Sau khi thiếu niên áo đen trên bầu trời ra tay, hào khí biến thành yên tĩnh.
Sắc mặt người Yêu tộc tái nhợt, còn đánh như thế nào chứ? Mặc dù có nhiều quân đội hơn nữa cũng không gánh được chiêu thức vừa rồi.
Nhân tộc tuy đại hỉ, nhưng lúc này cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Hoang dần dần trấn tĩnh tâm thần, hỏi:
- Ngả tiên sinh, chuyện này phải làm sao cho phải?
Ngả nói:
- Trong sử ký ghi lại, chỉ có thiên địa độc thân mới có thể đản sinh ra tuyệt diệt ngũ độc. Độc tính cũng tăng lên theo tu vị của thiên địa độc thân, nhưng thiếu niên này vừa công kích đã sinh ra kịch độc đáng sợ như vậy, sợ là trong thời gian ngắn rất khó ra tay lần thứ hai. Nhưng mà bệ hạ vẫn phải đề phòng lấy hắn, tốt nhất nên chém giết hắn trước để trừ hậu họa.
Hoang đạo:
- Bổn hoàng hiểu rồi, chúng quân nghe lệnh, tất cả xông lên cho ta! Trảm tiểu tử kia sẽ có trọng thưởng.
Chung quanh có tiếng hô giết rung trời.
Triết xuất hiện ở trên không trung, đại kỳ phấp phới, đại quân Yêu tộc lao đi như thủy triều, yêu khí vô tận bao phủ thiên địa.
Vốn Yêu tộc Ngũ Hà Sơn cả kinh, sau đó liền trông thấy Mạch ngoắc mình lại, vì vậy đều bay trở về, lưu lại võ giả nhân tộc ở giữa, tất cả đều trở lại sau lưng Mạch, đứng trông xem như thế nào.
Yêu tộc bát bộ chúng trở lại sau lưng Thương, tất cả đều nhìn Hoang đại triển thần uy.
Mặc dù có Ảnh ti, Vạn Tinh Cốc, Vi Thanh gia nhập vào, nhưng mà võ giả nhân tộc còn lại rải rác chừng trăm người, sắc mặt tuyệt vọng.
Phủ Thiên Nhạc trừ Bách Chiến Thắng ra, đã toàn quân bị diệt, mặc dù là Bách Chiến Thắng cũng vết thương chồng chất, không nhìn thấy hy vọng sống sót.
Lý Vân Tiêu lấy Giới Thần Bi ra, đem Tô Liên Y, Tân Thần, thiết ngưu, ác linh, Huyền Lôi Kinh Vân Hống, Mạc Tiểu Xuyên, Hác Liên Thiếu Hoàng, Quân Như Vân, Hóa Tu, Hồ Lô Tiểu Kim Cương, mà ngay cả Thủy Tiên, Đoạn Việt cùng Nhạc Cửu Lâm cũng bị gọi ra.
Mọi người lúc này tản ra chung quanh, lập tức dẫn tới nhiều người quan sát, tuy nhân số không nhiều, nhưng tất cả đều có thể lấy một địch mười, phát ra khí thế hoàn toàn không kém ai.
Thương nhìn qua cảnh này, ánh mắt lóe sáng, dường như đang tính toán cái gì đó.
Lý Vân Tiêu đã sớm truyền đạt tin tức cho bọn họ biết, trầm giọng nói:
- Chư vị, hết sức là được, ngàn vạn không phải liều chết, không ngăn được cứ chạy tới chỗ ta, ta sẽ đưa vào trong Giới Thần Bi.
- Được!
Mọi người cùng kêu lên, nhưng vẻ mặt mọi người đằng đằng sát khí, bộ dáng kích động.
Chỉ là Hóa Tu không vui, lầm bầm nói:
- Đây là tranh chấp nhân, yêu hai tộc, có quan hệ gì với chúng ta chứ?
Sắc mặt Thủy Tiên lập tức trầm xuống, quát:
- Hóa Tu, ngươi sợ chết thì trở về đi, đừng ở bên ngoài ném mặt mũi Hải Hoàng điện chúng ta.
