc quân Tuyết quốc Phong Yếu Ly!
Họa Đấu ngẩng đầu lên, hai mắt của hắn sinh ra hào quang như điện, một đạo thần thức cường đại tập trung vào Lý Vân Tiêu, nói:
- Ngươi là ai? Làm sao nhận ra bổn quân.
Nội tâm của năm người chấn động mãnh liệt.
Rốt cuộc Lý Vân Tiêu biết vì cái gì lãnh kiếm băng sương không muốn đi theo hắn, thì ra chủ nhân chính thức của nó đang ở đây.
Phong Yếu Ly nói:
- Bổn quân hiểu rồi, các ngươi là kẻ xông vào đây thời đại này. Thay ta mang tàn hồn Họa Đấu và Thủy Yên La trở về đây. Lại nói tiếp bổn quân còn phải cảm tạ các ngươi mới đúng.
Lý Vân Tiêu vội hỏi:
- Tiện tay mà thôi, không cần khách khí. Nếu quả thật muốn cảm tạ, không bằng giao kiếm trong tay ngươi cho ta đi.
- Ah? Ngươi muốn nó?
Phong Yếu Ly giơ kiếm lên, thâm tình nhìn qua nó, nói:
- Không thể được, kiếm này có ý nghĩa trọng đại với ta. Nếu ngươi thật sự ưa thích, ngươi đi theo bổn quân, tùy tùng ta chinh chiến thiên hạ.
Hào khí vượt mây sinh ra trên người của hắn.
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng nói:
- Nếu các hạ không muốn dứt bỏ, vậy thì thôi, nhớ rõ thiếu nợ ta một nhân tình là được. Ta đột nhiên nhớ tới, ta còn có chuyện rất trọng yếu cần làm, như vậy từu biệt, chúng ta sẽ gặp lại sau.
Ánh mắt hắn đảo qua, những người còn lại hiểu ý, nhanh chóng chạy theo hắn.
- Chạy đâu!
Phong Yếu Ly quát một tiếng, kiếm trong tay chém xuống.
Lập tức thiên băng địa liệt, vô số băng tinh thoát ra khỏi mặt đất, chúng như tre già măng mọc bao phủ các lối đi.
Năm người bị ngăn cản, những băng tinh kia vô cùng lạnh lẽo, hàn khí xuyên thẳng vào cốt tủy, nội tâm lạnh buốt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Các hạ vừa mới thức tỉnh, sợ rằng còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, cũng không cần lưu chúng ta lại uống trà.
Ác linh cũng nói:
- Đúng vậy đúng vậy, trà không dễ uống, thật đắng.
Thân thể của nó đã dung hợp trở về nhất thể.
Phong Yếu Ly nói:
- Tuyết trà của Tuyết quốc ta nhiều năm không uống, thật là hoài niệm đấy.
Sắc mặt của hắn vào lúc này biến thành cuồng ngạo.
Viên Cao Hàn nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu lắc đầu, hắn hiểu được ý của đối phương, là tranh thủ thời gian bảo Diệp Phàm vận dụng Nặc Á Chi Chu, nhưng giờ phút này Diệp Phàm đang bế quan, không phải đến vạn bất đắc dĩ thì không nên quấy rầy hắn.
Viên Cao Hàn thở dài:
- Xem ra trà này không uống không được.
Phong Yếu Ly nói:
- Bổn quân có thể cảm nhận được, trong người của ngươi còn tàn hồn Họa Đấu, giao nó cho ta, thành tựu thân thể vô thượng của ta.
Lý Vân Tiêu cả kinh, mắt phải co rút lại, nói:
- Ngươi đã chiếm cứ thân thể Họa Đấu, còn cần tàn hồn làm gì?
Phong Yếu Ly nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, thân thể Họa Đấu này bổn quân không thể khống chế được, phải lợi dụng hồn phách bổn nguyên của nó mới vận dụng được. Năm đó hồn phách bổn nguyên của Họa Đấu bị đánh thành ba phần, một phần trong tay của ta, một phần bị phong ấn trong lãnh kiếm băng sương, còn có một phần bị người nọ mang đi. Hiện tại trong cơ thể ngươi đã có tàn hồn thứ ba, hẳn là truyền nhân của người nọ a!
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
- Người nọ là ai?
Phong Yếu Ly nhướng mày, nói:
- Ah, như thế nào, ngươi cũng không biết? Tàn hồn trong người của ngươi có từ đâu?
