Hai người đối chọi gay gắt, tình thế hết sức căng thẳng.
Lũ yêu cũng nghị luận, nhưng đều xem cuộc vui, Hoang cũng khoanh tay trước ngực, hắn cười lạnh.
Lý Vân Tiêu đem Huyền Hoa ngăn lại, nói:
– Đừng xúc động.
Huyền Hoa tức giận, nói:
– Ta không có xúc động, ta chỉ muốn biết là người phương nào lớn mật như vậy, dám làm chuyên thiên hạ công phẫn.
Lý Vân Tiêu thở dài:
– Kỳ thật ta cũng rất muốn biết, vốn thực lực của ngươi không bằng nàng. Cần gì phải ra tay lãng phí tinh lực bản thân chứ, đây là người Thánh Vực giật dây, còn có một người có thể hỏi.
Huyền Hoa nói:
– Ai?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn qua Phi Thành cách đó không xa.
Phi Thành kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt Lý Vân Tiêu có lực lượng như đọc tâm thần của hắn, hắn lui ra phía sau.
– Ah? Ngươi và nữ nhân kia là một đám?
Huyền Hoa cũng nhìn qua, lạnh lùng nói.
Chân Vũ cau mày nói:
– Khó trách Thánh Vực vẫn không có động tĩnh, nếu là như thế thì chuyện này to lắm!
Đột nhiên Phi Thành quát to một tiếng, nói:
– Thi Thi đại nhân cứu ta!
“Bành” một tiếng hắn liền biến mất tại chỗ, thi triển độn thuật nhanh chóng bay về phía Vi Thi Thi. Phải biết rằng trước mặt chính là hai phong hào Võ Đế, hơi chút chậm một bước có khả năng vẫn lạc.
Lý Vân Tiêu cùng Huyền Hoa cũng không ra tay, tùy ý hắn trốn tới chỗ lá vàng, thở phào một hơi.
Phi Thành nhìn qua thần sắc nghi hoặc của Vi Thi Thi, vội vàng nói:
– Ta cũng là thủ hạ dưới trướng của đại nhân, phái tới đây đă phong thư cho cung chủ.
– Ah?
Vi Thi Thi có chút không tin, nói:
– Ngươi hãy nói xem, vị đại nhân kia là ai.
Phi Thành vội vàng móc ra một phong thư, hắn mở ra và hào quang sáng ngời lóe lên rồi biến mất, tất cả mọi người nhíu mày, mặc dù là Lý Vân Tiêu cũng không thể thấy rõ trong đó viết gì.
Vi Thi Thi trầm ngâm một chút, mới nói:
– Thì ra là hắn.
– Ách, có ý tứ gì?
Phi Thành sững sờ một chút, hồ đồ nói:
– Chẳng lẽ cung chủ không phải là đại nhân kia mời tới sao?
Vi Thi Thi nói:
– Có lẽ. Nếu là hắn, ta sẽ giúp hắn một lần, giữ vững bí mật này.
Phi Thành nói:
– Cung chủ có ý gì?
Vi Thi Thi tiến lên một bước, đi tới trước mặt Phi Thành, Phi Thành cảm thấy mùi hương xông vào mũi, lập tức cảm thấy ngực đau đớn kịch liệt, kêu thảm một tiếng, nói:
– Ngươi…
Chỉ thấy một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim trực tiếp đâm thủng lồng ngực của hắn, kiếm kia bên trên có ba rãnh máu tinh mỹ, máu tươi phun ra như cột nước.
Vi Thi Thi nói:
– Ở đây có quá nhiều cường giả, dùng thực lực của ngươi là thủ không được bí mật, ta chỉ có thể dùng phương thức đơn giản nhất mà thôi.
Hai mắt Phi Thành bắt đầu trở nên ngây dại, muốn toàn lực hô cái gì đó, nhưng mà cổ họng không nghe sai sử, sau đó khó chịu mất đi ý thức.
