Hắc Vũ Hộ lựa chọn gian nan, đi thì không cam lòng, lưu lại không có chỗ tốt.
Lý Vân Tiêu nói ra:
- Hắc Vũ Hộ đại nhân, tự nhiên không thể đi. Chúng ta cùng Yêu tộc nhiều thế hệ giao hảo với nhau, giờ phút này Yêu Hoàng đại nhân gặp nạn, tự nên giúp đỡ một tay mới đúng.
Trong mắt Hoang bắn tinh quang, nói:
- Phá Quân đại nhân nói đúng! Chỉ cần Thánh Vực lần này giúp ta san bằng nội loạn, về sau chỉ cần ta còn làm hoàng một ngày, liền trọn đời giao hảo với nhân tộc!
Thương cười lạnh nói:
- Hoang đại nhân, ngươi đã từng thân là vạn yêu chi hoàng, vậy mà cúi đầu giao hảo với nhân tộc sao? Tộc của ta tôn nghiêm ở đâu?
Hắc Vũ Hộ chỉ cảm thấy hai tay đổ mồ hôi lạnh, giờ phút này ý niệm trong đầu đang hoạt động thật nhanh, hắn khó mà đưa ra lựa chọn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Kỳ thật thế cục rất rõ ràng, nếu Thương nghiền áp Yêu Hoàng, Yêu tộc nhất thống, tăng thêm đám đại yêu Ngũ Hà Sơn này, tinh nguyệt ảo cảnh còn lưu được những người này sao? Cuộc chiến hai tộc là không tránh khỏi.
Đột nhiên đồng tử Hắc Vũ Hộ co lại, Lý Vân Tiêu nói đang nhắc nhở hắn, một Yêu tộc cường đại tuyệt đối là tai họa ngầm cực lớn.
Yêu tộc nhất thống, tất nhiên sẽ ra khỏi tinh nguyệt ảo cảnh, đứng mũi chịu sào là khuếch trương địa bàn.
Hôm nay nếu lui đi, ngày khác sợ rằng phải dùng tinh lực thật lớn bù lại sai sót hôm nay.
Cả không gian yên tĩnh làm người ta tĩnh mịch.
Võ giả Nhân tộc cũng cảm nhận được suy nghĩ của Hắc Vũ Hộ, khẩn trương đổ mồ hôi toàn thân. Dù sao nếu thật sự chiến một trận, sợ rằng không ai còn sống trở về.
Hắc Vũ Hộ thở sâu, trầm giọng nói:
- Lý Vân Tiêu nói đúng, tộc của ta và Yêu Hoàng đại nhân giao hảo nhiều thế hệ, chung sống hoà bình, hôm nay Yêu Hoàng đại nhân gặp nạn, chúng ta sao có thể làm như không thấy chứ?
Tuy sắc mặt Thương vô cùng khó coi, nhưng kết quả này vẫn trong dự liệu của hắn.
Từ nói:
- Chư vị đại nhân không lo lắng một phen hay sao? Nếu lúc này rời đi, ta hứa hẹn bổn tộc trong năm mươi năm sẽ không xung đột với nhau.
Hắn mặc dù không phải Yêu Hoàng, nhưng uy vọng cũng cực cao, hơn nữa Thương cũng không phản đối.
Bởi vì lực lượng nhân tộc trước mặt cũng không yếu, Hắc Vũ Hộ, Huyền Hoa, Lý Vân Tiêu, Vi Thi Thi, có bốn gã cường giả siêu phàm nhập thánh, hơn nữa trong Giới Thần Bi của Lý Vân Tiêu có bao nhiêu cường giả cũng chưa biết, đây là áp lực lớn với Yêu tộc.
Càng thêm nghiêm trọng là, nếu như gạt bỏ cường giả Thánh Vực ở đây, kế tiếp sẽ phải đối mặt với cường giả Nhân tộc đuổi giết.
Không phải đến mức vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn sinh ra xung đột vào lúc này với Thánh Vực.
