Khi kính quang nghiền nát, lập tức chém vào người nàng, nhưng nàng lúc này đã thuấn di đi.
Cách đó mấy trăm trượng, Lạc Vân Thường vừa hiện thân thì kêu một tiếng, chỉ thấy dưới chân giẫm phải xiềng xích tinh vân, trực tiếp rơi vào bên trong.
- Bổn tọa chờ ngươi đã lâu rồi.
Tiếng của Mạch lạnh như băng vang lên, lạnh giọng nói:
- Long tỏa tinh không trận, ngươi thử thi triển thần thông không gian thử đi.
Nội tâm Lạc Vân Thường cả kinh, âm thầm nếm thử dẫn động không gian, quả nhiên không thể làm được.
- Hiện tại giao Huyết Thần Châu cho ta, ta không chỉ thả ngươi rời đi, còn thay ngươi giết nhân loại này, thế nào?
Mạch bắt đầu đưa ra điều kiện.
Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo thần thái giận dữ, lạnh lùng nhìn qua, trên mặt tràn đầy mỉa mai.
Lạc Vân Thường nói:
- Không thế nào, Huyết Thần Châu đã dung nhập vào người ta rồi, trừ phi ngươi dùng mấy ngàn năm cô đọng ra, nếu không đừng nghĩ có được viên thứ hai.
- Oa oa, chết đi!
Mạch giận sôi lên, thân thể đều biến hình, hóa thành cự nhân huyết sắc cao vài trượng, Cốt Lân Song Nhận cũng biến hóa theo, sát khí trên đao bức người.
Lạc Vân Thường không dám khinh thường nữa, lần thứ nhất lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, hai tay bấm niệm pháp quyết thật nhanh, từng rặng mây đỏ bay ra.
Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn thoe, từ mi tâm của hắn từng đạo mạch luân mở ra, Cửu Dương thần thể nóng như mặt trời, một quả cầu lửa bay thẳng tới phía nàng.
Ánh sáng đỏ đi theo lộ tuyến tám mệnh mông, trùng kích từng huyệt: khai, hưu, sinh, tử, kinh, tổn, đỗ...
Rốt cục dừng ở trước cửa thứ tám, ánh sáng đỏ lóe lên rồi biến mất.
Thân thể Lạc Vân Thường trừ nóng như lửa ra, trên mặt đỏ ửng, đôi môi tươi đẹp ướt át giống như hút máu.
Lý Vân Tiêu giật mình rớt tròng mắt ra ngoài, chính mình trải qua thiên tân vạn khổ, nhiều lần cửu tử nhất sinh, lúc này mới phá tan bảy môn, thân thể bước vào siêu phàm nhập thánh, đối phương trong nháy mắt mở ra bảy môn.
Tương phản như vậy làm hắn tức giận thổ huyết.
Lực lượng này tất nhiên là nhờ Huyết Thần Châu không nghi ngờ.
Lạc Vân Thường được Huyết Thần Châu trợ lực đã mở ra bảy môn, trong mắt sinh ra vô số tia máu.
Hai tay bấm niệm pháp quyết, vô số ấn quyết hiện ra.
- Đó là...
Lý Vân Tiêu và Mạch giật mình, một chiêu này bọn họ cũng không xa lạ gì, Mạch vừa mới lĩnh giáo qua.
- Thái Du Hồng Trần Quyết!
Lạc Vân Thường quát một tiếng, hai tay kết ấn đánh ra, vô số hào quang xoay tròn, Long tỏa tinh không trận không ngừng run rẩy, lúc này vô số xiềng xích đứt vỡ.
Ầm ầm!
Cốt ngọc đao chém xuống, như cự long đáp xuống phàm trần, chém thẳng vào ấn quyết, chém vào hào quang, lúc này vô số phù văn run lên như đứt vỡ!
Khí thế của Lạc Vân Thường lập tức bị áp xuống, mặc dù lui bước không bại nhưng khí huyết không ngừng quay cuồng, một tia máu tươi chảy ra khỏi miệng.