Huyền Hoa lạnh lùng nói:
– Giết người diệt khẩu, còn có thể cho ngươi đi được sao? Chân Vũ, đồng loạt ra tay ngăn chặn nàng lại!
Hai người lập tức tập trung thần thức vào Vi Thi Thi, Chân Vũ xuất hiện trước chiếc lá vàng, trên người sinh ra ma khí cuồn cuộn nhìn chằm chằm vào Vi Thi Thi.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, muốn muốn khuyên giải, nhưng thấy thần sắc lạnh lùng và tức giận của hai người, dường như biết hắn có nói cũng vô dụng.
Vi Thi Thi nói:
– Hai vị đúng là có bản lĩnh, muốn ngăn cản vạn yêu xuất thế thì chém giết Yêu Hoàng là được, cần gì phải khó xử người con gái như ta.
Huyền Hoa cười lạnh nói:
– Ngươi không cần khích tướng, ta thừa nhận chính mình kinh sợ thì sao chứ? Không thể giết Yêu Hoàng, đành phải bắt ngươi hả giận.
Trong lòng của hắn thật sự có oán khí, dù sao phá vỡ phong ấn Ngũ Hà Sơn đang mang trọng đại, chính mình bộ dáng không thèm quan tâm là không có biện pháp, đánh không lại đối phương có thể làm sao chứ. Nhưng Vi Thi Thi lại trực tiếp dâng phương pháp phá phong ấn làm hắn vô cùng tức giận.
Lấy Toái Tinh Cung ra, kéo cong nó liền bắn mũi tên màu bạc ra ngoài.
Mũi tên phá không bay đi, Huyền Hoa cũng biến mất tại chỗ đuổi kịp tốc độ mũi tên, chân của hắn điểm lên trên mũi lao thẳng vào lá cây.
Cùng lúc đó, Chân Vũ đánh ra một đạo quyền ấn.
Lực lượng khủng bố làm Vi Thi Thi trầm ngâm, lúc này nhảy ra phía sau tránh né.
Nàng thật sự không muốn chống lại hai người này, tâm niệm thay đổi thật nhanh, muốn tìm biện pháp thoát thân.
Giờ phút này mũi tên màu bạc bắn trúng chiếc lá màu vàng, “Oanh” một tiếng nổ ra vô số hào quang màu vàng sáng ngời.
Trong hào quang này, thân ảnh Huyền Hoa lóe lên, hắn chém một đao thẳng vào Vi Thi Thi.
Tất cả mọi người nhìn ba người đánh nhau, tâm tư mọi người cũng khác biệt.
Lúc này trên bầu trơi có vô số phù văn bay múa, chỉ thấy Ngả hai tay bấm niệm pháp quyết, sau đó lăng không mở ra, phù văn đầy trời xuất hiện ấn phù màu vàng, nó hoàn toàn tương hợp với hình thái chìa khóa lúc trước.
Ánh mắt của tất cả mọi người bị hấp dẫn nhìn qua, ngay cả Huyền Hoa ba người cũng dừng chiến đấu, tách ra xa mấy trăm trượng nhìn ngọc ấn hư ảo kia.
Trên mặt Ngả mang theo thần thái kích động, nói:
– Phương pháp phá phong ấn hoàn toàn chính xác.
Tiếng nói vừa dứt, hắn thi triển ấn quyết liên tục.
Ngọc ấn to như núi bay quanh không trung, đánh vào Ngũ Hà Sơn..
Hoang quát:
– Tất cả mọi người lui về phía sau!
Ngọc ấn tỏa ra xu thế hùng vĩ, hắn sợ dư âm ảnh hưởng còn lại quá mạnh mẽ sẽ lan tới người của mình, ra lệnh một tiếng sau đó xuất hiện bên cạnh Ngả, bảo hộ hắn chu toàn.
Đội ngũ chim bay cá nhảy của Yêu tộc nhanh chóng lui ra sau.
Ầm ầm!