Hóa Tu phiền muộn không thôi, Thủy Tiên nói hắn không dám phản bác.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Hóa Tu huynh, ta cũng không cần ngươi ra sức, ngươi có thể không ra tay. Nhưng mà Giới Thần Bi miếu quá nhỏ, cũng không chứa nổi bồ tát như ngươi, vẫn nên rời đi đi.
Hóa Tu tức giận không có chỗ đánh, tức giận:
- Thời điểm này ngươi cho ta đi ra, đám Yêu tộc này cho ta đi hay sao?
Lý Vân Tiêu mở hai tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Đó là chuyện của ngươi, liên quan gì tới ta!
Hóa Tu không có cách, chỉ có thể khuất phục, nói:
- Tốt, ta sẽ giúp các ngươi, nhưng tiểu sư muội phải trở về trong Giới Thần Bi, nếu tiểu sư muội có chuyện gì...
Thủy Tiên đã khẩn trương, đánh ra một quyền, tức giận:
- Hóa Tu, chuyện của ta, ai cần ngươi lo!
Trong cuộc chiến với thiên minh ở hải ngoại lần trước, an dưỡng hồi lâu, mới lúc này nàng đã khôi phục lực lượng, hơn nữa thực lực có tiến bộ lớn, muốn phát tiết một phen.
Lý Vân Tiêu nói:
- Điểm ấy ngươi yên tâm, ta bảo đảm Thủy Tiên an toàn.
Hắn đã quyết định cho Hồ Lô Tiểu Kim Cương đi theo bên cạnh Thủy Tiên, Hồ Lô Tiểu Kim Cương mất đi Thải Hồng Thạch, lực lượng đại giảm, nhưng vẫn có thân thể bất tử.
Cách đó không xa, Hắc Vũ Hộ rống to, nói:
- Tất cả mọi người lên tinh thần đi, dù sao hỏng bét nhất chỉ là chết, chết đã không sợ, còn có gì phải sợ, có thể giết bao nhiêu thì giết bao nhiêu!
- Đúng! Cùng lắm là chết, nơi này là nơi quy túc rất tốt, chúng ta đánh đi.
- Ha ha, lão tử đã không muốn sống rời đi, có thể giết bao nhiêu thì giết bao nhiêu!
Hào khí không sợ sinh ra, ảnh hưởng mọi người, đồng thời sát khí bắt đầu lan tràn.
Ti Đình Ngữ nhìn về phía Lý Vân Tiêu, nói:
- Phá Quân đại nhân, thỉnh mang Thiên Chiếu Tử đại nhân vào trong thánh khí của ngươi, để tránh bị liên lụy.
Thần sắc Thiên Chiếu Tử nghiêm nghị, nói:
- Không cần phải xen vào ta, lão phu mặc dù không thể giết địch, tự bảo vệ mình vẫn làm được.
Trong khi chiến với Ngả một trận, tuy tiêu hao thật lớn, may mà hắn không bị thương gì.
- Như thế nào, ngươi lại không tin?
Thiên Chiếu Tử thấy sắc mặt Ti Đình Ngữ đầy lo lắng, lập tức không vui.
Ti Đình Ngữ vội nói:
- Thuộc hạ không dám, nhưng mà đại nhân yên tâm, Thân Đồ Dật Tiêu vừa nói Nam Phong Tuyền và người chín ti đang chạy tới đây, có lẽ nhanh đến.
Nghe vậy, Thiên Chiếu Tử cũng vô cùng lo lắng, nói:
- Sợ là bọn họ đến cũng khó có thể thay đổi thế cục, dù sao có ba đăng phong tạo cực không thể rung chuyển, cũng không biết Vi Vô Nhai và Mộng lão hiện tại đang làm gì.
Thần sắc Ti Đình Ngữ nghiêm nghị, khom người thở dài, nói:
- Không biết đang làm gì, nhưng hiện tại chỉ có liều chết mà thôi
Dường như Thiên Chiếu Tử cũng có chút xúc động, khua tay nói:
- Chiến đi, không cần băn khoăn ta.