Lực lượng mênh mông bao phủ hai người.
Đồng tử Mạch đột nhiên co lại, hắn hoảng sợ phát hiện, Lạc Vân Thường vào lúc này ngưng tụ không phải lực lượng bản thân, hơn nữa dưới Thái Du Hồng Trần Quyết, không gian chung quanh nàng bị dẫn động, thiên địa quy tắc nơi này đang chống lại mình.
Lý Vân Tiêu cũng nhạy cảm phát hiện điểm này, nếu không mặc dù bảy môn mở ra cũng không thể ngăn cản một đao này.
Nội tâm Lạc Vân Thường cũng phát khổ, thân thể này vốn cực kỳ phù hợp với kỳ vọng của nàng, không chỉ dung hợp Thải Hồng Thạch hoàn mỹ, hơn nữa còn ăn tươi Huyết Thần Châu nàng khổ tâm chờ đợi mấy ngàn năm, chỉ cần đợi một thời gian, phá tan gông cùm võ đạo, bước vào thần đạo cũng trong tầm tay.
Lại không nghĩ bị cung chủ Thần Tiêu Cung đương đại cuốn lấy, khổ đấu một phen mới vây khốn đối phương, lại gặp gỡ cường giả đăng phong tạo cực đánh nàng nội thương.
Nếu không phải không gian nơi này do nàng bố trí, có thể thuyên chuyển tất cả lực lượng quy tắc, chỉ sợ vào lúc này nàng đã thua rồi.
Trong nội tâm nàng phiền muộn, máu tươi không ngừng chảy ra, sợ là không bao lâu ngọc cốt đao sẽ vỡ.
- Tiểu tình lang, còn không mau tới cứu ta, muốn trơ mắt xem ta chết sao?
Lạc Vân Thường mở to mắt, ai oán trách cứ nhìn qua Lý Vân Tiêu, tình ý vô tận hiện ra trong mắt.
Hừ!
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nhìn qua nàng.
Nhưng nội tâm lại cảnh giác lên, nhìn xu thế sợ là thân hình Lạc Vân Thường sẽ sụp đổtay của hắn cầm chặt Kiếm Thương Trảm Hồng, tính toán đợi Lạc Vân Thường thực gánh không được, trước khi sụp đổ sẽ cứu giúp.
- Phi, thật sự là không có lương tâm, ngươi đời này cũng đừng mong chạm vào váy của bổn cô nương.
Lạc Vân Thường nổi giận mắng.
Nàng thấy Lý Vân Tiêu bất vi sở động, lúc này mới cười hì hì nhìn về phía Mạch, nói:
- Tiểu bạc phơ, Huyết Thần Châu bổn cô nương chưa tiêu hóa đâu, ngươi thu hồi đao đi, bổn cô nương nhổ ra cho ngươi.
Mạch sao có thể mắc lừa, cười lạnh nói:
- Ngươi thông minh đấy, đừng lấy ra dọa người!
- Hì hì, thực sao?
Lạc Vân Thường cười nói:
- Cho dù không muốn Huyết Thần Châu, chẳng lẽ ngươi không muốn Phạm Yêu Thánh Công sao?
Ầm ầm!
Ngọc cốt đao run rẩy mãnh liệt, từng vòng xoáy sinh ra, nó nổ tung như lôi đình, hiển nhiên đang rung động.
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Phạm Yêu Thánh Công? Vật kia không phải sớm thất truyền sao?
Toàn thân Mạch đại chấn, lúc này gào lên, bộ dáng kia giống như là bị người ta bóp cổ, ngay cả hít thở cũng khó khăn, dường như ngay cả Huyết Thần Châu cũng không có phản ứng như vậy.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ không tốt, vội vàng nói:
- Mạch tiên sinh, ngàn vạn đừng trúng gian kế của nàng.