Ngọc ấn đánh lên ngọn núi, chỉ thấy hào quang hóa thành chín tầng ánh sáng bắn lên cao, nhưng chúng sau đó nghiền nát tầng tầng, cuối cùng chỉ còn lại ánh sáng trắng chói mắt.
Cả ngọn núi sau đó mất đi màu sắc, tất cả trở nên yên tĩnh lại.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào ngọn núi, cảm thụ thời khắc mang tính lịch sử này.
Thời gian trôi qua từng chút, trong sơn mạch hoàn toàn không có chút âm thanh nào vang lên, mọi người có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Đột nhiên Hoang nói:
– Xảy ra chuyện gì? Một chút yêu khí cũng không có, thậm chí một gã Yêu tộc cũng không có.
Ngả cũng không hiểu được gì, đứng trên mây nói:
– Phong ấn đúng là không còn nữa, vì sao không có yêu khí? Mặc dù là trước khi phá phong ấn vẫn có một ít yêu khí tỏa ra, giờ phút này hoàn toàn không có gì cả.
– Ha ha, ta hiểu rồi! Nhất định lừa vừa rồi trùng kích quá lớn, khi phong ấn Ngũ Hà Sơn vỡ nát thì đám Yêu tộc bên tron cũng chết theo.
Huyền Hoa cười ha hả, nói:
– Chuyện này nhất định là năm đó Cố Thanh Thanh lưu lại chuẩn bị ở sau, chỉ sợ ngày sau phong ấn không được, cho nên chín tầng phong ấn chính là sát chiêu sau cùng.
Sắc mặt lũ yêu khó nhìn, tình cảnh trước mắt dường như có khả năng này.
Ngả lắc đầu nói:
– Vừa rồi năng lượng chấn động khi phá phong ấn không mạnh, tuyệt đối không phải loại khả năng này. Nhưng vì sao không có khí tức Yêu tộc, ta cũng đang buồn bực, xem ra còn phải vào núi tìm hiểu xem sao.
Lũ yêu cũng nghị luận, nhưng đều xem cuộc vui, Hoang cũng khoanh tay trước ngực, hắn cười lạnh.
Lý Vân Tiêu đem Huyền Hoa ngăn lại, nói:
– Đừng xúc động.
Huyền Hoa tức giận, nói:
– Ta không có xúc động, ta chỉ muốn biết là người phương nào lớn mật như vậy, dám làm chuyên thiên hạ công phẫn.
Lý Vân Tiêu thở dài:
– Kỳ thật ta cũng rất muốn biết, vốn thực lực của ngươi không bằng nàng. Cần gì phải ra tay lãng phí tinh lực bản thân chứ, đây là người Thánh Vực giật dây, còn có một người có thể hỏi.
Huyền Hoa nói:
– Ai?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn qua Phi Thành cách đó không xa.
Phi Thành kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt Lý Vân Tiêu có lực lượng như đọc tâm thần của hắn, hắn lui ra phía sau.
– Ah? Ngươi và nữ nhân kia là một đám?
Huyền Hoa cũng nhìn qua, lạnh lùng nói.
Chân Vũ cau mày nói:
– Khó trách Thánh Vực vẫn không có động tĩnh, nếu là như thế thì chuyện này to lắm!
Đột nhiên Phi Thành quát to một tiếng, nói:
– Thi Thi đại nhân cứu ta!
“Bành” một tiếng hắn liền biến mất tại chỗ, thi triển độn thuật nhanh chóng bay về phía Vi Thi Thi. Phải biết rằng trước mặt chính là hai phong hào Võ Đế, hơi chút chậm một bước có khả năng vẫn lạc.
Lý Vân Tiêu cùng Huyền Hoa cũng không ra tay, tùy ý hắn trốn tới chỗ lá vàng, thở phào một hơi.
