Tử Duệ lúc này mới phát giác chính mình thất thố, vội nói:
- Vân Tiêu công tử, giá trị vật kia là vô giá, đặt trong tay của ngươi là lãng phí, nhanh, mau mau cho ta xem.
Bộ dáng lòng nóng như lửa đốt, thật sự khó nhịn được.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Đây chính là khôi lỗi chân nhân Mục Trần lưu tâm đắc, vật báu vô giá, há có thể tùy tiện cho người ta quan sát, đại nhân nên chết tâm này đi, giao Đinh Mão khôi lỗi cho ta, mẹ của ta gọi ta là về nhà ăn cơm.
Tử Duệ cực kỳ lúng túng, hai má xấu hổ đỏ bừng, vội vàng lấy ngọc giản ra, cẩn thận đưa cho Lý Vân Tiêu, nói:
- Đây là tâm đắc nhận thức của lão phu về khôi lỗi trong bao nhiêu năm qua, đều ghi lại trong đó, Vân Tiêu công tử xem xong thì hủy đi, ngàn vạn không thể cho người thứ ba xem.
Lý Vân Tiêu thu hồi ngọc giản, lúc này mới nói:
- Trước kia ta cho ngươi xem tâm đắc của gia chủ Mục gia, xem như huề nhau. Đinh Mão khôi lỗi phải đưa cho ta, ta phải về nhà ăn cơm.
- À? Ngươi...
Ánh mắt Tử Duệ trợn tròn, tức giận nói:
- Giao tâm đắc của Mục Trần cho ta!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Ngươi nói cho ngươi thì cho ngươi? Nói giống như ta thiếu nợ ngươi vậy.
Thân ảnh của hắn lóe lên, vượt qua bên cạnh Tử Duệ, thu hồi Đinh Mão khôi lỗi.
Tử Duệ làm sao ngăn cản được thân pháp của hắn, trong chớp mắt phát hiện khôi lỗi biến mất, lập tức như hài tử bị bỏ rơi, kêu to Oa oa sau đó nổi giận lao tới.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Nếu trưởng lão lúc trước thành thật với nhau, ta cũng không trở tiếc rẻ tâm đắc của Mục Trần, đến hiện tại nha, chờ thời điểm ta có nghi vấn lại quay về tìm ngươi. Nếu tất cả thuận lợi, vậy không cần gặp lại.
Hắn vươn tay ra, một tay kết ấn đánh tan cấm chế, hóa thành độn quang bay đi.
- Ngăn hắn lại, nhanh ngăn hắn lại!
Tử Duệ kêu lên tê tâm liệt phế, hai mắt đỏ bừng.
Trong tiểu viện xuất hiện mấy đạo hào quang, nhưng làm sao ngăn cản Lý Vân Tiêu, hắn đã sớm biến mất không thấy tung tích.
Phốc!
Tử Duệ phun ra một ngụm máu tươi, té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Lý Vân Tiêu bay đi mấy ngàn trượng mới hóa ra chân thân, bước chậm trên biển mây.
Âm thầm suy nghĩ: chỉ sợ là muốn cái mạng già của Tử Duệ rồi, chờ ta khống chế thập nhị đô thiên thần sát trận xong, tâm đắc Mục Trần giao cho hắn đánh giá cũng không muốn. Nếu trong đó gặp được nan đề, còn có thể ra giá tìm hắn thỉnh giáo, nếu không chắc chắn sẽ không thể lay động lão già đó được.
Cả Thuật Thần Đảo thập phần rộng lớn, nơi này linh khí khôn cùng, giống như tiên cảnh, nhất thời khó có thể phân biệt rõ phương hướng.
Đột nhiên một đạo hắc quang bay ra, đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, chính mà ma khí cường đại.
Trong hắc quang là một võ giả sắc mặt dữ tợn xuất hiện, thậm chí có một tia thống khổ giãy dụa, đột nhiên đồng tử co rụt lại, dường như phát hiện Lý Vân Tiêu, độn quang của hắn dừng lại, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Lý Vân Tiêu.
- Ngươi là đệ tử của trưởng lão nào?
Võ giả này thu liễm ma khí toàn thân, thần sắc thống khổ trên mặt cũng mất đi, sắc mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu hỏi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tại hạ là môn hạ của Tử Duệ trưởng lão, đại nhân là...
Tên võ giả trước mặt rất lạ lẫm, hơn phân nửa là sau này gia nhập vào Hóa Thần Hải.
Tên võ giả nói:
- Ta chính là Tinh Thuần trưởng lão Hóa Thần Hải, hừ, lại không nhìn ra thân phận của bổn tọa, phải bị tội gì!
Hắn quát lên, trên mặt bị màu đen bao phủ.