- Chậc chậc, ngươi nói gì đó. Dùng chỉ sống thông minh của tiểu bạc phơ làm sao trúng kế này.
Lạc Vân Thường cười khanh khách nói:
- Nếu ta chết, Phạm Yêu Thánh Công sẽ thất truyền vĩnh viễn.
Mạch mặt âm trầm, quát:
- Ít nói nhảm với ta! Mau đem Phạm Yêu Thánh Công giao ra đây, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Lạc Vân Thường nói:
- Thân thể này không phải bản thể của ta, làm sao mang Phạm Yêu Thánh Công trên người chứ?
- Ít ra vẻ! Ở nơi nào?
Mạch quát, gương mặt trở nên dữ tợn đáng sợ.
Lạc Vân Thường nói:
- Bị ta giấu ở một nơi bí mật rồi.
Mạch hung dữ nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ vì một tin tức hư vô mờ mịt mà tha cho ngươi sao? Ngươi thật cho rừng mình quá thông minh sao? Phạm Yêu Thánh Công thất truyền hơn mấy vạn năm, nếu tổ tiên ta có thần công này, năm đó còn có thể bị ngươi chém giết luyện chế thành Huyết Thần Châu sao?
Lạc Vân Thường nói:
- Vật ấy là thần kỹ, cũng không phải tất cả mọi người có thể học được. Vật ấy vẫn ở trong tay tổ tiên của ngươi, nhưng mà bản thân hắn không có cơ duyên này, lại sợ bị những người khác học được, cho nên đối ngoại tuyên truyền vật ấy thất truyền. Nếu không năm đó sao ta đánh một trận với hắn chứ? Tiền đặt cược chính là ‘ Phạm Yêu Thánh Công ’.
Mạch lạnh giọng nói:
- Vậy ngươi thắng, cũng lấy đi Phạm Yêu Thánh Công, vì sao còn mang tộc ta trấn áp dưới Ngũ Hà Sơn, hơn nữa còn dùng thân hình tổ tiên ta áp chế dưới đại địa, dùng thời gian cọ rửa chứ?
Cách đó mấy trăm trượng, Lạc Vân Thường vừa hiện thân thì kêu một tiếng, chỉ thấy dưới chân giẫm phải xiềng xích tinh vân, trực tiếp rơi vào bên trong.
- Bổn tọa chờ ngươi đã lâu rồi.
Tiếng của Mạch lạnh như băng vang lên, lạnh giọng nói:
- Long tỏa tinh không trận, ngươi thử thi triển thần thông không gian thử đi.
Nội tâm Lạc Vân Thường cả kinh, âm thầm nếm thử dẫn động không gian, quả nhiên không thể làm được.
- Hiện tại giao Huyết Thần Châu cho ta, ta không chỉ thả ngươi rời đi, còn thay ngươi giết nhân loại này, thế nào?
Mạch bắt đầu đưa ra điều kiện.
Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo thần thái giận dữ, lạnh lùng nhìn qua, trên mặt tràn đầy mỉa mai.
Lạc Vân Thường nói:
- Không thế nào, Huyết Thần Châu đã dung nhập vào người ta rồi, trừ phi ngươi dùng mấy ngàn năm cô đọng ra, nếu không đừng nghĩ có được viên thứ hai.
- Oa oa, chết đi!
Mạch giận sôi lên, thân thể đều biến hình, hóa thành cự nhân huyết sắc cao vài trượng, Cốt Lân Song Nhận cũng biến hóa theo, sát khí trên đao bức người.
Lạc Vân Thường không dám khinh thường nữa, lần thứ nhất lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, hai tay bấm niệm pháp quyết thật nhanh, từng rặng mây đỏ bay ra.
Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn thoe, từ mi tâm của hắn từng đạo mạch luân mở ra, Cửu Dương thần thể nóng như mặt trời, một quả cầu lửa bay thẳng tới phía nàng.
Ánh sáng đỏ đi theo lộ tuyến tám mệnh mông, trùng kích từng huyệt: khai, hưu, sinh, tử, kinh, tổn, đỗ...