Hắc Vũ Hộ nói:
- Năm mươi năm? Nếu như các vị hứa hẹn năm trăm năm, bổn tọa quay đầu rời đi.
Từ nói:
- Đại nhân đang làm khó chúng ta sao? Dùng thọ nguyên chúng ta làm sao sống được năm trăm năm, làm sao có thể định đoạt điều ước này với hậu thế.
Hắc Vũ Hộ nói:
- Vậy không có biện pháp.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu nói ra:
- Cũng không phải không có biện pháp, nếu như các vị có thể thả Yêu Hoàng rời đi, người Thánh Vực cũng cân nhắc rời đi, vẹn cả đôi đường.
Ánh mắt Hắc Vũ Hộ sáng ngời, âm thầm tán thưởng Lý Vân Tiêu cơ trí, vội nói:
- Đúng thế, chỉ cần các vị thả Yêu Hoàng, không nên xung đột ở đây, chúng ta sẽ rời đi.
Chỉ cần Yêu Hoàng không chết, cho dù ở thế yếu, Yêu tộc sẽ nội đấu không ngừng, cũng không có thời gian đi đối phó Nhân tộc.
Mà Thánh Vực tắc thì có thể âm thầm đỡ phe yếu thế, nắm chắc tốt thì chúng sẽ nội đấu với nhau mãi.
Thương cười lạnh nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi quả nhiên ra ý kiến hay, không hổ là họa lớn trong lòng của ta. Hai điều kiện này bổn tọa không đáp ứng được, nếu các ngươi lựa chọn muốn chết, ta cũng bồi quân tử một lần, giết sạch các ngươi.
- Sát!
Sát khí lăng lệ bạo phát trên người Thương, một chữ Sát vừa vang lên, phong vân biến sắc, gió nổi mây phun.
Mọi người còn chưa có động tác gì, cả thiên địa giống như hóa thành địa ngục, khí lạnh thấu xương đang đông cứng huyết dịch người ta, tất cả mọi người rùng mình vài lần.
- Hoang giao cho ta. Đại tế tự, Mạch tiên sinh, những người còn lại giao cho các ngươi.
Thương nói chuyện xong liền lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt Yêu Hoàng, hắn hóa thành bản thể Họa Đấu, tiếng gào rú từ man hoang truyền tới, một quyền mang theo lôi đình sinh ra.
Hoang trực tiếp bay ra khỏi chiến xa, không ngừng lui ra phía sau, hắn đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Tay của hai người cứng đối cứng với nhau, tiếng nổ tung không ngừng khuếch tán ra chung quanh.
Chung quanh không ít Yêu tộc bỗng chốc bị cuốn vào, trọng thương bay ra xa xa.
Hoang cả kinh, gần chiến xa đều là thuộc hạ của hắn, hắn gào một tiếng sau đó lăng không baty lên cao cao, hắn bay lên cao vạn trượng để tránh ảnh hưởng người mình.
Thương cười lạnh, cũng đuổi theo.
Từ nhìn qua bộ hạ của Hoang, nói:
- Chư vị đều là cao thủ của tộc ta, bất luận người nào tổn thất cũng khó thừa nhận, mong rằng mọi người có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, tất cả chuyện cũ sẽ được bỏ qua.
Hồn hừ lạnh nói:
- Ai là gian tà, ai là chính nghĩa? Chẳng lẽ Yêu Hoàng của vạn yêu là gian tà, mà đám đại yêu đột nhiên xuất hiện là chính nghĩa? Nên hoàn toàn tỉnh ngộ là đại tế tự ngươi đấy.
Ngả cũng trầm giọng nói:
- Yêu tộc chúng ta từ xưa tới nay, cho tới bây giờ chỉ dùng hoàng vi tôn, bất luận là bộc lạc hay là kẻ nào đều phải nghe theo Yêu Hoàng đều khiển, nếu như quy tắc này bị đánh phá, mặc dù Thương thành Yêu Hoàng mới thì sớm muộn gì cũng bị người khác đả đảo.
