Hoang nói:
– Hồn nói không sai, mọi người nghìn vạn lần phải cẩn thận. Thực lực Thánh Vực ở trên chúng ta, không thể khinh địch.
Mặt tên Yêu Tộc khác giọng căm hận nói:
– Đáng tiếc tộc ta không thể một lòng đoàn kết, bằng không sao có thể ở trong Tinh Nguyệt ảo cảnh sống tạm bợ, nếu tất cả bộ lạc đều có thể ngưng tụ thành một, đừng nói Thiên Vũ Đại Lục, mặc dù là xưng bá toàn bộ Thiên Vũ giới cũng không nói chơi.
Tất cả người Yêu Tộc sắc mặt thay đổi, tựa hồ xúc động tâm sự gì, có mấy người thì đưa đến ánh mắt trách cứ.
Tên Yêu Tộc kia lại càng hoảng sợ, vội che miệng không dám nói nữa.
Hoang chậm rãi nói:
– Chỉ cần có chư vị đoàn kết ở bên cạnh Bản Hoàng, chúng ta liền không địch thủ.
– Chúng ta nhất định thề chết theo Ngô Hoàng bệ hạ!
Chúng Yêu đồng nói, thanh thế rung trời, ngay cả những chim bay thú chạy kia cũng gào thét theo, Yêu Lực mênh mông tản ra, đầy rẫy toàn bộ không gian.
Ngả cau mày nói:
– Tất cả mọi người thu hồi Yêu Khí, ta đến điều tra Ngũ Hà Sơn Phong Ấn một chút, nhìn xem nơi nào có Yêu Khí tràn ra, kia chính là điểm yếu.
Thần thức của hắn tản ra, nhất thời như một đạo thải hồng, phóng xuất quang mang, chiếu sáng toàn bộ không gian, cùng hồng quang của Ngũ Hà Sơn tương hỗ chiếu rọi.
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động mãnh liệt, loại ánh sáng Thần Thức này chỉ ở trong điển tịch gặp qua ghi chép, chính là chỉ có Thập Giai Thuật Thần mới có thể ngưng thần thành quang, mặc dù là Viên Cao Hàn cũng không khả năng làm được.
Cảnh tượng trước mắt để cho hắn hầu như tâm thần thất thủ, nội tâm hoảng sợ, cả kinh nói:
– Chuyện gì xảy ra? Ngả dĩ nhiên là Thập Giai Thuật Thần? Dưới bầu trời này làm sao có thể thành Thần?
Vô số nghi vấn ở trong đầu hiện lên, đều là khó giải.
Mà ánh sáng Thần Thức như là thủy nguyệt chiếu khắp đại địa, không ngừng khuếch tán.
Lý Vân Tiêu cảnh giác, hắn hoàn toàn không có nắm chắc ở dưới ánh sáng Thần Thức kia còn có thể che giấu, dù sao cũng là chiêu số mà Thập Giai Thuật Thần mới có thể thi triển.
Một khi hành tung bại lộ, hắn dự định trước tiên bỏ chạy.
Ngược lại không phải là sợ những Yêu Tộc kia, mà là hắn đã xác định mục đích của những yêu tộc này, cùng mình hoàn toàn nhất trí, liền lười tranh đấu vô vị, cứu Lạc Vân Thường ra mới là chuyện khẩn yếu.
Thần Thức ánh sáng tản ra mấy trăm trượng, cách Lý Vân Tiêu hai ba mươi trượng liền ngừng lại.
Ánh mắt Ngả khẽ động, hướng nơi nào đó trong hư không nhìn lại, thở dài một cái nói:
– Là Lê đại nhân sao? Ra đi.
Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng chỗ kia nhìn lại.
Chỉ thấy dưới ánh sáng Thần Thức, không gian hơi hoảng động, một thân ảnh hiển hiện ra.
Lý Vân Tiêu nhìn lại, chính là Lê ở Hồng Nguyệt Thành đánh một trận, xa cách đã lâu, không chỉ thương thế khỏi hẳn, hơn nữa còn tiến thêm một tầng.