Nội tâm Lý Vân Tiêu có suy nghĩ, lúc ấy lúc người Luật gia giảng câu chuyện Tuyết quốc với hắn còn có một nhân vật mấu chốt, đó là tồn tại nhìn thấu tương lai, là người chế tạo ra lãnh kiếm băng sương chân chính!
Phong Yếu Ly thấy hắn không nói, lại nói:
- Ngươi không phải truyền nhân của người nọ thì không cần nghĩ nữa. Quỹ tích vận mệnh đúng như năm đó suy đoán, thiên mệnh trở lại Tuyết quốc, bổn quân lần nữa tái nhập đại địa, thiên hạ không người có thể ngăn cản.
- Mà vận mệnh lựa chọn đang ở dưới chân các ngươi, thuận ta người, đi theo ta quân lâm thiên hạ. Người nghịch ta, dùng máu của kẻ đó tế kiếm trong tay ta.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngươi ngủ lâu, đầu óc bị rối loạn rồi sao?
Phong Yếu Ly giận dữ, lạnh lùng nói:
- Nói như vậy các ngươi muốn dùng máu của mình tế kiếm của ta rồi.
Lãnh kiếm băng sương kéo một đạo quỹ tích trên không trung.
Ầm ầm!
Kiếm này chém vỡ băng tinh bên dưới người hắn, kiếm lực mênh mông quét ngang thiên địa, giống như chém vỡ cả Tuyết quốc.
- Thật mạnh!
Mấy người này giật mình, tên này năm đó tuyệt đối là Thần cảnh không thể nghi ngờ. Nhưng mà hiện tại vừa thức tỉnh, hơn nữa thiên địa biến đổi lớn, cho nên không thể phát huy ra lực lượng Thần cấp.
- Ân? Thiên địa này...
Sắc mặt Phong Yếu Ly đại biến, tức giận:
- Các ngươi đã làm gì trong Tuyết quốc.
Một kiếm này chém xuống đánh vỡ không gian, dưới kiếm lực này năm người nhỏ bé như con kiến.
Ầm ầm!
Cả đại địa nhấc lên, vô số băng tinh bắn ra chung quanh.
Sắc mặt Phong Yếu Ly kinh hãi, cả kinh nói:
- Trong thiên địa này lại không có quy tắc thập phương! Tuyết quốc hiện tại đang ở nơi nào?
Đám người Lý Vân Tiêu càng kinh hãi, không có quy tắc thập phương đã có kiếm lực mạnh như vậy, dư âm ảnh hưởng còn chấn động khí huyết của bọn họ.
- Đã không theo bổn quân, vậy đi chết đi!
Phong Yếu Ly nhảy lên, cũng không có cầm kiếm chém loạn nữa, mà là nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, chém xuống một kiếm.
Bởi vì trên người Lý Vân Tiêu trên có tàn hồn Họa Đấu thứ ba mà hắn cầm.
Nguy hiểm tử vong bao phủ tâm thần của hắn, dùng trạng thái của hắn tiếp một kiếm này, mặc dù không chế cũng mất nửa cái mạng chỉ có thể triệu hoán Xa Vưu đi ra nghênh chiến.
- Ách, lực lượng thật cường đại, đây là Thần cảnh sao?
Sắc mặt Xa Vưu ngưng trọng, một tay bấm niệm pháp quyết, tu di vô ngã đột nhiên chém ra, bầu trời cô tịch, không còn gì tồn tại.
Bốn du hồn không ngừng run lên, dường như có chút giãy dụa, càng kêu to hơn.
Họa Đấu vươn tay ra, năm ngón tay mở ra.
Từng đạo ánh sáng màu xanh da trời không ngừng xuất hiện, không gian chung quanh kết băng, không ngừng đông cứng lại.
Thân thể Họa Đấu có hơn phân nửa chìm vào trong băng tinh, trong lỗ mũi phun khói trắng, trong mắt khôi phục thần thái thanh tỉnh.
- Yêu tộc bát bộ chúng, rõ ràng còn lưu lại tàn hồn, đúng là ý chí tuyệt cường.
Họa Đấu mở miệng nói ra, giống như hồi tưởng cái gì đó, lẩm bẩm:
- Đáng tiếc ah, vương các ngươi thủ hộ đã chết, tàn hồn còn sót lại chỉ là nô lệ của ta mà thôi.