Phi Thành nhìn qua thần sắc nghi hoặc của Vi Thi Thi, vội vàng nói:
– Ta cũng là thủ hạ dưới trướng của đại nhân, phái tới đây đă phong thư cho cung chủ.
– Ah?
Vi Thi Thi có chút không tin, nói:
– Ngươi hãy nói xem, vị đại nhân kia là ai.
Phi Thành vội vàng móc ra một phong thư, hắn mở ra và hào quang sáng ngời lóe lên rồi biến mất, tất cả mọi người nhíu mày, mặc dù là Lý Vân Tiêu cũng không thể thấy rõ trong đó viết gì.
Vi Thi Thi trầm ngâm một chút, mới nói:
– Thì ra là hắn.
– Ách, có ý tứ gì?
Phi Thành sững sờ một chút, hồ đồ nói:
– Chẳng lẽ cung chủ không phải là đại nhân kia mời tới sao?
Vi Thi Thi nói:
– Có lẽ. Nếu là hắn, ta sẽ giúp hắn một lần, giữ vững bí mật này.
Phi Thành nói:
– Cung chủ có ý gì?
Vi Thi Thi tiến lên một bước, đi tới trước mặt Phi Thành, Phi Thành cảm thấy mùi hương xông vào mũi, lập tức cảm thấy ngực đau đớn kịch liệt, kêu thảm một tiếng, nói:
– Ngươi…
Chỉ thấy một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim trực tiếp đâm thủng lồng ngực của hắn, kiếm kia bên trên có ba rãnh máu tinh mỹ, máu tươi phun ra như cột nước.
Vi Thi Thi nói:
– Ở đây có quá nhiều cường giả, dùng thực lực của ngươi là thủ không được bí mật, ta chỉ có thể dùng phương thức đơn giản nhất mà thôi.
Hai mắt Phi Thành bắt đầu trở nên ngây dại, muốn toàn lực hô cái gì đó, nhưng mà cổ họng không nghe sai sử, sau đó khó chịu mất đi ý thức.
Huyền Hoa lạnh lùng nói:
– Giết người diệt khẩu, còn có thể cho ngươi đi được sao? Chân Vũ, đồng loạt ra tay ngăn chặn nàng lại!
Hai người lập tức tập trung thần thức vào Vi Thi Thi, Chân Vũ xuất hiện trước chiếc lá vàng, trên người sinh ra ma khí cuồn cuộn nhìn chằm chằm vào Vi Thi Thi.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, muốn muốn khuyên giải, nhưng thấy thần sắc lạnh lùng và tức giận của hai người, dường như biết hắn có nói cũng vô dụng.
Vi Thi Thi nói:
– Hai vị đúng là có bản lĩnh, muốn ngăn cản vạn yêu xuất thế thì chém giết Yêu Hoàng là được, cần gì phải khó xử người con gái như ta.
Huyền Hoa cười lạnh nói:
– Ngươi không cần khích tướng, ta thừa nhận chính mình kinh sợ thì sao chứ? Không thể giết Yêu Hoàng, đành phải bắt ngươi hả giận.
Trong lòng của hắn thật sự có oán khí, dù sao phá vỡ phong ấn Ngũ Hà Sơn đang mang trọng đại, chính mình bộ dáng không thèm quan tâm là không có biện pháp, đánh không lại đối phương có thể làm sao chứ. Nhưng Vi Thi Thi lại trực tiếp dâng phương pháp phá phong ấn làm hắn vô cùng tức giận.
Lấy Toái Tinh Cung ra, kéo cong nó liền bắn mũi tên màu bạc ra ngoài.
Mũi tên phá không bay đi, Huyền Hoa cũng biến mất tại chỗ đuổi kịp tốc độ mũi tên, chân của hắn điểm lên trên mũi lao thẳng vào lá cây.
Cùng lúc đó, Chân Vũ đánh ra một đạo quyền ấn.
Lực lượng khủng bố làm Vi Thi Thi trầm ngâm, lúc này nhảy ra phía sau tránh né.