Lê vừa xuất hiện, lập tức bị vô số Thần Thức tập trung, đều là sát khí ngẩng cao, tựa hồ có thù không đợi trời chung.
– Thần Thức ánh sáng? Ngươi, ngươi bước vào Thần Cảnh?
Lê cũng ngạc nhiên không gì so nổi, kinh ngạc nhìn Ngả, hoàn toàn không thể tin được.
Ngả mỉm cười nói:
– Còn kém nửa bước, ánh sáng thần thức chỉ có thể lan tràn bảy trăm trượng, bằng không phát hiện người hẳn sẽ không chỉ là ngươi.
– Thần Thức ánh sáng bảy trăm trượng…
Dù vậy, Lê cũng phi thường giật mình, trên mặt có thần sắc đờ đẫn.
Sắc mặt Hoang có chút khó coi cùng ngưng trọng nói:
– Ngươi đã ở đây, như vậy mấy người kia cũng có thể ở đây đi? Nếu đã tới, liền ra đi. Người Yêu Tộc ta, hành sự từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, không cần trốn trốn tránh tránh.
Lê bất đắc dĩ nói:
– Cũng không phải là trốn, lúc ấy ta muốn đi, bất đắc dĩ chư vị tới quá nhanh, không đi kịp a.
Hoang hừ nói:
– Nói như vậy, Thương đại nhân đã chạy thoát?
– Chạy? Xem ra Hoang đại nhân ít đọc sách, nên dùng từ không hợp a.
Sắc mặt Lê đạm nhiên, lẳng lặng nói:
– Thương đại nhân tấm lòng bao dung, không muốn trong tộc ta xuất hiện xung đột kịch liệt, nên sớm liền rời đi.
– Hừ!
Hoang giễu cợt nói:
– Nhưng hắn chính là cội nguồn của xung đột, nếu có đại nghĩa như vậy, sẽ không để cho Yêu Tộc bền chắc như thép phân chia!
Lê không nhanh không chậm nói:
– Vạn Yêu Chi Hoàng, người giỏi thì ngồi, ai bảo Thương đại nhân so với ngài tốt hơn chứ? Mong Hoang đại nhân phân rõ lí lẽ, thức thời nhượng hiền.
– Lớn mật!
Hồn nổi giận nói:
– Ngươi tình là vật gì, dám cùng Ngô Hoàng bệ hạ nói như vậy!
Trên mặt Hoang cũng bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng, trong mắt lóe ra hàn quang, hiển nhiên là động sát khí, cười lạnh nói:
– Ý của Lê đại nhân là, Bản Hoàng không thức thời?
Lê nghiêm túc nói:
– Phải. Nếu đại nhân có thể thức thời, thoái vị nhượng hiền, Thương đại nhân tất sẽ đem toàn bộ Yêu Tộc mang tới đỉnh phong, tựu như Hồn vừa nói, không chỉ là Thiên Vũ Đại Lục, mặc dù là toàn bộ Thiên Vũ giới, cũng sẽ lấy Yêu Tộc ta vi tôn. Đại Tế Tự cũng chính là thấy được điểm này, cho nên mới đi theo Thương đại nhân.
– Ha hả, là nói lão hồ đồ kia.
Hoang cười lạnh nói:
– Còn có Bát Bộ Yêu Tộc đi theo lão hồ đồ, bây giờ còn có mấy người sống? Hồng Nguyệt Thành đánh một trận mất hết thể diện tộc ta, sao không chết sạch đi? Bây giờ còn có mặt mũi nói Bản Hoàng thoái vị?
– Khục, Ngô Hoàng bệ hạ nói ta như vậy, có chút quá phận đi.
Xa xa truyền đến một trận ho khan, Đại Tế Tự hóa thân ra, hình dạng có vẻ thập phần già nua, cầm trong tay một cây ba tong, đi bước một tới.
Ngả vừa thấy, rất xa thở dài hành lễ nói:
– Đại Tế Tự.
