Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu có cơ hội, mong Mục Địch đại nhân chỉ điểm hai người bọn họ một chút.
Linh Mục Địch cười nói:
- Có ngươi là đủ rồi.
Dừng một chút lại nói:
- Nếu có cơ hội, ta sẽ lưu ý.
Lý Vân Tiêu đại hỉ, vội nói:
- Còn không mau cám ơn Mục Địch đại nhân.
Mạc Tiểu Xuyên cùng Hách Liên Thiếu Hoàng là gương mặt phiền muộn, cũng không biết người trước mắt là ai, nhưng không dám chống lại ý chỉ của Lý Vân Tiêu, vội vàng bái nói:
- Đa tạ Mục Địch đại nhân.
Mấy người nói nói cười cười, trấn định như thường, hoàn toàn không có đem nguy cơ trước mắt để vào mắt, làm cho sắc mặt đám người Ân Trì cùng Cảnh Thất càng khó xem, tức giận không ngừng dâng lên.
Ân Trì lăng không nói:
- Có Thánh Khí là một sự tình khiến người hướng tới a, bên người vậy mà ẩn dấu nhiều cao thủ như vậy, nhưng đây đã là toàn bộ lá bài tẩy của ngươi đi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Phải mà cùng không phải, nhưng đây không trọng yếu. Trọng yếu là Bản Thiếu nghĩ bọn họ có thể ứng phó việc trước mắt.
Lời của hắn nói nhẹ nhàng, để cho nội tâm Ân Trì cực độ bất an cùng khó chịu.
Mặc dù nhân số bên mình chiếm thượng phong, nhưng nếu thật đánh nhau, chắc chắn sẽ kinh thiên động địa, sợ là lánh đời tông môn mấy nghìn năm qua gặp phải trận chiến mạnh nhất.
Nếu đối phương chỉ có những người này, đánh cũng không sao, tử thương thảm trọng một chút, cuối cùng vẫn có thể thắng.
Nhưng nếu những người này chỉ là tiên phong mà nói...
Chuyện về sau hắn hầu như không dám tưởng tượng, nếu đánh tới cuối cùng lại ra một nhóm cường giả như vậy nữa, không chỉ những người mình toàn diệt, đối phương tức giận tìm tới tông môn, sợ là tông môn cũng theo đó diệt vong.
Cảnh Thất nói:
- Không cần lo lắng quá nhiều, những người này tám chín phần là toàn bộ lực lượng. Thử nghĩ toàn bộ Thiên Vũ giới cũng không có bao nhiêu cao thủ, có thể tụ tập những người này cũng đã là kỳ tích, tuyệt đối không thể còn có cường giả ẩn dấu.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, tuy rằng Cảnh Thất nói trúng, nhưng chỉ cần hắn không tỏ vẻ, đối phương liền thủy chung kiêng kỵ.
Lúc này trong Giới Thần Bi chỉ còn lại Diệp Phàm, Viên Cao Hàn, Đoàn Việt, Nhạc Cửu Lâm, Đinh Linh Nhi, còn có Côn Ngô Thần Thụ hóa thân tiểu Ngô.
Đoàn Việt cùng Nhạc Cửu Lâm vừa đột phá đến Sơ Giai Vũ Đế, ở chỗ này không chịu nổi một kích. Diệp Phàm thì bế quan đã lâu, không có thể nhúc nhích. Đinh Linh Nhi thực lực quá kém, đồng thời còn chưa ra khỏi bi thống.
Viên Cao Hàn tuy rằng Tinh Thần công kích rất mạnh, nhưng thực lực cùng phòng ngự cực yếu, không muốn để cho hắn ra đây mạo hiểm. Còn lại tiểu Ngô, chỉ có thể làm sủng vật mà thôi, hoàn toàn không có chiến lực.
Có thể nói toàn bộ giúp đỡ của Lý Vân Tiêu đều đã bày ra.