Ti Đình Ngữ cũng không cần phải nhiều lời nữa, nàng bay đến tròng chiến, nghênh tiếp đại quân yêu tộc.
Thiên Chiếu Tử nhìn qua yêu khí phô thiên cái địa bên ngoài, thì thào lẩm bẩm:
- Thiên Cơ Trận...
Lý Vân Tiêu cũng nhìn qua yêu khí cuồn cuộn, nói:
- Quyến Nam đại nhân.
Bắc Quyến Nam lập tức hiểu ý, nói:
- Tốt, chỉ mong có thể thành.
Hai đạo lục quang bay vào trong tay, giống như dây leo xanh quấn quanh cổ tay, cực kỳ hấp dẫn người ngoài chú ý tới.
Tay phải của Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết, tay trái cầm cây búa giơ lên cao cao, lôi điện tỏa ra như nước, từ cây búa chảy xuống, trải rộng toàn thân, khắp nơi là lôi quang không ngừng chớp động.
Động tác của hai người hoàn toàn hấp dẫn người khác chú ý, đặc biệt là đám người Thương, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lý Vân Tiêu.
- Đó là....
Lôi đình chi uy không ngừng tăng lên, ma ha cổ tự không ngừng lập lòe, dường như hội tụ lực lượng vạn lôi trên đó.
Hai tay Bắc Quyến Nam đặt lên trước người, thất huyễn lục đạo yểm như hóa thành thực chất, dần hiện ra màu sắc thông thấu, giống như thực vật không ngừng mở rộng ra chung quanh.
Hoang cau mày nói:
- Đó là cái gì?
Hắn cũng không có chiến đấu qua với Bắc Quyến Nam, mặc dù cảm thấy vật ấy bất phàm, lại không nghĩ đó là độc.
Trong nội tâm Thương chấn động, hắn biết rõ đó là đôc khí còn mạnh hơn cả Bát Mị Chu Tiên, hắn nhìn qua phía thiếu niên.
Sắc mặt người Yêu tộc tái nhợt, còn đánh như thế nào chứ? Mặc dù có nhiều quân đội hơn nữa cũng không gánh được chiêu thức vừa rồi.
Nhân tộc tuy đại hỉ, nhưng lúc này cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Hoang dần dần trấn tĩnh tâm thần, hỏi:
- Ngả tiên sinh, chuyện này phải làm sao cho phải?
Ngả nói:
- Trong sử ký ghi lại, chỉ có thiên địa độc thân mới có thể đản sinh ra tuyệt diệt ngũ độc. Độc tính cũng tăng lên theo tu vị của thiên địa độc thân, nhưng thiếu niên này vừa công kích đã sinh ra kịch độc đáng sợ như vậy, sợ là trong thời gian ngắn rất khó ra tay lần thứ hai. Nhưng mà bệ hạ vẫn phải đề phòng lấy hắn, tốt nhất nên chém giết hắn trước để trừ hậu họa.
Hoang đạo:
- Bổn hoàng hiểu rồi, chúng quân nghe lệnh, tất cả xông lên cho ta! Trảm tiểu tử kia sẽ có trọng thưởng.
Chung quanh có tiếng hô giết rung trời.
Triết xuất hiện ở trên không trung, đại kỳ phấp phới, đại quân Yêu tộc lao đi như thủy triều, yêu khí vô tận bao phủ thiên địa.
Vốn Yêu tộc Ngũ Hà Sơn cả kinh, sau đó liền trông thấy Mạch ngoắc mình lại, vì vậy đều bay trở về, lưu lại võ giả nhân tộc ở giữa, tất cả đều trở lại sau lưng Mạch, đứng trông xem như thế nào.
Yêu tộc bát bộ chúng trở lại sau lưng Thương, tất cả đều nhìn Hoang đại triển thần uy.
Mặc dù có Ảnh ti, Vạn Tinh Cốc, Vi Thanh gia nhập vào, nhưng mà võ giả nhân tộc còn lại rải rác chừng trăm người, sắc mặt tuyệt vọng.