Rốt cục dừng ở trước cửa thứ tám, ánh sáng đỏ lóe lên rồi biến mất.
Thân thể Lạc Vân Thường trừ nóng như lửa ra, trên mặt đỏ ửng, đôi môi tươi đẹp ướt át giống như hút máu.
Lý Vân Tiêu giật mình rớt tròng mắt ra ngoài, chính mình trải qua thiên tân vạn khổ, nhiều lần cửu tử nhất sinh, lúc này mới phá tan bảy môn, thân thể bước vào siêu phàm nhập thánh, đối phương trong nháy mắt mở ra bảy môn.
Tương phản như vậy làm hắn tức giận thổ huyết.
Lực lượng này tất nhiên là nhờ Huyết Thần Châu không nghi ngờ.
Lạc Vân Thường được Huyết Thần Châu trợ lực đã mở ra bảy môn, trong mắt sinh ra vô số tia máu.
Hai tay bấm niệm pháp quyết, vô số ấn quyết hiện ra.
- Đó là...
Lý Vân Tiêu và Mạch giật mình, một chiêu này bọn họ cũng không xa lạ gì, Mạch vừa mới lĩnh giáo qua.
- Thái Du Hồng Trần Quyết!
Lạc Vân Thường quát một tiếng, hai tay kết ấn đánh ra, vô số hào quang xoay tròn, Long tỏa tinh không trận không ngừng run rẩy, lúc này vô số xiềng xích đứt vỡ.
Ầm ầm!
Cốt ngọc đao chém xuống, như cự long đáp xuống phàm trần, chém thẳng vào ấn quyết, chém vào hào quang, lúc này vô số phù văn run lên như đứt vỡ!
Khí thế của Lạc Vân Thường lập tức bị áp xuống, mặc dù lui bước không bại nhưng khí huyết không ngừng quay cuồng, một tia máu tươi chảy ra khỏi miệng.
Lực lượng mênh mông bao phủ hai người.
Đồng tử Mạch đột nhiên co lại, hắn hoảng sợ phát hiện, Lạc Vân Thường vào lúc này ngưng tụ không phải lực lượng bản thân, hơn nữa dưới Thái Du Hồng Trần Quyết, không gian chung quanh nàng bị dẫn động, thiên địa quy tắc nơi này đang chống lại mình.
Lý Vân Tiêu cũng nhạy cảm phát hiện điểm này, nếu không mặc dù bảy môn mở ra cũng không thể ngăn cản một đao này.
Nội tâm Lạc Vân Thường cũng phát khổ, thân thể này vốn cực kỳ phù hợp với kỳ vọng của nàng, không chỉ dung hợp Thải Hồng Thạch hoàn mỹ, hơn nữa còn ăn tươi Huyết Thần Châu nàng khổ tâm chờ đợi mấy ngàn năm, chỉ cần đợi một thời gian, phá tan gông cùm võ đạo, bước vào thần đạo cũng trong tầm tay.
Lại không nghĩ bị cung chủ Thần Tiêu Cung đương đại cuốn lấy, khổ đấu một phen mới vây khốn đối phương, lại gặp gỡ cường giả đăng phong tạo cực đánh nàng nội thương.
Nếu không phải không gian nơi này do nàng bố trí, có thể thuyên chuyển tất cả lực lượng quy tắc, chỉ sợ vào lúc này nàng đã thua rồi.
Trong nội tâm nàng phiền muộn, máu tươi không ngừng chảy ra, sợ là không bao lâu ngọc cốt đao sẽ vỡ.
- Tiểu tình lang, còn không mau tới cứu ta, muốn trơ mắt xem ta chết sao?
Lạc Vân Thường mở to mắt, ai oán trách cứ nhìn qua Lý Vân Tiêu, tình ý vô tận hiện ra trong mắt.
Hừ!
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nhìn qua nàng.