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng nói:
- Thất kính thất kính, nhưng mà Tinh Thuần trưởng lão, ta nghe qua đại danh như sấm bên tai, chỉ la chưa gặp qua chân thân, thất kính.
Tinh Thuần nhíu mày, người bình thường bị hắn quát tháo như vậy, hơn phân nửa là sợ tới mức quỳ xuống, nhưng đệ tử trước mặt mặc dù bối rối nhưng không có sợ như vậy.
Hắn nghĩ đến Tử Duệ cũng là quái nhân, vài năm cũng gặp được một lần, môn hạ đệ tử xem ra cũng là loại hình trì độn.
- Không sao! Ta chính là trưởng lão võ tu, rất ít lui tới với thuật đạo các ngươi, không nhìn được cũng rất bình thường. Nhưng bổn tọa hiện tại có việc, cần ngươi tới tương trợ một hai.
Tinh Thuần chậm rãi nói ra, trong mắt bắn ra tinh quang khó phát giác.
Thần thái này làm sao mà giấu diếm được Lý Vân Tiêu, hắn trực tiếp giả ngu đến cùng, sững sờ nói:
- Chuyện gì? Ta bây giờ còn có chuyện quan trọng trên người, muốn tiến đến Thuật Thần Điện.
- Cái gì? Đi Thuật Thần Điện, làm cái gì?
Tinh Thuần sững sờ một chút, nếu không có đại sự thì rất ít trưởng lão đi tới Thuật Thần Điện, hơn nữa còn là trưởng lão trực tiếp đi tới, rất ít phái đệ tử đi.
Lý Vân Tiêu lộ ra bộ dáng khó xử, nói:
- Cái này... Cái này... Không quá thuận tiện nói ah...
Tinh Thuần nhíu mày, quát:
- Có cái gì bất tiện, chẳng lẽ là sợ bổn tọa nói ra sao? Nhanh nói ra cho bổn tọa!
Quả nhiên hắn giật mình, sắc mặt đối phương trắng bệch, bắt đầu run rẩy.
Nội tâm Tinh Thuần cười lạnh, loại mao đầu tiểu tử này còn không bị chính mình tùy ý đắn đo.
Lý Vân Tiêu bộ dáng khó khăn, dùng tay che miệng, thấp giọng nói:
- Phó hội trưởng Vũ Thần đại nhân từ bên ngoài mang về một đám ca cơ, ủy thác Tử Duệ đại nhân luyện chế ba trăm viên Cường Thể Hồi Dương Đan, đan này... Hắc hắc... Ngài hiểu... , hiện tại đan đã luyện thành, phái ta đưa đi.
Tinh Thuần triệt để sửng sốt, ngây ngốc một hồi, mới hồ nghi nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
- Ngươi không có gạt ta chứ? Vũ Thần đại nhân hắn... Hắn...
Lý Vân Tiêu sợ hãi, vội vàng nói:
- Ta sao dám lừa gạt đại nhân, người xem, đan dược đang ở đây!
Hắn lấy ra một bình ngọc như mở dê đưa lên, nói:
- Tử Duệ đại nhân còn dặn đi dặn lại, nhất định không thể nói cho những người khác. Ai nha, lần này thảm rồi, việc này đại nhân ngài ngàn vạn không thể nói ra, nếu không ta sẽ bị trách phạt nghiêm khắc.
Vẻ mặt của hắn bất cần đời, đau khổ cầu khẩn Tinh Thuần phải giữ bí mật.
Tinh Thuần thật sự sững sốt, nhìn qua đan dược màu hồng trong bình, chừng hơn ba trăm khỏa, lại tỏa ra linh khí bức người, xem xét cũng không phải là phàm dược, bán tín bán nghi cơ bản là tin rồi.
Hắn thầm nghĩ, việc này đã bị ngươi tiết lộ ra ngoài, nếu lại bị Vũ Thần biết rõ, đâu chỉ trách phạt nghiêm khắc, sợ là tâm giết cả nhà ngươi đều có.
Nhưng hắn vẫn nghiêm mặt, nói:
- Đây là chuyện riêng của Vũ Thần đại nhân, ta tự nhiên sẽ giữ bí mật, ngươi không được nói lung tung.
Lý Vân Tiêu vội vàng gật đầu, thu đan dược lại, nói:
- Tự nhiên sẽ không, việc này thập phần giữ bí mật, là Vũ Thần đại nhân tự mình đến tiểu viện ủy thác Tử Duệ trưởng lão luyện chế.
Nội tâm Tinh Thuần cười lạnh, thầm nghĩ Vũ Thần có tật xấu như thế, thanh đao này rơi vào trong tay của mình, không hảo hảo lợi dụng một phen, như vậy sẽ phụ tin tức này, hắc hắc...