Trừ hắn ra, Yêu Tộc khác mặc dù có chút xúc động, nhưng đứng thẳng bất động, chỉ là lạnh lùng nhìn, không ít người lộ ra vẻ đau lòng, tựa hồ không thể tha thứ hắn phản bội.
Hoang chắp hai tay sau lưng, lúc này siết chặc nắm tay, hiển nhiên nội tâm ba động cực lớn, lạnh giọng nói:
– Đại Tế Tự vẫn nhận thức ta là Hoàng sao?
Từ hành lễ nói:
– Ngô Hoàng bệ hạ một ngày không thoái vị, liền một ngày là Hoàng Giả.
Hoang lạnh lùng nói:
– Đại Tế Tự, ngươi rời đi để cho Bản Hoàng đau đến xé lòng a!
Từ thở dài nói:
– Thiên ý khó vi phạm, ta cũng chỉ là làm tròn chức trách Đại Tế Tự, cầu Ngô Hoàng tha thứ.
Hoang nói:
– Tuy rằng ngươi phản bội để cho Yêu Tộc tổn thất cực lớn, đồng thời hình thành cục diện phân liệt, còn đang không ngừng mở rộng, nhưng chỉ cần ngươi trở về, Bản Hoàng đối với chuyện cũ bỏ qua, ngươi vẫn là Đại Tế Tự của Bản Hoàng.
Từ nói:
– Thiên đạo có định số, không phải là sức người có thể sửa. Thời đại đang không ngừng đi tới, không chỉ có ta trở về không được, Yêu Tộc cũng trở về không được.
– Nói bậy! Mặc dù thời đại đi về phía trước, đó cũng là Bản Hoàng lãnh đạo Yêu Tộc không ngừng đi về phía trước!
Sắc mặt Hoang trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Đại Tế Tự, ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng!
Từ nói:
– Sự lựa chọn của ta, là thời đại tuyển trạch, không có khả năng thay đổi. Mặc dù muốn lấy máu của ta đến tế thời đại này mở cửa, ta cũng phi thường vui lòng.
– Hồn nói không sai, mọi người nghìn vạn lần phải cẩn thận. Thực lực Thánh Vực ở trên chúng ta, không thể khinh địch.
Mặt tên Yêu Tộc khác giọng căm hận nói:
– Đáng tiếc tộc ta không thể một lòng đoàn kết, bằng không sao có thể ở trong Tinh Nguyệt ảo cảnh sống tạm bợ, nếu tất cả bộ lạc đều có thể ngưng tụ thành một, đừng nói Thiên Vũ Đại Lục, mặc dù là xưng bá toàn bộ Thiên Vũ giới cũng không nói chơi.
Tất cả người Yêu Tộc sắc mặt thay đổi, tựa hồ xúc động tâm sự gì, có mấy người thì đưa đến ánh mắt trách cứ.
Tên Yêu Tộc kia lại càng hoảng sợ, vội che miệng không dám nói nữa.
Hoang chậm rãi nói:
– Chỉ cần có chư vị đoàn kết ở bên cạnh Bản Hoàng, chúng ta liền không địch thủ.
– Chúng ta nhất định thề chết theo Ngô Hoàng bệ hạ!
Chúng Yêu đồng nói, thanh thế rung trời, ngay cả những chim bay thú chạy kia cũng gào thét theo, Yêu Lực mênh mông tản ra, đầy rẫy toàn bộ không gian.
Ngả cau mày nói:
– Tất cả mọi người thu hồi Yêu Khí, ta đến điều tra Ngũ Hà Sơn Phong Ấn một chút, nhìn xem nơi nào có Yêu Khí tràn ra, kia chính là điểm yếu.
Thần thức của hắn tản ra, nhất thời như một đạo thải hồng, phóng xuất quang mang, chiếu sáng toàn bộ không gian, cùng hồng quang của Ngũ Hà Sơn tương hỗ chiếu rọi.
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động mãnh liệt, loại ánh sáng Thần Thức này chỉ ở trong điển tịch gặp qua ghi chép, chính là chỉ có Thập Giai Thuật Thần mới có thể ngưng thần thành quang, mặc dù là Viên Cao Hàn cũng không khả năng làm được.