Từ lắc đầu thở dài:
- Ta biết rõ các ngươi không có lý do quay giáo, nhưng thiên ý lựa chọn cuối cùng không do người.
Hồn nói:
- Nhiều lời vô ích, muốn chiến liền chiến!
Đám yêu sau lưng cũng kêu to lên, bộ dáng thấy chết không sờn, phóng thẳng vào Yêu tộc vừa thoát khốn khỏi Ngũ Hà Sơn.
Tất cả đều có lý do chém giết nhau. Cho nên chiến đấu anh dũng không sợ, mặc dù đối phương có hơn ngàn người, nhưng lập tức bị xông phá phòng tuyến, tình thế hỗn loạn.
Mạch dường như không sao cả, cười nói:
- Chậc chậc, rất là lợi hại đấy, ta lần đầu tiên nhìn thấy Yêu tộc ngoài núi chiến đấu, rất tốt.
Hắc Vũ Hộ hạ lệnh:
- Tất cả nhân tộc theo ta giết qua, đi theo sau lưng những Yêu tộc này.
Mười mấy đại yêu chim bay cá nhảy thủ hạ của Hoang nhanh chóng bị lũ yêu áp đảo, Hắc Vũ Hộ biết rõ nếu bọn họ chết, những người này bên mình sẽ thương vong thảm trọng, phải hợp lực mới có thể thắng được cơ hội lớn nhất.
Huyền Hoa nói:
- Lý Vân Tiêu, chúng ta làm sao bây giờ?
Vi Thi Thi cũng đi tới, giờ phút này nàng không thể không quan tâm tới, hơn nữa phương pháp phá phong ấn là nàng đưa tới, nội tâm càng có một tia áy náy, nhưng nàng không rõ vì sao người kia muốn Yêu tộc phá phong ấn.
Lý Vân Tiêu thở dài:
- Nếu trận chiến này không có cường viện, sợ là thua không nghi ngờ. Chúng ta tự nhiên không cần đi chết chung với Hắc Vũ Hộ, có thể giết bao nhiêu thì giết bao nhiêu, không động càng tốt.
Lý Vân Tiêu nói ra:
- Hắc Vũ Hộ đại nhân, tự nhiên không thể đi. Chúng ta cùng Yêu tộc nhiều thế hệ giao hảo với nhau, giờ phút này Yêu Hoàng đại nhân gặp nạn, tự nên giúp đỡ một tay mới đúng.
Trong mắt Hoang bắn tinh quang, nói:
- Phá Quân đại nhân nói đúng! Chỉ cần Thánh Vực lần này giúp ta san bằng nội loạn, về sau chỉ cần ta còn làm hoàng một ngày, liền trọn đời giao hảo với nhân tộc!
Thương cười lạnh nói:
- Hoang đại nhân, ngươi đã từng thân là vạn yêu chi hoàng, vậy mà cúi đầu giao hảo với nhân tộc sao? Tộc của ta tôn nghiêm ở đâu?
Hắc Vũ Hộ chỉ cảm thấy hai tay đổ mồ hôi lạnh, giờ phút này ý niệm trong đầu đang hoạt động thật nhanh, hắn khó mà đưa ra lựa chọn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Kỳ thật thế cục rất rõ ràng, nếu Thương nghiền áp Yêu Hoàng, Yêu tộc nhất thống, tăng thêm đám đại yêu Ngũ Hà Sơn này, tinh nguyệt ảo cảnh còn lưu được những người này sao? Cuộc chiến hai tộc là không tránh khỏi.
Đột nhiên đồng tử Hắc Vũ Hộ co lại, Lý Vân Tiêu nói đang nhắc nhở hắn, một Yêu tộc cường đại tuyệt đối là tai họa ngầm cực lớn.
Yêu tộc nhất thống, tất nhiên sẽ ra khỏi tinh nguyệt ảo cảnh, đứng mũi chịu sào là khuếch trương địa bàn.
Hôm nay nếu lui đi, ngày khác sợ rằng phải dùng tinh lực thật lớn bù lại sai sót hôm nay.