Bành!
Những băng tinh kia nổ tung, bốn yêu hồn tan rã, hóa thành băng tinh tiêu tán trong thiên địa.
Đám người Lý Vân Tiêu kinh hãi, câu vừa rồi bao hàm quá nhiều tin tức, Họa Đấu trước mặt lại không phải Họa Đấu.
Loong coong!
Năm ngón tay Họa Đấu đánh ra một trảo, lãnh kiếm băng sương thoáng bay vào trong tay của hắn, kêu lên đầy vu mừng.
Trong mắt Họa Đấu mang theo bi ai, đau lòng nói:
- Yên La, ái thê của ta, ta nhất định giúp ngươi sống lại.
Tâm niệm Lý Vân Tiêu thay đổi thật nhanh, kinh hãi nói:
- Phong Yếu Ly, ngươi là quốc quân Tuyết quốc Phong Yếu Ly!
Họa Đấu ngẩng đầu lên, hai mắt của hắn sinh ra hào quang như điện, một đạo thần thức cường đại tập trung vào Lý Vân Tiêu, nói:
- Ngươi là ai? Làm sao nhận ra bổn quân.
Nội tâm của năm người chấn động mãnh liệt.
Rốt cuộc Lý Vân Tiêu biết vì cái gì lãnh kiếm băng sương không muốn đi theo hắn, thì ra chủ nhân chính thức của nó đang ở đây.
Phong Yếu Ly nói:
- Bổn quân hiểu rồi, các ngươi là kẻ xông vào đây thời đại này. Thay ta mang tàn hồn Họa Đấu và Thủy Yên La trở về đây. Lại nói tiếp bổn quân còn phải cảm tạ các ngươi mới đúng.
Lý Vân Tiêu vội hỏi:
- Tiện tay mà thôi, không cần khách khí. Nếu quả thật muốn cảm tạ, không bằng giao kiếm trong tay ngươi cho ta đi.
- Ah? Ngươi muốn nó?
Phong Yếu Ly giơ kiếm lên, thâm tình nhìn qua nó, nói:
- Không thể được, kiếm này có ý nghĩa trọng đại với ta. Nếu ngươi thật sự ưa thích, ngươi đi theo bổn quân, tùy tùng ta chinh chiến thiên hạ.
Hào khí vượt mây sinh ra trên người của hắn.
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng nói:
- Nếu các hạ không muốn dứt bỏ, vậy thì thôi, nhớ rõ thiếu nợ ta một nhân tình là được. Ta đột nhiên nhớ tới, ta còn có chuyện rất trọng yếu cần làm, như vậy từu biệt, chúng ta sẽ gặp lại sau.
Ánh mắt hắn đảo qua, những người còn lại hiểu ý, nhanh chóng chạy theo hắn.
- Chạy đâu!
Phong Yếu Ly quát một tiếng, kiếm trong tay chém xuống.
Lập tức thiên băng địa liệt, vô số băng tinh thoát ra khỏi mặt đất, chúng như tre già măng mọc bao phủ các lối đi.
Năm người bị ngăn cản, những băng tinh kia vô cùng lạnh lẽo, hàn khí xuyên thẳng vào cốt tủy, nội tâm lạnh buốt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Các hạ vừa mới thức tỉnh, sợ rằng còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, cũng không cần lưu chúng ta lại uống trà.
Ác linh cũng nói:
- Đúng vậy đúng vậy, trà không dễ uống, thật đắng.
Thân thể của nó đã dung hợp trở về nhất thể.
Phong Yếu Ly nói:
- Tuyết trà của Tuyết quốc ta nhiều năm không uống, thật là hoài niệm đấy.
Sắc mặt của hắn vào lúc này biến thành cuồng ngạo.
Viên Cao Hàn nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu lắc đầu, hắn hiểu được ý của đối phương, là tranh thủ thời gian bảo Diệp Phàm vận dụng Nặc Á Chi Chu, nhưng giờ phút này Diệp Phàm đang bế quan, không phải đến vạn bất đắc dĩ thì không nên quấy rầy hắn.
Viên Cao Hàn thở dài:
- Xem ra trà này không uống không được.
Phong Yếu Ly nói:
- Bổn quân có thể cảm nhận được, trong người của ngươi còn tàn hồn Họa Đấu, giao nó cho ta, thành tựu thân thể vô thượng của ta.