Cảnh tượng trước mắt để cho hắn hầu như tâm thần thất thủ, nội tâm hoảng sợ, cả kinh nói:
– Chuyện gì xảy ra? Ngả dĩ nhiên là Thập Giai Thuật Thần? Dưới bầu trời này làm sao có thể thành Thần?
Vô số nghi vấn ở trong đầu hiện lên, đều là khó giải.
Mà ánh sáng Thần Thức như là thủy nguyệt chiếu khắp đại địa, không ngừng khuếch tán.
Lý Vân Tiêu cảnh giác, hắn hoàn toàn không có nắm chắc ở dưới ánh sáng Thần Thức kia còn có thể che giấu, dù sao cũng là chiêu số mà Thập Giai Thuật Thần mới có thể thi triển.
Một khi hành tung bại lộ, hắn dự định trước tiên bỏ chạy.
Ngược lại không phải là sợ những Yêu Tộc kia, mà là hắn đã xác định mục đích của những yêu tộc này, cùng mình hoàn toàn nhất trí, liền lười tranh đấu vô vị, cứu Lạc Vân Thường ra mới là chuyện khẩn yếu.
Thần Thức ánh sáng tản ra mấy trăm trượng, cách Lý Vân Tiêu hai ba mươi trượng liền ngừng lại.
Ánh mắt Ngả khẽ động, hướng nơi nào đó trong hư không nhìn lại, thở dài một cái nói:
– Là Lê đại nhân sao? Ra đi.
Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng chỗ kia nhìn lại.
Chỉ thấy dưới ánh sáng Thần Thức, không gian hơi hoảng động, một thân ảnh hiển hiện ra.
Lý Vân Tiêu nhìn lại, chính là Lê ở Hồng Nguyệt Thành đánh một trận, xa cách đã lâu, không chỉ thương thế khỏi hẳn, hơn nữa còn tiến thêm một tầng.
Lê vừa xuất hiện, lập tức bị vô số Thần Thức tập trung, đều là sát khí ngẩng cao, tựa hồ có thù không đợi trời chung.
– Thần Thức ánh sáng? Ngươi, ngươi bước vào Thần Cảnh?
Lê cũng ngạc nhiên không gì so nổi, kinh ngạc nhìn Ngả, hoàn toàn không thể tin được.
Ngả mỉm cười nói:
– Còn kém nửa bước, ánh sáng thần thức chỉ có thể lan tràn bảy trăm trượng, bằng không phát hiện người hẳn sẽ không chỉ là ngươi.
– Thần Thức ánh sáng bảy trăm trượng…
Dù vậy, Lê cũng phi thường giật mình, trên mặt có thần sắc đờ đẫn.
Sắc mặt Hoang có chút khó coi cùng ngưng trọng nói:
– Ngươi đã ở đây, như vậy mấy người kia cũng có thể ở đây đi? Nếu đã tới, liền ra đi. Người Yêu Tộc ta, hành sự từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, không cần trốn trốn tránh tránh.
Lê bất đắc dĩ nói:
– Cũng không phải là trốn, lúc ấy ta muốn đi, bất đắc dĩ chư vị tới quá nhanh, không đi kịp a.
Hoang hừ nói:
– Nói như vậy, Thương đại nhân đã chạy thoát?
– Chạy? Xem ra Hoang đại nhân ít đọc sách, nên dùng từ không hợp a.
Sắc mặt Lê đạm nhiên, lẳng lặng nói:
– Thương đại nhân tấm lòng bao dung, không muốn trong tộc ta xuất hiện xung đột kịch liệt, nên sớm liền rời đi.
– Hừ!
Hoang giễu cợt nói:
– Nhưng hắn chính là cội nguồn của xung đột, nếu có đại nghĩa như vậy, sẽ không để cho Yêu Tộc bền chắc như thép phân chia!