Tuy rằng trên mặt hắn bất cần đời, nhưng nội tâm cũng dị thường cảnh giác. Ngoại trừ những địch nhân trước mắt này ra, còn có Thiên Nhân cường đại dị thường, mơ hồ không rõ, chẳng biết người ở chỗ nào, cũng không biết có ra tay hay không.
Mà Thiên Nhân muốn một vật ở trên người mình, bày Cửu Thiên Thập Địa trận, hầu như dốc toàn bộ lực lượng của Thiên Minh, hơn phân nửa là ở phụ cận, nếu tình thế kém, tất nhiên sẽ xuất thủ.
Điểm ấy mới là chỗ hắn lo lắng nhất, những người trước mắt này mặc dù số lượng chiếm ưu thế, nhưng phương mình vẫn có thể ứng đối.
Ân Trì nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc Mục Trang cùng người này giao tình không cạn, bằng không Mục gia lại phái người đến liền vạn vô nhất thất.
Cảnh Thất từ lâu không nhịn được, quát:
- Giết!
Nhất thời tất cả người Thiên Minh đều lấy ra Huyền Khí, cẩn thận từng bước bức tới.
Lý Vân Tiêu kêu lên:
- Thủy Tiên.
Thủy Tiên lập tức hội ý, hai tay vội vàng bấm niệm thần chú, một mảnh kim quang ở trên người nàng hiện lên, bắt đầu triệu hoán Thâm Hải cự thú.
Nhuận Lung cùng Nhuận Tông ở phía xa sửng sốt, nhìn Thủy Tiên, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Thân thể Nhuận Tông tràn đầy vết thương đột nhiên chấn động, kinh sợ nói:
- Công chúa, nàng là công chúa điện hạ!
Nhuận Lung cũng tỉnh ngộ lại, hắn cũng đã từng thấy qua Thủy Tiên, chỉ là nhất thời không thể nhớ ra, liền cả kinh nói:
- Tứ hải công chúa!
Ân Trì hơi quay đầu, cau mày nói:
- Có ý tứ gì?
Nhuận Lung vội nói:
- Nàng kia chính là tứ hải công chúa, Hải Hoàng đại nhân chi nữ, nghìn vạn lần không tổn thương được!
Người Thiên Minh đều thất kinh nhìn Thủy Tiên.
Ân Trì cũng sửng sốt nửa ngày, lúc này mới nói:
- Không nên tổn thương cô bé kia, người còn lại đều giết!
Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:
- Chỉ bằng những lời này của ngươi hôm nay, Bản Thiếu tất diệt Bích Lạc tông!
Hàn ý trên người của hắn theo nhãn quang ngưng mắt nhìn đi, trong lòng Ân Trì không khỏi chấn động mãnh liệt, sinh ra cảm giác mát lạnh nhè nhẹ .
Sắc mặt Ân Trì dị thường ngưng trọng, biết đã là cục diện ngươi chết ta sống, nếu không có thể giết chết Lý Vân Tiêu, vậy liền phiền phức lớn, nhất thời hai mắt trầm xuống, sát ý như thực chất, vô cùng kiên định.
Lý Vân Tiêu nói:
- Lão Long, Cảnh Thất giao cho ngươi. Bắc Quyến Nam đại nhân, Ân Trì giao cho ngươi, kéo hắn nửa canh giờ, có thể làm được không?
Bắc Quyến Nam nói:
- Yên tâm đi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Rất tốt, để cho Tuần Thiên Đấu Ngưu trợ giúp ngươi. Người còn lại theo ta trước quét sạch lâu la.
Tất cả mọi người rùng mình, nhiệt huyết ở trong người sôi trào.
Hơn bốn mươi cao giai Vũ Đế, trong đó có mười hai Vũ Đế đỉnh phong cường giả, ở trong miệng Lý Vân Tiêu chỉ là lâu la, không khỏi hào khí can vân.
Lúc này trên bầu trời xa xăm, theo Thủy Tiên triệu hoán, không ngừng hiện ra bóng đen to lớn, từng con Thâm Hải cự thú vượt không mà đến.