Lý Vân Tiêu cả kinh, mắt phải co rút lại, nói:
- Ngươi đã chiếm cứ thân thể Họa Đấu, còn cần tàn hồn làm gì?
Phong Yếu Ly nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, thân thể Họa Đấu này bổn quân không thể khống chế được, phải lợi dụng hồn phách bổn nguyên của nó mới vận dụng được. Năm đó hồn phách bổn nguyên của Họa Đấu bị đánh thành ba phần, một phần trong tay của ta, một phần bị phong ấn trong lãnh kiếm băng sương, còn có một phần bị người nọ mang đi. Hiện tại trong cơ thể ngươi đã có tàn hồn thứ ba, hẳn là truyền nhân của người nọ a!
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
- Người nọ là ai?
Phong Yếu Ly nhướng mày, nói:
- Ah, như thế nào, ngươi cũng không biết? Tàn hồn trong người của ngươi có từ đâu?
Nội tâm Lý Vân Tiêu có suy nghĩ, lúc ấy lúc người Luật gia giảng câu chuyện Tuyết quốc với hắn còn có một nhân vật mấu chốt, đó là tồn tại nhìn thấu tương lai, là người chế tạo ra lãnh kiếm băng sương chân chính!
Phong Yếu Ly thấy hắn không nói, lại nói:
- Ngươi không phải truyền nhân của người nọ thì không cần nghĩ nữa. Quỹ tích vận mệnh đúng như năm đó suy đoán, thiên mệnh trở lại Tuyết quốc, bổn quân lần nữa tái nhập đại địa, thiên hạ không người có thể ngăn cản.
- Mà vận mệnh lựa chọn đang ở dưới chân các ngươi, thuận ta người, đi theo ta quân lâm thiên hạ. Người nghịch ta, dùng máu của kẻ đó tế kiếm trong tay ta.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngươi ngủ lâu, đầu óc bị rối loạn rồi sao?
Phong Yếu Ly giận dữ, lạnh lùng nói:
- Nói như vậy các ngươi muốn dùng máu của mình tế kiếm của ta rồi.
Lãnh kiếm băng sương kéo một đạo quỹ tích trên không trung.
Ầm ầm!
Kiếm này chém vỡ băng tinh bên dưới người hắn, kiếm lực mênh mông quét ngang thiên địa, giống như chém vỡ cả Tuyết quốc.
- Thật mạnh!
Mấy người này giật mình, tên này năm đó tuyệt đối là Thần cảnh không thể nghi ngờ. Nhưng mà hiện tại vừa thức tỉnh, hơn nữa thiên địa biến đổi lớn, cho nên không thể phát huy ra lực lượng Thần cấp.
- Ân? Thiên địa này...
Sắc mặt Phong Yếu Ly đại biến, tức giận:
- Các ngươi đã làm gì trong Tuyết quốc.
Một kiếm này chém xuống đánh vỡ không gian, dưới kiếm lực này năm người nhỏ bé như con kiến.
Ầm ầm!
Cả đại địa nhấc lên, vô số băng tinh bắn ra chung quanh.
Sắc mặt Phong Yếu Ly kinh hãi, cả kinh nói:
- Trong thiên địa này lại không có quy tắc thập phương! Tuyết quốc hiện tại đang ở nơi nào?
Đám người Lý Vân Tiêu càng kinh hãi, không có quy tắc thập phương đã có kiếm lực mạnh như vậy, dư âm ảnh hưởng còn chấn động khí huyết của bọn họ.
- Đã không theo bổn quân, vậy đi chết đi!
Phong Yếu Ly nhảy lên, cũng không có cầm kiếm chém loạn nữa, mà là nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, chém xuống một kiếm.
Bởi vì trên người Lý Vân Tiêu trên có tàn hồn Họa Đấu thứ ba mà hắn cầm.
Nguy hiểm tử vong bao phủ tâm thần của hắn, dùng trạng thái của hắn tiếp một kiếm này, mặc dù không chế cũng mất nửa cái mạng chỉ có thể triệu hoán Xa Vưu đi ra nghênh chiến.
- Ách, lực lượng thật cường đại, đây là Thần cảnh sao?
Sắc mặt Xa Vưu ngưng trọng, một tay bấm niệm pháp quyết, tu di vô ngã đột nhiên chém ra, bầu trời cô tịch, không còn gì tồn tại.
/3771
|