Cả không gian yên tĩnh làm người ta tĩnh mịch.
Võ giả Nhân tộc cũng cảm nhận được suy nghĩ của Hắc Vũ Hộ, khẩn trương đổ mồ hôi toàn thân. Dù sao nếu thật sự chiến một trận, sợ rằng không ai còn sống trở về.
Hắc Vũ Hộ thở sâu, trầm giọng nói:
- Lý Vân Tiêu nói đúng, tộc của ta và Yêu Hoàng đại nhân giao hảo nhiều thế hệ, chung sống hoà bình, hôm nay Yêu Hoàng đại nhân gặp nạn, chúng ta sao có thể làm như không thấy chứ?
Tuy sắc mặt Thương vô cùng khó coi, nhưng kết quả này vẫn trong dự liệu của hắn.
Từ nói:
- Chư vị đại nhân không lo lắng một phen hay sao? Nếu lúc này rời đi, ta hứa hẹn bổn tộc trong năm mươi năm sẽ không xung đột với nhau.
Hắn mặc dù không phải Yêu Hoàng, nhưng uy vọng cũng cực cao, hơn nữa Thương cũng không phản đối.
Bởi vì lực lượng nhân tộc trước mặt cũng không yếu, Hắc Vũ Hộ, Huyền Hoa, Lý Vân Tiêu, Vi Thi Thi, có bốn gã cường giả siêu phàm nhập thánh, hơn nữa trong Giới Thần Bi của Lý Vân Tiêu có bao nhiêu cường giả cũng chưa biết, đây là áp lực lớn với Yêu tộc.
Càng thêm nghiêm trọng là, nếu như gạt bỏ cường giả Thánh Vực ở đây, kế tiếp sẽ phải đối mặt với cường giả Nhân tộc đuổi giết.
Không phải đến mức vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn sinh ra xung đột vào lúc này với Thánh Vực.
Hắc Vũ Hộ nói:
- Năm mươi năm? Nếu như các vị hứa hẹn năm trăm năm, bổn tọa quay đầu rời đi.
Từ nói:
- Đại nhân đang làm khó chúng ta sao? Dùng thọ nguyên chúng ta làm sao sống được năm trăm năm, làm sao có thể định đoạt điều ước này với hậu thế.
Hắc Vũ Hộ nói:
- Vậy không có biện pháp.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu nói ra:
- Cũng không phải không có biện pháp, nếu như các vị có thể thả Yêu Hoàng rời đi, người Thánh Vực cũng cân nhắc rời đi, vẹn cả đôi đường.
Ánh mắt Hắc Vũ Hộ sáng ngời, âm thầm tán thưởng Lý Vân Tiêu cơ trí, vội nói:
- Đúng thế, chỉ cần các vị thả Yêu Hoàng, không nên xung đột ở đây, chúng ta sẽ rời đi.
Chỉ cần Yêu Hoàng không chết, cho dù ở thế yếu, Yêu tộc sẽ nội đấu không ngừng, cũng không có thời gian đi đối phó Nhân tộc.
Mà Thánh Vực tắc thì có thể âm thầm đỡ phe yếu thế, nắm chắc tốt thì chúng sẽ nội đấu với nhau mãi.
Thương cười lạnh nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi quả nhiên ra ý kiến hay, không hổ là họa lớn trong lòng của ta. Hai điều kiện này bổn tọa không đáp ứng được, nếu các ngươi lựa chọn muốn chết, ta cũng bồi quân tử một lần, giết sạch các ngươi.
- Sát!
Sát khí lăng lệ bạo phát trên người Thương, một chữ Sát vừa vang lên, phong vân biến sắc, gió nổi mây phun.
Mọi người còn chưa có động tác gì, cả thiên địa giống như hóa thành địa ngục, khí lạnh thấu xương đang đông cứng huyết dịch người ta, tất cả mọi người rùng mình vài lần.
- Hoang giao cho ta. Đại tế tự, Mạch tiên sinh, những người còn lại giao cho các ngươi.