Lê không nhanh không chậm nói:
– Vạn Yêu Chi Hoàng, người giỏi thì ngồi, ai bảo Thương đại nhân so với ngài tốt hơn chứ? Mong Hoang đại nhân phân rõ lí lẽ, thức thời nhượng hiền.
– Lớn mật!
Hồn nổi giận nói:
– Ngươi tình là vật gì, dám cùng Ngô Hoàng bệ hạ nói như vậy!
Trên mặt Hoang cũng bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng, trong mắt lóe ra hàn quang, hiển nhiên là động sát khí, cười lạnh nói:
– Ý của Lê đại nhân là, Bản Hoàng không thức thời?
Lê nghiêm túc nói:
– Phải. Nếu đại nhân có thể thức thời, thoái vị nhượng hiền, Thương đại nhân tất sẽ đem toàn bộ Yêu Tộc mang tới đỉnh phong, tựu như Hồn vừa nói, không chỉ là Thiên Vũ Đại Lục, mặc dù là toàn bộ Thiên Vũ giới, cũng sẽ lấy Yêu Tộc ta vi tôn. Đại Tế Tự cũng chính là thấy được điểm này, cho nên mới đi theo Thương đại nhân.
– Ha hả, là nói lão hồ đồ kia.
Hoang cười lạnh nói:
– Còn có Bát Bộ Yêu Tộc đi theo lão hồ đồ, bây giờ còn có mấy người sống? Hồng Nguyệt Thành đánh một trận mất hết thể diện tộc ta, sao không chết sạch đi? Bây giờ còn có mặt mũi nói Bản Hoàng thoái vị?
– Khục, Ngô Hoàng bệ hạ nói ta như vậy, có chút quá phận đi.
Xa xa truyền đến một trận ho khan, Đại Tế Tự hóa thân ra, hình dạng có vẻ thập phần già nua, cầm trong tay một cây ba tong, đi bước một tới.
Ngả vừa thấy, rất xa thở dài hành lễ nói:
– Đại Tế Tự.
Trừ hắn ra, Yêu Tộc khác mặc dù có chút xúc động, nhưng đứng thẳng bất động, chỉ là lạnh lùng nhìn, không ít người lộ ra vẻ đau lòng, tựa hồ không thể tha thứ hắn phản bội.
Hoang chắp hai tay sau lưng, lúc này siết chặc nắm tay, hiển nhiên nội tâm ba động cực lớn, lạnh giọng nói:
– Đại Tế Tự vẫn nhận thức ta là Hoàng sao?
Từ hành lễ nói:
– Ngô Hoàng bệ hạ một ngày không thoái vị, liền một ngày là Hoàng Giả.
Hoang lạnh lùng nói:
– Đại Tế Tự, ngươi rời đi để cho Bản Hoàng đau đến xé lòng a!
Từ thở dài nói:
– Thiên ý khó vi phạm, ta cũng chỉ là làm tròn chức trách Đại Tế Tự, cầu Ngô Hoàng tha thứ.
Hoang nói:
– Tuy rằng ngươi phản bội để cho Yêu Tộc tổn thất cực lớn, đồng thời hình thành cục diện phân liệt, còn đang không ngừng mở rộng, nhưng chỉ cần ngươi trở về, Bản Hoàng đối với chuyện cũ bỏ qua, ngươi vẫn là Đại Tế Tự của Bản Hoàng.
Từ nói:
– Thiên đạo có định số, không phải là sức người có thể sửa. Thời đại đang không ngừng đi tới, không chỉ có ta trở về không được, Yêu Tộc cũng trở về không được.
– Nói bậy! Mặc dù thời đại đi về phía trước, đó cũng là Bản Hoàng lãnh đạo Yêu Tộc không ngừng đi về phía trước!
Sắc mặt Hoang trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Đại Tế Tự, ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng!
Từ nói:
– Sự lựa chọn của ta, là thời đại tuyển trạch, không có khả năng thay đổi. Mặc dù muốn lấy máu của ta đến tế thời đại này mở cửa, ta cũng phi thường vui lòng.
/3771
|