- Đó là cái gì?
Tất cả mọi người run lên, kinh hãi nhìn lại, lại có hơn mười con Thâm Hải cự thú, trong miệng phát ra thanh âm lẩm bẩm lẩm bẩm cổ quái.
Nhuận Lung cùng Nhuận Tông trực tiếp trợn tròn mắt, há to mồm, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.
Sắc mặt Cảnh Thất trầm xuống, quát:
- Hải Hoàng chi nữ cũng giết!
Thân ảnh hắn lóe lên liền bay đi, muốn đánh chết Thủy Tiên.
- Không.
Nhuận Lung sợ hãi rống một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy giận dữ, hóa ra Bán Long Chi Thân, đen kịt không gì sánh được, lăng không dương nanh múa vuốt.
Nhưng thực lực của hắn không đủ, hơn nữa cách nhau quá xa, căn bản không kịp cứu viện.
Chú cháu hai người đều kinh sợ không thôi, nếu tứ hải công chúa ở trước mắt mình thụ thương, phần trách nhiệm này thật sự là quá nặng rồi.
Hai người còn nghĩ, trước đem Lý Vân Tiêu vây trong Kim Kỳ, may mà phá kỳ trốn thoát, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Xuy!
Ở trong nháy mắt Cảnh Thất khẽ động, thân ảnh của Xa Vưu cũng tiêu thất, một kiếm trực tiếp chém qua, trực tiếp bổ ra Hải Thiên.
Bên cạnh cái khe có nhân ảnh lóe lên, Cảnh Thất hiện ra, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Xa Vưu.
- Thù mới hận cũ có khả năng cùng tính một lượt!
Xa Vưu cười hắc hắc nói:
- Trước chỉ là chơi với ngươi mà thôi, lần này liền tiễn ngươi về tây thiên!
Hai tay hắn cầm kiếm, Kiếm thế bỗng nhiên chém xuống.
- Nếu có cơ hội, mong Mục Địch đại nhân chỉ điểm hai người bọn họ một chút.
Linh Mục Địch cười nói:
- Có ngươi là đủ rồi.
Dừng một chút lại nói:
- Nếu có cơ hội, ta sẽ lưu ý.
Lý Vân Tiêu đại hỉ, vội nói:
- Còn không mau cám ơn Mục Địch đại nhân.
Mạc Tiểu Xuyên cùng Hách Liên Thiếu Hoàng là gương mặt phiền muộn, cũng không biết người trước mắt là ai, nhưng không dám chống lại ý chỉ của Lý Vân Tiêu, vội vàng bái nói:
- Đa tạ Mục Địch đại nhân.
Mấy người nói nói cười cười, trấn định như thường, hoàn toàn không có đem nguy cơ trước mắt để vào mắt, làm cho sắc mặt đám người Ân Trì cùng Cảnh Thất càng khó xem, tức giận không ngừng dâng lên.
Ân Trì lăng không nói:
- Có Thánh Khí là một sự tình khiến người hướng tới a, bên người vậy mà ẩn dấu nhiều cao thủ như vậy, nhưng đây đã là toàn bộ lá bài tẩy của ngươi đi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Phải mà cùng không phải, nhưng đây không trọng yếu. Trọng yếu là Bản Thiếu nghĩ bọn họ có thể ứng phó việc trước mắt.
Lời của hắn nói nhẹ nhàng, để cho nội tâm Ân Trì cực độ bất an cùng khó chịu.
Mặc dù nhân số bên mình chiếm thượng phong, nhưng nếu thật đánh nhau, chắc chắn sẽ kinh thiên động địa, sợ là lánh đời tông môn mấy nghìn năm qua gặp phải trận chiến mạnh nhất.
Nếu đối phương chỉ có những người này, đánh cũng không sao, tử thương thảm trọng một chút, cuối cùng vẫn có thể thắng.
Nhưng nếu những người này chỉ là tiên phong mà nói...