Thương nói chuyện xong liền lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt Yêu Hoàng, hắn hóa thành bản thể Họa Đấu, tiếng gào rú từ man hoang truyền tới, một quyền mang theo lôi đình sinh ra.
Hoang trực tiếp bay ra khỏi chiến xa, không ngừng lui ra phía sau, hắn đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Tay của hai người cứng đối cứng với nhau, tiếng nổ tung không ngừng khuếch tán ra chung quanh.
Chung quanh không ít Yêu tộc bỗng chốc bị cuốn vào, trọng thương bay ra xa xa.
Hoang cả kinh, gần chiến xa đều là thuộc hạ của hắn, hắn gào một tiếng sau đó lăng không baty lên cao cao, hắn bay lên cao vạn trượng để tránh ảnh hưởng người mình.
Thương cười lạnh, cũng đuổi theo.
Từ nhìn qua bộ hạ của Hoang, nói:
- Chư vị đều là cao thủ của tộc ta, bất luận người nào tổn thất cũng khó thừa nhận, mong rằng mọi người có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, tất cả chuyện cũ sẽ được bỏ qua.
Hồn hừ lạnh nói:
- Ai là gian tà, ai là chính nghĩa? Chẳng lẽ Yêu Hoàng của vạn yêu là gian tà, mà đám đại yêu đột nhiên xuất hiện là chính nghĩa? Nên hoàn toàn tỉnh ngộ là đại tế tự ngươi đấy.
Ngả cũng trầm giọng nói:
- Yêu tộc chúng ta từ xưa tới nay, cho tới bây giờ chỉ dùng hoàng vi tôn, bất luận là bộc lạc hay là kẻ nào đều phải nghe theo Yêu Hoàng đều khiển, nếu như quy tắc này bị đánh phá, mặc dù Thương thành Yêu Hoàng mới thì sớm muộn gì cũng bị người khác đả đảo.
Từ lắc đầu thở dài:
- Ta biết rõ các ngươi không có lý do quay giáo, nhưng thiên ý lựa chọn cuối cùng không do người.
Hồn nói:
- Nhiều lời vô ích, muốn chiến liền chiến!
Đám yêu sau lưng cũng kêu to lên, bộ dáng thấy chết không sờn, phóng thẳng vào Yêu tộc vừa thoát khốn khỏi Ngũ Hà Sơn.
Tất cả đều có lý do chém giết nhau. Cho nên chiến đấu anh dũng không sợ, mặc dù đối phương có hơn ngàn người, nhưng lập tức bị xông phá phòng tuyến, tình thế hỗn loạn.
Mạch dường như không sao cả, cười nói:
- Chậc chậc, rất là lợi hại đấy, ta lần đầu tiên nhìn thấy Yêu tộc ngoài núi chiến đấu, rất tốt.
Hắc Vũ Hộ hạ lệnh:
- Tất cả nhân tộc theo ta giết qua, đi theo sau lưng những Yêu tộc này.
Mười mấy đại yêu chim bay cá nhảy thủ hạ của Hoang nhanh chóng bị lũ yêu áp đảo, Hắc Vũ Hộ biết rõ nếu bọn họ chết, những người này bên mình sẽ thương vong thảm trọng, phải hợp lực mới có thể thắng được cơ hội lớn nhất.
Huyền Hoa nói:
- Lý Vân Tiêu, chúng ta làm sao bây giờ?
Vi Thi Thi cũng đi tới, giờ phút này nàng không thể không quan tâm tới, hơn nữa phương pháp phá phong ấn là nàng đưa tới, nội tâm càng có một tia áy náy, nhưng nàng không rõ vì sao người kia muốn Yêu tộc phá phong ấn.
Lý Vân Tiêu thở dài:
- Nếu trận chiến này không có cường viện, sợ là thua không nghi ngờ. Chúng ta tự nhiên không cần đi chết chung với Hắc Vũ Hộ, có thể giết bao nhiêu thì giết bao nhiêu, không động càng tốt.
/3771
|