Phủ Thiên Nhạc trừ Bách Chiến Thắng ra, đã toàn quân bị diệt, mặc dù là Bách Chiến Thắng cũng vết thương chồng chất, không nhìn thấy hy vọng sống sót.
Lý Vân Tiêu lấy Giới Thần Bi ra, đem Tô Liên Y, Tân Thần, thiết ngưu, ác linh, Huyền Lôi Kinh Vân Hống, Mạc Tiểu Xuyên, Hác Liên Thiếu Hoàng, Quân Như Vân, Hóa Tu, Hồ Lô Tiểu Kim Cương, mà ngay cả Thủy Tiên, Đoạn Việt cùng Nhạc Cửu Lâm cũng bị gọi ra.
Mọi người lúc này tản ra chung quanh, lập tức dẫn tới nhiều người quan sát, tuy nhân số không nhiều, nhưng tất cả đều có thể lấy một địch mười, phát ra khí thế hoàn toàn không kém ai.
Thương nhìn qua cảnh này, ánh mắt lóe sáng, dường như đang tính toán cái gì đó.
Lý Vân Tiêu đã sớm truyền đạt tin tức cho bọn họ biết, trầm giọng nói:
- Chư vị, hết sức là được, ngàn vạn không phải liều chết, không ngăn được cứ chạy tới chỗ ta, ta sẽ đưa vào trong Giới Thần Bi.
- Được!
Mọi người cùng kêu lên, nhưng vẻ mặt mọi người đằng đằng sát khí, bộ dáng kích động.
Chỉ là Hóa Tu không vui, lầm bầm nói:
- Đây là tranh chấp nhân, yêu hai tộc, có quan hệ gì với chúng ta chứ?
Sắc mặt Thủy Tiên lập tức trầm xuống, quát:
- Hóa Tu, ngươi sợ chết thì trở về đi, đừng ở bên ngoài ném mặt mũi Hải Hoàng điện chúng ta.
Hóa Tu phiền muộn không thôi, Thủy Tiên nói hắn không dám phản bác.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Hóa Tu huynh, ta cũng không cần ngươi ra sức, ngươi có thể không ra tay. Nhưng mà Giới Thần Bi miếu quá nhỏ, cũng không chứa nổi bồ tát như ngươi, vẫn nên rời đi đi.
Hóa Tu tức giận không có chỗ đánh, tức giận:
- Thời điểm này ngươi cho ta đi ra, đám Yêu tộc này cho ta đi hay sao?
Lý Vân Tiêu mở hai tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Đó là chuyện của ngươi, liên quan gì tới ta!
Hóa Tu không có cách, chỉ có thể khuất phục, nói:
- Tốt, ta sẽ giúp các ngươi, nhưng tiểu sư muội phải trở về trong Giới Thần Bi, nếu tiểu sư muội có chuyện gì...
Thủy Tiên đã khẩn trương, đánh ra một quyền, tức giận:
- Hóa Tu, chuyện của ta, ai cần ngươi lo!
Trong cuộc chiến với thiên minh ở hải ngoại lần trước, an dưỡng hồi lâu, mới lúc này nàng đã khôi phục lực lượng, hơn nữa thực lực có tiến bộ lớn, muốn phát tiết một phen.
Lý Vân Tiêu nói:
- Điểm ấy ngươi yên tâm, ta bảo đảm Thủy Tiên an toàn.
Hắn đã quyết định cho Hồ Lô Tiểu Kim Cương đi theo bên cạnh Thủy Tiên, Hồ Lô Tiểu Kim Cương mất đi Thải Hồng Thạch, lực lượng đại giảm, nhưng vẫn có thân thể bất tử.
Cách đó không xa, Hắc Vũ Hộ rống to, nói:
- Tất cả mọi người lên tinh thần đi, dù sao hỏng bét nhất chỉ là chết, chết đã không sợ, còn có gì phải sợ, có thể giết bao nhiêu thì giết bao nhiêu!