Chuyện về sau hắn hầu như không dám tưởng tượng, nếu đánh tới cuối cùng lại ra một nhóm cường giả như vậy nữa, không chỉ những người mình toàn diệt, đối phương tức giận tìm tới tông môn, sợ là tông môn cũng theo đó diệt vong.
Cảnh Thất nói:
- Không cần lo lắng quá nhiều, những người này tám chín phần là toàn bộ lực lượng. Thử nghĩ toàn bộ Thiên Vũ giới cũng không có bao nhiêu cao thủ, có thể tụ tập những người này cũng đã là kỳ tích, tuyệt đối không thể còn có cường giả ẩn dấu.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, tuy rằng Cảnh Thất nói trúng, nhưng chỉ cần hắn không tỏ vẻ, đối phương liền thủy chung kiêng kỵ.
Lúc này trong Giới Thần Bi chỉ còn lại Diệp Phàm, Viên Cao Hàn, Đoàn Việt, Nhạc Cửu Lâm, Đinh Linh Nhi, còn có Côn Ngô Thần Thụ hóa thân tiểu Ngô.
Đoàn Việt cùng Nhạc Cửu Lâm vừa đột phá đến Sơ Giai Vũ Đế, ở chỗ này không chịu nổi một kích. Diệp Phàm thì bế quan đã lâu, không có thể nhúc nhích. Đinh Linh Nhi thực lực quá kém, đồng thời còn chưa ra khỏi bi thống.
Viên Cao Hàn tuy rằng Tinh Thần công kích rất mạnh, nhưng thực lực cùng phòng ngự cực yếu, không muốn để cho hắn ra đây mạo hiểm. Còn lại tiểu Ngô, chỉ có thể làm sủng vật mà thôi, hoàn toàn không có chiến lực.
Có thể nói toàn bộ giúp đỡ của Lý Vân Tiêu đều đã bày ra.
Tuy rằng trên mặt hắn bất cần đời, nhưng nội tâm cũng dị thường cảnh giác. Ngoại trừ những địch nhân trước mắt này ra, còn có Thiên Nhân cường đại dị thường, mơ hồ không rõ, chẳng biết người ở chỗ nào, cũng không biết có ra tay hay không.
Mà Thiên Nhân muốn một vật ở trên người mình, bày Cửu Thiên Thập Địa trận, hầu như dốc toàn bộ lực lượng của Thiên Minh, hơn phân nửa là ở phụ cận, nếu tình thế kém, tất nhiên sẽ xuất thủ.
Điểm ấy mới là chỗ hắn lo lắng nhất, những người trước mắt này mặc dù số lượng chiếm ưu thế, nhưng phương mình vẫn có thể ứng đối.
Ân Trì nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc Mục Trang cùng người này giao tình không cạn, bằng không Mục gia lại phái người đến liền vạn vô nhất thất.
Cảnh Thất từ lâu không nhịn được, quát:
- Giết!
Nhất thời tất cả người Thiên Minh đều lấy ra Huyền Khí, cẩn thận từng bước bức tới.
Lý Vân Tiêu kêu lên:
- Thủy Tiên.
Thủy Tiên lập tức hội ý, hai tay vội vàng bấm niệm thần chú, một mảnh kim quang ở trên người nàng hiện lên, bắt đầu triệu hoán Thâm Hải cự thú.
Nhuận Lung cùng Nhuận Tông ở phía xa sửng sốt, nhìn Thủy Tiên, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Thân thể Nhuận Tông tràn đầy vết thương đột nhiên chấn động, kinh sợ nói:
- Công chúa, nàng là công chúa điện hạ!
Nhuận Lung cũng tỉnh ngộ lại, hắn cũng đã từng thấy qua Thủy Tiên, chỉ là nhất thời không thể nhớ ra, liền cả kinh nói:
- Tứ hải công chúa!
Ân Trì hơi quay đầu, cau mày nói:
- Có ý tứ gì?