Nàng thật sự không muốn chống lại hai người này, tâm niệm thay đổi thật nhanh, muốn tìm biện pháp thoát thân.
Giờ phút này mũi tên màu bạc bắn trúng chiếc lá màu vàng, “Oanh” một tiếng nổ ra vô số hào quang màu vàng sáng ngời.
Trong hào quang này, thân ảnh Huyền Hoa lóe lên, hắn chém một đao thẳng vào Vi Thi Thi.
Tất cả mọi người nhìn ba người đánh nhau, tâm tư mọi người cũng khác biệt.
Lúc này trên bầu trơi có vô số phù văn bay múa, chỉ thấy Ngả hai tay bấm niệm pháp quyết, sau đó lăng không mở ra, phù văn đầy trời xuất hiện ấn phù màu vàng, nó hoàn toàn tương hợp với hình thái chìa khóa lúc trước.
Ánh mắt của tất cả mọi người bị hấp dẫn nhìn qua, ngay cả Huyền Hoa ba người cũng dừng chiến đấu, tách ra xa mấy trăm trượng nhìn ngọc ấn hư ảo kia.
Trên mặt Ngả mang theo thần thái kích động, nói:
– Phương pháp phá phong ấn hoàn toàn chính xác.
Tiếng nói vừa dứt, hắn thi triển ấn quyết liên tục.
Ngọc ấn to như núi bay quanh không trung, đánh vào Ngũ Hà Sơn..
Hoang quát:
– Tất cả mọi người lui về phía sau!
Ngọc ấn tỏa ra xu thế hùng vĩ, hắn sợ dư âm ảnh hưởng còn lại quá mạnh mẽ sẽ lan tới người của mình, ra lệnh một tiếng sau đó xuất hiện bên cạnh Ngả, bảo hộ hắn chu toàn.
Đội ngũ chim bay cá nhảy của Yêu tộc nhanh chóng lui ra sau.
Ầm ầm!
Ngọc ấn đánh lên ngọn núi, chỉ thấy hào quang hóa thành chín tầng ánh sáng bắn lên cao, nhưng chúng sau đó nghiền nát tầng tầng, cuối cùng chỉ còn lại ánh sáng trắng chói mắt.
Cả ngọn núi sau đó mất đi màu sắc, tất cả trở nên yên tĩnh lại.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào ngọn núi, cảm thụ thời khắc mang tính lịch sử này.
Thời gian trôi qua từng chút, trong sơn mạch hoàn toàn không có chút âm thanh nào vang lên, mọi người có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Đột nhiên Hoang nói:
– Xảy ra chuyện gì? Một chút yêu khí cũng không có, thậm chí một gã Yêu tộc cũng không có.
Ngả cũng không hiểu được gì, đứng trên mây nói:
– Phong ấn đúng là không còn nữa, vì sao không có yêu khí? Mặc dù là trước khi phá phong ấn vẫn có một ít yêu khí tỏa ra, giờ phút này hoàn toàn không có gì cả.
– Ha ha, ta hiểu rồi! Nhất định lừa vừa rồi trùng kích quá lớn, khi phong ấn Ngũ Hà Sơn vỡ nát thì đám Yêu tộc bên tron cũng chết theo.
Huyền Hoa cười ha hả, nói:
– Chuyện này nhất định là năm đó Cố Thanh Thanh lưu lại chuẩn bị ở sau, chỉ sợ ngày sau phong ấn không được, cho nên chín tầng phong ấn chính là sát chiêu sau cùng.
Sắc mặt lũ yêu khó nhìn, tình cảnh trước mắt dường như có khả năng này.
Ngả lắc đầu nói:
– Vừa rồi năng lượng chấn động khi phá phong ấn không mạnh, tuyệt đối không phải loại khả năng này. Nhưng vì sao không có khí tức Yêu tộc, ta cũng đang buồn bực, xem ra còn phải vào núi tìm hiểu xem sao.
/3771
|