- Đúng! Cùng lắm là chết, nơi này là nơi quy túc rất tốt, chúng ta đánh đi.
- Ha ha, lão tử đã không muốn sống rời đi, có thể giết bao nhiêu thì giết bao nhiêu!
Hào khí không sợ sinh ra, ảnh hưởng mọi người, đồng thời sát khí bắt đầu lan tràn.
Ti Đình Ngữ nhìn về phía Lý Vân Tiêu, nói:
- Phá Quân đại nhân, thỉnh mang Thiên Chiếu Tử đại nhân vào trong thánh khí của ngươi, để tránh bị liên lụy.
Thần sắc Thiên Chiếu Tử nghiêm nghị, nói:
- Không cần phải xen vào ta, lão phu mặc dù không thể giết địch, tự bảo vệ mình vẫn làm được.
Trong khi chiến với Ngả một trận, tuy tiêu hao thật lớn, may mà hắn không bị thương gì.
- Như thế nào, ngươi lại không tin?
Thiên Chiếu Tử thấy sắc mặt Ti Đình Ngữ đầy lo lắng, lập tức không vui.
Ti Đình Ngữ vội nói:
- Thuộc hạ không dám, nhưng mà đại nhân yên tâm, Thân Đồ Dật Tiêu vừa nói Nam Phong Tuyền và người chín ti đang chạy tới đây, có lẽ nhanh đến.
Nghe vậy, Thiên Chiếu Tử cũng vô cùng lo lắng, nói:
- Sợ là bọn họ đến cũng khó có thể thay đổi thế cục, dù sao có ba đăng phong tạo cực không thể rung chuyển, cũng không biết Vi Vô Nhai và Mộng lão hiện tại đang làm gì.
Thần sắc Ti Đình Ngữ nghiêm nghị, khom người thở dài, nói:
- Không biết đang làm gì, nhưng hiện tại chỉ có liều chết mà thôi
Dường như Thiên Chiếu Tử cũng có chút xúc động, khua tay nói:
- Chiến đi, không cần băn khoăn ta.
Ti Đình Ngữ cũng không cần phải nhiều lời nữa, nàng bay đến tròng chiến, nghênh tiếp đại quân yêu tộc.
Thiên Chiếu Tử nhìn qua yêu khí phô thiên cái địa bên ngoài, thì thào lẩm bẩm:
- Thiên Cơ Trận...
Lý Vân Tiêu cũng nhìn qua yêu khí cuồn cuộn, nói:
- Quyến Nam đại nhân.
Bắc Quyến Nam lập tức hiểu ý, nói:
- Tốt, chỉ mong có thể thành.
Hai đạo lục quang bay vào trong tay, giống như dây leo xanh quấn quanh cổ tay, cực kỳ hấp dẫn người ngoài chú ý tới.
Tay phải của Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết, tay trái cầm cây búa giơ lên cao cao, lôi điện tỏa ra như nước, từ cây búa chảy xuống, trải rộng toàn thân, khắp nơi là lôi quang không ngừng chớp động.
Động tác của hai người hoàn toàn hấp dẫn người khác chú ý, đặc biệt là đám người Thương, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lý Vân Tiêu.
- Đó là....
Lôi đình chi uy không ngừng tăng lên, ma ha cổ tự không ngừng lập lòe, dường như hội tụ lực lượng vạn lôi trên đó.
Hai tay Bắc Quyến Nam đặt lên trước người, thất huyễn lục đạo yểm như hóa thành thực chất, dần hiện ra màu sắc thông thấu, giống như thực vật không ngừng mở rộng ra chung quanh.
Hoang cau mày nói:
- Đó là cái gì?
Hắn cũng không có chiến đấu qua với Bắc Quyến Nam, mặc dù cảm thấy vật ấy bất phàm, lại không nghĩ đó là độc.
Trong nội tâm Thương chấn động, hắn biết rõ đó là đôc khí còn mạnh hơn cả Bát Mị Chu Tiên, hắn nhìn qua phía thiếu niên.
/3771
|