Nhuận Lung vội nói:
- Nàng kia chính là tứ hải công chúa, Hải Hoàng đại nhân chi nữ, nghìn vạn lần không tổn thương được!
Người Thiên Minh đều thất kinh nhìn Thủy Tiên.
Ân Trì cũng sửng sốt nửa ngày, lúc này mới nói:
- Không nên tổn thương cô bé kia, người còn lại đều giết!
Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:
- Chỉ bằng những lời này của ngươi hôm nay, Bản Thiếu tất diệt Bích Lạc tông!
Hàn ý trên người của hắn theo nhãn quang ngưng mắt nhìn đi, trong lòng Ân Trì không khỏi chấn động mãnh liệt, sinh ra cảm giác mát lạnh nhè nhẹ .
Sắc mặt Ân Trì dị thường ngưng trọng, biết đã là cục diện ngươi chết ta sống, nếu không có thể giết chết Lý Vân Tiêu, vậy liền phiền phức lớn, nhất thời hai mắt trầm xuống, sát ý như thực chất, vô cùng kiên định.
Lý Vân Tiêu nói:
- Lão Long, Cảnh Thất giao cho ngươi. Bắc Quyến Nam đại nhân, Ân Trì giao cho ngươi, kéo hắn nửa canh giờ, có thể làm được không?
Bắc Quyến Nam nói:
- Yên tâm đi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Rất tốt, để cho Tuần Thiên Đấu Ngưu trợ giúp ngươi. Người còn lại theo ta trước quét sạch lâu la.
Tất cả mọi người rùng mình, nhiệt huyết ở trong người sôi trào.
Hơn bốn mươi cao giai Vũ Đế, trong đó có mười hai Vũ Đế đỉnh phong cường giả, ở trong miệng Lý Vân Tiêu chỉ là lâu la, không khỏi hào khí can vân.
Lúc này trên bầu trời xa xăm, theo Thủy Tiên triệu hoán, không ngừng hiện ra bóng đen to lớn, từng con Thâm Hải cự thú vượt không mà đến.
- Đó là cái gì?
Tất cả mọi người run lên, kinh hãi nhìn lại, lại có hơn mười con Thâm Hải cự thú, trong miệng phát ra thanh âm lẩm bẩm lẩm bẩm cổ quái.
Nhuận Lung cùng Nhuận Tông trực tiếp trợn tròn mắt, há to mồm, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.
Sắc mặt Cảnh Thất trầm xuống, quát:
- Hải Hoàng chi nữ cũng giết!
Thân ảnh hắn lóe lên liền bay đi, muốn đánh chết Thủy Tiên.
- Không.
Nhuận Lung sợ hãi rống một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy giận dữ, hóa ra Bán Long Chi Thân, đen kịt không gì sánh được, lăng không dương nanh múa vuốt.
Nhưng thực lực của hắn không đủ, hơn nữa cách nhau quá xa, căn bản không kịp cứu viện.
Chú cháu hai người đều kinh sợ không thôi, nếu tứ hải công chúa ở trước mắt mình thụ thương, phần trách nhiệm này thật sự là quá nặng rồi.
Hai người còn nghĩ, trước đem Lý Vân Tiêu vây trong Kim Kỳ, may mà phá kỳ trốn thoát, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Xuy!
Ở trong nháy mắt Cảnh Thất khẽ động, thân ảnh của Xa Vưu cũng tiêu thất, một kiếm trực tiếp chém qua, trực tiếp bổ ra Hải Thiên.
Bên cạnh cái khe có nhân ảnh lóe lên, Cảnh Thất hiện ra, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Xa Vưu.
- Thù mới hận cũ có khả năng cùng tính một lượt!
Xa Vưu cười hắc hắc nói:
- Trước chỉ là chơi với ngươi mà thôi, lần này liền tiễn ngươi về tây thiên!
Hai tay hắn cầm kiếm, Kiếm thế bỗng nhiên chém xuống.
/3771
|