- Vân Tiêu công tử, giá trị vật kia là vô giá, đặt trong tay của ngươi là lãng phí, nhanh, mau mau cho ta xem.
Bộ dáng lòng nóng như lửa đốt, thật sự khó nhịn được.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Đây chính là khôi lỗi chân nhân Mục Trần lưu tâm đắc, vật báu vô giá, há có thể tùy tiện cho người ta quan sát, đại nhân nên chết tâm này đi, giao Đinh Mão khôi lỗi cho ta, mẹ của ta gọi ta là về nhà ăn cơm.
Tử Duệ cực kỳ lúng túng, hai má xấu hổ đỏ bừng, vội vàng lấy ngọc giản ra, cẩn thận đưa cho Lý Vân Tiêu, nói:
- Đây là tâm đắc nhận thức của lão phu về khôi lỗi trong bao nhiêu năm qua, đều ghi lại trong đó, Vân Tiêu công tử xem xong thì hủy đi, ngàn vạn không thể cho người thứ ba xem.
Lý Vân Tiêu thu hồi ngọc giản, lúc này mới nói:
- Trước kia ta cho ngươi xem tâm đắc của gia chủ Mục gia, xem như huề nhau. Đinh Mão khôi lỗi phải đưa cho ta, ta phải về nhà ăn cơm.
- À? Ngươi...
Ánh mắt Tử Duệ trợn tròn, tức giận nói:
- Giao tâm đắc của Mục Trần cho ta!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Ngươi nói cho ngươi thì cho ngươi? Nói giống như ta thiếu nợ ngươi vậy.
Thân ảnh của hắn lóe lên, vượt qua bên cạnh Tử Duệ, thu hồi Đinh Mão khôi lỗi.
Tử Duệ làm sao ngăn cản được thân pháp của hắn, trong chớp mắt phát hiện khôi lỗi biến mất, lập tức như hài tử bị bỏ rơi, kêu to Oa oa sau đó nổi giận lao tới.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Nếu trưởng lão lúc trước thành thật với nhau, ta cũng không trở tiếc rẻ tâm đắc của Mục Trần, đến hiện tại nha, chờ thời điểm ta có nghi vấn lại quay về tìm ngươi. Nếu tất cả thuận lợi, vậy không cần gặp lại.
Hắn vươn tay ra, một tay kết ấn đánh tan cấm chế, hóa thành độn quang bay đi.
- Ngăn hắn lại, nhanh ngăn hắn lại!
Tử Duệ kêu lên tê tâm liệt phế, hai mắt đỏ bừng.
Trong tiểu viện xuất hiện mấy đạo hào quang, nhưng làm sao ngăn cản Lý Vân Tiêu, hắn đã sớm biến mất không thấy tung tích.
Phốc!
Tử Duệ phun ra một ngụm máu tươi, té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Lý Vân Tiêu bay đi mấy ngàn trượng mới hóa ra chân thân, bước chậm trên biển mây.
Âm thầm suy nghĩ: chỉ sợ là muốn cái mạng già của Tử Duệ rồi, chờ ta khống chế thập nhị đô thiên thần sát trận xong, tâm đắc Mục Trần giao cho hắn đánh giá cũng không muốn. Nếu trong đó gặp được nan đề, còn có thể ra giá tìm hắn thỉnh giáo, nếu không chắc chắn sẽ không thể lay động lão già đó được.
Cả Thuật Thần Đảo thập phần rộng lớn, nơi này linh khí khôn cùng, giống như tiên cảnh, nhất thời khó có thể phân biệt rõ phương hướng.
Đột nhiên một đạo hắc quang bay ra, đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, chính mà ma khí cường đại.
Trong hắc quang là một võ giả sắc mặt dữ tợn xuất hiện, thậm chí có một tia thống khổ giãy dụa, đột nhiên đồng tử co rụt lại, dường như phát hiện Lý Vân Tiêu, độn quang của hắn dừng lại, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Lý Vân Tiêu.
- Ngươi là đệ tử của trưởng lão nào?
Võ giả này thu liễm ma khí toàn thân, thần sắc thống khổ trên mặt cũng mất đi, sắc mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu hỏi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tại hạ là môn hạ của Tử Duệ trưởng lão, đại nhân là...
Tên võ giả trước mặt rất lạ lẫm, hơn phân nửa là sau này gia nhập vào Hóa Thần Hải.
Tên võ giả nói:
- Ta chính là Tinh Thuần trưởng lão Hóa Thần Hải, hừ, lại không nhìn ra thân phận của bổn tọa, phải bị tội gì!
Hắn quát lên, trên mặt bị màu đen bao phủ.