Nhưng nội tâm lại cảnh giác lên, nhìn xu thế sợ là thân hình Lạc Vân Thường sẽ sụp đổtay của hắn cầm chặt Kiếm Thương Trảm Hồng, tính toán đợi Lạc Vân Thường thực gánh không được, trước khi sụp đổ sẽ cứu giúp.
- Phi, thật sự là không có lương tâm, ngươi đời này cũng đừng mong chạm vào váy của bổn cô nương.
Lạc Vân Thường nổi giận mắng.
Nàng thấy Lý Vân Tiêu bất vi sở động, lúc này mới cười hì hì nhìn về phía Mạch, nói:
- Tiểu bạc phơ, Huyết Thần Châu bổn cô nương chưa tiêu hóa đâu, ngươi thu hồi đao đi, bổn cô nương nhổ ra cho ngươi.
Mạch sao có thể mắc lừa, cười lạnh nói:
- Ngươi thông minh đấy, đừng lấy ra dọa người!
- Hì hì, thực sao?
Lạc Vân Thường cười nói:
- Cho dù không muốn Huyết Thần Châu, chẳng lẽ ngươi không muốn Phạm Yêu Thánh Công sao?
Ầm ầm!
Ngọc cốt đao run rẩy mãnh liệt, từng vòng xoáy sinh ra, nó nổ tung như lôi đình, hiển nhiên đang rung động.
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Phạm Yêu Thánh Công? Vật kia không phải sớm thất truyền sao?
Toàn thân Mạch đại chấn, lúc này gào lên, bộ dáng kia giống như là bị người ta bóp cổ, ngay cả hít thở cũng khó khăn, dường như ngay cả Huyết Thần Châu cũng không có phản ứng như vậy.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ không tốt, vội vàng nói:
- Mạch tiên sinh, ngàn vạn đừng trúng gian kế của nàng.
- Chậc chậc, ngươi nói gì đó. Dùng chỉ sống thông minh của tiểu bạc phơ làm sao trúng kế này.
Lạc Vân Thường cười khanh khách nói:
- Nếu ta chết, Phạm Yêu Thánh Công sẽ thất truyền vĩnh viễn.
Mạch mặt âm trầm, quát:
- Ít nói nhảm với ta! Mau đem Phạm Yêu Thánh Công giao ra đây, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Lạc Vân Thường nói:
- Thân thể này không phải bản thể của ta, làm sao mang Phạm Yêu Thánh Công trên người chứ?
- Ít ra vẻ! Ở nơi nào?
Mạch quát, gương mặt trở nên dữ tợn đáng sợ.
Lạc Vân Thường nói:
- Bị ta giấu ở một nơi bí mật rồi.
Mạch hung dữ nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ vì một tin tức hư vô mờ mịt mà tha cho ngươi sao? Ngươi thật cho rừng mình quá thông minh sao? Phạm Yêu Thánh Công thất truyền hơn mấy vạn năm, nếu tổ tiên ta có thần công này, năm đó còn có thể bị ngươi chém giết luyện chế thành Huyết Thần Châu sao?
Lạc Vân Thường nói:
- Vật ấy là thần kỹ, cũng không phải tất cả mọi người có thể học được. Vật ấy vẫn ở trong tay tổ tiên của ngươi, nhưng mà bản thân hắn không có cơ duyên này, lại sợ bị những người khác học được, cho nên đối ngoại tuyên truyền vật ấy thất truyền. Nếu không năm đó sao ta đánh một trận với hắn chứ? Tiền đặt cược chính là ‘ Phạm Yêu Thánh Công ’.
Mạch lạnh giọng nói:
- Vậy ngươi thắng, cũng lấy đi Phạm Yêu Thánh Công, vì sao còn mang tộc ta trấn áp dưới Ngũ Hà Sơn, hơn nữa còn dùng thân hình tổ tiên ta áp chế dưới đại địa, dùng thời gian cọ rửa chứ?
/3771
|