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng nói:
- Thất kính thất kính, nhưng mà Tinh Thuần trưởng lão, ta nghe qua đại danh như sấm bên tai, chỉ la chưa gặp qua chân thân, thất kính.
Tinh Thuần nhíu mày, người bình thường bị hắn quát tháo như vậy, hơn phân nửa là sợ tới mức quỳ xuống, nhưng đệ tử trước mặt mặc dù bối rối nhưng không có sợ như vậy.
Hắn nghĩ đến Tử Duệ cũng là quái nhân, vài năm cũng gặp được một lần, môn hạ đệ tử xem ra cũng là loại hình trì độn.
- Không sao! Ta chính là trưởng lão võ tu, rất ít lui tới với thuật đạo các ngươi, không nhìn được cũng rất bình thường. Nhưng bổn tọa hiện tại có việc, cần ngươi tới tương trợ một hai.
Tinh Thuần chậm rãi nói ra, trong mắt bắn ra tinh quang khó phát giác.
Thần thái này làm sao mà giấu diếm được Lý Vân Tiêu, hắn trực tiếp giả ngu đến cùng, sững sờ nói:
- Chuyện gì? Ta bây giờ còn có chuyện quan trọng trên người, muốn tiến đến Thuật Thần Điện.
- Cái gì? Đi Thuật Thần Điện, làm cái gì?
Tinh Thuần sững sờ một chút, nếu không có đại sự thì rất ít trưởng lão đi tới Thuật Thần Điện, hơn nữa còn là trưởng lão trực tiếp đi tới, rất ít phái đệ tử đi.
Lý Vân Tiêu lộ ra bộ dáng khó xử, nói:
- Cái này... Cái này... Không quá thuận tiện nói ah...
Tinh Thuần nhíu mày, quát:
- Có cái gì bất tiện, chẳng lẽ là sợ bổn tọa nói ra sao? Nhanh nói ra cho bổn tọa!
Quả nhiên hắn giật mình, sắc mặt đối phương trắng bệch, bắt đầu run rẩy.
Nội tâm Tinh Thuần cười lạnh, loại mao đầu tiểu tử này còn không bị chính mình tùy ý đắn đo.
Lý Vân Tiêu bộ dáng khó khăn, dùng tay che miệng, thấp giọng nói:
- Phó hội trưởng Vũ Thần đại nhân từ bên ngoài mang về một đám ca cơ, ủy thác Tử Duệ đại nhân luyện chế ba trăm viên Cường Thể Hồi Dương Đan, đan này... Hắc hắc... Ngài hiểu... , hiện tại đan đã luyện thành, phái ta đưa đi.
Tinh Thuần triệt để sửng sốt, ngây ngốc một hồi, mới hồ nghi nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
- Ngươi không có gạt ta chứ? Vũ Thần đại nhân hắn... Hắn...
Lý Vân Tiêu sợ hãi, vội vàng nói:
- Ta sao dám lừa gạt đại nhân, người xem, đan dược đang ở đây!
Hắn lấy ra một bình ngọc như mở dê đưa lên, nói:
- Tử Duệ đại nhân còn dặn đi dặn lại, nhất định không thể nói cho những người khác. Ai nha, lần này thảm rồi, việc này đại nhân ngài ngàn vạn không thể nói ra, nếu không ta sẽ bị trách phạt nghiêm khắc.
Vẻ mặt của hắn bất cần đời, đau khổ cầu khẩn Tinh Thuần phải giữ bí mật.
Tinh Thuần thật sự sững sốt, nhìn qua đan dược màu hồng trong bình, chừng hơn ba trăm khỏa, lại tỏa ra linh khí bức người, xem xét cũng không phải là phàm dược, bán tín bán nghi cơ bản là tin rồi.
Hắn thầm nghĩ, việc này đã bị ngươi tiết lộ ra ngoài, nếu lại bị Vũ Thần biết rõ, đâu chỉ trách phạt nghiêm khắc, sợ là tâm giết cả nhà ngươi đều có.
Nhưng hắn vẫn nghiêm mặt, nói:
- Đây là chuyện riêng của Vũ Thần đại nhân, ta tự nhiên sẽ giữ bí mật, ngươi không được nói lung tung.
Lý Vân Tiêu vội vàng gật đầu, thu đan dược lại, nói:
- Tự nhiên sẽ không, việc này thập phần giữ bí mật, là Vũ Thần đại nhân tự mình đến tiểu viện ủy thác Tử Duệ trưởng lão luyện chế.
Nội tâm Tinh Thuần cười lạnh, thầm nghĩ Vũ Thần có tật xấu như thế, thanh đao này rơi vào trong tay của mình, không hảo hảo lợi dụng một phen, như vậy sẽ phụ tin tức này, hắc hắc...
/3771
|